Chương 531
Từ lúc phát hiện tung tích Tống Ngọc Hiên một đoàn người, tới khi Lâm Văn cùng Ô Tiêu đuổi tới, chỉ trong nháy mắt, từ trên cao nhìn xuống, chỉ cảm thấy dày đặc đều là hoang thú, kỳ thực số lượng thật sự chỉ hơn một trăm con, nhưng phần lớn hoang thú hình thể to lớn, hơn một trăm con hoang thú lớn tụ tập cùng nhau, dù Lâm Văn cùng Ô Tiêu ban ngày gặp riêng, cũng muốn tránh né, quy mô bầy hoang thú như thế này thường là mục tiêu của quân đội tu sĩ.
Đặc biệt là trong đó có một con hoang thú đầu đàn, thể hình không phải lớn nhất, nhưng rõ ràng những hoang thú khác đều nghe theo hiệu lệnh của nó, nhóm người ở giữa đã ngã xuống một nửa, nửa còn lại dựa vào Tống Ngọc Hiên xung quanh cũng chỉ là cố gắng chống đỡ, không ngừng nuốt đan dược cũng không kịp bổ sung linh lực tiêu hao, máu không ngừng tuôn ra trên người chỉ càng kích thích thêm sự bạo ngược của hoang thú.
"Sư huynh, hai vị công tử kia có tới không?"
"Sư huynh, hai người họ tới cũng không giúp được gì, tốt nhất có thể dẫn người tới thì tốt!" Hai người có làm được gì, không đủ cho một con hoang thú lấp đầy bụng.
Tống Ngọc Hiên nhìn chằm chằm con hoang thú thực lực mạnh nhất, chính là con hoang thú này, chặn luôn cả đường không trung của bọn họ, bởi vì hoang thú thực lực này cũng có thể bay lượn trên không, nếu không phải con hoang thú này thích nhìn bọn họ bị tra tấn tới chết trong tuyệt vọng, có lẽ giờ này bọn họ đã thành thức ăn trong bụng hoang thú rồi.
Ánh mắt giễu cợt và tàn nhẫn đẫm máu của con hoang thú kia, ngay cả Tống Ngọc Hiên tâm chí kiên định nhìn cũng kinh hãi, hoang thú thực lực này tuyệt đối đã sinh ra linh trí, nhưng tính tình của chúng vẫn hung ác tàn nhẫn, so với hoang thú không có linh trí càng đáng sợ hơn.
Bất đắc dĩ, Tống Ngọc Hiên chỉ có thể cầu cứu Lâm Văn, bởi vì Lâm Văn từng nói bọn họ đứng về phía tu sĩ loài người, có lẽ có thể tìm được nhân thủ tới giúp bọn họ, dù chỉ có thể chạy thoát một đồng môn trở về Trung Ương Đại Lục, thế cũng đủ rồi.
"Sẽ tới, nhất định sẽ tới, mọi người cố gắng thêm chút nữa, không thể để lũ yêu thú này đắc ý!" Tống Ngọc Hiên cổ vũ đồng môn.
Đột nhiên phía trước hai đạo linh quang lao tới, tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã tới nơi, Tống Ngọc Hiên suýt nữa mừng rơi nước mắt, hô một tiếng: "Bọn họ tới rồi!" Lúc này hoang thú cũng phát hiện lại có con mồi tới, cũng trở nên náo động, tiếng gầm rú chấn động bầu trời, truyền đi rất xa.
"Thanh Y đi cứu người, chúng ta đi đối phó con lớn kia!" Lâm Văn cùng Ô Tiêu trong nháy mắt chủ động bước vào vòng vây hoang thú, tình hình hiện tại là dù gia nhập cũng chưa chắc có thể cứu được tất cả những người này, vì vậy Lâm Văn không nghĩ nhiều liền triệu hồi Thanh Y, hắn cùng Ô Tiêu có thể kéo chân con lớn kia, để Thanh Y dẫn người rút lui từ đường không trung.
