Chương 51
Sau khi ký xong hợp đồng cho khoản đầu tư thứ hai của Thượng Phong, Trần Tễ đích thân phụ trách việc khởi động mảng kinh doanh mới của công ty liên doanh.
Đây là một bước đi quan trọng trong chiến lược mở rộng của Tập đoàn Dược Dương, từ ngày quyết tâm thực hiện, trong đầu cậu đã chất chứa rất nhiều ý tưởng.
Trước đó phía Thượng Phong cũng đã làm nhiều nghiên cứu, trong danh sách mục tiêu có vài thương hiệu mà Trần Tễ thấy triển vọng. Thế nhưng tiến trình của dự án này lại không hề suôn sẻ như việc thâu tóm các giải đấu nhỏ trước đây, trong quá trình hợp tác, hai bên liên tục bất đồng ý kiến.
Điều khiến Trần Tễ khó chịu nhất chính là Lương Văn Kiêu không còn thẳng thắn đứng về phía cậu như trước kia, mà lại giữ thái độ trung lập, chỉ phân tích ưu nhược điểm của từng phương án, còn nói: “Anh không tiện bày tỏ lập trường, sợ làm ảnh hưởng đến suy nghĩ và quyết định của em.”
Miệng thì nói không đứng về phe nào, nhưng hành động lại khác một trời một vực.
Trong một lần bỏ phiếu ở hội đồng quản trị về dự án này, Lương Văn Kiêu đã dứt khoát bỏ phiếu cho Chương Hàm Quân, người đại diện cho lập trường của Thượng Phong.
Mặc dù đã đoán được anh sẽ làm thế từ lâu, nhưng Trần Tễ vẫn tức sôi máu, tối hôm đó hậm hực quay về nhà mình.
Công tư phân minh là một chuyện, cảm xúc cá nhân lại là chuyện khác.
Con người vốn dĩ đều có cảm xúc, chẳng qua Lương Văn Kiêu quá giỏi che giấu mà thôi, còn Trần Tễ thì khác, khó chịu là khó chịu, cậu chẳng thèm giấu giếm.
Vừa thấy anh trai về, Trần Mộc lại bắt đầu lo lắng: “Trời ơi, sao anh lại bỏ Bánh Ngọt Nhỏ ở đó một mình mà chạy về thế?”
Trần Tễ nhớ tới gương mặt của Lương Văn Kiêu, cảm thấy cái biệt danh “Bánh Ngọt Nhỏ” thật là xà lơ, bèn quyết định tước bỏ danh hiệu này: “Từ giờ đừng nhắc tới người đó nữa.”
Trần Mộc ngạc nhiên: “Ý gì đây? Chia tay rồi hả?”
Trần Tễ nhún vai, làm ra vẻ không mấy bận tâm.
Trần Mộc trợn tròn mắt: “Ơ, tại sao? Chẳng lẽ do tin đồn anh với nữ idol kia làm người ta tức quá mà bỏ chạy à?”
Nghĩ đến dáng vẻ rộng lượng của Lương Văn Kiêu, lòng Trần Tễ càng thêm bực bội, bèn mỉa mai: “Không đâu, người ta rộng lượng lắm, chẳng ghen tuông tẹo nào.”
“Người ta? Ý anh là chị dâu mới á?!” Trần Mộc hốt hoảng.
Trần Tễ cười nhạt: “Kích động cái gì, chẳng lẽ chưa từng thấy anh hai em thay người à?”
Trần Mộc có chút tiếc nuối, vốn tưởng Bánh Ngọt Nhỏ có thể khiến anh trai mình hồi tâm chuyển ý, ai ngờ Trần Tễ vẫn vô tình như vậy, nói chia là chia, lại còn thay người nhanh gọn không kẽ hở.
Trần Tễ mở tủ lạnh tìm đồ uống, Trần Mộc vẫn bám theo sau hỏi dồn: “Nam hay nữ? Bắt đầu khi nào? Làm sao quen nhau? Người mới trông thế nào? Có đẹp hơn Bánh Ngọt Nhỏ không?”
Trần Tễ hờ hững đáp: “Một người giả vờ quá giỏi, vì giả vờ nên lọt vào mắt anh, anh tò mò muốn nếm thử mùi vị, ai ngờ lột ra thấy ruột đen xì.”
