Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60 - END

Trong từ điển của Trần Tễ không hề có hai chữ khiêm tốn, nếu có thì nhất định là vì tình yêu mà hy sinh.

Tuy Lương Văn Kiêu đã nộp bản tự kiểm điểm cho Phong Trọng Lễ, cũng chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận điều tra về xung đột lợi ích bất cứ lúc nào, nhưng xét cho cùng anh vừa mới được thăng chức đối tác, hơn nữa khoản đầu tư thứ hai của Thượng Phong vào Dược Dương vẫn do anh phụ trách, nên Trần Tễ thấy thà đừng vội công khai chuyện tình cảm vẫn an toàn hơn.

Cậu cảm thấy mình thật vĩ đại.

Nhưng để hoàn toàn giữ bí mật như năm vừa rồi thì không thể nào, ở nơi làm việc thì còn có thể đóng kịch, nhưng cả hai đã bàn bạc rồi: cuối năm sẽ gặp mặt gia đình, ít nhất trước mặt người thân không cần phải giấu giếm nữa.

Ngày bàn giao hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xong, để cảm ơn sự hỗ trợ của Thượng Phong trong suốt hai năm qua, Trần Tễ cùng ban lãnh đạo Dược Dương tổ chức một buổi tiệc cảm ơn.

Chiều tối bắt đầu có tuyết rơi, mọi người tụ họp trong phòng riêng ấm áp của hội sở, vừa nâng cốc vừa trò chuyện rôm rả. Tối hôm trước Trần Tễ còn cá cược với Lương Văn Kiêu rằng nhất định sẽ chuốc say anh, nên hôm nay vừa vào tiệc đã khí thế hừng hực, miệng nói những lời khách sáo mà tay lại rót từng ly Mao Đài đầy tràn trước mặt anh.

Tâm trạng Lương Văn Kiêu vui vẻ, cũng sẵn sàng chiều Trần Tễ một phen, hai người vẫn duy trì phong cách giao tiếp kiểu đối tác, vừa ăn ý vừa tôn trọng, lại có chút đối đầu châm chọc lẫn nhau. Trong những màn cụng ly liên tục và câu từ qua lại ấy, cả hai đội ngũ cũng bị cuốn theo, hăng hái nâng chén uống đến tận cùng. Khi buổi tiệc kết thúc, đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm.

Trong phòng không một ai còn tỉnh táo hoàn toàn, ngay cả Daniel vốn nghìn chén không say cũng hơi lờ đờ, chủ động xách túi hộ Amber, nói sẽ đưa cô về nhà.

Trần Tễ dựng tai lên, vỗ mạnh bàn: "Cậu! ... Có phải cậu muốn theo đuổi cô ấy không!"

Daniel giật nảy mình, gượng cười giải thích: "Chỉ là tiện đường thôi, ha ha, tiện đường."

"He he, cậu đấy..." Trần Tễ nhe răng cười, giọng đã lè nhè, tay chỉ về phía Daniel cứ run run, mãi chẳng thốt ra nổi câu sau.

Lương Văn Kiêu vội đỡ lấy thân hình đang loạng choạng của cậu: "Trần tổng, đừng lo chuyện bao đồng nữa, đi thôi, tôi đưa cậu ra xe."

Ngày mai Trần Tễ sẽ cùng người nhà đi thăm mộ cha, nên tối nay sẽ về nhà mình.

Cậu say đến mức bước đi cũng không vững, một cánh tay khoác chặt vai Lương Văn Kiêu, vừa dựa vừa lảo đảo đi ra khỏi phòng tiệc, băng qua sảnh hội sở.

Lương Văn Kiêu tuy còn đi thẳng được, nhưng thực ra đầu cũng choáng váng, chỉ gắng gượng nhờ chút lý trí cuối cùng.

Tài xế nhà họ Trần đã đến đón, định dìu nhị thiếu gia đang say khướt từ tay Lương Văn Kiêu, nhưng Trần Tễ cứ quấn lấy cổ anh không buông, miệng ú ớ: "Lão Lương theo em về nhà..."

Để tránh bị người khác nghi ngờ, Lương Văn Kiêu đành giả vờ đi nhờ xe, cùng ngồi vào hàng ghế sau với cậu.

Trời tuyết đường trơn, xe chạy chậm hơn thường lệ, Trần Tễ dựa trong ngực Lương Văn Kiêu, không thèm kiêng dè mà lảm nhảm những lời say khướt.

