Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Gặp Được Thần Tượng

Buổi tối, Hân sau khi ăn uống xong muốn đi khám phá một chút phố cổ Hà Nội. Cô tìm đến điểm xe bus để đi lên bờ hồ, tất cả nhờ vào tấm bản đồ trên tay. Sau khi chuyển hai chuyến xe, cô cuối cùng cũng đặt chân được đến nơi xa hoa nhất của thủ đô. Không khí ở đây thật dễ chịu. Hà Nội trong tưởng tượng của cô thật không khác chút nào. Hân dạo quanh, ăn thử kem Tràng Tiền, mua cốm, nghịch mấy con tò he. Một mình cô tìm thú vui cho mình. Sau khi lượn lờ quanh bờ hồ, cô ngồi xuống ghế đá ven bờ, xoa bóp cái chân vốn lâu rồi không đi lại nhiều như vậy và ngắm nhìn thành phố về đêm, cô lại nghĩ tới Khoa. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhấc máy, là Mai

- Hân! Mày ra Hà Nội bao giờ sao không bảo gì với bọn tao. Nếu cái Diễm không sang nhà mày thì chắc không biết mày đã đi rồi. Hai đứa tao đang ngồi ở bờ đê đầu làng đây, bọn tao hai hôm nữa cũng ra đấy.

Hân cười nhẹ:

- Tao xin lỗi, đi vội quên mất hai đứa mày

- Mày có bao giờ nhớ đến bọn tao đâu mà quên - Mai tỏ vẻ giận dỗi, Diễm cướp lấy điện thoại trên tay

- Hân, ra đó một mình thế nào? 

- Ừ, tao đang đi dạo hồ Gươm mày ạ. Hà Nội đẹp lắm, hai đứa mày nhanh ra đây, bọn mình cùng chơi.

- Sao mày đi Hà nội sớm thế? Hân, tao biết mày tỏ tình với Khoa rồi, tao cũng biết mày bị từ chối rồi, nên... mày đi sớm đúng không? Hân, mày đừng buồn. Xinh như mày trai thủ đô nhìn còn mê nữa, thằng Khoa đấy vứt vào sọt rác đi. Bọn tao không muốn thấy mày buồn thêm vì nó nữa.

- Dù sao giờ tao cũng khó nhìn Khoa như lúc đầu nữa rồi. Diễm, Mai, tao nghĩ là tao đang cố gồng lên nhưng nó thật sự rất đau đấy.

Diễm thở dài quay sang nhìn Mai. rồi bảo với Hân

- Hay mai bọn tao tới với mày nhá. Bọn tao còn một tuần nữa mới nhập học nên ra đấy cho bọn tao trú tạm mấy hôm đợi tìm phòng. Ra rồi bọn mình nói rõ hơn được không?

Hân cười tươi: Ok! Tao đợi hai đứa mày, ra tới nơi thì gọi tao.

Vừa cúp máy Hân quay người sang thấy một chàng trai đội mũ rộng vành, áo khoác kéo khóa lên đến nửa mặt, cả người toàn màu đen. Đang ngồi ngay cạnh mình. Hân biết đây là ghế đá công cộng và chỗ này cũng không của riêng cô nhưng chàng trai này có phải là kì cục quá rồi không? buổi đêm mà đội mũ, lại còn sập xuống lấp hết mặt mũi, ngồi trầm ngâm tưởng như ngủ mà không phải ngủ. Bỗng chốc Hân suy nghĩ, có phải là người thành phố như vậy không nhỉ? cô vẫn không thôi tò mò mà nhìn cậu ta không chớp mắt, còn cúi người ngó lên để nhìn mặt. Qua lớp mũ rông vành, Hân từ từ nhìn lên khuôn mặt đang đeo tai phone và đôi mắt nhắm nghiền kia, đôi đồng tử cô mở giãn ra hết cỡ, miệng cô cũng tự động mà mở ra đến muốn hét lên. Tuy nhiên chưa kịp nói gì thì đã bị cậu ta lấy tay chụp miệng cô lại, rồi làm hành động bảo cô đừng lên tiếng. cô vẫn không tin vào mắt mình, anh ta chính là Mạnh Hoàng. Người mà tất thảy con gái lớp cô đang theo đuổi, chàng trai chỉ cần cất tiếng hát lên thôi là dù người khó tính nhất cũng bị thu phục. và cô cũng không ngoại lệ. Đúng là Mạnh Hoàng rồi, điện thoại cô cũng chỉ toàn hình của anh ấy thì cô không thể nhầm lẫn được. Hân đơ người trong giây lát, thở còn không dám thở mạnh. Chưa kịp nói gì, anh ta đã lên tiếng trước:

