Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 677

Cười xong, Hổ Uyên trên mặt mang theo nụ cười còn sót lại hỏi Kim Hâm: "Ngươi là không phải biết được chuyện gì?" Có con trai còn biết làm nũng thật tốt, sớm biết... hắn có nên nuôi một đứa không?

Kim Hâm liếc hắn một cái, phủi phủi tay áo đi ra ngoài, đi tìm con trai: "Có bản lĩnh tự mình phát hiện a, không có bản lĩnh... vậy thì tự mình nhịn."

Lời vừa nói xong, người đã không thấy đâu, Hổ Uyên bị bỏ lại cũng không phải giận cũng không phải cười, từng đứa từng đứa đều không phải đồ tốt, chơi người như vậy sao? Nhưng Lâm Văn một nhân tu mới đột phá Nguyên Anh, đối mặt với hai đại năng như hắn và Kim Hâm cũng có thể bình tĩnh tự nhiên, loại tâm cảnh này khiến hắn phải nhìn cao một chút. Đổi lại người khác, ai không phải cung kính cung kính, run sợ run sợ, tuy rằng trong này có nguyên nhân của Ô Tiêu, nhưng cũng có bản thân kiến thức cùng khí phách.

Kiến trúc thành chủ phủ bị Khâu Tinh (丘晶) tập kích hủy đi một bộ phận, bao gồm cả trận pháp bố trí, cái trước khi Lâm Văn bọn họ trở về đã tu bổ xong, nhưng cái sau chỉ có thể đợi Lâm Văn bọn họ trở về tu phục.

Sau đó Bốc Bình (卜平) lại đưa hai người đến nơi giam giữ Mạnh Tinh Mân (孟星岷). Tuy rằng tu vi bị phong ấn, nhưng cảm giác vốn có của Xuất Khiếu tu sĩ vẫn còn, nghe được động tĩnh liền mở mắt ra, đứng dậy nghênh đón. Chủ nhân thành chủ phủ không trở về, không ai có hứng thú đến chỗ hắn, như vậy mà nói, là vị kia trở về rồi chứ?

Mạnh Tinh Mân so với Khâu Tinh kết cục tốt hơn nhiều, không bị người ta trực tiếp vặn gãy cổ, Nguyên Anh cũng không chạy thoát, chết không thể chết hơn. Nhưng mấy ngày nay hắn sống không dễ chịu, bởi vì ai cũng biết vị kia không phải người dễ tính, bọn họ tới đây đối phó người này, người này còn có thể để bọn họ trở về?

Cho dù có khả năng này, trở về sau hắn sợ rằng cũng sẽ bị chủ nhân nghi ngờ, cuối cùng cũng không có kết cục tốt. Kỳ thực nghĩ như vậy, chi bằng như Khâu Tinh chết một cách trực tiếp, không cần chịu bất kỳ tra tấn dày vò nào.

Bốc Bình nhìn thấy Mạnh Tinh Mân nghênh đón, không kinh ngạc trước sắc mặt của hắn so với ngày đầu gặp kém đi rất nhiều, còn mang theo một cỗ buông xuôi. Bốc Bình làm sao nghĩ tới một Xuất Khiếu tu sĩ lại có ngày như vậy, Trung thế giới thực lực cao nhất chính là Hóa Thần, còn là khó gặp, bình thường người không nhìn thấy. Cho dù gặp được, những Hóa Thần kia cũng sẽ không để mắt tới.

"Mạnh đạo hữu, Ô thành chủ và Lâm thành chủ của chúng ta tới rồi."

"Mạnh Tinh Mân gặp qua Ô thành chủ, Lâm thành chủ." Chỉ cần một cái nhìn, Mạnh Tinh Mân biết, nam tử áo đen trước mắt chính là nhân vật khiến Không Viêm lão tổ cũng phải kiêng dè. Cho dù biết tu vi của hắn đã thoái lui, nhưng Mạnh Tinh Mân không thể sinh ra tâm thái đắc ý như Khâu Tinh, muốn giẫm đạp vị này. Nhận thức trong quá khứ không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

Ô Tiêu vẫy tay, Bốc Bình lui ra ngoài, Ô Tiêu kéo Lâm Văn vào trong ngồi xuống, Mạnh Tinh Mân thì đứng bên cạnh ngượng ngùng.