Tài xế biết Lương Văn Kiêu, nhưng vẫn nghĩ anh chỉ là đồng nghiệp thân thiết với nhị thiếu gia. Giờ phút này nhìn qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ gần gũi của hai người thì choáng váng đến mức không dám nhìn thêm.

Lương Văn Kiêu chẳng bận tâm, dù sao cả hai cũng đã hẹn trước Tết sẽ ra mắt gia đình, chỉ cần Trần Tễ đừng buột miệng nói gì vượt quá giới hạn 18+ là được, còn lại... tùy thôi.

Xe dừng trước biệt thự nhà họ Trần, tài xế mở cửa sau định dìu Trần Tễ xuống.

Cậu lại cứ rúc trong ngực Lương Văn Kiêu không chịu dậy, mãi đến khi anh bất đắc dĩ cười khẽ, nâng vai cậu: "Đi nào, anh đưa em vào."

Tài xế đỡ cửa, lễ phép nói: "Lương tổng vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ đưa ngài về."

Lương Văn Kiêu xua tay: "Muộn thế này rồi, anh về nghỉ đi, tôi gọi xe về là được."

Sau khi mở cổng biệt thự cho họ, tài xế liền lái xe rời đi, Lương Văn Kiêu vốn không xa lạ gì với nhà họ Trần, dìu cậu bước vào trong.

Phòng khách tầng một vẫn còn sáng đèn, nhưng mọi người đều đã ngủ, yên tĩnh vắng lặng.

Anh khẽ hỏi: "Phòng em ở tầng hai đúng không?"

Trần Tễ chỉ hừ hừ, không thèm bước thêm nữa, đi ngang qua sofa liền ngã nhào xuống, còn kéo Lương Văn Kiêu ngã theo, đè lên người anh.

"Thuỵ Thuỵ." Lương Văn Kiêu khẽ đẩy cậu.

"Ôm một chút." Trần Tễ rúc mặt vào ngực anh, giọng dính dấp, "Chỉ một chút thôi."

"..."

Men rượu làm rối loạn đầu óc, Lương Văn Kiêu từ từ nhắm mắt, quyết định chiều theo ý cậu.

Được, chỉ một chút thôi.

"Á!!!"

Một tiếng hét chói tai xé tan sự tĩnh mịch ban mai.

Hai người trên sofa cùng bừng tỉnh, Trần Tễ nheo mắt, từ trên người Lương Văn Kiêu ngồi dậy, hướng về nơi phát ra âm thanh, chạm phải ánh mắt hoảng hốt của cô em gái đang đứng chết lặng trên cầu thang.

Còn chưa kịp mở miệng giải thích, trên lầu đã vang lên những tiếng bước chân lộn xộn.

"Sao thế!" Anh cả Trần Bái mặc đồ ngủ lao xuống trước, chị dâu và mẹ Trần theo sát phía sau.

Cùng lúc đó, chú Ngô, dì Huệ và chị Tiểu Mai cũng từ các phòng tầng một ùa ra.

Tám đôi mắt đồng loạt đổ dồn vào hai người còn chồng lên nhau trên sofa.

Không khí lập tức đông cứng lại.

Sự lúng túng đến cực điểm cuối cùng chỉ còn lại cảm giác tê liệt, Lương Văn Kiêu quả thật đã tê rần, Trần Tễ đè lên người anh ngủ cả nửa đêm, đến nỗi một bên vai gần như mất hết cảm giác.

Trần Tễ nghi ngờ mình đang mơ, lắc mạnh cái đầu nặng trịch sau cơn say.

Hai người luống cuống bò dậy khỏi sofa, Trần Tễ gượng gạo giải thích: "Ờ... tối qua anh ấy đưa con về, muộn quá nên... không về nữa."

Lương Văn Kiêu cố giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu chào cả nhà trên cầu thang: "Xin lỗi, tối qua ở tiệc cảm ơn uống nhiều quá, thất lễ rồi."

Mẹ Trần là người phản ứng nhanh nhất, mỉm cười khách sáo: "À, ra là thế. Tối qua trời tuyết đường trơn, cảm ơn Lương tổng đã đưa Trần Tễ về nhà."

Bà còn dặn xuống dưới: "Chú Ngô, nấu cho họ chút canh giải rượu đi."

Trần Mộc vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác lắp bắp: "Anh hai... hai người..."

Trần Tễ lảng tránh: "... Bọn con đi rửa mặt trước đã."

