Chương 7: Bị Lạc Đường
6h tối nhận được điện thoại của Mai và Diễm, Hân bảo hai người lên taxi rồi Hân cho địa chỉ bảo chú taxi chở đến. Hân đứng chờ ngoài cổng đón hai đứa bạn thân nhất của mình. Hân, Mai và Diễm từ nhỏ đã ở bên nhau, hai đứa nó ít hơn Hân một tuổi nhưng duyên phận lại để họ học cùng một lớp rồi thân thiết. Chắc cũng chỉ có hai đứa nó biết rõ gia cảnh của Hân, bố Hân là ai mà vẫn không cảm thấy áp lực khi chơi chung với cô. Chiếc taxi từ từ rẽ vào,Mai và Diễm bước xuống thấy Hân hai đứa nhảy chồm lên hét vang cả khu phố...
- Mày đây rồi. Đợi mãi
Hân cười tươi đi đến chỗ chiếc xe phụ hai con người kia xử lí đống đồ đạc. khuân được lên phòng Hân cũng mất cả tiếng đồng hồ, 3 người nằm bẹp xuống giường thở dốc. Hân than vãn:
-Mang cái gì mà lắm thế không biết, ra đây mua cho đỡ mệt thì không chịu.
Mai và Diễm đồng loạt quay sang
- Nói cho mày biết, không phải ai cũng giàu có được như mày...
Chưa nói xong đã bị Hân bịt miệng nhắc khéo:
- Tao còn chưa ăn cơm, đi mua đồ về nấu ăn nhá.
Cả 3 người không ai bảo ai bật dậy đi mua đồ về nấu ăn, đêm nay sẽ là đêm để cô trút hết bực nhọc cả ngày qua cho hai đứa bạn thân nghe, giờ đi đâu cũng có hai đứa nó nữa cô sẽ không sợ, đợi chuyện này lắng xuống rồi tính tiếp.
Những món ăn đơn giản đúng chất sinh viên được bày ra. Cả 3 ăn rất ngon lành vì một ngà mệt mỏi, ăn xong Hân đi rửa bát để Diễm và Mai sắp xếp đồ đạc cho gọn gàng. Mai nhìn Hân cảm thán:
- Phòng đẹp quá Hân ạ, có cả bếp riêng, chỗ rửa bát riêng, phòng tắm riêng, nhà vệ sinh riêng. Phòng này ở cả chục đứa cũng ở được.
Hân tay vẫn rửa, miệng đáp trả:
- Bảo với bố chỉ cần có điều hòa và nước nóng rồi mà cứ thuê cái phòng rông như này nên tao cũng hết cách. Ở như này sướng nên tao còn chả muốn đi ra ngoài nữa đây này. Hay hai đứa mày ở lại luôn với tao.
Diễm lắc đầu:
- Bọn tao học nghệ thuật, muốn ở kí túc của trường để còn tiện đi luyện thanh với đi học lớp diễn xuất. Với lại bọn mình mà ở với nhau chắc là ế bền vững mất, tao muốn tách riêng để tao còn có không gian hẹn hò...
Hân liếc mắt nhìn Diễm:
- Thế tính ở đây mấy hôm?
- 5 Hôm, hôm thứ 6 là phải đến nhận phòng kí túc, ngày thứ 7 làm thủ tục nhập học.
Cô nhìn Mai
- Thế còn mày?
Mai lăng xăng:
- Tao cũng y chang vậy. Ước mơ của tao là sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng giống như Mạnh Hoàng nên tao sẽ cố gắng...
Nhắc đến Mạnh Hoàng, Hân đột ngột cảm thấy thật ảo diệu. Mới đi Hà Nội chưa được 3 ngày đã biết bao chuyện xảy ra. Diễm đi đến đập vai cô:
- Bọn tao xem clip sáng nay rồi, ghép clip siêu thật. Mạnh Hoàng không phải con người lạnh lùng nhưng không thân thiện đến độ mới vô tình gặp hôm qua đã có thể nhắn tin thân mật như thế với một đứa con gái không quen biết. Anh ấy là ai chứ? Là idol trong các idol, là người đến bố mẹ tao già 60 tuổi cũng rất thích. Bọn này có điên mới đi tin cái clip vớ vẩn đó.
Hân khóc thầm trong lòng, nếu như nói clip đó là thật hoàn toàn không phải ghép thì chắc điện thoại cô sẽ bị hai đứa nó kiểm tra ngay. Mà nếu không nói rồi giấu đi thì lại có cảm giác mình không trung thực. Cô băn khoăn không biết làm sao, Mai đã nhảy vào nói tiếp:
- Đúng đấy. Nếu đúng thật là anh ấy nhắn tin với mày, tao sẽ không học thanh nhạc nữa Bọn mắc dịch, suốt ngày soi mói người khác.