Câu trả lời khiến Trần Mộc mơ hồ, không thể nào hình dung ra diện mạo “chị dâu mới” là kiểu gì.
Không muốn tiếp tục bị truy hỏi chuyện tình cảm, Trần Tễ lấy một lon bia ra sân sau, ngả người lên ghế mây, ngắm mẹ mình đang chăm chút bình hoa.
Bia còn chưa uống hết, điện thoại để bên cạnh đã reo lên.
Cúi xuống nhìn, là “ruột đen xì” gọi đến.
Trần Tễ hơi do dự, không biết có nên bắt máy không.
Bình thường lúc giận dỗi thì nên bỏ mặc đối phương, nhưng mối quan hệ của hai người vốn không còn đơn giản là tình nhân bí mật.
Ngay từ khi Thượng Phong đầu tư vào Dược Dương, Trần Tễ đã đồng ý với Lương Văn Kiêu rằng điện thoại của mình sẽ mở 24/24, bất kể lúc nào cũng sẽ nghe máy của anh.
Suốt một năm rưỡi qua cậu chưa từng thất hứa.
Haiz… vì sự nghiệp, cậu đã hy sinh quá nhiều.
“Thuỵ Thuỵ, ai gọi đấy? Sao con không nghe?” Mẹ Trần ngẩng đầu lên từ bình hoa mình đang cắm.
Trần Tễ bấm nút nghe, áp điện thoại lên tai.
“Em nói em cho phép anh gọi, nên anh gọi.”
Giọng của Lương Văn Kiêu truyền đến, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Trần Tễ không đáp, chỉ đứng dậy, khẽ ra hiệu với mẹ rồi xoay người bước vào nhà.
“Nghe thấy không?” Giọng nói kia lại vang lên.
Trần Tễ vẫn im lặng, đi thẳng qua cửa, hướng lên cầu thang.
“Anh đang ở cổng khu nhà em, sắp bị dán vé phạt rồi.”
Nghe vậy, bước chân Trần Tễ càng nhanh hơn.
“Anh chưa ăn cơm, em thì sao?”
Vừa lúc cậu lên đến tầng hai, dưới nhà vang vọng tiếng chú Ngô: “Nhị thiếu gia, cơm nước xong rồi, mời cậu xuống ăn!”
“Trùng hợp nhỉ? Anh cũng thèm đồ ăn của chú Ngô nấu, hay là giờ anh vào nhà em ghé thăm một chút?”
Trần Tễ gần như nhảy ba bậc thang một lần, lao vào phòng, đóng cửa cái “rầm”, đồng thời mới chịu mở miệng: “Không được!”
Lương Văn Kiêu khẽ cười: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi.”
Trần Tễ lạnh giọng: “Lương tổng có việc gì sao?”
“Không ai ăn cơm cùng.”
“Liên quan gì đến tôi, đi ăn với đồng nghiệp đi.”
“Còn đang giận à?”
“Nói thừa.”
“Anh muốn dỗ em vui, nhưng giờ đói quá, chẳng có sức.”
“Vậy ăn no rồi hẵng đến.”
“Ăn một mình thì không ngon, Thuỵ Thuỵ, đi cùng anh nhé.”
“Mơ đẹp lắm.”
“Đúng rồi, chính là mơ đẹp đấy. Anh đã nghĩ sẵn cách dỗ rồi, hình dung rất tuyệt, chỉ thiếu cơ hội thực hiện.”
“Ồ? Vậy nói trước nghe thử xem nào.”
“Nói ra thì đâu còn bất ngờ nữa, anh muốn cho em một niềm vui nho nhỏ.”
“Nghe chẳng thấy tí thành ý nào cả.”
“Em không cho cơ hội, sao biết anh có thành ý hay không.”
Cuối cùng, Trần Tễ một lần nữa ra khỏi nhà, bữa cơm còn chưa kịp ăn, viện cớ có công việc đột xuất.
Không hẳn là nhanh chóng tha thứ cho Lương Văn Kiêu, chủ yếu cậu muốn xem thử đối phương có chiêu dỗ ngọt gì.
