41---45
CHƯƠNG 41:
Sau khi thổ lộ cùng Tú Nghiên , ta cảm thấy tâm tình của mình dường như càng rối loạn. Mạnh mẽ đem mình phân tách thành hai Lâm Duẫn Nhi , một chìm đắm trong từng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi ở chung cùng quận chúa, một lại giãy dụa trong dằn vặt của dối trá bủa vây. Ta cảm thấy mình thực ích kỷ, lừa gạt quận chúa đem cảm tình đặt lên một kẻ giả dối như ta, còn ta chỉ tự đắc vui hưởng lấy sự quan tâm của nàng, nụ cười của nàng, tín nhiệm của nàng. Ta biết, một ngày nào đó ta sẽ phải đối mặt với tất cả chuyện này, nhưng không phải bây giờ. Lòng ích kỷ của ta nói với chính ta như vậy.
"Thật không nghĩ tới, phụ cận còn có nhiều cây ăn quả như vậy." Vừa bước vào rừng cây, Tú Nghiên đã nói.
"Hẳn là do ba Xú hòa thượng kia trồng." Ta bĩu môi, đỡ quận chúa vượt qua vài đống bùn lầy dưới đất.
"Xú hòa thượng?" Tú Nghiên ngẩn người, sau đó cười nói, "Ngươi cũng gọi Tam Thất đại sư bọn hắn như vậy sao? Dù sao hắn cũng đón chúng ta từ khách điếm trở về."
"Ân." Ta gật gật đầu. Về điều đó thì quả thật ta không bàn cãi. Nhưng Tam Thất thì hắn có chết cũng giữ chặt cái bí mật mà "Sớm hay muộn ta cũng sẽ biết", khiến cho ta buồn bực, còn Nhất Cửu bắt ta tặng chè hắn cũng làm ta không thực thích. Bọn hắn đúng là người tốt, nhưng nhất định không phải hòa thượng tốt.
"Duẫn Nhi ? Làm sao vậy?" Tú Nghiên đột nhiên dừng bước lại.
"Làm nào cơ?" Ta cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn quận chúa.
"Ngươi hôm nay..." Muốn nói gì đó, nhưng Tú Nghiên lại lắc đầu, "Không có gì, chỉ cảm thấy, ngươi hôm nay giống như có tâm sự gì." Nói rồi, Tú Nghiên hướng ta tươi cười, nhưng ta có thể cảm thấy nàng cười có đôi phần miễn cưỡng.
Ta khiến cho nàng lo lắng sao?
"Ta chỉ là đang nghĩ," ta ra vẻ trầm tư, rồi lại cười nói, "Đêm nay ngao canh gì cho ngươi uống đây? Không thể ngày nào cũng uống chè a."
"Nãy giờ là ngươi nghĩ cái đó sao?" Tú Nghiên nghe xong, hơi nhíu mày, rồi cười đến gần bên, nhẹ nhàng khoác cánh tay ta, "Đừng nghĩ nữa, ta không cần mỗi ngày ăn canh, nơi đây không phải là vương phủ, ta cũng không còn là quận chúa."
Nghe Tú Nghiên nói cảm thấy được lòng nàng dường như rất cô quạnh, ta quả quyết nắm chặt tay nàng nói: "Vương gia nhất định không có chuyện gì, không bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể cùng hắn đoàn viên."
Tú Nghiên nhìn ta, mặt dần dần phiếm hồng, nàng đưa tầm mắt chuyển dời vị trí, nhẹ giọng nói: "Ta biết. Lời ngươi đã nói ta vẫn không quên. Hơn nữa, có ngươi ở bên cạnh ta mà."
Ta sửng sốt. Liệu có ai biết rằng khi ta nghe được câu nói này, cảm xúc nảy lên đầu tiên trong lòng không phải là hạnh phúc, mà là bi thương? Đúng vậy, ta ở bên cạnh ngươi, nhưng ta lại dùng cái thân phận được bao bọc bởi bao lời dối trá để bên cạnh ngươi, khiến ngươi đắm chìm trong đó, mà ngươi lại không hề biết!
Đột nhiên cảm giác trên mặt nóng lên, lấy lại tinh thần, tay phải của Tú Nghiên không biết từ khi nào đã xoa trên mặt ta, nàng nhìn ta vẻ mặt lo lắng: "Duẫn Nhi , ngươi gầy."