Hân thầm nhủ "xin lỗi hai đứa mày, đợi chuyện nay giải quyết xong tao sẽ nói rõ ràng với tụi mày"
Làm tất cả mọi việc xong, Hân dẫn Mai và Diễm đi dạo phố, hai cô nàng kia cứ nằng nặc đòi lên phố trung tâm nên cả 3 cùng bắt xe bus đi. Lần này 3 người đi tới chợ Đồng Xuân lượn lờ tiện mua mấy thứ cần thiết. Đi một vòng chợ chán chê, cả 3 đều mệt lử, Hân chịu trách nhiệm đi mua kem cho cả 3 người. Mai và Diễm ngồi ở ghế đá đợi. 30 phút sau vẫn chưa thấy Hân quay lại, Mai sốt ruột cầm điện thoại lên gọi cho cô, Hân nhanh chóng bắt máy:
- Tao bị lạc đường rồi chúng mày ạ..
Mai hoảng hốt:
- Vậy phải làm sao, tao với con Diễm lần đầu đến đây đó. Không biết cái gì đâu
- Tao cũng mới lần thứ 2, mày nhìn xem chỗ mày với con Diễm đang ngồi là đường gì tao đi hỏi người dân xung quanh
Mai đảo mắt lên bảng hiệu đường gắn trước một cửa hàng:
- Phố Đinh Tiên Hoàng, số 235
Hân gật đầu:
- Ok đợi tao tí.
Hân cất điện thoại vào túi, chạy ra hỏi người đang đi bộ tấp nập ở đây, lần mãi lần mãi theo chỉ dẫn kiểu gì lại đi vào phố Tràng Tiền. Tận thêm 30 phút sau nữa Hân mới tìm được đến chỗ Mai và Diễm, kem đã tan chảy hết rồi. Mai và Diễm thì ngồi đây cũng được cả tiếng rồi nên không mệt nữa, riêng Hân thì đôi bàn chân rã rời. lâu lắm rồi không đi bộ nhiều đến như vậy. Ngồi xuống ghế đá thở hổn hển, chợt trong đầu lóe lên hình ảnh chàng trai đội mũ rộng vành che lấp hết cả khuôn mặt đêm hôm qua, trong lòng có chút vui vui. Cô giật mình tát nhẹ lên má mấy cái, tự nhủ "mình là fan cuồng chính hiệu rồi, cuồng quá đến nỗi đi đâu cũng nghĩ tới". Về đến phòng là gần 11h. 2đứa kia cả ngày ở trên xe, đêm lại bị hành xác đi bộ nhiều nên về tới là lăn ra ngủ như chết. Hân cũng nằm nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Cô xuống giường đến bàn ăn ngồi thẫn thờ, cô nghĩ đến Mạnh Hoàng. Liệu khi gặp anh ấy ở ngoài rồi thì cô có đủ bình tĩnh mà giải quyết việc này không? Nếu cô đủ bình tĩnh đứng nói chuyện với anh ấy chăc chắn cô không phải là người. Điện thoại có tin nhắn từ facebook của anh ấy:
Nguyễn Mạnh Hoàng: Em ngủ rồi nhỉ, chỉ là bỗng nhiên muốn viết vài dòng thôi.
Cô nhìn vào dòng tin nhắn, có chút động lòng. Sao anh ấy lại quan tâm tới mình như vậy nhỉ? Cô rep lại: Thức khuya rất có hại.
Nguyễn Mạnh Hoàng: Thế sao em còn thức?
Quỳnh Hân: Là vì hôm nay rất mệt mỏi
Nguyễn Mạnh Hoàng: Vì chuyện đó?
Quỳnh Hân: Không hẳn, hôm nay em còn đi lạc nữa.
Nguyễn Mạnh Hoàng: ???????
Quỳnh Hân: Hôm nay em cũng lên phố, đi mua kem bị lạc đường.
Nguyễn Mạnh Hoàng: Lần sau tôi đưa em đi.
Quỳnh Hân: ??????????????????
Nguyễn Mạnh Hoàng: Em ngủ sớm nhé, ngủ ngon
Quỳnh Hân: Anh cũng vậy.
Một lát lâu sau cô vẫn nhìn vào điện thoại, nhìn đi nhìn lại những dòng chat này, cô có chút nghi hoặc. Anh ấy thân thiện đến vậy sao?
Mạnh Hoàng quay đêm, nhân lúc nghỉ ngơi anh không kìm được mà nhắn tin cho cô, từ hôm qua tới giờ anh cứ như người khác vậy. Chính xác là từ lúc bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt thuần thiết không gợn chút bụi trần nào. Lúc kết thúc câu chuyện, anh mở hình cô ra xem. "Quỳnh Hân, không hiểu sao tôi cứ phải nhìn em mãi vậy nhỉ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com