Thật ra Lương Văn Kiêu chẳng có chiêu thức cao siêu nào, anh cũng khó chịu trước việc Trần Tễ cứ hễ không vừa ý là giận dỗi, nhưng giận hờn mãi cũng không phải cách. Dù sao việc quan trọng bây giờ là dỗ cho người ta nguôi trước.
Mang theo tâm trạng “phải dỗ em nhưng cũng không muốn em quá đắc ý”, Lương Văn Kiêu dẫn Trần Tễ đến một khúc sông nổi tiếng nằm ở khu vành đai 3, nơi người ta gọi vui là “Seine của Bắc Kinh”.
Chiều hè vừa xuống, nơi này tấp nập ồn ào, các nhà hàng dọc bờ sông đều kín chỗ ngồi, ven sông cũng đông nghịt người: có người đi dạo, câu cá, hẹn hò, hóng mát.
Trần Tễ tưởng rằng Lương Văn Kiêu đặt bàn trong nhà hàng để mời mình ăn tối, nghĩ bụng: “Chiêu này cũng thường thôi, dỗ con nít chắc?”
Ai dè Lương Văn Kiêu không bước vào bất cứ nhà hàng nào, mà đưa Trần Tễ ra bến, chỉ vào một chiếc du thuyền đang neo sẵn bên bờ, làm động tác mời.
“…… Làm gì thế?” Trần Tễ ngạc nhiên.
“Lên thuyền, hẹn hò.” Lương Văn Kiêu đáp.
Trần Tễ mang theo chút tò mò bước lên, nhưng vừa ngồi xuống đã lập tức hối hận.
Đây là một chiếc du thuyền hạng sang cỡ nhỏ, có sức chứa khoảng mười người, Lương Văn Kiêu đặt dịch vụ bao trọn gói, còn gọi cả suất ăn tối kiểu Pháp dành cho hai người từ khách sạn gần đó, được ba nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề bưng lên bằng khay bạc tinh xảo.
Bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi và rượu vang, trong khoang tàu vang lên điệu jazz Fly Me To The Moon dịu dàng. Đèn trên thuyền bật sáng, từ bờ vang đến những tiếng “wow” trầm trồ của khách qua đường.
Trần Tễ xấu hổ đến mức chỉ muốn nhảy xuống sông.
Cậu là một người đàn ông đã ngoài hai mươi tám, tuy không thẳng nhưng “cong” cũng hết sức rắn rỏi, chứ chẳng phải thiếu nữ mộng mơ thích phim Pháp hay mê nghe “Bong bóng tỏ tình”.
Ngồi trên thuyền nhìn quanh một lượt, cậu vẫn không sao hiểu nổi.
Sao Lương Văn Kiêu lại dùng cái chiêu sến súa này?
Chẳng lẽ quen nhau từng ấy năm rồi mà người đàn ông này vẫn giấu trong mình một trái tim thiếu nữ lãng mạn mộng mơ?
Trong ánh nến bồng bềnh, Lương Văn Kiêu vẫn ung dung tự tại, còn Trần Tễ thì khó chịu ngứa ngáy trong lòng.
Nhân viên khách sạn mở rượu, rót đầy hai ly, sau đó lần lượt giới thiệu từng món trong thực đơn tối nay, xác nhận hai vị khách không còn yêu cầu gì khác, họ liền rời thuyền.
Con thuyền khẽ rẽ sóng, bắt đầu chuyến hành trình “lãng mạn” trong đêm.
Lương Văn Kiêu mỉm cười với Trần Tễ: “Thế nào, có thấy thành ý của anh chưa?”
Khóe miệng và chân mày Trần Tễ giật giật, thật sự không biết nói gì cho phải.
“Cảm động đến mức không nói nên lời à?” Lương Văn Kiêu gợi chuyện.
Trần Tễ chợt phản ứng lại: “… Anh cố tình đúng không?”
Lương Văn Kiêu nâng ly, cụng vào ly trước mặt cậu: “Không thích sao?”
Trần Tễ thở phào, lộ ra vẻ chán ghét nhưng lại như vừa hiểu ra: “Đúng là cố tình, quá gian xảo.”
