Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Mạnh Hoàng năm 18 tuổi

Mạnh Hoàng ôm chặt tấm tân dường như không còn sự sống của cô, lòng anh đau thắt. Bác sĩ vào tới liền đẩy anh và bà Hoa ra ngoài, cánh cửa phòng khép lại, anh đứng trân trân nhìn vào, ánh mắt bi thương không còn tỉnh táo. Bà Hoa cũng chẳng còn tâm trí nào, ngồi thất thần bên hàng ghế cạnh cửa. Lại hơn một tiếng chờ đợi trôi qua, bác sĩ cuối cùng cũng mở cửa bước ra

- Tình trạng đã ổn định hơn, có điều dường như trong quá khứ cô ấy bị đả kích nào đấy nên lúc hôn mê cơ thể có phản ứng theo, vì thế mới xảy ra hiện tượng co giật. Gia đình nên chú ý đừng để cô ấy bị kích động, nội tạng bị tổn thương quá lớn nếu cứ bị co giật như vậy, vết mổ mới đây sẽ ảnh hưởng. Mong gia đình chú ý.

Mạnh Hoàng thở nhẹ, không để lộ sự lo lắng trên mặt, cúi đầu cảm ơn bác sĩ. Anh quay người định đi vào trong liền nhìn thấy bà Hoa ngồi thụp xuống bên cạnh thở dốc. Anh lo lắng

- cô không sao chứ ạ?

Bà Hoa khóc nấc lên

- nó nhớ ra vụ hỏa hoạn năm đó rồi, chắc nó lại mơ thấy giấc mơ đó rồi..

Mạnh Hoàng đỡ lấy tay bà Hoa, hỏi gấp

- Vụ hỏa hoạn? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?

Nhìn thấy tình thần không được tốt của bà Hoa, anh dìu bà đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi. Sau khi bình tĩnh hơn một chút, bà Hoa mới mở lời

- năm con bé học lớp 8, lúc đó là vào tháng 11, trời se se lạnh, như thường lệ con bé ra ngôi nhà sau vườn để chăm sóc vườn hoa mà nó tự tay trồng. Cô và chồng ở trong nhà, sau đó cô nghe thấy tiếng dân làng hô hoán cháy nhà, nghe thấy tiếng mọi người gọi nhau dập lửa. Chồng cô chạy ra thì thấy khói bốc lên từ ngôi nhà nhỏ sau vườn, lúc hai vợ chồng đến nơi, cửa nhà bị ai đó khóa ngoài, bên trong là tiếng hét thất thanh của Hân. Lửa cháy lớn đến mức qua cửa kính cô còn nhìn thấy tòan thân con bé bốc cháy. Con bé hoảng loạn kêu cứu, lúc đó cô nghĩ mình như chết đi rồi. Chồng cô định liều mình vào cứu thì thấy cửa được đạp ra, bên trong có một thanh niên đội mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang đang cố kéo con gái cô ra. Cậu đó đã rất nhanh trí cởi áo ngoài nhúng vào xô nước tưới hoa bên cạnh, sau đó quấn lên mặt con bé. Nhưng lửa bén nhanh quá, toàn thân Hân đều bị bén lửa và cậu ta cũng vậy, cậu đó dường như kiệt sức rồi, người cậu ta bị thanh lửa đập xuống nhưng vẫn cố tạt xô nước vào người Hân và kéo nó ra. Lúc đó chồng cô xông vào bế con bé, sau đó cậu ta gục ra sàn nhà. Cô hoảng quá chỉ để ý đến Hân, Hân được đưa đi cấp cứu cô cũng chạy theo luôn. Không hề biết tung tích cậu đó bây giờ như nào, có an toàn chưa.

Mạnh Hoàng vừa nghe vừa cảm nhận rất thân quen, giống như anh đang thấy ngọn lửa cháy trước mặt mình, rất rõ ràng, thấy được ngôi nhà nhỏ đó hình dáng như thế nào dù bà Hoa không hề tả về nó. Anh mông lung, đầu bắt đầu dấy lên cơn đau. Bà Hoa thấy thế liền bảo anh nghỉ ngơi

- Cô nghe nói từ qua đến giờ cháu chưa ngủ, phòng vẫn còn thừa một cái giường, cháu nằm nghỉ một lát đi. Cô về lấy cho Hân ít đồ và sắp xếp mọi việc.