Ta cười: "Ngươi so với ta càng gầy hơn, thành da bọc xương rồi!" Sau đó cố ý tỉnh bơ cầm tay nàng tránh khỏi mặt ta, ta không dám cùng nàng có hành vi thân mật như vậy, sâu trong nội tâm ta như có thanh âm truyền vọng ra nói, Lâm Duẫn Nhi , ngươi không xứng.
Quay lại xoa mặt mình, Tú Nghiên cau mày, tựa hồ có chút khó chịu: "Da bọc xương?" Nhìn thấy vẻ mặt Tú Nghiên ngưng trọng, không khỏi làm ta mỉm cười, quả là nữ nhân sẽ luôn để ý bề ngoài của mình a. Chẳng giống như ta.
"Vậy, có khó coi hay không?" Tú Nghiên đỏ mặt, nhưng nét mặt vẫn lo lắng nhìn ta hỏi.
"Ân?" Có điểm không rõ quận chúa hỏi vậy có ý tứ gì, ta nhíu nhíu mày. So với ngày xưa đích thực quận chúa gầy yếu đi nhiều, nhưng không vì vậy mà lệ chất thiên sinh của nàng giảm sút. Buổi sáng hôm nay nhìn thấy nàng, dĩ nhiên so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít, Dù nàng chỉ đang mặc một thân áo tơ trắng, vẫn xinh đẹp tựa như hoa sen trong nước.
"..." Thấy ta phản ứng như thế, sắc mặt quận chúa trầm xuống, cúi đầu không nói thêm gì.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi, lo lắng thân thể nàng có phải không thoải mái.
"Không có gì." Rõ ràng khẩu bất hòa tâm (nói ngược với lòng), quận chúa chỉ nghiêm mặt đi thẳng về phía trước.
"Nghiên nhi?" Cảm thấy nàng dường như không vui, ta sóng vai bên nàng, thật cẩn thận mở miệng nói.
Im lặng thật lâu, Tú Nghiên mới đột nhiên dừng bước lại, trong thanh âm hơi hơi có chút oán khí: "Có phải ngươi, không yêu thích ta như vậy?"
"Sao... Tại sao nói như thế?" Đầu óc ta như không còn suy nghĩ.
"Gầy, khó coi." Nàng nói, đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ta.
"A?" Ta sửng sốt, rốt cục hiểu được quận chúa vì sao tức giận. Quận chúa như vậy từ trước đến nay ta cũng chưa từng thấy qua, nàng để ý đến cách nhìn của ta với nàng, để ý đến ta nhất thời ngây ngô mà tức giận. Quận chúa đáng yêu thế này khiến ta không khỏi bật cười.
Thấy ta cười, Tú Nghiên thẹn quá hoá giận, không thèm quan tâm ta, thẳng tắp cứ phía trước đi, bỏ mặc ta một người đứng nguyên tại chỗ.
Bởi vì quận chúa đáng yêu, ta cười càng lúc càng lợi hại, nhìn quận chúa đã dần dần đi xa, liền bức bách chính mình tỉnh táo lại, đoán chừng xung quanh không có ai, liền buông ra lá gan.
Để cho ta càn rỡ như vậy một lần đi.
"Tú Nghiên cô nương!!!" Ta rống to.
Quận chúa nhất thời dừng bước, xoay người lại, trên mặt dư âm giận còn chưa tiêu, giờ phút này lại thêm vài tia nghi hoặc.
"Ngươi là người xinh đẹp nhất ta từng gặp!! Mặc kệ ngươi gầy, hay là mập, ngươi trong lòng ta vĩnh viễn vĩnh viễn là đẹp nhất! Nếu ngươi gầy đến da bọc xương, ta sẽ mỗi ngày bảo tịnh canh cho ngươi uống, đem ngươi nuôi thành mập mạp! Nếu ngươi béo đến ngay cả đường cũng không đi được nữa, ta sẽ cõng ngươi tới nơi ngươi muốn, chỉ cần ngươi nói muốn đến nơi nào, ta sẽ đưa ngươi đến tận nơi đó..." Tâm tình ban đầu chỉ là đùa giỡn dần dần đã chuyển sang nghiêm túc, đột nhiên giờ lại phát hiện yết hầu mình như đã nghẹn ngào, Tú Nghiên cũng bước từng bước chậm rãi đến gần, hốc mắt ta ướt át không thể thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt nàng, chỉ cắn răng tiếp tục nói, "Ta Lâm Duẫn Nhi ở nơi đây hẹn ước, chỉ có ngươi có thể ghét bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi! Chỉ có ngươi có khả năng rời bỏ ta, ta không thể rời bỏ ngươi! Chỉ là ta có hơi ngu ngốc, cho nên, nếu có một ngày, ngươi phát giác Lâm Duẫn Nhi thực chán ghét... Ngươi hãy nói cho ta biết, làm cho cho ta biết, nên từ lúc nào không phiền đến ngươi..."
