Chương 25 + 26
Ăn sáng xong, Lộc Hàm bò dậy ngồi trên đùi Ngô Thế Huân, lấy khăn ướt cẩn thận lau tay cho hắn. Lau đi lau lại, mới phát hiện tay Ngô Thế Huân rất đẹp. Ngón tay giống như gốc hành cốt kết rõ ràng, móng tay mượt mà luôn cắt sửa vô cùng ngay ngắn, vì da quá trắng, trên mu bàn tay mạch máu màu xanh như ẩn như hiện. Rất đẹp, cũng không lộ vẻ nữ tính, cho người ta cảm giác rất có sức mạnh.
Ngô Thế Huân nhìn cậu cầm tay mình lăn qua lặn lại, cố ý cho cậu xem vết chai vì cầm bút trong thời gian dài. Không ngờ, đối phương lại cúi đầu hôn chỗ đó một cái, cười nhẹ với Ngô Thế Huân nói: "Rất đẹp." Ngô Thế Huân được cậu hôn hô hấp hơi ngừng lại, một lúc lâu cũng cười cười, giơ tay vò loạn tóc của cậu trong tiếng phản kháng của Lộc Hàm.
Đi được một nửa, di động Lộc Hàm vang lên.
"Anh cả của em..." Cậu đem di động đến trước mặt Ngô Thế Huân cho hắn nhìn, "Nhất định là gọi đến mắng em, làm sao bây giờ..."
Bình thường đều là anh hai giúp đỡ và trong nhà yểm trợ, không có việc gì Lộc Dịch sẽ không quản cậu. Từ nhỏ Lộc Hàm đã sợ người anh cả nghiêm túc này, nói thật ra thì Lộc Dịch đã không dạy bảo cậu nhiều, ngay cả nói nặng lời cũng rất ít, mà Lộc Hàm chính là sợ.
Có điều, bình tĩnh xem xét, không nhiều người bên cạnh không sợ anh cả của cậu.
Ngô Thế Huân không dám nói anh cả của cậu đã biết chuyện của hai người từ lâu, hơn nữa chính mình ngay cả anh cả cũng đã gọi rồi. Chỉ có thể dỗ cậu: "Có anh đây, không có chuyện gì, nghe đi."
Thấy Lộc Hàm vẫn mím môi không dám nhận, lai nói: "Nếu không anh nghe giúp em?"
Chiêu này trăm lần hiệu quả cả trăm, quả nhiên, "Không cần, không cần, em tự nghe." Lộc Hàm luống cuống tay chân nhận điện thoại, không đợi cậu mở miệng nhận sai, giọng nói anh cả của cậu hơi bối rối đã truyền đến: "Tiểu Lộc, bây giờ lập tức đến bệnh viện thành phố, mẹ nhập viện rồi." Lộc Hàm hoảng loạn, muốn hỏi xảy ra chuyện gì, Lộc Dịch bỏ lại một câu "Đến rồi lại nói." Liền cúp điện thoại.
Lộc Hàm luống cuống nhìn Ngô Thế Huân, theo bản năng dùng sức siết chặt tay hắn. Ngô Thế Huân một bên ôm cậu để cậu bình tĩnh một chút, một bên dặn dò tài xế đến bệnh viện thành phố.
Lúc Lộc Hàm đến, Lộc Dật Sơn và Lộc Trăn đều ở đây, nhưng không thấy anh cả. Lộc Hàm sốt ruột, vọt tới trước mặt Lộc Dật Sơn vội la lên: "Ba, mẹ con sao vậy? Hôm qua lúc gọi điện thoại còn rất tốt mà!" Sắc mặt Lộc Dật Sơn hơi xám, ánh mắt rơi xuống bàn tay nắm lấy nhau của cậu và Ngô Thế Huân, sắc mặt lại tối mấy phần.
Ngô Thế Huân hiểu băn khoăn của Lộc Hàm, vô thức muốn buông tay, lại bị Lộc Hàm dùng sức hơn giữ chặt.
"Lần này tốt rồi," Lộc Hàm nghĩ, "Luôn không khả năng nói lời giải thích, dắt tay vì là anh em tốt đi..."
"Bác trai, bây giờ tình huống của bác gái thế nào?"
Lộc Dật Sơn bị câu hỏi kéo tâm trí về, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Ngô Thế Huân nói: "Bệnh cũ, hôm nay đột nhiên tái phát."
Lộc Hàm vừa nghe càng nóng nảy hơn, "Bệnh cũ? Sao con không biết?"
Lộc Dật Sơn cũng không dễ chịu, ánh mắt dời đi, không trả lời câu hỏi của Lộc Hàm. Ngô Thế Huân ôm bả vai cậu trầm giọng nói: "Em đừng vội, bác gái không sao đâu." Vẻ mặt Lộc Hàm tràn đầy mặt lo lắng dựa lên người hắn, nhắm mắt không nói.
Ngô Thế Huân cảm giác người cậu run rẩy, vừa muốn để cậu ngồi xuống ghế trên hành lang một chút trước, Lộc Hàm liền đứng thẳng, nắm tay hắn ngẩng đầu lên nói: "Anh đi về trước đi, anh Từ Nhiên còn có việc tìm anh mà. Hơn nữa, ở đây không biết lúc nào mới xong, đều tiêu hao ở đây cũng vô dụng."
