Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Hai người suýt nữa ôm nhau luôn...

Chương 11: Hai người suýt nữa ôm nhau luôn...

Edit: Yin

Thẩm Hạc khựng lại một chút, rồi lập tức nhích người lại.

Khóe miệng Trần Thanh Đường khẽ nhếch lên một nụ cười mà khó ai nhận ra.

Bảo lại gần một chút thì lại gần một chút à?

Sau này bảo dừng lại, cũng có thể ngoan ngoãn dừng lại như vậy sao?

"Ding" một tiếng, thang máy đến nơi.

Cả nhóm ra khỏi nhà hàng, trên đường đi Thẩm Hạc luôn đi sát bên cạnh Trần Thanh Đường.

Khi qua đám đông, Thẩm Hạc cẩn thận che chắn cho Trần Thanh Đường, cố gắng tách anh ra khỏi dòng người.

Một mạch vào đến trường, đi đến cổng khu giảng đường, hai nhóm người liền chia tay.

Chủ yếu là địa điểm học buổi chiều khác nhau.

Sở Hy không có tiết nhưng dù sao cậu cũng rảnh rỗi, đến đâu cũng chơi được, liền đi theo Trần Thanh Đường để nghe ké một tiết học.

Hai người ngồi xuống trong lớp, Sở Hy chơi game gần hết tiết, sau đó cảm thấy chán liền quay sang trò chuyện với Trần Thanh Đường:

"Cậu trâu bò thật đấy, mình vừa thấy rồi, hai người các cậu trong thang máy suýt nữa thì ôm nhau luôn."

"Tình hình thế nào rồi, tới tay hả?"

Trần Thanh Đường một tay chống đầu, tay kia cầm bút chì, tùy ý vẽ vời trên giấy: "Còn sớm."

Sở Hy bĩu môi: "Á, hai người các cậu... mờ ám thế cơ mà!"

Trần Thanh Đường ăn no liền buồn ngủ, cả người uể oải: "Cậu cho rằng thế nào gọi là mờ ám?"

Sở Hy dùng cái đầu óc không mấy phát triển của mình suy nghĩ một chút: "Thì... trông rất thân mật ấy, thân mật hơn những người khác."

Trần Thanh Đường: "Bạn bè cũng có thể rất thân mật."

Sở Hy: "Ừm, có lý. Nhưng sự thân mật mờ ám và sự thân mật giữa bạn bè thì không giống nhau đúng không, kiểu mập mờ sẽ có một loại từ trường mà người xung quanh nhìn vào họ đều cảm thấy có bong bóng hường phấn."

Trần Thanh Đường sắc bén hỏi lại: "Vậy cái từ trường này, còn cả bong bóng màu hồng nữa là do đâu mà có? Tại sao lại có?"

Sở Hy tặc lưỡi: "Cái này ai mà biết được."

Cậu đâu phải chuyên gia.

Trần Thanh Đường khẽ cười: "Cái từ trường này là do hai người, đều vô tình truyền đạt một loại thông tin rằng - 'chúng ta có lẽ thích nhau', 'có lẽ chúng ta đều có ý với đối phương'."

"Bản chất của sự mập mờ là có lẽ tôi thích bạn và có lẽ bạn cũng thích tôi, cho nên chúng ta ngầm hiểu mà tiến lại gần nhau, tận hưởng cảm giác bị thu hút, đồng thời kèm theo sự thăm dò lẫn nhau."

Mập mờ là một từ mang tính hai chiều.

Chỉ cần một trong hai người không có ý đó, thì người kia chỉ là đơn phương, chứ không phải là 'mập mờ'.

Trần Thanh Đường: "Sự thân mật mờ ám, là xuất phát từ 'bản năng của tôi muốn gần cậu ấy', 'tôi không kiềm chế được mà muốn lại gần cậu ấy một chút', tương tự như ham muốn tình dục."

Chứ không phải xuất phát từ sự săn sóc.

Sự thân mật hiện tại của Thẩm Hạc đối với anh, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự săn sóc, chứ không phải từ sự thúc đẩy của cảm xúc về mặt tình cảm.

Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày, Trần Thanh Đường sẽ khiến sự chăm sóc này biến chất.