"Đứa ngốc, ngươi nói cái gì vậy..." Đến trước mặt ta, quận chúa khẽ xoa khuôn mặt, lúc này đây, lại là Tú Nghiên nhẹ nhàng giúp ta lau lệ, nét mặt nàng ôn nhu, "Ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi."
Nước mắt dường như không ngừng lại, giờ phút này có bao nhiêu hạnh phúc, ta có bao nhiêu thống khổ.
"Chính là," quận chúa ôn nhu nói, tiếp tục tinh tế giúp ta lau nước mắt trên mặt, "Ta muốn thử xem, cảm giác ngươi cõng ta, được không?"
Ta nín khóc mỉm cười.
Nếu ngươi muốn thử cả đời, ta cũng nguyện ý.
CHƯƠNG 42:
Quận chúa rất nhẹ.
Không biết là bởi rời đi vương phủ mà gầy, hay vốn là như thế. Hai tay của nàng vây quanh cổ ta, cả thân mình nương trên lưng, còn ta thì thật cẩn thận nâng lấy chân nàng, trên cánh tay còn treo bao bố dùng bọc hoa quả, chậm rãi đi về phía trước. Không phải bởi vì mệt, mà vì bởi quyến luyến thời khắc này, nên chẳng muốn đi nhanh.
Dường như ta đã có chút minh bạch ý của lời sư phụ từng nói "Dùng tánh mạng của mình, để bảo hộ người trọng yếu". Trước khi gặp được và yêu quận chúa, ta không thèm để ý đến cuộc đời mình trôi qua thế nào, không thèm để ý đến cuộc đời mình có ý nghĩa hay không, cũng không thèm để ý đến cuộc đời mình có ích lợi gì. Bây giờ ta mới hiểu được, đó là bởi vì ta chưa gặp được người mà ta cần dùng tánh mạng của mình bảo hộ. Đến khi gặp được, liền cảm thấy tánh mạng mình giống như thật nặng, chẳng còn có thể phiêu diêu tự tại. Trái tim vốn luôn chỉ có một mình đơn độc, giờ như đã tìm được âm hưởng cộng minh. Làm cảm giác kỳ diệu trong lòng ta như gia tăng sức mạnh, khiến người ta muốn thư thái thở dài và nói "Đúng rồi, chính là như vậy".
"Duẫn Nhi ." thanh âm ôn nhu của Tú Nghiên vang lên bên tai, "Ta giống như trở về thời thơ ấu."
"Ân?" Ta nghiêng nghiêng đầu, ý nói rằng mình không quá hiểu điều quận chúa muốn biểu đạt.
"Khi ta còn bé, hàng ngày phụ vương ở hậu viện đều cõng ta như vậy." Tú Nghiên tiếp tục nhẹ nói, nàng thoáng hồi tưởng, nét mặt vui vẻ nhưng cũng đau thương.
"Nhỏ như thế nào?" Ta hỏi, nhẹ nhàng vượt qua một khối đá lớn.
"Không nhớ." Tú Nghiên lắc lắc đầu, hơi vuốt ve sợi tóc của ta, "Năm, hoặc sáu tuổi?"
Ta không nói gì, một bên thật cẩn thận xem đường, một bên nghiêng tai lắng nghe.
"Bởi vì nương sớm mất vì bệnh, phụ vương liền đặc biệt yêu thương ta. Ta muốn cái gì thì hắn cho ta cái đó, chính là đôi khi ta vẫn sẽ ích kỷ, muốn thử một chút cảm giác bị nương quở mắng." Ta không nghe ra tâm tình của Tú Nghiên khi nói lời này, nhưng ta cảm nhận được tâm mình bởi lời nói này mà mơ hồ đau.