- Cảm ơn đã không hét lên. Tôi thật sự là muốn yên tĩnh thôi. Nhưng ở cái đất này tìm được nơi không ai nhận ra quả thực rất khó. Vì vậy hãy giúp tôi nhé, tôi chỉ ngồi đây một lát rồi về phòng thôi.

Chàng trai này, gì chứ. Tìm được nơi không ai nhận ra rất khó ư? Là anh ta đang tự thấy mình rất nổi tiếng đấy à? ý anh ta là nếu anh ta không đội mũ sụp xuống như thế thì sẽ có cả tá người vây quanh??? Hân khẽ cười với suy nghĩ ấy, rồi lại tự nói cũng đúng, rõ ràng là anh ta quá nổi tiếng mà, ở quê như mình còn biết thì chắc chắn ở thành phố này mức độ còn hơn nữa. Là cô đang nghĩ cái gì vậy? Nếu như thần tương ngồi bên cạnh thì việc đầu tiên không phải là xin chữ kí sao? Hân vội rút trong túi cuốn sổ tay nhỏ cùng chiếc bút, đưa tới trước mặt, lưỡng lự không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói đúng 6 từ:

- Anh... cho em xin chữ kí...

Anh quay sang nhìn cô, tất nhiên là với chiếc mũ che hết thảy hai con mắt kia thì anh không thấy khuôn mặt cô gì cả, chỉ thấy cuốn sổ tay nhỏ đang đưa trước người mình. Anh không suy nghĩ kí luôn vào, không quên nói nhỏ:

- Cảm ơn em đã không hét lên. 

rồi đứng dậy đi về. Cô nhìn theo, tay run bấm số điện thoại gọi cho Diễm. Rất nhanh Diễm đã bắt máy

- alo!

Hân giong run run:

- Diễm ơi! Tao vừa gặp Mạnh Hoàng

Diễm mơ hồ

- Mạnh Hoàng nào?

Hân hét lên:

- Mạnh Hoàng. Ca sĩ Mạnh Hoàng. tao còn xin được cả chữ kí nữa mày ạ. đêm nay tao không ngủ được mất. 

Diễm đơ trong giây lát, quay sang Mai

- Mày ơi, con Hân nó bảo nó vừa gặp Mạnh Hoàng mày ạ.

Mai giật luôn điện thoại:

- Hân, mày gặp như nào kể rõ sự tình cho tao nghe, không được thiếu dù là chi tiết nhỏ. Hân ơi mày đúng là làm tao phải gato chết mà.

Hân vẫn còn quá khích nói rất to:

- Tao ngồi nghỉ trên ghế đá... và quay sang... anh ấy.. ngồi ngay cạnh tao...

Mai điên cuồng, Mạnh Hoàng là ai chứ. Là người được Mai dán ảnh khắp phòng, đi đâu cũng khoe đó là idol của mình thì làm sao có thể không phấn khích cho được. 

- Hân, chữ kí đó, ngày mai nhất định phải cho tao thấy đấy.

- Ok. tao phải về đã, đợi lát nữa là hết chuyến xe bus rồi.