Nụ cười giễu cợt nơi khóe môi Lương Văn Kiêu đã ngầm thừa nhận, nhưng ngoài miệng vẫn làm bộ vô tội: “Sao nào? Anh thấy cũng lãng mạn đấy chứ.”
“Lãng mạn cái rắm, Lương Văn Kiêu, em phát hiện khi anh xấu xa thì mặt dày còn hơn em.”
“Nơi lãng mạn thế này, không được nói bậy.”
“Anh mà dỗ kiểu này thì tối nay ra sofa mà ngủ.”
“Anh ngủ sofa cũng được, nhưng lý do chỉ có thể là em không hài lòng với buổi hẹn hò này, chứ không phải vì chuyện bất đồng công việc ban ngày.”
“Hẹn hò cái quái gì, rõ ràng là anh không có ý tốt.”
“Đây gọi là tạo cảm giác nghi thức.”
“Đây gọi là cố tình chọc tức người khác.”
“Đừng giận nữa, bụng đói mà phát hỏa thì hại dạ dày, miếng cá hồi của anh chia em một ít.”
Vừa nói, Lương Văn Kiêu vừa thản nhiên cắt miếng cá hồi sốt cam trên đĩa mình, gắp một phần ba đặt sang đĩa của Trần Tễ, còn thẳng tay lấy đi một miếng bò hầm rượu vang Burgundy của cậu.
“Không được ăn bò của em.” Trần Tễ trừng mắt nhìn anh.
“Đồ keo kiệt.” Lương Văn Kiêu thản nhiên bỏ miếng bò vào miệng.
“Đối với loại người như anh thì không thể rộng rãi được, miệng thì nói không đứng về phe nào, đến lúc quan trọng lại bỏ phiếu chống em.”
“Xin làm rõ, đó không phải phiếu phản đối, anh chỉ thay mặt Thượng Phong bỏ phiếu nên bỏ thế thôi.”
“Chính là cố tình chống lại em, mà còn không thèm báo trước.”
“Trần tổng thông minh thế, chẳng lẽ không đoán được sao?”
“Đừng tưởng khen em thông minh thì em sẽ tha cho anh.”
“Anh có làm gì sai đâu, cần gì em tha thứ.”
“Đây mà gọi là xin lỗi à?”
“Đây không phải xin lỗi, chỉ là thấy em không vui, anh muốn dỗ em thôi.”
“Vậy em không vui là tại ai?”
“Ai mà chẳng có lúc không thuận lợi trong công việc, ngủ một giấc là hết thôi, nào, uống chút vang đỏ dễ ngủ hơn.”
“… Anh xin lỗi một câu thì chết à?”
“Nếu cứ ai giận thì người đó có lý, vậy lần sau anh cũng thử xem.”
“Tùy anh, không liên quan gì em.”
“Vậy anh cũng bỏ nhà đi, bắt em phải sang Hải Điến đón.”
“Xa quá, không đi.”
“Thế thì anh khỏi về luôn, để em ôm gối lạnh mà ngủ.”
“Dù sao ban ngày anh vẫn phải đi làm, đến lúc đó em bắt cóc anh luôn.”
“Chơi lớn vậy sao?”
“Hừ, ai bảo anh dám bỏ phiếu chống em.”
Chiếc du thuyền thong thả lướt đi dưới ánh trăng, chở theo hai vị khách vừa ăn vừa cãi nhau, ồn ào mà vui vẻ, chẳng phí hoài một phút nào của buổi tối quý giá này.
Uống ba bốn ly vang, hơi men dâng lên khiến Trần Tễ lâng lâng, không còn thấy buổi hẹn hò này gượng gạo, bắt đầu tận hưởng khoảng khắc hiếm hoi được thảnh thơi thả mình trên mặt nước.
Dù đồ ăn Pháp trên thuyền không có gì đặc biệt, ánh đèn dọc bờ cũng không mấy ấn tượng, nhưng chỉ cần có Lương Văn Kiêu ở cạnh thì chẳng bao giờ thấy nhàm chán. Ngay cả những trận cãi vã cũng có thể biến thành đủ màu sắc, sặc sỡ như một trò vui.
Mâu thuẫn vốn dồn nén bấy lâu cuối cùng bùng nổ “bùm” một tiếng, vỡ tung như nồi bắp rang bơ, thơm phức và giòn tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com