Ngô Thế Huân muốn nói cùng cậu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lộc Hàm, bản thân cũng cảm thấy cậu nói có lý, thì không kiên trì nữa. Một tay xoa mặt cậu nói: "Đừng lo lắng quá, mọi chuyện có anh ở đây, hửm?" Tay Lộc Hàm cũng phủ lên, nở nụ cười với hắn, trong mắt tuy có lo lắng, nhưng vẫn là yêu thương nhu hòa khó nén.
Ngón cái Ngô Thế Huân lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu một hồi, mới quay người rời đi.
Lộc Trăn vội vàng sáp tới hỏi: "Em con gấu nhỏ này, sao lại ở cùng hắn? Không phải nói không về được, sáng nay mới đến sao?" Lộc Hàm không có tâm tình giải thích, chỉ túm anh ta lại hỏi bệnh của mẹ Lộc.
Lộc Dật Sơn đứng dựa vào tường ở cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt xám xịt không hề giảm lại. Một buổi sáng ngắn ngủi, cả người thoạt nhìn già đi không chỉ mười tuổi.
Lộc Trăn không hỏi lại Lộc Hàm đi đâu, đoán cũng có thể đoán được. Thở dài nói, "Tối qua em không về cũng tốt, bằng không lúc đó ồn ào lên, ngay cả em cũng không ăn được quả ngon." Lộc Hàm cau mày, không hiểu hỏi "Cái gì ồn ào lên?"
"Đang ăn cơm ngon lành, anh cả... Anh cả đột nhiên nói... Ảnh..." Lộc Trăn ấp úng, thật sự không nói ra được, Lộc Hàm sốt ruột muốn chết, "Tóm lại là thế nào?"
"Anh cả... Nói..." Lộc Trăn giậm chân một cái, nhanh chóng nói rằng "Nói anh ấy thích đàn ông!"
Lộc Hàm trợn to mắt, trong khoảng thời gian ngắn khống biết nên nói gì, "Hả?"
"Thì là vậy đó, không giải thích được..." Kỳ thực Lộc Trăn cũng không rõ nội tình, "Lúc đó tuy mẹ vừa giận vừa sợ, nhưng không nhìn ra có gì có gì bất thường. Anh cả cũng quỳ xuống rồi, cuối cùng vẫn bị ba đuổi đi."
Lộc Hàm càng không tìm được manh mối, "Không đúng, sáng sớm hôm nay là anh cả gọi điện cho em mà..."
Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, lúc càng nói càng mơ hồ, bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra.
Một phen binh hoang mã loạn, mẹ Lộc được sắp xếp vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ba cha con nhà họ Lộc ngồi trong phòng khách nhỏ của phòng xép (phòng suite), cả phòng đều im lặng.
Lộc Hàm biết rõ, trước mắt mình không hỏi được gì, chỉ có thể ngồi yên lặng. Giữa lúc đó Ngô Thế Huân sai người tới đưa cơm một lần, Lộc Hàm nhìn cái buổi sáng cậu đã uống qua kia, bị Ngô Thế Huân nghiêm lệnh, một ngày một ly sữa bò, không nhịn được mím môi cười.
Tình cảm ấm áp tuôn ra từ trái tim, có một người như vậy yêu cậu, thật tốt.
Ba người đều không có khẩu vị gì, Lộc Hàm coi như ăn nhiều hơn. Chỉ là sữa bò kia cậu vẫn luôn cầm trong tay, không nỡ uống. Lộc Trăn thò tay muốn cướp, bị Lộc Hàm đánh bật một cái. Quậy một lần như vậy, bầu không khí mới tốt hơn chút.
Cuối cùng Lộc Dật Sơn mở miệng, nói câu thứ hai trong sáng nay với Lộc Hàm và Lộc Trăn: "Tiểu Trăn về nhà phối hợp một chút, nhắc dì Tần nhớ cho An Đạt ăn, nó đói bụng sẽ chạy ra ngoài. Thuận tiện bảo dì ấy thu dọn đồ của mẹ con mang tới, đoán chừng phải ở lại một lúc." Lộc Trăn đáp rồi đi ra ngoài.
Lộc Hàm cũng muốn đi theo, bị Lộc Dật Sơn gọi lại, "Tiểu Lộc cũng có chuyện làm, con đến phòng hành chính lấy đơn xét nghiệm hôm nay. Đến trạm y tá hỏi một chút trước, phải lấy nhiều, đừng lấy sai." Lộc Hàm ngoan ngoãn đáp vâng, chạy chậm ra ngoài. Ở cửa đụng phải Lộc Dịch chạy tới, "Anh cả, anh đi đâu vậy?" Biểu tình Lộc Dịch nghiêm túc, im lặng không lên tiếng, chỉ giơ tay đập xuống bả vai cậu rồi vào phòng bệnh.
Đi ra vài bước, Lộc Hàm mới nhớ tới những lời buổi sáng Lộc Trăn nói với cậu, chuyện tối qua anh cả come out với người nhà. Anh cả... Cũng thích đàn ông?
Lộc Hàm chưa từng nhìn ra, cũng không phải nói Lộc Dịch không giống người thích đàn ông. Dáng vẻ của Lộc Dịch luôn nghiêm túc, dường như không tưởng tượng ra được y sẽ thích mẫu người như thế nào. Bất kể là nam hay nữ, Lộc Hàm đều không nghĩ ra.
