Chương 9: Anh vẫn luôn biết làm thế nào để câu được Thẩm Hạc
Chương 9: Anh vẫn luôn biết làm thế nào để câu được Thẩm Hạc
Edit: Yin
Về đến nhà, Thẩm Hạc tắm rửa xong, một mình ở trong phòng đọc sách rất lâu.
Hắn lên mạng tra cứu một số tài liệu về bệnh viêm mũi, về những người trời sinh nhạy cảm với mùi hương.
Hóa ra những mùi hương mà người bình thường cảm thấy khó ngửi, đối với những người như Trần Thanh Đường phải khó ngửi ít nhất gấp mấy lần.
Mùi hương đối với họ mà nói có thể xem như một loại vũ khí sinh hóa hành hạ người.
Thậm chí ngay cả sau khi tắm xong, mùi hương sữa tắm tự nhiên còn sót lại trên người, họ cũng cảm thấy sặc mũi, còn bị ảnh hưởng đến khẩu vị.
Nửa tiếng sau, Thẩm Hạc đặt điện thoại xuống, đầu ngửa ra dựa vào lưng ghế, giơ tay che mắt.
Trước khi sự việc chưa rõ ràng, không nên chủ quan suy đoán người khác như vậy, đặc biệt là còn bị vạch trần trước mặt...
Để bù đắp, Thẩm Hạc liệt kê danh sách các sản phẩm đồ dùng cá nhân hàng ngày của mình như nước giặt, sữa tắm, dầu gội đầu rồi gửi cho Trần Thanh Đường.
Trần Thanh Đường nói trên người hắn rất thơm, nhưng Thẩm Hạc chưa bao giờ dùng nước hoa, vậy chắc là mùi hương tinh dầu có sẵn trong những sản phẩm đồ dùng cá nhân này.
Tin nhắn được gửi đi vào lúc nửa đêm, 00:30 phút.
Thẩm Hạc đợi một lúc, không đợi được tin nhắn trả lời, hắn đứng dậy, từ phòng đọc sách về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng của Trần Thanh Đường và La Tân, vô thức nhìn thêm mấy lần.
Khe cửa tối đen, không có một chút ánh sáng nào, hai người họ chắc đã ngủ rồi.
Mặc dù biết Trần Thanh Đường lúc này không thể trả lời hắn, nhưng trước khi ngủ, Thẩm Hạc vẫn không nhịn được mà nhìn lại WeChat một lần nữa.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, phản ứng vô thức khi cầm điện thoại cũng là xem WeChat.
Không có trả lời.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Giọng La Tân nhỏ nhẹ: "Ngạn Tử, anh Thẩm dậy chưa, ăn sáng thôi."
Thẩm Hạc cất điện thoại, lại lay Ngụy Ngạn dậy, lúc này mới xuống giường mặc quần áo.
Bữa sáng rất đơn giản, mỗi người một bát mì thêm trứng chiên.
Bốn người vây quanh bàn ăn, vừa trò chuyện vừa ăn.
Thẩm Hạc nhìn Trần Thanh Đường đang ngồi đối diện.
Trần Thanh Đường miệng nhỏ nhắn cắn trứng ốp la, tay cầm điện thoại, hình như đang gõ chữ.
Thẩm Hạc không lộ vẻ gì lấy điện thoại của mình ra, lại nhìn WeChat một lần nữa.
Vẫn không có trả lời.
Lúc này Ngụy Ngạn đột nhiên nói: "Ai nấu mì vậy, ngon quá!"
Cậu ta vừa nói vừa húp mì, người lân lân vì được ăn ngon.
La Tân cười híp mắt: "Là Tiểu Trần đó, cậu ấy dậy sớm nhất, lúc tớ dậy cậu ấy đã bận rộn trong bếp rồi."
Ngụy Ngạn giơ ngón tay cái về phía Trần Thanh Đường: "Cảm ơn đầu bếp."
Trần Thanh Đường: "Không có gì ~"
Vẻ mặt Thẩm Hạc thoáng qua một tia thay đổi nhỏ nhặt.
Ăn xong bữa cơm, Ngụy Ngạn nằm dài trên ghế sofa, lại bắt đầu chơi game.
La Tân giành việc rửa bát.
Cậu ấy là một đứa trẻ thật thà, người rất chất phác.