Bọn họ cũng nắm rõ tình hình, chỉ có hoang thú thực lực Kim Đan hoặc hoang thú loài chim mới có thể tấn công từ trên không, gặp phải hai tình huống này, trừ khi thực lực áp đảo, bằng không rất khó có đường sống, Tống Ngọc Hiên một đoàn người quả thật đủ xui xẻo.
"Vâng, chủ nhân." Thanh Y vung tay áo, phóng ra một chiếc phi chu, không sai sót tranh thủ từng giây cứu đệ tử Tiên Linh Môn.
Tống Ngọc Hiên bọn họ không rảnh quan tâm Thanh Y đột nhiên xuất hiện là nhân vật nào, thấy Lâm Văn cùng Ô Tiêu chủ động đi khống chế con lớn kia, vội vàng dẫn những người còn chút sức lực theo Thanh Y cùng nhau cứu người, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ, hoang thú trở nên càng hung ác muốn hạ sát thủ, vì vậy lúc này đây so chính là tốc độ hành động của ai nhanh hơn.
Khiến Tống Ngọc Hiên bọn họ kinh ngạc là, thanh niên áo xanh tên Thanh Y này thực lực hoàn toàn không kém bọn họ, một thanh kiếm sử dụng ra kiếm khí tung hoành, cuối cùng biến thành Thanh Y ở phía trước ngăn cản hoang thú, bọn họ ở phía sau vội vàng khiêng đồng môn bị thương lên phi chu, đợi tất cả mọi người lên phi chu rồi, trong vòng vây hoang thú đã lưu lại một đống thi thể và mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta nôn mửa.
Thanh Y khống chế phi chu đủ cao, hoang thú phía dưới nhảy cao tới đâu cũng không với tới độ cao này, Tống Ngọc Hiên lúc này mới có thời gian rảnh quan tâm trận chiến phía dưới, bên cạnh mấy đồng môn còn sức lực cũng bám vào mép thuyền nhìn xuống, phía dưới hoang thú gầm rú liên hồi, vô cùng phẫn nộ con mồi đột nhiên xuất hiện đã cướp đi con mồi khác, làm gián đoạn trò tiêu khiển của nó, móng vuốt vung lên mang theo từng đạo hàn quang kinh người, rơi vào ai cũng đủ xé người thành hai nửa, khiến Tống Ngọc Hiên bọn họ nhìn thấy kinh hồn bạt vía, nếu trước đó con hoang thú này tấn công như vậy, bọn họ có mấy mạng cũng không đủ.
Lâm Văn lúc này còn lo giấu thân phận của mình làm gì, linh phù, hỏa linh, thủy tinh cùng băng phách kiếm lần lượt xuất kích, khiến Tống Ngọc Hiên phía trên nhìn thấy sao còn không rõ thân phận của hắn, xem ra suy đoán trước đó quả nhiên không sai, mà càng khiến người ta không nhìn thấu chính là Ô Tiêu đi cùng Lâm Văn, công kích của hắn lại có thể để lại vết thương trên người con hoang thú kia.
Nếu chỉ có con lớn này, dựa vào thủ đoạn của Lâm Văn cùng thực lực của Ô Tiêu, hoàn toàn có thể mài chết nó, nhưng xung quanh còn có những hoang thú khác kéo chân bọn họ, khiến bọn họ không thể thỏa sức thi triển, nhưng có thủ đoạn không gian của Ô Tiêu, luôn có thể dẫn Lâm Văn né tránh kịp thời công kích trí mạng, vì vậy đối phương muốn giết chết hai người cũng không được như ý, khiến con lớn kia càng lúc càng phẫn nộ, ngửa mặt lên trời gầm thét, hộ vệ đoàn thương nhân phía sau vừa nghe thấy âm thanh từ xa liền hô: "Không tốt, đây là âm thanh hoang thú gọi đồng bọn, mau đi cứu người!"
May mắn thay khoảng cách không quá xa đối với tu sĩ, sau khi gấp rút chạy đi chạy lại, phi thuyền của đoàn thương nhân cuối cùng cũng kịp thời đến. Quan trọng nhất là, quản sự đoàn thương nhân đã phái ra vị Kim Đan tu sĩ duy nhất trong đội. Vị Kim Đan tu sĩ kia vừa nhìn thấy cảnh tượng phía trước lập tức bay ra khỏi phi thuyền.