Cậu không biết có phải mình thích đàn ông bẩm sinh hay không, mười lăm tuổi lần đầu tiên biết được thế nào là thích một người, là vì Ngô Thế Huân. Kể từ đó, mãi cho tới bây giờ, Lộc Hàm đều không cảm thấy cậu còn có thể động tâm với người nào, nam và nữ, có vẻ như đều không được.
Nhưng cũng không cần, bởi vì bọn họ sẽ luôn yêu nhau, như hôm nay, như hôm qua, như mỗi ngày đêm trước đây. Phần tình yêu này vĩnh viễn không có phần cuối, nếu phải nói có sự thay đổi, vậy chỉ có thể là càng ngày càng sâu đậm hơn, như rượu được ủ lâu năm, càng để lâu, hương vị càng ngon.
Suy nghĩ miên man như vậy, một xấp đơn xét nghiệm đều lấy đủ. Bệnh viện quá lớn, chạy xuống một chuyến, Lộc Hàm mệt đến không ngừng thở hổn hển.
Cậu lại nhớ Ngô Thế Huân rồi, nếu hắn ở đây, hắn sẽ không để mình mệt như vậy. Sẽ chỉ đau lòng cậu khó chịu trong lòng, không ngừng an ủi cậu, thay cậu làm xong tất cả mọi việc.
Trước kia Lộc Hàm không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, thậm chí có hơi ghét bỏ người khác vì cậu là con út trong nhà, thì đối với cậu là bộ dáng chăm sóc chu toàn, cẩn thận. Nhưng tất cả kiên trì khi gặp Ngô Thế Huân, đều mong manh tựa như ảo tưởng xây dựng bằng bụi, đụng vào liền vỡ. Cậu không không chế được muốn ỷ lại Ngô Thế Huân, muốn dính trên người hắn từng giây từng phút, muốn cả nụ hôn của hắn và ánh mắt tràn ngập yêu thương, muốn ôm hắn vào mỗi ngày nắng và ngày mưa, muốn cùng hắn dương xuân bạch tuyết, muốn cùng hắn củi gạo dầu muối tương dấm trà.
Trong lòng Lộc Hàm nhớ đến người yêu, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi mấy phần.
Cậu sợ tiếng thở hổn hển quá lớn làm ồn đến mẹ, chuẩn bị điều chỉnh hô hấp ở cửa một chút mới đi vào.
Vừa đẩy ra hé cửa phòng, Lộc Hàm chợt đứng lại bất động.
Mặc dù hai người bên trong sợ làm ồn đến bệnh nhân, giọng nói đã ép xuống thấp nhất. Nhưng kích động và phẫn nộ trong đó, đều lộ ra chút ít, phần lớn là anh cả kiệm lời đang nói.
"Rõ ràng lúc ở Đức, Ngô Thế Huân đã lo liệu sạch sẽ chuyện này. Tuy rằng khoản vay không được trả lại, nhưng sớm muộn gì con cũng nói cho hắn, sẽ không chiếm không lợi ích của hắn, đặc biệt Tiểu Lộc còn... Nhưng bây giờ nhược điểm quan trọng như vậy, sao ba lại để nó lại trong tay Ngô Thanh? Lúc đầu nếu biết giao tiền cho tài khoản tình nhân của ông ta, tại sao phải dùng tài khoản nhà mình? Đây rõ ràng đưa lên tận cửa cho những người kia điều tra!"
Lộc Dịch dừng một chút nói nhỏ: "Thậm chí cũng không cần điều tra!"
Lộc Hàm không khỏi hoảng hốt, tạm thời cậu nghe không hiểu cha và anh cả đang đang nói gì. Nhưng cậu biết là chuyện lớn, lớn đến có thể từng phút đồng hồ phá hủy hạnh phúc cậu nắm chặt trong tay, ngay cả khoe khoang cũng không dám. Có thể hiểu rõ, lúc Ngô Thế Huân ở Đức, mỗi ngày còn kiên trì hai cuộc điện thoại, sau đó nhìn lại bản thân, đều vô cùng bình thường, chẳng lẽ lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?
"Lúc đầu quyết định như vậy, đã không nghĩ Ngô Thế Huân có thể bỏ qua Lộc thị. Đạo lý lấy trứng chọi đá này, Lộc Dật Sơn ta hiểu." Lộc Dật Sơn cố hết sức khống chế nhưng giọng nói run rẩy khó dấu, tất cả trấn định nhanh chóng mất đi, từng chữ một rơi vào tai Lộc Hàm, màng nhĩ cậu bị từng chữ từng chữ khuếch đại chấn động, đập vào đầu cậu choáng váng. "Mà ba không ngờ, hắn ôm hết trách nhiệm lên người mình. Chuyện ở Đức kết thúc có phần đơn giản quá, đều quên mất Ngô Thanh còn có ngón này. Quả nhiên là cháu ông ta, phải rõ hơn người ngoài..."
