Chương 57: Hôn môi đi, em cho anh
Chương 57: Hôn môi đi, em cho anh
Edit: Ngân Hà
Ngày hôm sau, Thẩm Hạc tỉnh dậy trong khách sạn, gửi tin nhắn cho Trần Thanh Đường:
Thẩm Hạc: Dậy chưa
Trần Thanh Đường: Vừa mới dậy
Thẩm Hạc: Em qua đây không
Trần Thanh Đường vẫn đang nằm trên giường, day day sống mũi, thật sự không muốn gõ chữ nên anh bấm gọi video.
Thẩm Hạc hơi khựng lại, cúi đầu kiểm tra quần áo có chỉnh tề không, rồi dùng màn hình soi mặt xem tóc có rối không, sau đó mới nhấn nút chấp nhận.
Màn hình tối đen trong chốc lát rồi sáng lên, một mảng da thịt trắng nõn xuất hiện.
Trần Thanh Đường vừa mới ngủ dậy, má vẫn còn ửng hồng mềm mại, từ xương quai xanh tinh xảo trở xuống, làn da trắng mịn, trơn bóng như ngọc dương chi, cứ thế hào phóng lộ ra trong không khí.
Trên đó còn vương vãi những vết đỏ mơ hồ chẳng dễ nhìn, đặc biệt vùng ngực là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nhất.
Chỉ cần nhìn một cái là có thể tưởng tượng ra, cơ thể này khi hoan ái đã được đối phương yêu thương một cách thô bạo nhưng cũng đầy xót xa như thế nào, đã bị đòi hỏi một cách mãnh liệt nhưng cũng đầy dịu dàng ra sao.
Cả người Thẩm Hạc như bị điểm huyệt, điện thoại trượt khỏi những ngón tay cứng đờ của hắn, "bịch" một tiếng rơi xuống giường.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hạc khẽ hít một hơi, cố gắng bình ổn tâm trí, sau đó mới nhặt điện thoại lên.
Nhưng ánh mắt hắn không còn nhìn thẳng vào màn hình nữa mà chỉ nhìn sang một bên.
Trần Thanh Đường thấy vành tai trắng nõn của hắn đã đỏ bừng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngồi dậy một chút, cố ý hỏi: "Sao thế?"
Lông mày của Thẩm Hạc hơi nhíu lại, yết hầu vô thức nuốt xuống: "Sao em không mặc quần áo?"
Trần Thanh Đường đương nhiên đáp: "Em ngủ trong phòng mình, sao phải mặc quần áo chứ, mùa hè ngủ như thế này thoải mái nhất."
Anh còn trêu chọc: "Chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy? Sao lại có vẻ mặt đó?"
Thẩm Hạc: "Cái đó không giống."
Trần Thanh Đường: "Không giống chỗ nào?"
Thẩm Hạc nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Trần Thanh Đường khẽ cười, thực ra anh có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc vẫn còn hơi truyền thống và bảo thủ, giống như một ông cụ non vậy, trong thế giới của Thẩm Hạc, việc không mặc quần áo khi làm tình là điều rất tự nhiên và bình thường.
Nhưng khi không làm tình, việc không mặc quần áo thì không khác gì khỏa thân ngoài đường, cảm giác xấu hổ của Thẩm Hạc sẽ khiến hắn khó chấp nhận.
Vì vậy, có hai trường hợp sẽ cực kỳ kích thích lòng xấu hổ của Thẩm Hạc.
Một là mặc quần áo khi làm tình, ví dụ như đồng phục play.
Hai là không mặc quần áo trong cuộc sống hàng ngày, ví dụ như Trần Thanh Đường lúc này.
Trần Thanh Đường cố ý làm vậy, anh thích nhìn Thẩm Hạc bị anh hấp dẫn đến mức như chết đi sống lại, thích Thẩm Hạc luôn khát khao anh, nghiện anh một cách bất bình thường.
Trần Thanh Đường hờ hững nói: "Thẩm Hạc, nhìn em này... bạn trai mình có gì mà không dám nhìn chứ, nếu anh không nhìn em vậy chúng ta gọi video có ý nghĩa gì, hay là cúp máy nhé?"