Cảm giác tay quận chúa vây quanh ta cổ thêm chặt, nàng lại nhẹ giọng nói: "Duẫn Nhi , loại tâm tình này ngươi biết chứ."
"Ân." Ta gật gật đầu.
Ta đương nhiên biết. Hay là, không ai có thể hiểu được như ta. Từ nhỏ đến lớn, không ai nghiêm túc cùng ta tán gẫu qua vấn đề này, cho dù là sư phụ, hắn cũng rất ít cùng ta nhắc tới. Có lẽ là sợ ta thương tâm, tất cả mọi người coi đề tài này trở thành cấm kỵ, cho rằng nói nó là chạm vào tử huyệt của ta -- ta là cô nhi. Nhưng chẳng ai biết, ta luôn muốn tìm một người để cùng tâm sự, muốn hỏi một chút cuộc sống có cha mẹ kề bên là như thế nào. Hồi nhỏ không có cơ hội, trưởng thành rồi lại chẳng muốn tìm người để hàn huyên, hoặc căn bản là tìm không thấy.
"Phụ vương rất thương ta, nhưng có đôi khi, ta cảm giác được yêu thương hắn đối với ta có một loại áy náy." Tú Nghiên còn nói, "Loại áy náy này dù cho hắn che dấu rất tốt, ta vẫn cảm thấy được."
Tim ta ngừng lại.
Cảm giác áy náy khi yêu thương.
"Trừ bỏ phụ vương..." Tú Nghiên lại thay đổi ngữ khí nghiêm túc, đưa mặt thật bên sát tai ta ôn nhu nói, "Ngươi là người duy nhất cõng ta."
Ta cười, không trả lời.
Cảm giác áy náy khi yêu -- trong đầu ta giờ chỉ còn những lời này. Tú Nghiên là một người cẩn thận, nàng có phải hay không đã sớm nhận ra? Nhận ra rằng trong nội tâm ta thống khổ cùng khoái hoạt giao chiến?
"Duẫn Nhi ." không hề biết ta vừa thất thần, Tú Nghiên lại nói, "Thả ta xuống đây đi, Tự miếu ở phía trước kia rồi."
Ta sửng sốt, lập tức khom thân thể xuống.
"Chuyện của chúng ta..." quận chúa vừa xuống, liền lấy khăn tay giúp ta lau mồ hôi, "Trước đừng nói cho những người khác, chờ đợi phụ vương..." Còn chưa nói hết, mặt Tú Nghiên đã đỏ hơn trước mấy lần, không nói lời nào nữa.
Đột nhiên cảm giác hạnh phúc vừa như thật gần, lại cũng vừa như thật xa. Ta làm sao lại không muốn đợi Vương gia cùng quận chúa hội tụ, liền hướng Vương gia cầu hôn, cùng Tú Nghiên gần nhau những ngày tiếp theo. Nhưng không nói đến ta cùng Tú Nghiên địa vị khác biệt, mà chính là bởi thân phận thật sự của ta, đến cuối cùng, quan hệ của nàng với ta cũng chỉ có thể là câu chuyện cười.
"Nghiên nhi." nhìn vào khuôn mặt Tú Nghiên , ta đột nhiên mở miệng, thậm chí còn không tự chủ, "Ta..."
"Ân?" Nghi hoặc nhìn ta, đôi mắt của nàng trong veo, trong suốt đến ta còn có thể nhìn thấy được bóng hình phản chiếu của mình. Ta sao có thể diêm ố nàng? Ta sao dám bôi nhọ nàng?
Hãy nói ra đi, đem hạnh phúc chấm dứt tại nơi đây. Đem cái chuyện cười này nói hết ra, có lẽ nàng còn có thể dùng đoạn cảm tình này tha thứ cho ta?
"Ta..."
"Nghiên nhi!" Xa xa truyền đến tiếng gọi, ta nhận ra được đó là Trần Tử Nghĩa.
Ông trời, ngươi nhất định phải như vậy chơi ta sao.
Chỉ chốc lát sau, Trần Tử Nghĩa đã chạy tới bên chúng ta, hắn thở phì phò, hoàn toàn coi ta như người vô hình, chỉ vẻ mặt lo lắng nhìn Tú Nghiên : "Nghiên nhi, ta tìm ngươi hơn nửa ngày."