"Vốn nghĩ rằng chỉ là một sân chơi mà Tiểu Lộc không thấy rõ. Bây giờ mới hiểu được, người không thấy rõ là ta." Hình như Lộc Dật Sơn ngồi trên ghế sofa, giọng ông bỗng nhiên cách xa Lộc Hàm, giọng điệu kích động của Lộc Dịch thoáng hạ xuống,"Bây giờ nói đúng hay sai không có ý nghĩa gì, chuyện này cần một người có trách nhiệm, con không hi vọng là ba, nhưng mà, cũng không thể là Ngô Thế Huân, nhà họ Lộc không thể làm ra loại này..."
"Có ý gì?"
Lộc Hàm đẩy cửa vào, đơn xét nghiệm trong tay đã cầm không được, bay lả tả rơi xuống mặt đất.
———————————————–
Chương 26
Phòng bệnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo thưa thớt ngoài cửa sổ chiếu vào.
Trong chớp mắt, đã sang thu rồi.
Mãi cho đến tối mẹ Lộc cũng không tỉnh, Lộc Hàm thì ở bên cạnh. Cậu ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích, anh mắt trống rỗng, như là không tức giận.
Lời nói của cha và anh cả, liên tục quay vòng trong đầu cậu. Mỗi một chữ cậu đều nghe đến rõ ràng rành mạch, lại không thể hiểu rõ ý nghĩa hợp lại của chúng.
Lộc Dật Sơn nói, ông biết hiềm khích của Ngô Thế Huân và Ngô Thanh, cũng biết dã tâm của Thẩn Thanh. Ông biết những điều này, cũng rõ ràng Ngô Thanh không đấu lại Ngô Thế Huân. Khi đó Ngô Thanh muốn đào hố cho Ngô Thế Huân, khổ ở chỗ không ai chịu làm người tiêu tiền như rác. Tiền này đã định vay không rõ ràng, lại không nói Ngô Thế Huân, coi như Ngô Thanh thắng, chuyện chủ của Ngô thị, quay đầu lại cắn ngược một cái không chịu trả tiền, cũng là chuyện tám chín phần mười.
Người trên thương trường, không có ai yên tâm đi chuyến này rõ ràng kết quả chắc chắn là được chim quên ná, đặng cá quên nơm[1].
Hắn tiếp cận gửi tiền cho Ngô Thanh giúp ông ta làm sổ sách, chính Ngô Thế Huân phát hiện gửi tiền, là hắn cho công ty chi nhánh của Ngô thị vay tiền bất hợp pháp, vui vẻ chia tay với Lộc Hàm, giải quyết dứt khoát rõ ràng những vướng mắc trong tim. Tiền đưa ra ngoài, chưa từng nghĩ phải thu lại.
Có thể Ngô Thế Huân lại cam tâm tình nguyện nhảy cái hố sâu này, cũng may hắn giỏi, cùng Lộc Dịch hai người bắt tay, ngay cả người Đức cũng bị lừa. Nhưng giỏi đến đâu, chung quy vẫn là im lặng khó chịu chịu thiệt, lấp vào một khoản tiền vô ích.
Lộc Hàm nỗ lực nhớ lại Ngô Thế Huân trở về từ Đức, đến trường học xem cuộc sống của cậu, nghĩ hết lần này đến lần khác. Nhưng từ đầu tới cuối khôn cách nào pháp hiện bất kỳ dấu vết gì. Lúc cậu muốn hắn nhìn kỹ mình, đã hôn môi rồi. Lúc muốn hắn nắm tay, cái ôm ấm áp của hắn đã bao quanh mình.
Trong lòng cậu chua xót, vì Ngô Thế Huân chua xót. Hồi đó hẳn là thời gian phiền toái quấn thân nhất của Ngô Thế Huân, vì nhà họ Lộc, phiền toái vì cậu mà ra. Cậu lại không biết gì, Ngô Thế Huân nói có thể ở bên cậu, cậu lập tức ngu ngốc mà giữ hắn lại. Ngô Thế Huân vội đi chuyến bay buổi sáng, lại còn quay lại Đức. Trước khi ngủ cúi đầu khom lưng, dụ dỗ không vừa lòng mình muốn tách ra, nói một sọt to lời hay, sau khi xuống máy bay, vì không kịp nhận điện thoại của mình, lại không ngừng nhận lỗi.
Lộc Hàm không muốn nghĩ nữa. Đợt đó, trong giọng nói của Ngô Thế Huân lộ ra mệt mỏi không che giấu được, và mình không hiểu chuyện, hai cái đối lập nhau, nhìn thấy mà giật mình.
Cậu không dám nghĩ.
Trước mắt Từ Nhiên cực kỳ vui mừng, lúc trước Ngô Thế Huân không nghe anh, lẳng lặng điều động tiền đi lấp lỗ hổng, rồi thành thật nói rõ chuyện thiếu nợ với hội đồng quản trị. Đợt điều tra này đến với khí thế hùng hổ, đánh bọn họ trở tay không kịp. May mà sổ sách Ngô thị bên này rõ ràng, đám cổ đông gần đây vì quản giáo không tận sức, đã thay đổi cách muốn gây phiền phức cho Ngô Thế Huân, điều tra cũng dễ nói một ít.
Nhưng không biết lọt gió ở đâu, nói lúc trước Ngô Thanh giống Lộc thị, trình tự đi vay căn bản không đúng, Ngô thị không cần chi trả số tiền lớn này.