Thẩm Hạc lập tức nhìn vào màn hình, sau đó mặt hắn dần dần đỏ lên, như những đám mây ngũ sắc lan tỏa trên bầu trời.
Trần Thanh Đường nhìn vào ống kính, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve hạt đậu đỏ của mình.
Ánh mắt liếc thấy đồng tử Thẩm Hạc thoáng run lên, anh đắc ý nở nụ cười, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Đẹp không? Thích không..."
Ngực Thẩm Hạc phập phồng không đều, yết hầu nhô lên liên tục, rồi lại khó khăn hạ xuống.
Cuối cùng thành thật trả lời: "Đẹp, thích."
Trần Thanh Đường thích hắn thành thật, cầm camera từ từ di chuyển xuống...
Một đoạn eo trắng nõn thon gọn lộ ra, Thẩm Hạc đã từng cảm nhận được sự dẻo dai của nó.
Trần Thanh Đường tiếp tục quyến rũ Thẩm Hạc: "Vậy, muốn nhìn thêm nữa không... muốn nhìn cái đẹp hơn không? Bé ngoan, nói cho em biết điều anh muốn."
Cơ hàm Thẩm Hạc phồng lên trong chốc lát, gân xanh trên trán cũng trở nên dữ tợn.
Nhưng khi chạm đến ánh mắt chứa đựng nụ cười tươi sáng của Trần Thanh Đường, Thẩm Hạc vẫn chiều theo dục vọng thành thật nhất trong lòng mình, khàn giọng nói: "Muốn."
Kết quả giây tiếp theo, Trần Thanh Đường trực tiếp kéo chăn điều hòa trên giường, đắp kín mít cho mình.
Sự đảo ngược đột ngột này.
Cả người Thẩm Hạc ngây ra.
Trần Thanh Đường nhìn thấy biểu cảm sống động hiếm hoi của hắn, không khỏi bật cười: "Sao vậy? Điều hòa thổi em hơi lạnh."
Thẩm Hạc cứng đờ thốt ra một chữ: "Không."
Trần Thanh Đường nghiêng đầu, có chút tinh nghịch: "Giận rồi à?"
Gần đây ăn thịt hơi nhiều, Trần Thanh Đường vốn định đổi sang món thanh đạm cho Thẩm Hạc.
Nhưng lại không chịu nổi khi Thẩm Hạc bị dụ dỗ, vẻ mặt kìm nén và giãy giụa, cuối cùng buông xuôi đầu hàng trước anh, đầu hàng trước dục vọng, thật sự quá gợi cảm...
Khiến Trần Thanh Đường không nhịn được muốn trêu chọc hắn.
Thẩm Hạc quay mặt đi, lông mày khẽ nhíu lại, không nói gì.
Trần Thanh Đường: "Thật sự giận rồi à?"
Thẩm Hạc vẫn im lặng.
Trước đây cũng không phải chưa từng bị Trần Thanh Đường trêu chọc như vậy.
Nhưng lần này thì khác.
Tối qua, sau khi Thẩm Hạc đọc được những bình luận của cư dân mạng, hắn mơ hồ hiểu ra điều gì đó nhưng không chắc chắn.
Mà mới vừa nãy, Thẩm Hạc bỗng nhiên nhận ra một điểm:
— Họ hình như vẫn luôn nói chuyện về tình dục
Từ khi xác nhận mối quan hệ, ngoài việc làm tình, chiến trường dã chiến hoặc trêu chọc, kích thích nhau.
Trừ những thứ đó ra, họ dường như không có chuyện gì khác để làm, cũng không có gì để trò chuyện.
Thậm chí ngay cả tình hình gia đình của nhau cũng không rõ, đều tránh né nói về những chuyện quá riêng tư.
Tại sao?
Lại nhớ đến lời của cư dân mạng kia - giữa hai người thật sự là yêu sao
Họ có thật sự đang yêu nhau không
Yêu nhau có phải là cứ nói chuyện về tình dục không? Vậy thì có gì khác với việc đưa đẩy ngả ngớn, có gì khác với việc tình một đêm chứ.