"Chính các ngươi là bạn của Lâm công tử muốn cứu? Mau theo chúng ta đi, bọn hoang thú ít ỏi này không dám tới gần khu cư trú của chúng ta đâu!" Một trong số họ nhìn thấy phi thuyền đang dừng trên không, liền hét lớn.
Tống Ngọc Hiên nhìn Thanh Y, phi thuyền do hắn điều khiển, chỉ tiếc Thanh Y chỉ nghe lệnh của Lâm Văn. Lâm Văn tranh thủ liếc nhìn, ra lệnh: "Thanh Y, đi theo bọn họ!"
"Vâng, chủ nhân." Thanh Y lập tức quay đầu phi thuyền bay ra ngoài. Lần trước có lẽ nghe nhầm, nhưng lần này nghe rõ ràng vô cùng. Những người Tiên Linh Môn còn thở đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thanh Y, người có thực lực như vậy lại là hạ nhân của người khác? Hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Một thuộc hạ thực lực cao siêu lại nghe lời như thế, bọn họ cũng muốn có một người.
Có Kim Đan tu sĩ gia nhập, áp lực của Lâm Văn và Ô Tiêu giảm đi rất nhiều.
Ô Tiêu có chút bực bội, nếu không phải do thực lực bị hạn chế, con thú hoang này làm gì có cơ hội phản kháng dưới tay hắn, lại phải nhờ người khác ra tay.
Ban đầu Kim Đan tu sĩ gia nhập chỉ muốn kiềm chế một chút rồi đưa hai người rời khỏi vòng vây ngay lập tức, tầm mắt của hắn rất tốt, hai người này nếu đơn đấu với hoang thú Kim Đan thực lực, chưa chắc đã bị kéo chân, nhưng hiện tại còn có hơn trăm đầu hoang thú Trúc Cơ thực lực.
Chỉ là hắn muốn rút lui, nhưng Ô Tiêu lại không chịu buông tha. Có Kim Đan tu sĩ kiềm chế con hoang thú, Ô Tiêu tấn công càng thêm tàn khốc, không gian xé rách, không gian nhận không ngừng chồng chất lên vết thương của hoang thú. Ngay khi Kim Đan tu sĩ sửng sốt, con hoang thú gầm lên một tiếng đầy bất mãn rồi cuối cùng ngã xuống.
"Mau thu dọn, nhanh lên, nếu không có thể sẽ có hoang thú khác tới ứng cứu!" Kim Đan tu sĩ phản ứng rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền vội vàng nhắc nhở.
Lâm Văn vung tay thu lấy thi thể, những thứ khác cũng không bỏ sót, sau đó ba người lập tức rút lui từ trên không.
Lâm Văn ba người gần như cùng lúc với hai chiếc phi thuyền phía trước đến được khu cư trú. Vị tướng lĩnh cao nhất của khu cư trú cũng dẫn người canh giữ ở lối vào. Cuối cùng, tiếng gọi đồng bọn của hoang thú bọn họ cũng nghe thấy, để phòng ban đêm trên thảo nguyên đàn hoang thú xảy ra biến cố, nên tăng cường nhân thủ tuần tra, đồng thời tự mình dẫn người tới hỏi chuyện này.
Phi thuyền hạ xuống, người đoàn thương nhân tự mình thương lượng với vị tướng lĩnh này, không cần họ giải thích, chỉ cần nhìn thấy tình cảnh thảm thương của Tống Ngọc Hiên và những người đi cùng, liền có thể đoán ra họ gặp phải chuyện gì. Tống Ngọc Hiên không hiểu rõ tình hình nơi này, thông tin Lâm Văn truyền đến có hạn, nên đứng một bên quan sát lạnh lùng, không chủ động mở miệng nói gì.