Kỳ thực chính là như vậy, có lẽ Ngô Thế Huân có thể ăn được khoản lỗ khó khăn này, nhưng nếu Lộc thị không thu về được số tiền kia, phiền phức chắc sẽ lơn hơn.
Đám cổ đông lại ngồi không yên, số tiền kia nói lớn không nhỏ, làm sao để có thể thêm một vài điểm lên hoa hồng cuối năm. Một đêm ngắn ngủi, mấy cổ đông lớn quấn lấy người cục thuế vụ, sáng sớm tới công ty yêu cầu kiểm toán. Lộc thị bên kia cũng náo loạn lật trời, muôn miệng một lời muốn lôi ra, tiền này đến tột cùng là qua tay ai ra đi ra ngoài.
Lúc trước Ngô Thanh chính là tử chiến đến cùng, Lộc Dật Sơn cũng vô hậu cố chi ưu (không có nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn), chuẩn bị táng gia bại sản, đương nhiên không để lại một phần đường lui. Ngô Thế Huân toàn lực bảo vệ, làm được như vậy, đã khó khăn hết cách.
Có thể tệ thì tệ ở quyết tâm liều chết Lộc Dật Sơn giữ lại, ngay cả sơ hở cũng không đi che giấu. Một số tiền lớn như vậy xuất ra từ tài khoản nhà họ Lộc, sợ không ai điều tra. Nghiêm túc bắt đầu điều tra, mười cái miệng đều không nói rõ.
Nhưng mà người ta cũng thật sự đến tra xét. Chân trước Lộc Dịch bị đuổi ra khỏi nhà, chân sau đã nghe được tin tức, vội vã gọi vào điện thoại trong nhà. Lộc Dật Sơn vậy mà đã làm tiếp một chuyện không còn cách nào cứu vãn bị mẹ Lộc nghe được, nhất thời đau tim khó thở, nhập viện.
Bây giờ Lộc Hàm biết được đầu đuôi câu chuyện, cục diện cũng đã như vậy. Nhưng cậu lại nghĩ, coi như cậu sớm biết, cũng không còn bất kỳ cách nào. Sau khi cha cậu làm ra quyết định vô lý như vậy, chuyện đã định không còn chỗ để vãn hồi. Ngô Thế Huân có thể kéo dài thời gian đến bây giờ, đã là cực hạn.
Người đàn ông khôn khéo, lần nữa đối mặt với vợ bệnh nặng, ý nghĩ duy nhất chỉ là khiến bà trước lúc ra đi, không phải để lại bất cứ tiếc nuối nào. Không muốn để bà trước lúc nhắm mắt, vẫn còn lo lắng vì đứa con trai út của ông. Lo lắng cậu nhờ vả không đúng người, lo lắng chân tâm cậu gửi sai. Ai có thể nói ông không đúng đây.
Nhất là nghe đến chuyện liên quan tới Lộc Dịch cũng có vẻ như thích người đồng tính, một cọng rơm cuối cùng thành công đè chết Lộc đà.
Lộc Hàm đứng ở góc độ con trai, dường như không nghĩ ra gì để tranh cãi với lời của Lộc Dật Sơn.
Nhưng vô luận thế nào cậu cũng đều không hiểu, vậy tại sao, người chịu đựng tất cả những thứ này là Ngô Thế Huân? Tại sao hắn muốn chịu đựng một mình, gần như có thể nói là hậu quả cố tình gây sự của người đàn ông mất lý trí mang tới?
Cho là để Lộc Hàm đến đánh giá, lúc đầu ở Đức, Ngô Thế Huân làm như vậy, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Tại sao hôm qua anh cả còn nói, không thể để cho Ngô Thế Huân đến làm người có trách nhiệm? Tiếp sau chuyện này rõ ràng đã không liên quan với Ngô Thế Huân, lúc trước hắn giúp đỡ che giấu, nếu bởi vì nguyên nhân của bản thân Lộc Dật Sơn, chuyện này không giấu được, cũng chỉ cần Ngô thị gửi thư luật sư, giao trách nhiệm cho Lộc thị trả số tiền. Nhiều nhất, Ngô Thế Huân chịu đựng áp lực, ngay cả tiền cũng không cần.
Nhưng luật công ty là Lộc Dật Sơn làm trái, tự có người thanh toán với ông. Việc liên quan với pháp luật, chẳng lẽ mình còn vì hắn không ngồi tù thay cha mình mà trách hắn?
Đầu Lộc Hàm rất đau, cậu cảm thấy sự thật miêu tả sống động, nhưng không chạm tới được. Chỉ thiếu chút nữa, một chút xíu.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lộc Dịch đổi dép lê, cẩn thận đi tới trước cửa sổ phòng bệnh, tỉ mỉ quan sát sắc mặt mẹ Lộc, một lúc lâu mới thấp giọng hỏi Lộc Hàm: "Mẹ có tỉnh lại lần nào không?"
Lộc Hàm đột nhiên nhìn thẳng anh cả của mình, đôi môi không khống chế được phát run, trong mắt phủ đầy sợ hãi đau đớn, "Anh cả, anh nói cho em, tài khoản lúc trước dùng để nhận tiền cho vay, mở trong tên ai?"
————————Ứng phó cổ đông một ngày, chuyện vốn đang làm trên tay cũng không thể dừng, ăn cơm xong với người điều tra Lộc thị đi ra, ánh đèn rực rỡ đã lên.