"Nói ra những gì ngươi có thể nói đi." Ô Tiêu thẳng thắn nói, làm sao không rõ, có một số sự tình bọn họ muốn nói cũng không thể mở miệng, trong thần hồn bị hạ cấm chế, miễn cưỡng làm sẽ lập tức bị phản phệ, nghiêm trọng thần hồn sẽ lập tức bị xóa bỏ. Những người thực sự đi đến đỉnh cao Tu Chân giới, làm sao có lòng nhân từ, ai cũng là kẻ sát phạt quả đoán trong tay có vô số tính mạng tu sĩ.

Lâm Văn ngồi một bên chống cằm hứng thú nhìn người này, không lên tiếng nói gì, để Ô Tiêu xử lý. Ô Tiêu đối với thủ đoạn của những người này càng thêm quen thuộc.

Mạnh Tinh Mân trong lòng có chút cảm động, vị này trước đây trong Tu Chân giới thanh danh không tốt lắm, tâm tàn thủ lạt, giết người như ngóe. Tuy hắn cũng biết lời đồn không hoàn toàn đúng sự thật, nhưng không nghĩ tới Ô Tiêu lại "lương thiện" bọn họ như vậy. Đương nhiên thành thật nói ra những gì có thể nói: "Chủ nhân của ta là Phó điện chủ Hồn Điện (魂殿) một trong tứ đại điện chủ của Không Viêm đảo (空炎岛). Phó điện chủ ra lệnh cho ta và Khâu Tinh tới đây... đối phó Ô thành chủ." Khi nói đến "đối phó", hắn liếc nhìn Ô Tiêu, thấy hắn không tức giận, mới tiếp tục: "Và ra lệnh chúng ta đem tất cả mọi thứ ở đây về. Khâu Tinh nàng ta dường như đối với Ô thành chủ cực kỳ thù hận, ngoài muốn đối phó Ô thành chủ, còn nóng lòng muốn nhục nhã Ô thành chủ."

Lâm Văn kinh ngạc nhướng mày, lại là người quen cũ của Ô Tiêu? Nghe nói sau khi trở về, nữ tu kia chết trong tay Kim Hâm, là yêu tu bàng hệ của tộc Phi Hạc (飞鹤), nói cách khác chính là yêu chim.

Ô Tiêu cố gắng nhớ lại, trước đây từng kết thù với một yêu tu như vậy? Một lúc lâu sau lắc đầu: "Không nhớ rõ từng đối đầu với yêu tu này, gặp qua tu sĩ quá nhiều, ai có thể nhớ rõ như vậy."

Nếu phải so đo kỹ lưỡng, có lẽ dùng từ "thiên địch" sẽ thích hợp hơn. Khi hắn chưa trưởng thành, thường xuyên bị yêu thú loài chim tấn công. Sinh tồn của yêu thú vốn dĩ là như thế.

Lâm Văn nhún vai: "Thôi được, không nhớ thì ta cũng không bàn tán nữa."

Mạnh Tinh Mân nghe xong cũng không biết nói gì. Theo phán đoán của hắn, Khâu Tinh (丘晶) đối với Ô Tiêu (乌霄) có thể nói là hận thấu xương, chắc chắn trong quá khứ đã có chuyện thù hận. Chỉ có điều Ô Tiêu rõ ràng chưa bao giờ coi Khâu Tinh ra gì, trong khi Khâu Tinh lại xem đó là mối hận trong lòng. Khi Ô Tiêu còn đứng trên cao, nàng ta không có cách nào báo thù. Giờ đây Ô Tiêu sa cơ, nàng ta liền vội vàng muốn nhục mạ hắn. Đáng tiếc chưa kịp gặp mặt Ô Tiêu, bản thân đã mất mạng trước.

Hơn nữa, Khâu Tinh vốn là người cực kỳ hẹp hòi. Trong Hồn Điện (魂殿) không ít tu sĩ từng bị nàng ta hãm hại, đặc biệt là những người có thiên phú tốt hơn, tu luyện nhanh hơn nàng ta. Hắn biết có không ít tu sĩ tiềm lực mạnh biến mất không một tiếng động. Âm thầm cũng có lời đồn là do Khâu Tinh ra tay, nhưng cạnh tranh trong Hồn Điện vốn dĩ là như vậy, không ngươi chết thì ta chết, cấp trên cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Còn tốc độ tu luyện của Ô Tiêu, ước chừng cũng là sự thật khiến Khâu Tinh ghen điên lên. Đặc biệt nghe nói huyết mạch rắn của Ô Tiêu không cao, điều này càng khiến nàng ta thêm ghen tị. Tuy nhiên, Mạnh Tinh Mân chỉ dám nghĩ trong đầu, bản thân còn không biết sống được đến lúc nào, quan tâm chuyện người khác làm gì.