Thẩm Hạc bỗng nhiên phát hiện ra, hắn hình như chỉ bị nhồi nhét một chữ 'yêu'.
Thực tế hắn dường như không có khái niệm gì về tình yêu.
Nói một cách đơn giản, Thẩm Hạc chỉ có sẵn thứ cảm xúc gọi là tình yêu trong lòng, nhưng hắn không hiểu rõ biểu hiện cụ thể của tình yêu nên là thế nào, một tình yêu diễn ra sẽ như thế nào, quá trình ra làm sao.
Giống như một người nghèo không có cơm ăn lại trúng xổ số hàng trăm tỷ, anh ta chỉ biết mình có rất nhiều tiền, nhưng thực ra không hiểu hàng trăm tỷ là khái niệm gì.
Nhìn hàng loạt số 0 trên thẻ ngân hàng, chỉ biết mình sở hữu một dãy số mà người khác ngưỡng mộ, nhưng không có cảm giác chân thực về việc mình sở hữu một khối tài sản khổng lồ.
Thẩm Hạc bỗng nhiên có một cảm giác bồng bềnh, như chân không chạm đất mà lơ lửng trên những đám mây.
Dường như hắn và mối quan hệ này, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt chân, rơi từ giữa không trung xuống.
Thẩm Hạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy không thoải mái.
Một lúc lâu, Thẩm Hạc khẽ thở dài, nói với Trần Thanh Đường: "Chúng ta có thể tạm thời đừng nói chuyện về tình dục không?"
Tình dục không thể khiến Thẩm Hạc cảm thấy gần gũi hơn với Trần Thanh Đường.
Thẩm Hạc có một trực giác, nếu loại bỏ "tình dục" khỏi mối quan hệ của hắn và Trần Thanh Đường, có lẽ một số điều sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Trần Thanh Đường hơi khựng lại, sau đó biểu cảm trở nên thâm sâu: "Thật sao, anh nhịn được không?"
Thẩm Hạc định nói, nhưng lại thấy một tin nhắn nhảy ra ở đầu điện thoại:
Cha Thẩm: Ngày mai ta kết thúc chuyến công tác, ta muốn thấy con ở nhà
Biểu cảm Thẩm Hạc hơi thay đổi: "Anh có thể phải đi rồi."
Trần Thanh Đường: "Nhanh vậy sao?"
Thẩm Hạc mới ở bên anh được vài ngày thôi.
Thẩm Hạc cụp mắt xuống: "Ừm. Trong nhà bảo anh về."
Giọng nói đã hơi trầm xuống, biểu cảm của Thẩm Hạc nhanh chóng lạnh đi.
Lần này về nhà, Thẩm Hạc gần như có thể đoán được điều gì đang chờ đợi hắn.
... Cha Thẩm sẽ tính sổ chuyện chuyển ngành với hắn.
Nhưng trước mặt Trần Thanh Đường, Thẩm Hạc vẫn không muốn thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình nên chỉ giữ vẻ mặt thờ ơ.
Trần Thanh Đường có chút không nỡ: "Vậy tối nay em đến ngủ với anh nhé."
Thấy Thẩm Hạc định mở lời, Trần Thanh Đường nói trước một bước: "Anh về rồi không biết khi nào mới gặp lại được. Chúng ta làm thêm lần nữa được không?"
Đùa chứ, vừa mới khai trai xong ai mà chẳng nghiện chứ, Trần Thanh Đường nghiện không kém gì Thẩm Hạc đâu.
Có thể làm thêm một lần thì làm thêm một lần, lần này Trần Thanh Đường nhất định phải ăn cho no.
Lý trí và dục vọng của Thẩm Hạc đang đấu tranh, cuối cùng dục vọng chiến thắng: "Được."
Mắt Trần Thanh Đường cong cong: "Vậy cúp máy trước nhé, em mang cơm trưa qua cho anh, đợi em."
Cuộc gọi video kết thúc, Thẩm Hạc im lặng một lúc, sau đó mới chuyển về khung chat của cha Thẩm, trả lời một chữ "Vâng".
Không sao.