Nghĩ đến một người ngay thẳng, cổ hủ như vậy lại không kiềm chế được mà tiến đến gần anh, khao khát anh, không thể tự chủ mà muốn khám phá anh...

Sự dao động giữa dục vọng và nguyên tắc, sự đấu tranh giữa kiềm chế và bản năng.

Trần Thanh Đường bắt đầu cảm thấy hưng phấn, thật sự quá thú vị.

Sở Hy vỗ mạnh vào trán: "Sư phụ! Con hiểu rồi!"

Trần Thanh Đường: "Ừ hứm~"

Sở Hy nghĩ nghĩ: "Vậy hôm nay cậu ở trong nhà vệ sinh nói với Thẩm Hạc những lời đó rốt cuộc là có ý gì?"

Trần Thanh Đường nghiêng đầu nằm ghé mặt xuống bàn: "Đương nhiên là vì để tiến vào giai đoạn mập mờ, chuẩn bị một chút ."

Anh đã gieo một hạt giống trong lòng Thẩm Hạc.

Việc tiếp theo cần làm chính là tưới nước cho hạt giống đó, để nó nảy mầm đâm rễ.

Sở Hy cảm thấy nghe không hiểu, như lọt vào đám sương mù.

Lúc này chuông tan học vang lên, Trần Thanh Đường xách cặp lên muốn đi: "Sau này từ từ nói với cậu."

Sở Hy: "Đi đâu đấy? Ra quán net bao máy không?"

Trần Thanh Đường tiêu sái để lại cho cậu một bóng lưng, vẫy vẫy tay: "Về ký túc xá, tự thưởng cho bản thân."

Chiều nay nhóm Thẩm Hạc cũng chỉ có một tiết học.

Trần Thanh Đường khóa trái cửa, kéo rèm giường, trước khi bắt đầu tự thưởng cho bản thân, anh liếc nhìn tin nhắn trong nhóm của phòng.

Ngụy Ngạn và La Tân chiều nay có việc ở câu lạc bộ, sẽ không về phòng.

Về phần Thẩm Hạc, hai bạn cùng phòng đều không về, chắc là hắn cũng sẽ không đột ngột quay về.

Trần Thanh Đường lúc này mới yên tâm lấy đồ chơi nhỏ của mình ra, bắt đầu thuần thục mà mân mê.

Từ khi vào ở ký túc xá đến giờ, anh đã nhịn chuyện đó rất lâu rồi.

Ham muốn của Trần Thanh Đường về phương diện kia có hơi mạnh, vốn dĩ anh còn có thể nhịn thêm chút nữa.

Nhưng hôm nay ở trong thang máy, sau khi tiếp xúc gần gũi với Thẩm Hạc như vậy, tất cả ngọn lửa dục vọng bị kìm nén giống như được dội thêm một muỗng dầu, bùng cháy dữ dội, thiêu đốt anh đến mức không dễ chịu chút nào.

Trần Thanh Đường nhắm mắt lại, nghĩ đến yết hầu gợi cảm lên xuống của Thẩm Hạc, đưa khớp ngón tay lên miệng thay thế, răng khẽ cắn vào.

Lại nghĩ đến lồng ngực rộng lớn của Thẩm Hạc, cái nhiệt độ kia kiếp trước anh đã từng trải nghiệm, mỗi lần đều nóng đến mức làm anh rụt người lại run rẩy, nhưng chẳng thể dứt ra mà chỉ muốn đắm chìm, muốn dán chặt hơn nữa, linh hồn như hòa làm một.

Trong căn phòng ký túc xá trống trải, tiếng thở của chàng trai gấp gáp, hỗn loạn, ngày càng nặng nề.

Cuối cùng giường đột nhiên rung mạnh một cái, không còn âm thanh nào nữa.

Trần Thanh Đường mở to mắt, cứ như vậy ngửa cổ nằm trên giường.

Vẫn còn hơi co giật.

Lúc này điện thoại rung lên một tiếng.

Trần Thanh Đường thở dài một hơi, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, cầm khăn giấy lau qua, lúc này mới mò lấy điện thoại xem.