Luôn cảm thấy đến nhà người khác, ở nhà người khác ăn đồ của người khác, không làm chút việc gì trong lòng sẽ không thoải mái, như thể thiếu nợ người ta vậy.
Còn Thẩm Hạc, hắn nhìn Trần Thanh Đường đang yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, cất bước đi tới.
Đi được hai bước, lại quay đầu, mất bò mới lo làm chuồng, lấy một quả quýt trên bàn.
Trần Thanh Đường đã sớm nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, nhưng anh không quay đầu lại.
Cho đến khi một quả quýt vàng ươm được đưa đến trước mắt, anh nhận lấy, lịch sự nói một câu: "Cảm ơn."
Thẩm Hạc: "Muốn đến phòng đọc sách xem không, tôi có rất nhiều bảng chữ mẫu của các danh gia."
Đều là bạn tốt của ông nội Thẩm Hạc tặng, mỗi bức đều có giá trị liên thành.
Trần Thanh Đường suýt nữa không nhịn được cười.
Câu này có gì khác biệt với 'nhà tôi có con mèo biết lộn ngược ra sau, cậu có muốn xem không' chứ.
Lần đầu tiên anh phát hiện, Thẩm Hạc lại có chút vụng về như thế.
Trần Thanh Đường vừa đúng lúc lộ ra một chút do dự, biểu hiện bốn chữ muốn nói lại thôi một cách sinh động.
Cuối cùng trong ánh mắt chăm chú của Thẩm Hạc nói một câu: "Thôi, tôi còn có việc, phải về trường rồi."
Thẩm Hạc không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu.
Trần Thanh Đường lại nhạy bén bắt được một chút cảm xúc không rõ ràng thoáng qua trong đáy mắt hắn, thế là lại nói: "Lần sau đi."
Thẩm Hạc à, rời khỏi em, còn ai sẽ hiểu anh, yêu chiều anh như vậy nữa.
Thẩm Hạc nhìn anh hai giây: "Được."
Trần Thanh Đường quay người muốn đi, vừa đi trong lòng vừa đếm thầm.
Một,
Hai,
Ba...:
Thẩm Hạc: "Trần Thanh Đường."
Trần Thanh Đường quay đầu lại: "Hửm?"
Ánh mắt Thẩm Hạc nhìn điện thoại của anh: "Tin nhắn tối qua tôi gửi cho cậu, cậu thấy chưa?"
Trần Thanh Đường trầm ngâm hai giây: "À, thấy rồi. Tôi không trả lời cậu sao?"
"Xin lỗi cậu, sáng nay lúc ngủ dậy tôi mới thấy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, tôi còn tưởng lúc đó mình đã trả lời rồi chứ."
Thẩm Hạc: "Thấy là tốt rồi."
Trần Thanh Đường mỉm cười nhạt: "Cảm ơn cậu, tốn công quá."
Trong lòng lại cười lạnh, thần kinh.
Ai muốn nhãn hiệu bột giặt và sữa tắm chứ?
Anh muốn, là Thẩm Hạc chủ động quan tâm đến trạng thái của anh, khi anh vô tình quên đeo khẩu trang, sẽ chủ động đến gần anh hoặc cởi áo khoác cho anh.
Anh muốn, là Thẩm Hạc chủ động làm cho Trần Thanh Đường từ đầu đến cuối nhiễm mùi hương mang tên 'Thẩm Hạc'.
Giống như sói hoang đánh dấu lãnh thổ vậy.
Anh muốn, là ... trở thành sự tồn tại có liên hệ đặc biệt với Thẩm Hạc.
Nhưng nói thẳng ra thì không có ý nghĩa gì cả.
Nếu không phải Thẩm Hạc chủ động cho, vậy thì tất cả đều vô nghĩa.
Nếu Thẩm Hạc không cho...
Trần Thanh Đường sẽ khiến Thẩm Hạc cho, anh vĩnh viễn biết phải câu Thẩm Hạc như thế nào.
Nhìn bóng lưng Trần Thanh Đường rời đi, Thẩm Hạc khẽ mím môi.
Trần Thanh Đường hình như lạnh nhạt với hắn rồi.
Rõ ràng muốn xem chữ viết trong thư phòng của hắn, lại nói có việc bận.
Cuối tuần thì có việc gì bận chứ.