Mạnh Hoàng dạ một tiếng, chào bà Hoa rồi lên giường nằm. Đầu anh hiện lên những kí ức không rõ ràng. Nếu là Hân học lớp 8 thì năm ấy anh 18 tuổi. Anh bắt đầu hồi tưởng những gì mình nhớ được về năm đó. Nhưng trong trí nhớ của anh, anh chưa từng trải qua mùa đông năm 18 ấy. Anh quay người nhìn sang giường bên cạnh, anh hình như thấy được vẻ ngô nghê năm cô 13, dáng vẻ con nít, đôi mắt to sắc sảo nhìn anh hỏi "Anh là ai? Sao lại ở đây". Anh bỗng giật mình, làm thế nào lại có thể biết rõ được hình dáng của cô năm đó đến vậy? Anh ngồi dậy, đi đến giường bệnh của cô. thì thầm "Sao lại có cảm giác như anh đã biết em rất lâu rồi nhỉ? Hân! Có phải trước đây anh từng gặp em rồi không?". Anh tự hỏi rồi tự cười, không một tiếng đáp lại. Dạo này nhiều chuyện xảy đến liên miên, anh lại hay có những giấc mơ kì lạ. Anh nhẹ đi đến, nằm xuống giường bên cạnh. Đặt tay lên trán, năm anh 18...

Mùa xuân năm đó, anh được bố tặng món quà sinh nhật là một chiếc đàn piano nhập khẩu rất đắt tiền, anh thích mê chiếc đàn ấy đến nỗi mỗi ngày đi học về sẽ ngồi ngay vào đàn một bản nhạc anh mới viết được. Năm đó anh đang học năm nhất đại học kinh tế, anh vẫn thường nhận được những bức thư tình của mấy cô gái khoa bên cạnh. Mạnh Hoàng năm 18 tuổi, là Mạnh Hoàng đẹp nhất, là Mạnh Hoàng vô lo vô nghĩ nhất. Anh nổi tiếng khắp trường vì là thiếu gia lại được cái mã đẹp như tượng, nhưng anh lại chẳng hề có bạn. Anh năm 18 là chàng trai sống chỉ biết lấy âm nhạc làm nguồn cảm hứng, ngày qua ngày chỉ lên lớp rồi về nhà, rồi đi đến lớp học nhạc lí, rồi trốn học theo anh Dương đi tới hát phòng trà, những quán cafe nhỏ. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh thiếu tiền mới đi hát kiếm thêm nhưng ở độ tuổi của anh, anh đã đứng tên căn biệt thự ở khu đất đắt đỏ nhất thủ đô, là người thừa kế tập đoàn lớn nhất cả nước Mạnh Gia...

Mạnh Hoàng lấy tay che đi những suy nghĩ hiện lên trên mắt, năm đó quả thực rất hạnh phúc... Nhưng khoảng thời gian từ tháng 11, lúc mùa đông bắt đầu anh không thể nhớ được mình đã làm những gì, không hề có một chút hoài niệm nào. Anh chỉ nghe mẹ anh bảo, năm đó anh ốm một trận thập tử nhất sinh, nằm bệnh viện 4 tháng mới tỉnh. Lúc tỉnh lại, sinh nhật tuổi 19 của anh đã qua từ bao giờ. Dù anh có yêu âm nhạc nhưng chưa bao giờ anh dám có ý nghĩ sẽ bỏ nhà đi, nhưng từ sau trận ốm đó chẳng hiểu sao anh rất sợ về nhà, rất muốn chống đối lại bố mẹ, và anh không còn cảm thấy an tâm khi nhìn mẹ nữa. Anh quyết định đi cùng anh Dương mặc bố mẹ anh đe dọa hết lần này tới lần khác... Năm đó,,, anh bắt đầu sự nghiệp ca hát một cách chính thức và nổi lên như một hiện tượng chỉ vài tháng sau đó. 