"Trần công tử, ngươi tìm ta có chuyện gì." Tú Nghiên xoay người, thoáng cười xấu hổ.
"Chẳng phải mấy ngày nay thân mình ngươi không được khỏe sao? Mẹ ta đem theo thuốc bổ, muốn đôn (hấp cách thủy) cho ngươi uống." Trần Tử Nghĩa gãi gãi đầu cười, sau đó mới nhìn đến ta, "A Duẫn, vừa vặn ngươi đã ở đây, thuốc bổ ta đem đều đặt trong phòng bếp, phiền ngươi đi đôn một chút."
"Ân." Ta gật gật đầu, xoay người muốn đi.
Hay là chờ lần sau nói. Chính là lần sau, ta còn có dũng khí sao.
"Duẫn Nhi ," Tú Nghiên gọi ta, "Chớ đi."
Ta nghi hoặc dừng nguyên tại chỗ.
"Trần công tử." Tú Nghiên quay đầu lại, hướng Trần Tử Nghĩa nói, "Ngươi gọi ta Nghiên nhi không quá thích hợp, vẫn là..."
"A..." Trần Tử Nghĩa sửng sốt, lập tức hiểu được, "Vậy... Nghiên... Trịnh cô nương nói đúng, ta còn là... Ngươi có thể gọi ta là Tử Nghĩa không, việc này không can hệ."
Tú Nghiên chỉ cười cười nói: "Thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải ăn thuốc bổ nữa, làm phiền Trần công tử lo lắng."
Bị cự tuyệt Trần Tử Nghĩa vẻ mặt xấu hổ, ta không đành lòng thấy mọi việc quá căng, nên nói : "Vẫn nên ăn một ít tốt hơn, ngươi hiện giờ thân mình vẫn chưa quá khỏe."
Tú Nghiên ngước mắt lên nhìn nhìn ta.
"Phải, đúng vậy... A Duẫn nói rất đúng, vẫn là dùng chút đi." Trần Tử Nghĩa vô cùng vui sướng khi ta cho hắn một nước cứu cờ.
"Ta tới phòng bếp trước, lát nữa ngươi cũng về phòng đi." Ta hướng Tú Nghiên cười cười, cầm hoa quả trong tay xoay người rời đi.
"Duẫn Nhi ." Tú Nghiên bước theo cùng, "Ta và ngươi cùng đi."
"Phòng bếp khói dầu nhiều..." Ta vừa định khuyên can, lại thấy ánh mắt Tú Nghiên như hơi nén giận. Được rồi, từ khi bắt đầu hiểu nhau hơn, ta mới biết tính cách Tú Nghiên hờn giận không ít.
"Vậy Trần công tử..." ta hướng Trần Tử Nghĩa vẫn đứng đằng sau nói, "Chúng ta đi trước."
"Nghiên... Trịnh cô nương..." Từ sau truyền đến tiếng hắn yếu ớt kêu.
Tú Nghiên không để ý đến, ta biết là nàng đang giả bộ không nghe, chỉ có thể cười cười đi cùng nàng.
Trần Tử Nghĩa, đừng trách ta bỏ lại ngươi như vậy, không phải ta phiền ngươi quấn quít quận chúa, mà là phiền ngươi cắt dứt cái dũng khi khó khăn mới có được của ta, cái này tính như là sự trừng phạt nho nhỏ đi.
CHƯƠNG 43:
Đại sư huynh bọn hắn rốt cục đã trở lại -- nghe đâu là thế.
Hơn nữa là giữa đêm khuya.
Bởi thế mà giờ đây ta đang yên ổn nằm trên giường thì bị sư phụ mạnh mẽ kéo ra ngoài nghênh đón bọn hắn.
"Sư phụ... Người chắc chứ, nếu bọn hắn tới, giờ phải tới rồi?" Đứng ở cửa Tự miếu, nhìn đêm khuya đưa tay không thấy được năm ngón, ta lạnh đến mức phát run. Vừa mới mơ thấy bị sư phụ phạt quỳ cùng với kể chuyện xưa, ta đang thả hồn phiêu du rất dễ chịu, trong hiện thực liền đã bị sư phụ rống tỉnh. Giờ đây lại phải cùng sư phụ hai người đứng ở cửa Tự miếu cùng đợi Đại sư huynh, Nhị sư huynh với Anh Nhi nghe nói một chút nữa sẽ xuất hiện.