Nói xong liền kéo tay Lương Văn Kiêu chạy thẳng vào nhà vệ sinh tầng một.

Ban đầu mẹ Trần chỉ thấy có gì đó là lạ, nhưng vừa nhìn phản ứng của con trai thì trong lòng lập tức chắc chắn.

Ô hô, con trai bà vì muốn giữ chân cố vấn chiến lược mà đem chính mình ra luôn rồi sao?

Hai mươi phút sau, bữa sáng được dọn sớm, cả nhà ngồi ngay ngắn quanh bàn, chờ Trần Tễ đưa "khách" vào ngồi cùng.

Mẹ Trần chỉ vào hai chén trà gừng táo đỏ trước mặt họ: "Uống chút trà gừng đi, cho tỉnh rượu."

Trần Tễ đã chuẩn bị tâm lý, chủ động nói: "Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

Cả nhà nhìn nhau, một lúc không ai mở lời.

Trần Tễ liếc sang cô em gái vừa nãy phản ứng dữ nhất: "Đồ nhiều chuyện, mau nói đi."

Trần Mộc ngậm miếng bánh mì, mắt tròn xoe, lắc đầu quầy quậy: "Em đâu cố ý... em tưởng nhà có trộm cơ."

Trần Tễ giật giật khóe mày, lại nhìn sang anh cả.

Anh cả đã có vợ, dáng vẻ kỹ sư chính hiệu, gương mặt đầy vẻ lúng túng. Bị em trai nhìn chằm chằm chờ đợi, anh đành cắn răng nặn ra một câu hỏi: "Tối qua... hai người không lái xe lúc say chứ?"

Trần Tễ ôm trán: "... Không."

Ba anh em chẳng ăn ý gì cả, chị dâu vừa buồn cười vừa sốt ruột thay, liếc nhìn mẹ chồng, định giúp Trần Tễ gỡ thế bí.

Mẹ Trần và con dâu trao đổi ánh mắt, cười ngầm hiểu, đặt thìa xuống: "Có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng đi."

Trần Tễ cũng không muốn vòng vo nữa, trực tiếp nắm lấy tay Lương Văn Kiêu: "Hôm nay đi tảo mộ, con muốn đưa anh ấy đi cùng."

Câu này vừa dứt, cả nhà đều sững sờ, ngay cả Lương Văn Kiêu cũng kinh ngạc.

Theo kế hoạch hai người vừa bàn, trước hết Trần Tễ sẽ thú nhận chuyện tình cảm với gia đình, sau đó anh sẽ thay mặt xin lỗi vì tối qua thất lễ, rồi hẹn dịp khác chính thức tới nhà với thân phận bạn trai.

Ai ngờ Trần Tễ lại nhảy cóc, vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu liều lĩnh thế này, làm câu chuyện càng thêm ngượng ngùng.

Mẹ Trần điềm tĩnh cười nhẹ: "Xin lỗi nhé, Văn Kiêu, tính Thuỵ Thuỵ vốn là vậy, nghĩ gì làm nấy, con đừng để bụng."

Lương Văn Kiêu: "Không sao đâu, thưa dì. Nếu không tiện thì..."

"Có gì mà không tiện chứ." Trần Tễ rất kiên quyết, "Mẹ, con định tuần sau mới nói, không ngờ lại trúng ngay hôm nay. Giờ mọi người đều biết rồi, vậy để chaa gặp luôn đi, chọn ngày chi bằng gặp ngay."

Mẹ Trần hơi ngập ngừng một chút, dịu giọng hỏi: "Hai đứa... quen nhau bao lâu rồi?"

"Hơn một năm rồi." Trần Tễ đáp gọn.

Trần Mộc choáng váng, suýt sặc sữa.

Cái gì cơ? Vài tháng trước anh hai vừa mới chia tay bạn trai chủ tiệm bánh ngọt mà? Vậy là... một chân đạp hai thuyền à?!

Trời ạ! Anh hai đúng là bản lĩnh thật!

Không được, không được, nhất định phải giúp anh hai giữ bí mật, tuyệt đối không thể để người trước mặt này biết!

Ngược lại, anh cả Trần Bái lại âm thầm thở phào, còn hướng ánh mắt thân thiện về phía Lương Văn Kiêu.

Một năm hơn, nghe qua giống như yêu đương nghiêm túc chứ không phải chuyện bông đùa.

Thuỵ Thuỵ lớn thật rồi.