Sở Hy: Cho cậu xem cái này hay lắm

Sở Hy: [Anh công lạnh lùng, gợi tình bị bé yêu tinh quấn lấy cả ngày lẫn đêm (H).txt]

Sở Hy: Công trong này thiết lập nhân vật giống hệt Thẩm Hạc, thơm chết đi được

Trần Thanh Đường liếc mắt một cái, thấy cái gì mà yêu tinh vốn dĩ còn không hiểu lắm, không có hứng thú.

Nhưng thấy câu nói phía sau của Sở Hy, anh quyết định bấm vào xem nội dung.

Hai phút sau

Nụ cười trong mắt Trần Thanh Đường ngày càng rõ, tiện tay bấm lưu tệp.

Hóa ra là chơi chữ đồng âm.

Thơm thật.

Anh cũng muốn chơi với Thẩm Hạc như vậy.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Trần Thanh Đường khựng lại, dựng tai lắng nghe.

Nếu không phải người trong phòng, anh sẽ giả vờ không có ai ở đây cả.

Dù sao vừa mới tự thưởng xong, cả người mềm nhũn không muốn động đậy.

Trên người còn có mùi đặc trưng đó rất rõ ràng, con trai ngửi một cái là biết anh vừa làm chuyện tốt gì.

"Cốc cốc" vài tiếng rồi im bặt, Trần Thanh Đường vừa nghĩ người kia đã đi rồi, muốn nằm xuống thì một giọng nam trầm thấp, dễ nghe vang lên ngoài cửa.

Thẩm Hạc: "Trần Thanh Đường, có ở đó không, tớ quên mang chìa khóa rồi."

Trần Thanh Đường im lặng vài giây, lật người xuống giường.

Cửa vừa mở ra, Thẩm Hạc thấy Trần Thanh Đường mặc một chiếc áo thun xám mỏng mát đứng trước mặt, gò má trắng nõn hơi ửng hồng, mái tóc vốn dĩ mềm mại cũng nghịch ngợm dựng lên vài sợi.

Chắc là vừa mới ngủ dậy.

Thẩm Hạc: "Tớ đánh thức cậu à, xin lỗi."

Trần Thanh Đường đóng cửa lại: "Không có, tớ không ngủ. Đột nhiên về đây có việc gì hả?"

Thẩm Hạc đặt cặp laptop lên bàn của mình: "Giúp thầy làm chút việc, thư viện hôm nay sửa chữa, về phòng yên tĩnh hơn."

Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương.

Là đàn ông, quá rõ đó là mùi gì.

Thẩm Hạc lại không nghĩ đến Trần Thanh Đường, chỉ cho là của Ngụy Ngạn.

Thằng nhóc đó ham muốn nặng nhất.

Lát nữa phải nói chuyện với Ngụy Ngạn mới được, làm cho phòng toàn mùi.

Thẩm Hạc mở máy tính bắt đầu bận rộn, Trần Thanh Đường liền leo lên giường, lấy hết quần lót vừa thay ra, chuẩn bị giặt.

Thẩm Hạc: "Trần Thanh Đường, cậu có tài khoản VIP của WPS không?"

Hắn muốn dùng một chút nhưng vì không thường xuyên dùng phần mềm này, nên không cần thiết phải mua tài khoản VIP riêng.

Trần Thanh Đường: "Có, tài khoản là số điện thoại của tớ, mật khẩu là..."

Thẩm Hạc ừ một tiếng: "Mấy ngày nay tớ cần mượn, có tiện không?"

Trần Thanh Đường: "Tiện, cậu cứ dùng thoải mái."

Dù sao phần mềm này có thể đăng nhập trên nhiều thiết bị, cũng không ảnh hưởng gì.

Hai phút sau, Trần Thanh Đường nhớ ra điều gì đó, tay đang giặt quần áo đột nhiên khựng lại.

Đúng lúc này, Thẩm Hạc đăng nhập vào tài khoản của anh, đập vào mắt đầu tiên chính là lịch sử xem tài liệu mà Sở Hy chia sẻ.

Anh công lạnh lùng, gợi tình bị bé yêu quấn lấy cả ngày lẫn đêm, câu chữ xấu hổ đến nổ tung kia, cứ như vậy hiện ra chói mắt nơi đó.

Hết chương 11.

Yin: bé Hạc sắp được mở ra chân trời mới rồi kkkk



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com