Chỉ cần lần này hắn vượt qua được, sau này hắn có thể học chuyên ngành mình thích, sống cuộc đời mình mong muốn.
Chỉ cần lần này vượt qua được, sau này cha Thẩm sẽ hiểu rằng hắn không còn là con rối có thể tùy ý để họ thao túng nữa.
Chỉ cần lần này kiên quyết đến cùng, phản kháng thành công, sau này chuyện của hắn và Trần Thanh Đường, hy vọng cũng sẽ rất lớn...
Sẽ thuận lợi.
Thẩm Hạc day day sống mũi, vẫn muốn thêm một gói bảo hiểm cuối cùng.
Thế là hắn gọi điện cho một người.
Cuộc gọi kết thúc, biểu cảm của Thẩm Hạc rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc này hắn mới có thể dành sức suy nghĩ về chuyện giữa mình và Trần Thanh Đường.
Thẩm Hạc lại đăng một bài cầu cứu:
Yêu một người là như thế nào?
Người dùng ẩn danh 1: Sẽ muốn đối xử với người ấy thật tốt, muốn trao tất cả cho người ấy
Người dùng ẩn danh 2: Sẽ luôn muốn nói lời yêu với người ấy, nói thật nhiều lời rằng anh yêu em, cho người ấy thật nhiều tình cảm
Người dùng ẩn danh 1: Còn muốn luôn ôm ấp, muốn hôn môi, muốn làm tình
Người dùng ẩn danh 3: Sẽ muốn ở bên người ấy mãi mãi, cùng nhau sống hạnh phúc đến cuối đời
Thẩm Hạc nhìn khu vực bình luận, bỗng nhiên lại nhận ra một điều, áp lực xung quanh hắn dần dần giảm xuống, sắc mặt có chút khó coi.
... Trần Thanh Đường dường như chưa bao giờ nói thích hắn, càng chưa bao giờ nói câu 'em yêu anh'.
Những ngón tay gõ chữ của Thẩm Hạc trở nên lộn xộn, còn gõ nhầm mấy phím mới đánh ra được một câu hoàn chỉnh:
Thẩm Hạc: Bạn trai tôi không hôn tôi, cũng chưa bao giờ nói yêu tôi, tại sao vậy
Thẩm Hạc: Lần trước tôi đã làm theo mọi người nói, đánh răng rồi, cũng tỏ tình rồi, em ấy vẫn không cho tôi hôn em ấy
Người dùng ẩn danh 1: Hả???
Người dùng ẩn danh 1: Nếu vậy, tôi sẽ nghi ngờ cậu ấy có thật sự yêu bạn không đó
Người dùng ẩn danh 1: Ai yêu đương mà không cho hôn môi chứ, hơn nữa còn không nói yêu bạn...
Người dùng ẩn danh 2: Tôi cũng nghĩ vậy.
Người dùng ẩn danh 1: Anh bạn, cậu không phải bị lừa chơi tình một đêm chứ?
Thẩm Hạc lúc này bị đả kích hơi mạnh, đầu ngón tay đều tê dại.
Nhưng khi thấy người khác nói xấu Trần Thanh Đường, hắn vẫn theo bản năng nhíu mày, phản bác:
Thẩm Hạc: Em ấy không phải người như vậy, em ấy rất tốt
Người dùng ẩn danh 3: Anh bạn, biết người biết mặt không biết lòng
Người dùng ẩn danh 3: Hơn nữa, nghe nói, gay thích nhất là bẻ cong trai thẳng, chơi chán rồi sẽ bỏ
Thẩm Hạc khẽ hít một hơi, nhanh chóng xóa tất cả các bình luận nói xấu Trần Thanh Đường.
Sau đó khóa màn hình điện thoại và ném sang một bên.
Rèm cửa trong phòng hé mở, Thẩm Hạc cứ thế ngồi trong bóng tối, ngồi bất động rất lâu.
—
Và lúc này, Trần Thanh Đường đang trên đường từ nhà đến khách sạn.
Vừa đi, vừa lướt xem Douyin của Thẩm Hạc.