"Không có sai, Đại sư huynh của ngươi dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói đêm nay giờ Tý sẽ tới." Sư phụ vuốt vuốt chòm râu.
Rét lạnh cũng chẳng hề ảnh hưởng đến sư phụ đạm định*, bởi không biết từ khi nào hắn đã mặc một chiếc áo bông thật dày, so sánh cùng với ta chỉ mặc mỏng y duy nhất thật là khác biệt. Xem ra lão nhân này quả thật là biết lo xa. (*:bình tĩnh)
Không muốn cùng sư phụ tranh luận việc hắn với Đại sư huynh dùng bồ câu đưa tin có tin cậy hay không, ta lạnh đến hai hàm răng chẳng ngừng đánh nhau, nói gì đến có lời nào lọt ra khỏi miệng được. Dù là giữa mùa hạ, nhưng ban đêm ở rừng sâu, cũng có thể lạnh đến mức khiến người ta nghĩ tới cái lạnh mùa đông.
Đại sư huynh bọn hắn vẫn chưa thấy đâu, thời tiết thì càng ngày càng lạnh đến nỗi ta chẳng buồn nói chuyện, rốt cục cả hai thầy trò lâm vào trầm mặc.
"Duẫn Nhi ." Lão nhân đột nhiên mở miệng.
Trong tâm đột nhiên đánh ra một cái lạnh run, không phải bởi vì lạnh, mà bởi sư phụ dùng ngữ điệu nghiêm túc hô tên của ta, nói như vậy, có nghĩa hắn lại có chủ đề nghiêm túc cùng ta tán gẫu. Tuy rằng gần đây hắn kêu tên ta càng ngày càng nhiều, nhưng ta cũng không cảm thấy vì được sủng ái mà lo sợ, bởi mỗi lần hắn muốn nghiêm túc nói chuyện, thì đó cũng chưa chắc là chuyện hay.
"Quận chúa nàng..." Sư phụ chậm rãi hộc ra ba chữ.
Cái chủ đề nghiêm túc này không ngờ là hướng về quận chúa, ta vội vàng dựng lỗ tai lên.
"Nàng..." Sư phụ thở dài.
"Quận chúa..." Lại thở dài.
"Quận chúa nàng..." Tiếp tục lại thở dài.
Được rồi, lão nhân này lại cố ý tái phát bệnh cũ đây.
"Sư phụ, người có thể suy nghĩ kỹ lại rồi cùng con tán gẫu cũng không sao." Thật là chịu không nổi hắn nhăn nhó.
Lão nhân không thèm để ý đến ta, tiếp tục nói: " Quan hệ của ngươi cùng quận chúa..."
Vốn đang bực mình, nghe sư phụ nói xong tim như nhảy lên cổ họng, như thế nào lại tán gẫu chủ đề mẫn cảm này!
"Ân... Khụ!" Ta không tự nhiên ho khan một cái, giả bộ là chẳng để tâm, nhưng tinh thần thì căng cứng tập trung nghe sư phụ kế tiếp muốn nói gì.
"Được không?" Sư phụ hỏi.
"Gì?" Bởi vì hai câu hỏi hoàn toàn cách xa nhau, ta thật không hiểu sư phụ muốn hỏi cái gì.
"Quan hệ của ngươi cùng quận chúa được không?" Sư phụ thực kiên nhẫn lập lại câu hỏi.
"Ách... Tạm được." Ta sờ sờ mũi.
"Ân..." Sư phụ gật gật đầu.
Lão nhân này thế nhưng lại hỏi quan hệ của ta cùng quận chúa được không. Hắn vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Là bởi hắn đã phát hiện cái gì sao? Chẳng lẽ quan hệ của ta cùng quận chúa biểu hiện rõ ràng như vậy? Cảm giác nhiệt độ cơ thể mình chợt tăng cao, tim cũng đang đập thình thịch dồn dập. Bình tĩnh nào, Lâm Duẫn Nhi , bình tĩnh!
Ta đợi chờ sư phụ đặt thêm câu hỏi. Nhưng hắn lại chỉ híp mắt, vuốt vuốt chòm râu của mình, rồi nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
Muốn hỏi gì, muốn hỏi điều then chốt sao?
Sư phụ chìa tay phải... Gãi gãi đầu, lại để tay xuống. Hơi hướng đầu sang bên phải, dừng một chút, lại vòng trở về.