Hơn nữa khi hai người nói chuyện, Trần Thanh Đường cũng đang cố ý giữ khoảng cách, hình như không muốn đến gần hắn quá.
Là ảo giác sao.
Thẩm Hạc không nghĩ ra lý do, chỉ có thể quy tất cả những điều này cho sự nhạy cảm và ảo giác của mình.
Thứ hai, buổi sáng
Tiết thứ hai là tiết học chung, mấy lớp cùng học với nhau.
Tiết đầu tiên Trần Thanh Đường đã chào hỏi Sở Hi trên WeChat.
Trần Thanh Đường: Tiết thứ hai giúp mình giữ chỗ, cậu thấy mình vào lớp thì đứng dậy gọi mình, gọi to lên nhé
Sở Hy: ?? Chơi trò gì thế, hôm nay không ngồi cùng người kia à?
Trần Thanh Đường một tay nhàm chán xoay bút, một tay gõ chữ: Ừa. Đừng hỏi vội
Sở Hy: Được thôi
Bên này, nhóm Ngụy Ngạn và Thẩm Hạc tiết đầu tiên trống nên đến lớp khá sớm, chỗ ngồi tùy ý chọn.
Ngụy Ngạn hỏi một câu: "Tiểu Trần có phải tiết này học cùng chúng ta không nhỉ?"
Thẩm Hạc: "Ừm."
Thẩm Hạc đã xem thời khóa biểu của Trần Thanh Đường, mà trí nhớ của hắn lại tốt đến biến thái, không thể sai được.
Ngụy Ngạn: "Vậy chúng ta giữ chỗ cho cậu ấy nhé?"
Sau khi Thẩm Hạc ngồi xuống, trực tiếp đặt sách của mình lên chỗ ngồi bên cạnh: "Tôi giữ rồi."
Ngụy Ngạn cười hì hì: "Được, cùng phòng thì phải ngồi cùng nhau mới được."
Trong lúc hai người nói chuyện, từng nhóm sinh viên nối đuôi nhau từ cửa tiến vào, phòng học vốn trống trải nhanh chóng chật kín người.
Thẩm Hạc cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra cửa.
Còn hai phút nữa là vào học.
Lúc này, không biết ai đột nhiên gân cổ hét lên một tiếng: "Trần Thanh Đường! Ở đây!"
Giọng nói lớn đến mức cả phòng học đều có tiếng vang vọng.
Thẩm Hạc vô thức ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Thanh Đường đang cứng đờ ở cửa.
Trong tầm mắt mọi người, anh nhìn qua nhìn lại, mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt dưới khẩu trang của chàng trai, nhưng có thể cảm nhận được sự cứng nhắc của anh, cuối cùng Trần Thanh Đường đành phải căng da đầu đi vào phòng học.
Thẩm Hạc nhìn Trần Thanh Đường từng bước đi đến bên cạnh người khác, sau đó đặt sách, ngồi xuống.
Lúc bước đến, Trần Thanh Đường rõ ràng chạm mắt với hắn, nhưng ánh mắt nhanh chóng né tránh, giả vờ không nhìn thấy.
Trước kia còn gật đầu chào hỏi.
Thẩm Hạc gần như xác định được, Trần Thanh Đường đang giữ khoảng cách với mình.
Rõ ràng trước đó còn cùng nhau thảo luận thư pháp, trò chuyện rất hợp, tại sao đột nhiên lại xa lánh.
Ngụy Ngạn chơi game, thuận miệng nói: "Tiểu Trần hôm nay có người giữ chỗ cho cậu ấy kìa."
Thẩm Hạc đưa tay lấy cuốn sách giữ chỗ của mình về.
Nhưng hắn cầm sách trong tay, mắt nhìn chằm chằm trang sách, môi mỏng lại mím chặt, hình như đang xuất thần.
Trần Thanh Đường là một người rất tốt, tính cách tốt, tâm hồn thú vị, hơn nữa bọn họ rất hợp nhau.
Thẩm Hạc chưa từng gặp được người nào hợp ý mình như Trần Thanh Đường.
Cho nên nếu Trần Thanh Đường không để ý đến mình, vậy thì hơn phân nửa là vấn đề ở mình.
Là hắn đã làm gì khiến Trần Thanh Đường không thoải mái sao.