Nếu Khâu Tinh chết rồi mà nghe được câu nói nhẹ nhàng của Ô Tiêu, chỉ sợ sẽ tức đến sống lại rồi lại chết lần nữa. Cảnh tượng thấy trong ảo cảnh chính là sự thật đã xảy ra giữa nàng ta và Ô Tiêu. Lúc đó tu vi của Ô Tiêu còn không bằng nàng ta, nhưng lại đánh bị thương nàng ta. Một con rắn huyết mạch thấp hèn dám đánh thương nàng ta, đây chính là nỗi nhục lớn nhất đối với nàng. Huyết mạch của nàng cao hơn con rắn kia nhiều, nhưng khi muốn tìm Ô Tiêu báo thù, lại phát hiện tu vi của hắn đã vượt xa nàng ta.

Mạnh Tinh Mân đem tất cả những gì biết và có thể nói đều nói ra, nhưng thực ra hắn biết cũng có hạn. Như hành động ngăn chặn Kim Hâm (金鑫) thì hắn hoàn toàn không biết, thậm chí cấp độ đó, có lẽ ngay cả chủ nhân của hắn là Phó Điện Chủ cũng chưa chắc đã biết rõ.

Lâm Văn nghe một hồi, cảm thấy Không Viêm Đảo (空炎岛) và bốn điện La Sát (罗刹), Hoàng Tuyền (黄泉), Quỷ (鬼), Hồn (魂) phía dưới giống như tổ chức xã hội đen vậy. Nghe tên bốn điện này, còn tưởng là danh hiệu của tộc Ma ở Ma giới. Mà cấp bậc của Mạnh Tinh Mân quá thấp, ngay cả thân phận Điện chủ Hồn Điện cũng không rõ, huống chi là các điện chủ khác.

"Ký vào phù này, có sống được hay không xem vận may của ngươi." Ô Tiêu lấy ra một linh phù, Lâm Văn liếc qua liền biết là Nô Bộc Phù (奴仆符) trong không gian, không lên tiếng.

Mạnh Tinh Mân mặt mày tái mét, trong thức hải của hắn đã bị hạ cấm chế, còn ký phù này được sao?

Nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Ô Tiêu, hắn biết không còn đường lui, cắn răng ép ra một giọt tinh huyết nhỏ vào linh phù. Sau đó một quang đoàn bắn vào thức hải của hắn. Quang đoàn xông vào liền phát sinh một trận chiến tranh giành với cấm chế thần hồn nguyên bản. Cơn đau dữ dội trong đầu khiến Mạnh Tinh Mân trán đầy mồ hôi lăn dài, gân xanh nổi lên trông vừa dữ tợn vừa thảm hại. Chỉ là Mạnh Tinh Mân nghiến răng không phát ra một tiếng rên rỉ.

Không nói Ô Tiêu, ngay cả Lâm Văn cũng chỉ lạnh lùng nhìn. Hắn biết Ô Tiêu đang thử xem linh phù do Vạn Thông Bảo sản xuất có thể đánh bại thần hồn cấm chế hay không. Chống được thì trở thành nô bộc, không chống được thì chỉ có chết. Đối xử với kẻ muốn giết mình mà còn phải mềm lòng sao? Dù người này chỉ nghe lệnh của chủ nhân, nhưng lập trường khác nhau đã quyết định sự đối lập.

Lâm Văn tin rằng nếu không vì tình hình trước mắt, Ô Tiêu đã ra tay tiêu diệt người này sau khi có được tin tức muốn biết, sao có thể cho hắn cơ hội?