Mẹ Trần cũng rất hài lòng với câu trả lời này.

Nói như vậy, từ năm ngoái khi Thuỵ Thuỵ dọn ra ngoài ở riêng thật ra là sống cùng với người này, còn cái cậu "bạn trai tiệm bánh ngọt" kia, tám phần chỉ là bình phong.

Đã đi đến bước này rồi thì bỏ qua chuyện giới tính đi, ít nhất cũng tìm được một người đáng tin cậy, thế là tốt rồi.

Bà mỉm cười nhìn về phía Lương Văn Kiêu: "Vậy thì cùng đi thôi, gặp chú Trần của con một lần."

Yết hầu Lương Văn Kiêu khẽ động, anh nghiêm túc gật đầu: "Vâng. Cảm ơn dì."

Lần đầu tiên tỉnh rượu lại thành lần đầu gặp phụ huynh, mà vừa gặp phụ huynh đã phải theo đi tảo mộ, nếu không phải vì Trần Tễ, Lương Văn Kiêu nghĩ cả đời này anh cũng chẳng bao giờ có trải nghiệm oái oăm như thế.

Nhưng mà, cảm giác ấy lại không tệ chút nào.

Vài ngày sau, khi Lương Văn Kiêu mang quà đến thăm chính thức, mẹ Trần lấy ra một đôi khuy măng sét cổ mà cha Trần khi còn sống từng sưu tầm, tặng anh làm quà gặp mặt.

Trần Tễ hí hửng ghé sát tai anh thì thầm: "Thấy chưa, em đã bảo mẹ em nhất định thích anh mà, nhìn cái đãi ngộ này xem!"

Ở nhà họ Lương, Trần Tễ cũng được tiếp đãi rất tốt.

Nửa năm trước cậu từng gặp mẹ Lương một lần, khi đó cậu tự xưng là "Diêu Thuỵ", nhờ cái miệng ngọt xớt và vẻ đáng yêu mà chiếm được cảm tình. Sau này mới biết hóa ra lúc đó mẹ Lương đã nhận ra cậu chính là "CEO đang hot trên mạng" của Dược Dương, chỉ là nể mặt nên không vạch trần.

May mà Trần Tễ mặt dày, lần này gặp lại cũng không thấy ngượng, đối diện với mẹ Lương lại tiếp tục ngọt ngào, đối diện với ông bố nghiêm nghị thì không hề căng thẳng, còn khéo léo tặng ông một bức thư pháp của danh gia, nhờ vậy mà đổi lấy đãi ngộ quý khách, được ông tận tay rót trà.

Cuối năm, quà gặp mặt mà bố mẹ Lương dành cho Trần Tễ là một phong bao lì xì dày cộp, gọi là tiền mừng tuổi.

Dưới sự xúi giục của Lương Văn Kiêu, Trần Tễ trốn vào phòng anh mở ra, bên trong là một xấp đô la Mỹ tờ 100, ở giữa kẹp thêm một đồng xu 1 đô, nhìn độ dày chắc hẳn có đủ một trăm tờ. Gộp lại thành "vạn lý khiêu nhất" (muôn người mới chọn được một), ý nghĩa tựa như đã rõ.

"Há há, có phải ba mẹ anh thấy em là 1 không?" Trần Tễ cười tít mắt, giơ phong bao trong tay lắc lắc, đắc ý khoe, "Đô la Mỹ đấy nhé, mà còn là 'mỹ nam số 1' nữa chứ!"

Lương Văn Kiêu bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên mũi cậu: "Chưa uống rượu đã bắt đầu nói lung tung rồi."

Bị phong bao lì xì này cổ vũ, Trần Tễ hăng hái xắn tay áo, quyết tâm cùng "ba vợ tương lai" uống một trận thật ra trò.

Vốn là một doanh nhân trẻ rất giỏi ứng xử, biết nhìn mặt nói chuyện, nhìn bóng mà đối đáp, Trần Tễ luôn tự tin về khả năng xã giao của mình. Quả nhiên bữa cơm ấy diễn ra rất vui vẻ, không chỉ khiến mẹ Lương cười nói vui vẻ, mà ngay cả ông bố nghiêm khắc cũng dần bày tỏ sự công nhận với cậu.

Khi trò chuyện đến công việc của Lương Văn Kiêu, ba Lương dạy dỗ con trai: "Giờ con cũng coi như đã ổn định rồi, sau này có việc lớn việc nhỏ gì thì nhớ bàn bạc nhiều hơn với Tiểu Trần, đừng có cái gì cũng tự quyết như trước đây, biết chưa?"