Xe lướt qua màn đêm, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại bóp mi tâm của mình. Có thể là vì vừa uống chút rượu, hắn hơi nóng. Áo vét bị vứt ở ghế sau, áp sơ mi màu đen cũng mở ra hai nút áo, thấp thoáng lộ ra một mảnh xương quai xanh.
Một lúc sau, hắn lắc lắc đầu, cầm cốc nước qua uống một hớp, lại dùng sức xoa mặt, cảm giác mệt mỏi gần như tan hết, mới gọi điện cho Lộc Hàm. Hôm nay người vừa tỉnh đã đưa đi, còn gặp phải chuyện như vậy. Hắn liều mang nhẫn nhịn không nghĩ đến dáng vẻ đáng thương kia nữa, mới có thể chuyên tâm ứng đối với mấy chuyện phiền phức này.
Số còn chưa bấm, Lộc Hàm đã gọi tới.
"Anh ở đâu?"
Ngô Thế Huân cười nhẹ một tiếng, "Dưới lầu bệnh viện, xuống đây."
Bên kia dừng một chút, vẫn không có nhiều cảm xúc, "Em ở nhà, anh quay lại đi."
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày đáp được, liền ngựa không ngừng vó vội về nhà.
Muộn lắm rồi, phòng khách tối đen như mực, chỉ để lại cho hắn một cái đèn ở huyền quan. Ngô Thế Huân rửa tay ở tầng một, uống một hớp nước, hâm nóng ly sữa bò cho Lộc Hàm mới lên lầu.
Hắn vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Lộc Hàm mặc áo ngủ của hắn, mặc dù chỉ mặc áo, nhưng vẫn che xuống đùi, lộ vẻ nhỏ hơn người khác, gầy teo ngồi ở bên giường, bả vai rũ xuống.
Ngô Thế Huân vừa nới lỏng ca-ra-vat vừa đến gần, Lộc Hàm nghe thấy âm thanh, cũng quay đầu nhìn hắn. Ngô Thế Huân đặt ca-ra-vat lên giường, thuận thế quỳ một chân trên đất, cơ thể chen giữa hai chân cậu vòng qua eo ôm người.
Hai người sáp lại rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, Lộc Hàm đã tắm rửa, tóc cắt ngang trán còn mang theo hơi ẩm thỉnh thoảng quét qua hai má Ngô Thế Huân.
"Nhóc đáng thương..." Ngô Thế Huân dùng cái trán cọ cậu, tay to nhẹ nhàng xoa sau gáy cậu, thấp giọng nỉ non, "Tiểu Lộc nhóc đáng thương..."
Lộc Hàm cũng vươn tay ôm hắn, hai chân quấn chặt sau lưng hắn, run run rẩy rẩy mà từng chút từng chút hôn mổ hắn.
Nụ hôn này trong ánh đèn giường mờ nhạt chiếu rọi, có vẻ vô cùng ấm áp, hai tay Lộc Hàm phủ lên hai má Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve, cái lưỡi thơm mềm từng lần một liếm qua môi hắn. Ngô Thế Huân bị yêu thương đong đầy của cậu kích thích, động tác cũng từ từ nổi lên tính xâm lược.
Quần áo Lộc Hàm rất dễ cởi, chỉ cần kéo nhẹ một cái, cũng không cần mở nút áo, cổ áo quá lớn đối với Lộc Hàm lập tức trượt xuống từ bả vai, lộ ra mảng lớn lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi.
Môi lưỡi của hắn một đường đi xuống, Lộc Hàm ngẩng đầu lên, ngoãn ngoan chịu đựng nụ hôn càng ngày càng nặng của hắn. đầu v* bị Ngô Thế Huân ngậm lấy, không lâu lắm liền cứng nhắc sưng tấy lên, lúc Lộc Hàm khó chịu, lại bị ngậm vào bên khác.
Ngô Thế Huân dứt khoát quỳ hai chân trên mặt đất, vùi đầu vào ngực Lộc Hàm không ngẩng lên, trong miệng vừa mút vừa liếm, hay tay cũng không thành thật cố ý trêu đùa bên hông cậu. Lộc Hàm bị hắn sờ mấy cái eo liền mềm nhũn, buông tay nắm bả vai hắn chống lên giường, chỉ chốc lát sau, như vậy cũng không khiên trì nổi, thân trên nằm xuống giường.
Ngô Thế Huân thuận thế từ bên hông cậu một đường hôn xuống, Lộc Hàm chưa kịp nói không, Lộc Hàm nhỏ đã bị ngậm lấy. Đẩy tay cậu ra, dưới sự kích thích sâu trong họng Ngô Thế Huân đổi thành luồn vào tóc hắn, một tay khác cũng khó nhịn mà túm chặt ga giường, trong miệng phát ra từng tiếng kêu quyến rũ câu nhân.
Áo sơ mi trên người rất vướng víu, Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra cởi quần áo. Lộc Hàm thừa dịp ngồi dậy, ôm lấy Ngô Thế Huân còn quỳ bên giường, hai người lại hôn nhau mãnh liệt. Một lúc lâu, Lộc Hàm cũng không biết hít thở, Ngô Thế Huân mới ôm cậu cậu đứng lên, kéo tay cậu đến hông, ra hiệu cậu cởi quần cho mình.