Lâm Văn và Ô Tiêu lúc này cũng đã quay trở lại, hắn đem thi thể hoang thú Kim Đan thực lực kia giao cho đoàn thương nhân, coi như phần thù lao còn lại. Hơn nữa không có sự trợ giúp của Kim Đan tu sĩ, bọn họ muốn giết con lớn kia cũng rất khó khăn. Lâm Văn bọn họ cần sự giúp đỡ của người địa phương, đoàn thương nhân đương nhiên là lựa chọn ưu tiên, mà đoàn thương nhân cùng vị Kim Đan tu sĩ kia cũng rất khao khát thi thể và thú đan của nó, nên đôi bên đều vui vẻ.
"Đại nhân, bạn của tại hạ cùng chúng tôi hẹn gặp ở Thạch Đầu Thành, nhưng lại lạc đường trên thảo nguyên không kịp đến, mong đại nhân thông cảm cho họ vào nghỉ ngơi." Lâm Văn nghĩ tới Tống Ngọc Hiên và những người đi cùng không có lệnh bài, không cách nào vào khu cư trú, nên đem những thi thể hoang thú còn lại thu được trước đó đưa ra.
Tướng lĩnh vung tay, cho phép đi qua.
Tống Ngọc Hiên và những người đi cùng thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn gặp được Lâm Văn và Ô Tiêu đến ứng cứu, nếu không bọn họ ngay cả khu cư trú cũng không vào được. Hơn nữa không ngờ thi thể hoang thú lại có tác dụng lớn như vậy, bọn họ không thu nhiều, trên đường chạy trốn làm sao có thể để ý những chuyện này.
Đoàn thương nhân tặng họ hai cái lều để sắp xếp Tống Ngọc Hiên và những người đi cùng. Lâm Văn cười cảm ơn, cũng là do hắn hào phóng xuất thủ, đoàn thương nhân vui vẻ kết giao.
Lâm Văn tự biết thân phận đã lộ, không né tránh nữa mà lấy ra rất nhiều đan dược chữa thương để Tống Ngọc Hiên cho đồng môn sử dụng. Tống Ngọc Hiên nhiều lần cảm ơn, lúc này không kịp nói nhiều, chăm sóc các sư đệ sư muội là quan trọng nhất.
Đêm nay trôi qua có thể nói là kinh tâm động phách, tin tức Lâm Văn và Ô Tiêu hai người giết chết một đầu hoang thú Kim Đan thực lực cũng nhanh chóng lan truyền trong khu cư trú. Đây là lời xác nhận trực tiếp từ đoàn thương nhân, vị Kim Đan tu sĩ kia chỉ là kiềm chế hoang thú một chút. Điều này khiến tu sĩ trong khu cư trú vô cùng chấn động, bao gồm cả quân đội tu sĩ.
Hoang thú thực lực thế nào? Có thể nói muốn dựa vào thực lực tu sĩ vượt cấp khiêu chiến, trong tình huống một đối một có lẽ có người làm được, nhưng muốn ở Trúc Cơ kỳ vượt cấp khiêu chiến hoang thú Kim Đan thực lực? Ngay cả Phi Mặc Chân Quân năm xưa thành tích xuất chúng cũng không dám nói lời này, nên rất nhiều người suy đoán, phải chăng hai người này sẽ tạo ra kỳ tích tiếp theo sau Phi Mặc Chân Quân?
"Đại ca, nghe miêu tả của bọn họ về hai tu sĩ kia, phải chăng là hai người chúng ta gặp trên tường thành?" Có một đội ngũ vừa mới tới hôm nay, nghe được tin tức kinh người như vậy, càng nghe càng thấy hình tượng hai người này quen thuộc, một thiếu niên kinh ngạc hỏi.
Chẳng lẽ bọn họ có mắt như mù, nhìn lầm cao thủ thành lính mới?
"Có lẽ là vậy, chúng ta ở đây phải đợi vài ngày, có cơ hội sẽ gặp, lúc đó nhìn là biết có phải không." Tu sĩ dẫn đầu có chút phức tạp nói.
Một bên khác, Tống Ngọc Hiên sắp xếp xong các sư đệ sư muội, liền tới tìm Lâm Văn nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com