Khoảng một chén trà, Lâm Văn thấy biểu cảm mặt Mạnh Tinh Mân càng lúc càng méo mó, tưởng rằng sẽ thất bại, thì đột nhiên Mạnh Tinh Mân há miệng phun ra một ngụm máu. Biểu cảm tuy có chút mệt mỏi, nhưng rõ ràng đau đớn đã kết thúc. Ngay sau đó, Mạnh Tinh Mân thần sắc căng thẳng, cung kính thi lễ với Ô Tiêu: "Mạnh Tinh Mân bái kiến chủ nhân."

Trong đáy mắt hắn ẩn chứa sự chấn động sâu sắc. Hắn không biết là linh phù gì, lại có thể tiêu diệt cấm chế sâu trong thần hồn của hắn và thay thế nó. Hơn nữa hắn cảm nhận được, sự ràng buộc của chủ nhân Ô Tiêu đối với hắn bây giờ còn khủng khiếp hơn trước, đến mức không thể nảy sinh một chút ý niệm phản kháng.

"Ừm, đây là một chủ nhân khác của ngươi. Sau này ngươi ở lại đây, khi ta và A Văn không có chỉ thị thì phối hợp với Bốc Bình (卜平) và Khương Đường (姜棠) làm việc." Ô Tiêu chỉ vào Lâm Văn nói, nhấn mạnh thân phận của Lâm Văn.

"Vâng, Mạnh Tinh Mân bái kiến Lâm Thành chủ."

Ngay khi cấm chế thần hồn sâu trong thức hải Mạnh Tinh Mân bị tiêu diệt, tại một tu luyện thất trong đại thế giới, có tu sĩ đột nhiên biến sắc, khí huyết dồn lên, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Người đâu!" Người này quát lớn.

"Phó Điện chủ, có chỉ thị gì?" Một người bước vào cung kính hỏi.

"Đi xem hồn bài của Mạnh Tinh Mân còn hay không."

"Vâng, Phó Điện chủ."

Người đến vội vã đi, chốc lát sau quay lại bẩm báo: "Phó Điện chủ, hồn bài của Mạnh Tinh Mân vẫn nguyên vẹn." Chỉ có hồn bài của Khâu Tinh trước đó đã vỡ tan, đại biểu Khâu Tinh đã chết. Tin tức lan truyền, có một số tu sĩ âm thầm suýt nữa vỗ tay reo mừng.

"Quả nhiên là hắn! Hắn dám phản bội Hồn Điện và Không Viêm Đảo! Truyền lệnh toàn điện, truy nã kẻ phản bội Mạnh Tinh Mân, giết không tha!" Phó Điện chủ mặt đầy sát khí nói.

"Tuân lệnh!" Người đến toàn thân run lên, Mạnh Tinh Mân dám phản bội? Nhưng tại sao hồn bài vẫn bình an vô sự? Hồn cấm không có tác dụng? Không trách Phó Điện chủ tức giận như vậy, bởi vì Khâu Tinh và Mạnh Tinh Hồn đều là người của hắn.

"Cút xuống!"

※※※

Nhìn thấy kim tinh và các kim hệ nguyên liệu khác mà con trai lấy ra đặt trước mặt mình, dù là Kim Hâm (金鑫) vốn không thiếu những thứ này cũng phải trố mắt. Mặc dù trên đường đi đã trao đổi với con trai và biết được một ít, nhưng không bằng trực tiếp nhìn thấy gây chấn động mạnh hơn.

"Phụ thân, những thứ này đều cho ngài, con dùng hết sẽ xin Lâm đại ca thêm." Kim Diễm (金焱) hoàn toàn không hiểu tâm lý bị đả kích của phụ thân, vui vẻ nói.

Kim Lân buồn cười xoa đầu con trai hiếu thuận, hỏi: "Tất cả đều là Lâm Thành chủ cho con?"

"Đúng vậy, Lâm đại ca rất lợi hại." Kim Diễm mặt đầy ngưỡng mộ nói.

Kim Lân không nhịn được thở dài trong lòng, rõ ràng hắn so với Lâm đại ca mà con trai nói lợi hại hơn nhiều. Dù hắn có đặc thù, nhưng bây giờ mới vừa đột phá Nguyên Anh, đáng để con trai ngưỡng mộ sao?