Lộc Hàm thành thục làm việc, nhanh chóng mở dây lưng ra, ngay cả quần lót cũng giúp hắn tụt xuống dưới mông.
Ngô Thế Huân lại hôn cậu, ôm cậu vào ngực, ngã ra sau rơi xuống giường. Tư thế của Lộc Hàm là nằm úp sấp trên người hắn, cọ cọ hạ thể với hắn, hai tay vội vàng vuốt ve trên người hắn.
Hai cây gậy phía dưới cũng không khỏi cứng rắn, Lộc Hàm được Ngô Thế Huân ôm trên người thân mật mà hôn, phía sau cũng bị hai ngon tay cắm vào khuếch trương. Mới bắt đầu Lộc Hàm còn có thể chống trên ngực Ngô Thế Huân hôn môi với hắn, mà điểm nhạy cảm rất nhanh đã bị tìm thấy, hai ngón tay Ngô Thế Huân thay nhau miết qua điểm nhô lên kia, khoái cảm ngập đầu nhanh chóng xông lên đỉnh đầu Lộc Hàm.
Tay Lộc Hàm mềm nhũn, chỉ có thể nằm úp sấp ở trên người hắn, đầu đặt bên cổ Ngô Thế Huân, cắn môi cũng không khống chế được rên rỉ mang theo tiếng khóc. Ngô Thế Huân để một tay mở rộng, một tay khác cách cái mông nhỏ yêu thích không buông tay, xoa qua xoa lại trên lưng gầy yếu của Lộc Hàm, vỗ về người sắp bị khoái cảm quá nhiều nhấn chìm.
Lộc Hàm cong mông lên mặc hắn mở rộng, eo nhỏ theo khoái cảm ưỡn từng cái. Trong một lần Ngô Thế Huân dùng sức nhấn xuống, rốt cục không nhịn được hé miệng cắn vào đầu vai hắn.
Nhưng mà người cắn căn bản không có sức lực gì, ngoại trừ bôi đầy nước bọt bên ngoài vai Ngô Thế Huân thì không tạo ra thương tổn gì. Ngô Thế Huân bị cậu cắn giống như răng sữa của mèo cắn cười nhẹ một tiếng, xoay mặt lại hôn cậu, đưa đầu lưỡi đến bên miệng cậu nói: "Không nhịn được thì cắn cái này."
Lộc Hàm không nói lời nào, lại gần hắn một chút, ngậm lấy đầu lưỡi nóng ướt của hắn rồi mút. Sau đó đổi thành tư thế nằm nghiêng trên người hắn, một tay đặt lên cằm Ngô Thế Huân, một tay vòng qua cổ hắn. Ngón tay trong người cậu biến thành ba ngón, mắt Lộc Hàm đều không mở ra được, khóe mắt đỏ một mảng lớn, rên rỉ càng ngày càng ngọt ngấy.
Nơi tối qua vừa đi vào, chỉ qua hết một ngày, đã lại vô cùng chặt. Ngô Thế Huân nhẫn nhịn ham muốn, mở rộng cho cậu, Lộc Hàm vẫn không nói chuyện, chỉ biết dính vào Ngô Thế Huân không ngừng hôn.
Ngô Thế Huân ôm cậu lật người lại, đặt cậu dưới thân, hai chân gập lại đẩy lên cho cậu ôm đầu gối, để cho huyệt thịt ngượng ngùng không hề che giấu hiện ra trong mắt hắn, vươn tay bóp dầu bôi trơn xoa từ bên ngoài xoa vào, Lộc Hàm bị dầu bôi trơn lành lạnh kích thích đến run rẩy, Ngô Thế Huân lại đi sâu vào hai phần, mới cúi người tới gần cậu, "Tiểu Lộc, nói chuyện."
Lộc Hàm cắn môi dưới nghiêng đầu không nhìn hắn, bị một tay để không của Ngô Thế Huân chỉnh thẳng lại đối mặt với hắn.
"Tức giận? Xin lỗi... Anh sai rồi, thật sự biết sai rồi..."
Lộc Hàm không nghe nổi hắn xin lỗi như vậy, cậu nhớ tới mỗi cảnh tượng tương tự lúc trước, chỉ cảm thấy giống như từng cái bạt tai nối nhau không tiếng động mà dữ dột đánh lên mặt cậu.
Ngô Thế Huân, rốt cuộc anh có gì đáng để xin lỗi.
Anh có thể tức giận với em một lần không, hung dữ với em một lần, chiến tranh lạnh hai trận, trách em một chút. Có thể nói như vậy, lúc buông tay, có lẽ bớt đau.
Đã nghiện mật đường nắm trong tay vùi trong lòng, lúc mất cuối cùng đi sẽ biến thành thuốc độc, ai trầm mê trong đó, ai sẽ vỡ đầu chảy máu.
Lộc Hàm không muốn nói chuyện với cùng Ngô Thế Huân, cậu sợ mình vừa mở miệng sẽ bại lộ. Rất nhiều lời giấu trong lòng, chuyện không muốn Ngô Thế Huân làm, đều sẽ nói ra hết.
