tính để hết nhưng bị luỵ
Mọi người hay gọi tui là "tác giả của 504",
nhưng với tui, tụi em chưa bao giờ chỉ là "nhân vật".
Tụi em là hơi thở, là tiếng cười, là thanh xuân mà tui chưa từng dám sống hết mình.
Rynlee,
cậu là ánh nắng dịu giữa căn phòng đầy hỗn loạn.
Ngốc nghếch, bướng bỉnh, nhưng chân thành đến mức khiến người khác phải mỉm cười.
Tui đã nhiều lần viết – xóa – rồi lại viết lại những dòng về cậu,
chỉ để giữ nguyên cái cảm giác "yêu mà chẳng dám nói, nhưng vẫn cố để người ta vui".
Cảm ơn vì đã dạy tui rằng: không phải ai tỏ tình trước mới là người dũng cảm nhất.
Otis,
cậu là bài học của sự kiên nhẫn và bao dung.
Tui từng sợ cậu quá lạnh lùng, nhưng thật ra, bên trong là một người biết yêu đến mức sợ làm tổn thương người khác.
Cảm ơn vì đã khiến tui tin rằng,
trái tim im lặng cũng biết nói, chỉ là bằng cách riêng của nó.
CongB,
cậu là linh hồn của mọi cuộc vui.
Tui biết, đôi khi sự ồn ào là cách cậu che đi vết thương mình chẳng kể với ai.
Nhưng cảm ơn vì đã luôn cười,
vì nụ cười của cậu khiến phòng 504 rực rỡ hơn bất cứ ngọn đèn nào.
Mason,
cậu ngốc theo kiểu thật thà, cứng đầu theo kiểu đáng yêu.
Cảm ơn vì đã dạy tui rằng, yêu không phải lúc nào cũng cần hoàn hảo – chỉ cần thật.
Captain,
cậu là người mà tui thấy rõ sự trưởng thành qua từng chương.
Từ một người chỉ biết trêu người khác,
đến khi biết run rẩy trước tình yêu của chính mình.
Cảm ơn vì đã để tui chứng kiến khoảnh khắc "tim đập thật sự" của cậu,
khi nhìn Rhyder mà không cần nói lời nào.
Rhyder,
cậu từng lạnh như gió mùa đông,
nhưng cũng là người khiến Captain học được cách ấm áp.
Cảm ơn vì đã dám mở lòng, dám tin rằng ngay cả badboy cũng xứng đáng được yêu.
Puppy,
cậu mang màu hồng, nhẹ nhàng mà không yếu đuối.
Cảm ơn vì đã chứng minh rằng sự mềm mại không đồng nghĩa với yếu lòng.
Và Coolkid,
cậu là bầu trời khiến Puppy tỏa sáng hơn,
cảm ơn vì đã nắm tay cô ấy, dù thế giới có ồn ào đến mấy.
Quang Hùng,
người anh, người hội trưởng, người luôn đứng thẳng dù ai cũng dựa vào.
Cảm ơn vì đã sống đúng như lời cậu từng nói:
"Làm anh khó thật, nhưng nếu tụi nó còn cười, anh còn đứng được."
Và Dương Domic,
cảm ơn vì đã là bến bình yên của Hùng.
Hai người khiến tui hiểu, trưởng thành không giết đi tình yêu, nó chỉ làm tình yêu sâu hơn thôi.
Lyhan và Han Sara,
hai mảnh ghép nhẹ tênh mà sâu sắc.
Cảm ơn vì đã mang đến một màu sắc riêng —
sạch, trong, mà rất thật.
Tình yêu của hai em giống như hoàng hôn ở biển ngày ấy — không rực rỡ, nhưng khiến người ta nhớ mãi.
Và cuối cùng...
504, cảm ơn vì đã cho tui một mái nhà mà chẳng cần mái ngói.
Ở đó có tiếng cười, có những trận cãi vã, có cả nước mắt –
nhưng tất cả đều thật đến mức tui tưởng mình đang sống trong đó.
Nếu sau này có ai hỏi:
"Thanh xuân của Siru là gì?"
Tui sẽ nói:
"Là 504 — căn phòng nhỏ, nơi mọi người vừa yêu, vừa giận, vừa lớn lên cùng nhau."
Cảm ơn vì đã để tui viết về tụi em,
và cảm ơn tụi em...
vì đã viết lại tuổi trẻ của tui theo cách đẹp nhất. 💌
— Siru,
tác giả, bạn, người kể chuyện,
và một thành viên thầm lặng của 504. 🕊️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com