Trần Tễ nghe mà sướng rơn, lâng lâng trong lòng, tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn: "Chú à, thật ra lão Lương rất tôn trọng ý kiến của cháu, anh ấy..."

Câu còn chưa dứt mà tim bỗng chùng xuống - chết rồi! Sao lại có thể gọi con trai người ta là "lão Lương" ngay trước mặt bố mẹ anh ấy chứ!

Quả nhiên, hai vị phụ huynh đối diện thoáng hiện nét nghi ngờ: "Lão Lương?"

Trần Tễ: "Ờ... à... ý con là..."

"Cậu ấy lỡ miệng thôi." Lương Văn Kiêu thản nhiên thay rượu bằng ly nước hoa quả đặt vào tay cậu, bình tĩnh giải thích, "Bình thường gọi 'ông xã' quen rồi, trước mặt ba mẹ thấy ngại nên tạm đổi thành 'lão Lương'."

Trần Tễ: "..."

Aaaaa anh đang nói hươu nói vượn cái gì thế hả!

Đối diện với màn bịa chuyện nghiêm túc ấy, Trần Tễ vừa muốn phản bác lại vừa không biết mở miệng thế nào, muốn phủ nhận cũng không tiện, cuối cùng chỉ có thể nghẹn đỏ cả mặt.

Ba Lương cũng hơi ngượng, cười gượng mấy tiếng rồi cúi xuống gắp một hạt lạc, chậm rãi nhai, ra vẻ như đang thưởng thức đủ vị chua ngọt đắng cay của đời.

Mẹ Lương lại bị vẻ mặt đỏ lựng kia của Trần Tễ chọc cười, vỗ nhẹ cánh tay cậu: "Thuỵ Thuỵ à, từ nhỏ Văn Kiêu đã có chính kiến, tính tình lại hơi cứng rắn, không biết nhường nhịn ai. Nếu nó bắt nạt con, con cứ nói với dì, dì sẽ chống lưng cho con."

Mặt Trần Tễ đỏ bừng, khẽ gật đầu, trong lúc hoảng loạn lại cầm lấy điện thoại, lắp bắp xin phép: "Vậy... dì... mình thêm WeChat nhé?"

Lương Văn Kiêu đứng dậy ra phòng khách lấy điện thoại cho mẹ.

Kết bạn xong với mẹ Lương, Trần Tễ lại thấy không thể thiên vị, liền lấy hết can đảm nhìn sang ba Lương: "Chú... mình cũng... thêm một cái nhé?"

Thế là doanh nhân trẻ tuổi Trần Tễ đã hóa giải ngượng ngùng thành dũng khí, ngay trên bàn ăn kết bạn WeChat với bố mẹ Lương Văn Kiêu, hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ gian nan: ra mắt nhà người yêu.

Trên đường về, Lương Văn Kiêu an ủi cậu: "Không sao, lần anh tới nhà em còn ngượng hơn."

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc Trần Tễ đã nổi giận: "Hôm đó em còn bảo vệ anh đấy! Thế mà anh lại đào hố chôn em!"

Lương Văn Kiêu nhìn thẳng, chăm chú lái xe, khóe miệng khẽ nhếch: "Sao lại gọi là đào hố, ba mẹ anh đều đứng về phía em, thế mà còn chưa hài lòng?"

Trần Tễ khoanh tay, hất tóc ra sau: "Hừ, đó là do em có sức hút nhân cách lớn đấy nhé!"

Năm mới đến, Dược Dương liên tiếp báo tin mừng.

Thương hiệu trượt tuyết mới mua lại lập tức thành công ngay trận đầu ở thị trường Trung Quốc, cổ phiếu theo đó tăng vọt; thương hiệu chính lần lượt ký hợp đồng với nhiều nhà vô địch Olympic, chính thức khởi động chiến lược Olympic; giải "Dược Dương X-Ridge - Thử thách vượt địa hình" tiến triển ổn định, thị phần và tầm ảnh hưởng trong ngành không ngừng gia tăng.

Dù Lương Văn Kiêu đã không còn tham gia vận hành thường ngày, nhưng đội ngũ PR do anh đào tạo vẫn giữ phong độ vững vàng.