Đột nhiên, trong đầu hiện lên một đôi mắt tủi hổ lại mang theo vài phần tổn thương.
Thẩm Hạc chợt nhận ra điều gì đó.
Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
Từ đêm hôm đó, thái độ của Trần Thanh Đường đối với hắn đã thay đổi.
Ngụy Ngạn vẫn luyên thuyên nói gì đó cùng La Tân, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Thẩm Hạc đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Ngụy Ngạn, cậu ồn ào quá."
Ngụy Ngạn dừng lại: "À, vậy sao, vậy tớ nói nhỏ lại."
Thẩm Hạc: "Trong giờ học đừng nói chuyện."
Ngụy Ngạn gãi đầu: "Ồ, được rồi."
Cậu ta và La Tân nhìn nhau, hai người đều có chút khó hiểu.
Người này hôm nay sao vậy, rõ ràng trước kia chưa bao giờ để ý đến những chuyện này.
Tâm trạng không tốt sao?
Tiết học trôi qua một cách vô vị.
Gần đến giờ tan học, Ngụy Ngạn cũng không chơi game nữa, hỏi La Tân: "Buổi trưa ăn gì? Căn tin tầng một hay tầng hai? Hay là gọi đồ ăn ngoài?"
La Tân đang ghi chép, không ngẩng đầu lên: "Cậu hỏi anh Thẩm đi."
Ngụy Ngạn quay đầu lại, cẩn thận gọi Thẩm Hạc: "Anh Thẩm? Bây giờ tớ nói chuyện được chưa?"
Thẩm Hạc đặt bút xuống: "Nói đi."
Ngụy Ngạn: "Buổi trưa ăn gì, căn tin hay đồ ăn ngoài?"
Thẩm Hạc dừng lại hai giây: "Căn tin."
Lại đột nhiên nói: "Lát nữa cậu gọi Trần Thanh Đường đi cùng."
Ngụy Ngạn: "Lỡ như Tiểu Trần muốn đi cùng bạn bè thì sao?"
Thẩm Hạc chỉ ngẩng đầu nhìn cậu ta, không nói gì.
Ngụy Ngạn lập tức đầu hàng: "Được được được, tớ gọi."
Kỳ lạ, sao không tự mình gọi.
Chuông tan học vang lên.
Trần Thanh Đường chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Sở Hy đã vác cặp sách lên vai từ sớm, thấy anh chậm rì rì như vậy thì sốt ruột: "Chậc, sao cậu lề mề như bà nội mình vậy, nhanh lên nào, đi ăn cơm, căn tin mà đi muộn là đông người lắm."
Trần Thanh Đường: "Không vội. Hôm nay chắc không ăn căn tin được rồi. Đi ăn ngoài đi, mình mời."
Nếu anh đoán không sai, lát nữa giữa anh và Thẩm Hạc, có thể sẽ có một cuộc giằng co.
Sở Hy vui vẻ: "Tốt thế? Vậy được."
Lúc này, có người phía sau gọi một tiếng: "Trần Thanh Đường!"
Trong mắt Trần Thanh Đường tràn ngập ý cười, anh điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới quay đầu lại: "Hả?"
Ngụy Ngạn cười nói: "Buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm đi."
Trần Thanh Đường tiếc nuối nói: "Nhưng tôi đã hẹn bạn rồi."
Ngụy Ngạn vô thức nhìn Thẩm Hạc, Thẩm Hạc cũng đang nhìn cậu ta, ánh mắt rất kiên quyết.
Ngụy Ngạn chỉ có thể nói tiếp: "Ôi chao, không sao đâu, cùng đi luôn đi, đông người cho náo nhiệt haha."
Trần Thanh Đường lộ ra vẻ mặt khó xử, uyển chuyển nói: "Lần sau đi. Tôi và bạn tôi đi ăn ngoài."
Ngụy Ngạn lại nhìn Thẩm Hạc: "Vậy à..."
Trần Thanh Đường ra hiệu cho Sở Hy, quay người muốn đi.
Nhưng vừa bước được hai bước, cánh tay đột nhiên bị người ta nắm chặt.
Trần Thanh Đường khựng lại, quay đầu liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như ánh trăng trong đêm tối của Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc: "Đi cùng nhau. Bọn tôi cũng đi ăn ngoài."
Ngụy Ngạn: "???"
Hết chương 09.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com