Hân tìm tới điểm xe bus, suốt cả chặng đường về phòng, cô chỉ suy nghĩ về Mạnh Hoàng, nhớ lại ngày đầu tiên cô biết đến anh và hâm mộ anh như thế nào. Mạnh Hoàng là ca sĩ, không chỉ là ca sĩ trưởng thành từ ngôi vị quán quân cuộc thi âm nhạc lớn mà còn là hình tượng con trai mà tất cả mọi đứa con gái nhìn vào đều thích. Hân có thể nói như vậy vì đến cả một đứa ngoài Khoa ra không biết đến thằng nào khác như Hân còn phải đổ cái rầm trước anh ấy nữa. Trước đêm nay, Hân chưa bao giờ gặp Mạnh Hoàng ngoài đời cả, chỉ được xem trên tivi và các phương tiện truyền thông. Những người gặp qua anh không ít, họ đều bảo nếu Việt Nam mình có ai đẹp hơn Mạnh Hoàng nữa thì ắt hẳn người đó không phải là người. Thân ảnh cao 1m85, da còn đẹp hơn da con gái, đôi mắt sắc lạnh nhưng tựa hồ lại mang đến cảm giác gần gũi không hề xa cách, và đặc biệt chưa có người con gái nào lọt vào tầm mắt anh ấy. Trong cái giới giải trí ấy mà, biết bao cô diễn viên ca sĩ trẻ trực tiếp bày tỏ ngưỡng mộ anh, là girlsfan của anh, là người họ muốn hợp tác nhất nhưng mỗi lần anh nhận phỏng vấn và được hỏi điều đó anh đều bảo "tôi không có ý định tìm bạn gái trong showbiz", cũng trong giới này nếu không có quan hệ nhiều thì sẽ khó có đất sống nhưng riêng anh hầu như chẳng chơi thân với ai cả mà hợp đồng quảng cáo và các show diễn lớn bé anh đều nhận được rất nhiều. Nói về Mạnh Hoàng, nếu anh quảng cáo kem đánh răng, tháng đó doanh số của hãng ấy chắc chắn tăng đột biến, nếu anh quảng cáo mỹ phẩm cho phái nam, chắc chắn hãng mỹ phẩm đó sẽ là hãng được yêu thích nhất năm ấy. Nếu anh phát hành ca khúc, chắc chắn bảng xếp hạng sẽ là của một mình anh độc chiếm. Nhưng, anh lại rất cô độc. Fans nhiều lần bắt gặp anh một mình ở siêu thị mua thức ăn sẵn, anh sẽ mua cả thùng mì ăn liền, hoặc đôi khi thấy anh ngồi trầm ngâm ở sau cánh gà, chỉ có nhân viên lại hỏi han, cái con người này thật sự khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa chua xót. 

Hân bất giác bật cười, làm fan của anh cũng phải có tinh thần thép vì độ phũ fan của anh nổi tiếng đến không ai là không biết. Bây giờ gặp anh ngoài rồi, cảm nhận của cô về anh có phần hơi khác, cả người anh bao phủ lên một lớp bọc ẩn sâu, dường như chỉ có thể cảm nhận mà không thể chạm tới, chẳng hiểu vì sao cô lại thấy anh thật sự rất rất cô đơn và thích một mình. Tiếng loa phát trên xe khiến Hân giật mình, cuối cùng cũng về đến phòng. Hân đi vào, lấy vội quần áo đi tắm rồi đi ngủ. Thói quen tắm khuya của cô biết rằng rất hại nhưng cô lại không bỏ được. Tắm rửa xong cô mở máy tính lên, cũng chỉ là thói quen lướt facebook đọc một số stt vu vơ thôi. Bỗng một lần nữa đôi mắt Hân lại mở to ra trước cái tit của một bài báo "Bắt gặp Mạnh Hoàng lén gặp bạn gái ở Hồ Gươm nhân chuyến công tác ở Hà Nội". Người trong ảnh không phải là cô sao? Cái góc chụp là lúc cô đang cúi xuống nhìn anh và phát hiện ra anh chính là Mạnh Hoàng, trông rất giống như cô đang ôm anh vậy... Lần này, là cái gì nữa đây....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com