Tận mắt nhìn thấy những nguyên liệu và kim tinh này, hắn càng thêm khẳng định, những thứ này đến từ Kim Linh thế giới giống như Hỏa Linh thế giới. Hắn có chút nghi ngờ, không lẽ Ô Tiêu tìm được cả Ngũ Hành thế giới? Bởi vì đạo lữ của hắn có thiên phú Ngũ Hành, một thân linh lực cân bằng hùng hậu, hoàn toàn không có cảm giác mất cân bằng. Không thể nào Kim Hỏa là bản nguyên linh lực mà ba hành còn lại không phải. Tên này sao may mắn như vậy?

Trao đổi với con trai một hồi, biết được tình hình những năm này của tiểu gia hỏa sống ở Hỏa Linh thế giới, biết được Ô Tiêu và Lâm Văn đã từng đến Hỏa Linh thế giới trước khi đón hắn về. Kim Lân tin rằng lúc đó Ô Tiêu gặp tiểu gia hỏa đã biết thân phận của hắn, mới có lần thứ hai quay lại đón hắn đi. Mục đích thì không ngoài dụ hắn đến.

Tình hình thực tế chính là hắn trúng chiêu, như Ô Tiêu mong muốn mà đến. Dù tức giận Ô Tiêu tự ý làm càn, nhưng không thể không thừa nhận, con trai hắn chịu ân huệ rất lớn của Ô Tiêu và Lâm Văn. Kim Hỏa song thuộc tính, căn cơ lại vững chắc như vậy, thành tựu sau này của con trai sẽ không thua kém hắn. Ân tình này quá lớn, nợ của con để cha trả, hắn làm phụ thân đích thân tới trả nợ cho con trai.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ vô tư của con trai, Kim Hâm đối với nhiệm vụ trả nợ này cũng không nảy sinh tâm tình bất mãn: "Tiểu Diễm, con muốn theo phụ thân rời đi, hay ở lại bên cạnh Lâm đại ca?"

Tiểu gia hỏa đột nhiên tròn mắt: "Phụ thân muốn đi? Tại sao phải đi?"

Quả nhiên, Kim Hâm khổ sở trong lòng, trước hết phải an ủi con trai: "Không phải, tiểu Diễm ở đâu phụ thân ở đó. Phụ thân đã nói sẽ ở bên con."

"Vậy thì tốt quá." Kim Diễm vỗ vỗ ngực nhỏ, như vậy hắn không cần phải lo lắng nữa. "Phụ thân, con còn có mấy người bạn muốn giới thiệu với ngài. Nếu rời đi con sẽ không gặp được họ nữa. Họ có Tiểu Hỏa, Tiểu Hồn..." Kim Diễm lật ngón tay đếm bạn chơi của mình, khiến Kim Hâm lại càng thêm áy náy, không nhắc tới chuyện rời đi nữa.

Sau khi dỗ dành con trai ổn thoả, Kim Hâm (金鑫) tìm Ô Tiêu (乌霄), thấy Mạnh Tinh Mân (孟星岷) với vẻ mặt cung kính ngoan ngoãn, không khỏi kinh ngạc. Rõ ràng hắn đã thu phục được người này, tên này sa cơ đến mức độ này thật sự là "đói không chọn được cái ăn", bất kỳ ai cũng kéo về dùng.🤣

"Lâm Thành chủ (林城主), đa tạ ngươi đã chiếu cố và giúp đỡ tiểu nhi." Kim Hâm chân thành cảm tạ.

"Tiền bối khách khí rồi, tiền bối không trách tội là may lắm." Lâm Văn (林文) không thể nào như Ô Tiêu, ung dung tiếp nhận lời cảm ơn này.

Kim Hâm nhìn về phía Ô Tiêu đang mỉm cười khó hiểu bên cạnh, khóe miệng giật giật, vẫy tay nói: "Gọi gì tiền bối, ngươi gọi ta một tiếng Kim đại ca là được. Ngươi và Ô Tiêu là đạo lữ, chúng ta giao thiệp bình đẳng, nếu không để Ô Tiêu cũng gọi ta một tiếng tiền bối, ta cũng vui lòng tiếp nhận."

Lâm Văn méo miệng, cái luân bậc này thật là loạn cả lên. Kim Diễm (金焱) gọi mình là Lâm đại ca, mình gọi phụ thân của Kim Diễm là Kim đại ca. Nhưng nhìn Kim Hâm và Ô Tiêu, đành cứng đầu gọi một tiếng: "Kim đại ca."🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com