Vừa nãy nghe Thẩm Hạc nói, họ tạm thời đừng nói chuyện tình dục, Trần Thanh Đường đã cảm thấy hơi kỳ lạ, có thể cảm nhận được suy nghĩ của Thẩm Hạc đang thay đổi.
Để đề phòng, Trần Thanh Đường đã kiểm tra Douyin của Thẩm Hạc một lượt trước khi gặp hắn.
Kết quả vừa hay nhìn thấy cuộc trò chuyện trong khu vực bình luận.
Trần Thanh Đường không tức giận, chỉ thấy mấy cư dân mạng này hơi đáng ghét.
Làm bé bạn trai của anh sợ rồi.
Thẩm Hạc vốn đang trong giai đoạn khai sáng, có thể nhận ra rằng yêu đương chỉ có tình dục và dục vọng là không đúng, đây đã là một tiến bộ rất lớn.
Kết quả những người này chỉ vài câu nói đã khiến Thẩm Hạc bị dẫn dắt sai lệch.
Phải làm sao đây?
Dỗ dành thôi.
Trần Thanh Đường đã đến dưới tầng khách sạn.
Anh bỗng nhiên dừng chân, thoát khỏi Douyin, sau đó gửi tin nhắn cho Sở Hy, chia sẻ tiến triển tình cảm của mình với bạn thân.
Trần Thanh Đường: Mình sắp hiến dâng nụ hôn đầu
Sở Hy trả lời ngay: ?????!!!!
Sở Hy: Tại sao? Cậu không phải đang dùng nụ hôn để câu Thẩm Hạc sao?
Trần Thanh Đường: Ừ, bây giờ là thời điểm thích hợp
Sở Hy: Nhưng nếu cậu cho cậu ta, vậy cậu còn có thể dùng gì để câu cậu ta nữa
Trần Thanh Đường: Trước đây dùng nụ hôn để câu cậu ấy, chỉ là để tạo tiền đề cho những chuyện sau này
Và để Thẩm Hạc có cảm giác 'chưa đạt được mục đích', để Thẩm Hạc tiếp tục tiến lên, tiếp tục nỗ lực vì mục tiêu mới.
Chứ không phải giống như học sinh thi xong là vứt sách.
Bây giờ tiền đề đã đủ, Thẩm Hạc đã hiểu ra - tình yêu là một môn học rất sâu sắc, không chỉ có được thể xác của đối phương, có được một danh phận hư danh.
Vì vậy thời cơ đã đến, hôm nay Trần Thanh Đường sẽ hiến dâng nụ hôn đầu của mình và cả câu 'em yêu anh' đầu tiên trong đời anh.
Để từ đó nói rõ hơn cho Thẩm Hạc biết, tình yêu cũng không phải chỉ là hôn môi và nói suông vài câu là có thể khái quát được.
Tình yêu như vậy quá mong manh, quá nông cạn, giống như lâu đài cát trên bãi biển, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, giống như lâu đài trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nó thậm chí không thể mang lại cảm giác an toàn.
Trần Thanh Đường cuối cùng sẽ khiến Thẩm Hạc hiểu rằng, mối quan hệ hiện tại của họ, chỉ có thể đạt đến tầng nông nhất của tình yêu.
Không đủ, còn xa mới đủ.
Anh muốn Thẩm Hạc khao khát được quấn quýt sâu sắc hơn với anh, được yêu nhau một cách khắc cốt ghi tâm hơn.
Anh muốn Thẩm Hạc chủ động khao khát được giao hòa linh hồn với anh, chủ động mở lòng mình, đồng thời khao khát mở được lòng anh.
Nghe xong lời giải thích của Trần Thanh Đường, Sở Hy có chút hiểu ra, cậu suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
Sở Hy: Vậy tiếp theo cậu có thể dùng gì để câu cậu ta nữa
Sở Hy: Thẩm Hạc là người chậm hiểu như vậy, nếu không có gì để câu cậu ta tiến lên, e rằng cậu ta còn không biết mục tiêu của mình là gì đâu
Trần Thanh Đường khẽ nheo mắt, chỉ nói: Đợi tụi mình hôn xong, cậu ấy sẽ tự tìm thấy mục tiêu thôi
Đã tạo tiền đề lâu như vậy, hạt giống trong lòng Thẩm Hạc dù sao cũng nên nảy mầm rồi.