Mạnh Hoàng dần dần chìm vào giấc ngủ mệt với những hoài niệm năm đó, anh không biết là mơ hay tỉnh, anh ở một trước căn nhà gỗ nhưng trần lại được lợp bằng một lớp kính trong suốt, bên trong trồng rất nhiều hoa, anh nhìn thấy cô bé với mái tóc đen dài được tết hai bên đang chăm sóc từng luống hoa một, anh đi đến cạnh cô bé hỏi cô "em tên gì?". Cô bé ngước lên, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đến như vậy, đặc biệt là đôi mắt, nó như cuốn anh vào đó, cô bé hỏi lại "anh là ai? Sao lại ở đây?" Cô bé nói giọng địa phương đặc trưng rất dễ thương, anh ngồi xuống trước mặt cô bé "anh đến để đảm bảo em sẽ không có chuyện gì. Em tưới hoa xong rồi nhanh quay về nhà nhé". Cô bé vẫn nhìn anh bằng đôi mắt trong veo "đây là nhà em... em muốn ở đến khi nào thì ở chứ". Nói xong có tiếng cửa bị khóa, có cả tiếng ai đó cố tình rưới xăng xung quanh nhà, sau đó mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mạnh Hoàng choàng tỉnh, ngồi bật dậy thở dốc. Khoa, Diễm và Mai đã đến đây từ bao giờ, trời cũng bắt đầu trở tối. Mọi người nhìn Mạnh Hoàng bật dậy hét lên "Hân!" một tiếng, liền đứng lên đi lại chỗ anh. Mai lo lắng hỏi

- ANh không sao chứ?

Mạnh Hoàng thở hồng hộc, giấc mơ vừa nãy quá chân thực. Anh ho lên mấy tiếng, mệt mỏi mở mắt nhìn Mai

- Anh không sao? Nhờ em lấy cho anh cốc nước được không?

Mai lập tức đi lấy nước cho anh. Khoa đến bên cạnh

- Chắc là do anh mệt quá thôi, hình như từ qua đến giờ anh chưa ăn gì đúng không?

Mạnh Hoàng nhìn Khoa, cậu con trai này cũng rất là ôn nhu, anh lắc đầu

- Tôi không sao, lúc trưa có ăn mấy quả trứng luộc rồi.

Diễm thì đưa khăn cho anh thấm mồ hôi, anh ngồi dậy đi đến bên cạnh Hân, miệng khô khốc nhìn cô, anh nói nhỏ như để chỉ mình cô nghe thấy

- Càng ngày anh càng sợ, anh sợ anh không xứng để được bên cạnh em.

Anh nắm lấy bàn tay cô, bàn tay xanh xao gầy guộc, mắt bắt đầu ánh đỏ nhưng bị anh kìm lại. Anh nhìn Diễm và Khoa

- Nhờ mấy đứa để ý cô ấy nhé, anh phải đi có chút việc

Mai sau khi mua chai nước chạy vào liền nói

- ANh uống nước đã, anh đi đâu cứ đi. Hân đã có bọn em rồi

Diễm và Khoa cùng gật đầu. Anh bước ra ngoài, lên xe đi về hướng công ty...

Khoa ngồi lại bên giường, thở dài

- Giờ anh hiểu vì sao Hân lại nhanh chóng quên anh để yêu anh ấy rồi. Đối với phần tình cảm anh ấy dành cho Hân, anh không là cái gì cả

Diễm nhìn Khoa, ánh mắt có phần bi thương

- Vậy anh bỏ cuộc được chưa?

Khoa gật đầu

- Anh đã bỏ cuộc từ lâu rồi

Mạnh Hoàng đỗ xe dưới tầng hầm, đi lên phòng anh Dương. Anh Lâm cũng có mặt ở đó

- Anh, thế nào rồi?