Nhưng không thể, lúc Lộc Hàm đau đớn nhất tự giễu, chưa từng nghĩa tới có một ngày, mình cũng sẽ biến thành Bao Tự trong Phóng Hỏa Hí Chư Hầu.[1]
Ngô Thế Huân thấy cậu không chịu để ý mình, trong lòng hơi hơi bất an. Nhưng mà toàn thân Lộc Hàm trên dưới đều tỏa ra hơi ỷ lại mình rõ ràng như thế, cơ thể mền mại quấn trên người hắn, phía sau cũng nhiệt tình mút hắn, cái bày khiến hắn yên lòng, chỉ khi cậu lo lắng cho mẹ, không vui. Động tác lập tức trở nên nhẹ nhàng quyến luyến.
Tâm trí Lộc Hàm mê muội trong lửa tình Ngô Thế Huân mang tới, suýt nữa muốn nói hết ra với hắn. Muốn ích kỉ một chút, mặc sức Ngô Thế Huân từ bỏ điều gì, chỉ cần bọn họ yêu nhau, những thứ kia lại coi là gì đây.
Cách nghĩ như vậy lập tức bị bản thân bác bỏ, cậu cố nghĩ lại đối thoại buổi sáng nói cùng anh cả, kiên định với cách nghĩ của mình.
"Tài khoản cho vay, không phải của ba, là của em, đúng không?"
Sắc mặt Lộc Dịch không đổi, giống như không hề ngạc nhiên cậu hỏi ra một vấn đề như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn Lộc Hàm càng thêm thâm thúy. Thời gian như thể muốn dừng ngay lúc này, Lộc Hàm cảm thấy hơi khó thở. Cậu muốn một đáp án từ anh cả cậu, nhưng lại sợ nghe y chính miệng nói ra.
"Đúng, là em."
Ha, đúng là như vậy, thì ra đúng là như vậy.
Lộc Hàm ngã ngồi trên ghế, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Buổi sáng, Từ Nhiên nhìn ánh mắt cậu, lúc cha nhìn thấy Ngô Thế Huân, vẻ mặt phức tạp, Ngô Thế Huân muốn đoạt lấy vũng nước đục lần này, bây giờ cậu mới hiểu.
Cậu nhớ tối qua nửa đêm tỉnh lại, Ngô Thế Huân không ở trên giường, đợi hồi lâu cũng không thấy quay lại. Lúc muốn ra ngoài tìm hắn, mới bưng một ly nước đẩy cửa đi vào. Cậu leo lên, mặc cho Ngô Thế Huân ôm cậu vào ngực, ba chân bốn cẳng giữ chặt người, mới ngáp liên hồi hỏi hắn đi đâu, nhưng giống như đến cuối cùng Ngô Thế Huân cũng chưa nói gì. Chỉ đút cậu uống ly nước, ôm cậu nhẹ nhàng hôn dỗ cậu ngủ. Lúc đó buồn ngủ quá, lơ đãng nhớ tới hơi lạnh trên người hắn, và mùi thuốc lá hơi nhạt.
Bây giờ suy nghĩ một chút, trên người hắn lạnh như vậy, tuyệt đối không chỉ ra ngoài một lát. Sáng nay thức dậy, hắn cũng là ngồi trên giường gửi mail. Tình huống như vậy thực ra rất ít gặp, Lộc Hàm gần như chưa từng thấy dáng vẻ Ngô Thế Huân làm việc ở nhà, càng đừng nói đến mang công việc lên giường.
Mà cậu vẫn không biết gì cả, nhiều khác thường như vậy, cậu chọn lơ là. Cậu ăn vạ dưới thân Ngô Thế Huân, oán giận hắn đưa cậu về nhà. Muốn hắn ôm đi rửa mặt, nằm nhoài trên đùi hắn để hắn đút cậu ăn cơm từng miếng từng miếng.
Lộc Hàm dùng sức bấm lòng bàn tay mình, không để cho mình thất thố trước mặt Lộc Dịch. Tự cho là tỉnh táo tiếp tục hỏi: "Coi như là em, liên quan gì với Ngô Thế Huân?" Cậu không biết, bản thân hỏi ra lời này, đã cách bình tĩnh rất xa.
Liên quan gì? Còn có thể có liên quan gì?
Lộc Dịch nhìn trong mắt Lộc Hàm gần như đều có phần đáng thương. Dáng người Lộc Hàm nhỏ, mặc áo chữ T trắng quần bò, thêm vào cái đầu tóc mềm xõa lung tung, thoạt nhìn như một học sinh cấp ba. Nhưng chính cơ thể nho nhỏ này, lúc này lại ẩn chứa bi thương sâu thẳm như vậy, toàn thân cậu run rẩy mà không tự biết, trước mắt không thể tin được, dáng vẻ mặt mày trắng bệch, Lộc Dịch có phần không đành lòng nhìn.
Nhưng y vẫn chọn ăn ngay nói thật, "Hắn nói, vạn nhất..." Lộc Hàm bỗng nhiên đứng lên muốn đi ra ngoài, Lộc Dịch đè bả vai cậu lại trầm giọng nói: "Nói là vạn nhất, chuyện này không lấn át được..."
"Hắn thay em?" Lộc Hàm quay đầu lại, chậm rãi phun ra ba chữ này. Lúc này rất bình tĩnh, "Làm sao thay?"
———————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com