Trần Thanh Đường chỉ cần thổi nhẹ một làn gió xuân, cổ vũ nó phát triển là được.
Khi dục vọng bề mặt của Thẩm Hạc được thỏa mãn, khao khát sâu thẳm hơn trong lòng hắn mới bộc lộ ra.
Sở Hy: 👍 Thầy Trần, mình chưa bao giờ nghi ngờ trình độ đi quyến rũ của cậu
Sở Hy: À mà, lần trước không phải cậu chỉ cho mình tổ chức bữa liên hoan đó sao, mình đã chuẩn bị xong, cậu và Thẩm Hạc cũng đến đi, giúp mình cho đủ người
Trần Thanh Đường đi lên lầu, băng qua hành lang khách sạn: Khoảng khi nào
Sở Hy: Khoảng một thời gian nữa, đợi Chu Thần hoàn thành dự án của ảnh đã
Trần Thanh Đường đã đứng trước cửa phòng, cuối cùng trả lời: Vậy chốt xong báo trước cho mình nhé
Sở Hy: Ok! Vậy mình không làm phiền cậu nữa đâu, đi hôn bạn trai nhỏ của cậu đi!
Sở Hy: Hôn đi! Hôn một cái là sẽ say đắm! Quên hết mọi thứ! Mất mạng luôn! Hôn sứt cả môi!
Trần Thanh Đường cười một tiếng, cất điện thoại, sau đó đẩy cửa phòng khách sạn.
Trong phòng ánh sáng hơi mờ, Thẩm Hạc ngồi bên giường thấy anh đến, lập tức đứng dậy.
Trần Thanh Đường đi tới, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn: "Ăn bây giờ hay lát nữa?"
Thẩm Hạc không trả lời anh, không nói một lời nào nhưng đột nhiên ôm chầm lấy anh.
Ôm rất chặt, vòng tay rắn chắc như thép siết chặt eo Trần Thanh Đường, mạnh đến mức làm anh hơi khó thở.
Trần Thanh Đường biết, Thẩm Hạc đã xem những lời của cư dân mạng, có lẽ trong lòng có chút cảm xúc nên anh cũng ôm lại hắn, dịu dàng an ủi: "Sao vậy?"
Xem kìa, làm bé bạn trai của anh sợ rồi.
Đợi khi anh hoàn toàn câu được Thẩm Hạc, nhất định sẽ gỡ cài đặt Douyin của Thẩm Hạc ngay lập tức.
Thẩm Hạc hôn lên mái tóc mềm của anh: "Em có yêu anh không?"
Trần Thanh Đường trong lòng sáng tỏ nhưng cố ý vòng vo hỏi: "Tại sao lại hỏi như vậy? Tại sao lại nghĩ em không yêu anh?"
Anh cắn một cái vào cổ Thẩm Hạc: "Người em đã trao cho anh, còn muốn thế nào nữa? Đồ bạc tình."
Giọng điệu nhẹ nhàng, không cố ý làm nũng nhưng lại khiến trái tim người ta mềm nhũn, như nước xuân lay động.
Thẩm Hạc: "Xin lỗi. Anh chỉ không hiểu tại sao chúng ta không thể hôn nhau, tại sao em không chịu nói yêu anh."
Trần Thanh Đường hơi nghiêng đầu, nhìn hắn, trong mắt có chút ý cười vụn vặt: "Muốn hôn môi?"
Thẩm Hạc nhìn thẳng vào anh, không chút do dự: "Muốn."
Ngón tay Trần Thanh Đường nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng Thẩm Hạc, lau nhẹ môi hắn: "Vậy thì, Thẩm Hạc, chúng ta hôn đi, em cho anh."
Tia lửa hy vọng trong đáy mắt Thẩm Hạc như cây khô gặp mưa xuân, cành lá điên cuồng sinh trưởng, nhịp tim và tốc độ lưu thông máu đều tăng nhanh vài phần, khiến tay chân hắn nóng ran, lồng ngực nóng bỏng.
Hết chương 57.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com