Trong dịp kỷ niệm ba năm Trần Tễ nhậm chức CEO Dược Dương, tạp chí Tân Lưu Bác Kinh Doanh đã đưa cậu lên trang bìa, kèm theo một bài phỏng vấn chuyên sâu, tái hiện hành trình của vị CEO trẻ tuổi này: từ thời khắc công ty đứng bên bờ vực phá sản, chỉ trong ba năm đưa Dược Dương trở lại top 3 thương hiệu thể thao trong nước về giá trị thị trường.

Đây là lần đầu tiên Trần Tễ nhận phỏng vấn sau khi Thượng Phong rút lui. Một khi cậu chủ động nhắc đến Thượng Phong, điều đó sẽ được xem như lời khẳng định cuối cùng của người đứng đầu Dược Dương về thành quả hợp tác hai năm qua với quỹ này.

Trần Tễ hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc phỏng vấn, vì thế càng nghiêm túc chuẩn bị.

Ngày tạp chí phát hành, phòng PR mang một cuốn mẫu đặt lên bàn làm việc của cậu.

Bìa tạp chí là hình Trần Tễ cùng dòng chữ nổi bật.

"Nhân vật trang bìa | Trần Tễ: Dược Dương trở lại đường đua"

Cậu chụp lại gửi cho Lương Văn Kiêu đang công tác ở ngoài tỉnh.

Lương Văn Kiêu nhắn lại: "Trần tổng đẹp trai lắm!"

Trần Tễ: "Tối nay em mang về cho anh đọc kỹ nhé [đắc ý]"

Nửa tiếng sau, Lương Văn Kiêu gửi về một tấm ảnh cầm tạp chí: Mua ở sân bay rồi, đọc trên đường đây.

Trần Tễ không hề biết công việc cuối cùng mà Lương Văn Kiêu bàn giao trước khi rời Dược Dương chính là dặn An Phách sắp xếp bài phỏng vấn trang bìa lần này.

Có lẽ ngay cả Trần Tễ cũng đã quên, nhưng Lương Văn Kiêu vẫn nhớ rõ, vào giai đoạn thương thảo hợp tác, anh từng hỏi Trần Tễ: "Tại sao không bán Dược Dương đi?"

Khi ấy Trần Tễ đã đùa rằng: "Tôi muốn làm một anh hùng thương trường xoay chuyển càn khôn, nếu thành công sẽ được lên bìa tạp chí tài chính."

Ba năm sau, giấc mơ thành hiện thực.

Trên trang bìa, chàng "anh hùng thương trường" trẻ tuổi mặc bộ đồ thể thao trắng đặc trưng của Dược Dương, tung trái bóng tennis lên cao bằng một tay, trên gương mặt rạng rỡ nụ cười sáng bừng tự tin.

Với tư cách nhân vật trang bìa tạp chí tài chính, quả thực cậu... đẹp trai đến mức có phần vượt tiêu chuẩn.

Sau khi lên máy bay, Lương Văn Kiêu nhắn tin báo cho Trần Tễ biết giờ hạ cánh, sau đó chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, bắt đầu tập trung đọc tạp chí.

Kỹ năng ứng phó truyền thông của Trần Tễ là do chính Lương Văn Kiêu đích thân rèn cho, nhưng cách trả lời vẫn luôn giữ được nét đặc trưng rất riêng của cậu.

Lương Văn Kiêu đọc từng chữ trong bài báo, gần như có thể hình dung ra dáng vẻ và giọng điệu của Trần Tễ lúc trả lời phỏng vấn, cũng như đằng sau những câu chữ đã được truyền thông chỉnh sửa, đâu là lời gốc và ý nghĩ chân thật trong lòng cậu.

Đọc đến đoạn cuối, khóe mắt anh khẽ cong lên, nụ cười thấu hiểu lan tỏa, ánh nhìn dừng thật lâu ở hàng chữ cuối cùng.

Hợp tác giữa Dược Dương và Thượng Phong không nghi ngờ gì đã trở thành điển hình thành công cho sự phối hợp giữa công nghiệp và vốn đầu tư, mà trong buổi phỏng vấn, Trần Tễ thẳng thắn cho biết mối quan hệ của cậu với Lương Văn Kiêu từ lâu đã vượt ra khỏi phạm trù đối tác kinh doanh thông thường.

Khi được hỏi làm thế nào để định nghĩa mối quan hệ ấy, Trần Tễ suy nghĩ một chút rồi đưa ra ba từ để làm câu trả lời.

"Đồng hành, tri kỷ, gia đình."

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com