Anh Dương nhìn Mạnh Hoàng, có phần do dự. Ánh mắt anh Lâm cũng khác thường ngày

- Anh không chắc là chú có muốn nghe hay không

anh Dương chưa nói dứt Mạnh Hoàng đã quát lên

- Bây giờ là lúc nào rồi anh còn nói câu đó với em, em đã chuẩn bị tinh thần rồi. Dù như thế nào em cũng phải tìm ra người đã gây tai nạn cho Hân

Anh Lâm nhìn Mạnh Hoàng, nói rõ từng câu

- Chính xác là do mẹ cậu làm. Mạnh Hoàng, bọn anh đã tìm được tên lái xe đêm đó, gã khai mẹ cậu đã thuê gã giết Hân, gã vốn định làm nhục Hân mới đuổi cho cô ấy chạy đến vực nhưng gã nói khi nhìn vào mắt Hân. Gã đã không thể làm chuyện đó.

Mạnh Hoàng nắm hai bàn tay

- Chuyện về mẹ em, hẵng noí sau, ngay bây giờ, em cần biết thằng khốn đó ở đâu

Anh Dương cản Mạnh Hoàng

- Không được, nếu bây giờ chú đánh người, sẽ có scandal rất lớn. Chú phải thật bình tĩnh...

Mạnh Hoàng hét lên

- Hân đang không biết sống chết thế nào anh bảo em lo sợ scandal sao? Anh bảo em phải sợ khi cô ấy đang nằm trong bệnh viện đến thở cũng khó nhọc sao? Hôm nay em phải giết chết tên khốn đó, nếu anh không nói em sẽ tự đi tìm.

Anh Lâm ôm lấy Mạnh Hoàng đang bừng bừng tức giận

- Mạnh Hoàng, cậu bình tĩnh lại cho anh... ANh sẽ nói cho cậu biết gã ở đâu nhưng với một điều kiện

Mạnh Hoàng dừng chân, ánh mắt đằng đằng sát khí hỏi anh Lâm

- Chuyện gì?

Anh Lâm buông Mạnh Hoàng ra

- Cậu không được giết gã, gã có tội hãy để pháp luật trừng trị. Anh xin cậu, hành động mất hết lí trí của cậu bây giờ anh không thể yên tâm được

Mạnh Hoàng gật đầu

- em hứa

- Gã đang ở phòng chờ dành cho khách của công ty

Chỉ vừa dứt lời đã thấy Mạnh Hoàng chạy biến đi. Anh Dương bất lực nhìn ra ngoài, ra hiệu cho anh Lâm đi theo lỡ có chuyện bất trắc.

Gã trai đang ngồi lo lắng trong phòng chờ, bỗng cánh cửa phòng bị đạp tung, sau đó Mạnh Hoàng dơ chân đạp gã ngã lăn xuống đất. Anh túm lấy cổ áo, đấm túi bụi vào gương mặt gã, gã trai không kịp phản ứng, chỉ ú ớ lên mấy câu. Mạnh Hoàng đang rất mất kiểm soát, một đấm vào mặt gã anh lại thấy gương mặt tươi cười của Hân hiện ra, miệng anh liên tục hét "thằng khốn, mày chết đi." "Mày dám động vào đâu vậy hả? Mày ăn gan hùm nên mới dám động vào cô ấy đúng không?". Anh lao tới, gã trai gần như nát mặt rồi. ANh Lâm đạp cửa xông vào ngăn Mạnh Hoàng lại...

- Mạnh Hoàng, bĩnh tĩnh

Anh Lâm ôm lấy Mạnh Hoàng. Gã trai nằm bất động dưới sàn nhà, máu me be bét... Mạnh Hoàng như trút hết những buồn bực ngày qua, anh gào lên 

- Anh, em thậm chí còn chưa được hôn cô ấy, chưa được chạm vào mặt cô ấy. em thậm chí đã nghĩ khi vào đây em sẽ bất chấp hết mà đến với cô ấy.

Mạnh Hoàng khụy xuống, ôm lấy khuôn mặt mình. Anh vốn không nghĩ rằng bản thân sẽ đi đến ngày hôm nay, chưa bao giờ anh nghĩ anh sẽ phải xa cô vì bất cứ lí do gì. Nhưng giờ đây, anh thậm chí còn không thể tìm ra lí do để ở lại bên cạnh cô. Anh khóc, những giọt nước mắt mặn chát đến thấu tim gan...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com