...
Đề tài, chẳng lẽ thế là kết thúc.
...
Ta kềm nén không được hỏi: "Sư phụ... Làm sao người hỏi cái này?"
"A!" Tựa hồ bị ta dọa sợ, sư phụ quay đầu nhìn ta, một lát sau mới nói, "Không có gì, chỉ là hỏi chút thôi."
Chỉ là hỏi chút thôi à...
"Đã tốt đến nỗi không có gì giấu diếm nhau sao?" Ngay khi lòng ta đang yên lại, lão nhân này lại thốt ra câu bén nhọn.
"...Gì?" Lần này không phải nghe không hiểu sư phụ muốn hỏi gì, mà là thuần túy muốn tranh thủ thời gian tự hỏi nên trả lời thế nào.
"Ngươi cùng quận chúa quan hệ đã tốt đến nỗi không có gì giấu diếm nhau sao?" Sư phụ chuyên nghiệp mà lập lại câu hỏi từ đầu tới đuôi lần nữa.
"Cũng... Cũng không có..." Như thế nào cảm thấy ngữ khí của mình như thể giấu đầu lòi đuôi.
"Nàng cùng ngươi rất giống nhau." sư phụ nói, "Nhìn vào đứa trẻ đó, ta lại nghĩ đến ngươi."
Ta sửng sốt, nhìn quận chúa liền nghĩ đến ta sao. Sư phụ từ lâu đã nhìn ta trưởng thành, giờ lại thấy ta cùng quận chúa giống nhau. Điều này nghĩa là gì chứ?
"Ngươi từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thực tâm biểu lộ tâm tình cùng với bằng hữu." Sư phụ lại nói, một câu nói mà cũng tựa như câu hỏi.
Ta chỉ có thể đồng tình.
"Có lẽ, quận chúa là một người phù hợp." Sư phụ không quay lại nhìn ta, nhưng thanh âm chợt trở nên mờ ảo, chẳng giống như lời được thốt ra bởi kẻ đang đứng sát cạnh bên, "Tựa như hảo tỷ muội, điều gì cũng có thể nói cùng nhau."
Hảo tỷ muội sao.
"Duẫn Nhi , phải chăng là vi sư đã sai lầm? Nếu ta không để ngươi nữ giả nam trang, có lẽ bây giờ ngươi cũng xinh đẹp giống như quận chúa." Sư phụ vẫn quay đầu hướng đi nơi khác.
"Vi sư nghĩ thông suốt rồi, sau này nếu ngươi muốn lấy thân phận nữ nhi mà đối kỳ nhân, vi sư cũng không ngăn cản." Sư phụ nói, ngữ khí lại thêm trầm ổn.
"Như bây giờ được rồi." Ta nói, không mang theo chút ngữ khí nào. Tuy mỗi lời sư phụ nói đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với ta, nhưng ta biết trong thâm tâm mình lại đang đè nén một nỗi tức giận vô cùng, thực sự rất đè nén. Cái gì gọi là sai lầm rồi? Sau mười tám năm trời, chỉ một câu sai lầm, rồi để ta nói với mọi người kỳ thật ta là nữ tử, sau đó thật vui vẻ sống qua ngày? Sống "chân thật" là chính mình??
"Nếu vi sư nói với ngươi rằng, kỳ thật ngươi không phải do ta nhặt được?" Sư phụ chợt nói.
Đầu óc ta đột nhiên ngưng trệ.
"Nếu vi sư cho ngươi nữ giả nam trang, không chỉ là vì để ngươi thuận tiện sống trong y quán?" Sư phụ tiếp tục nói ra những lời ta không hiểu hết.
"Sư phụ, người rốt cuộc muốn nói cái gì?" Ta xoay người, nhìn sư phụ hỏi. Thân thể vừa nãy còn giá lạnh, giờ hoàn toàn chẳng còn cảm giác gì, thậm chí còn bắt đầu nhe nhóm lên một cảm giác cực kỳ tức giận. Ta biết hắn không phải chỉ muốn tán gẫu về việc ta nữ giả nam trang, lão nhân này nhất định là muốn kích động ta kình bạo.
Sư phụ không trả lời, hắn chỉ thoáng xoay người cùng ta đối diện. Ta thấy trong ánh mắt hắn có sự bi thương, ấn tượng về sư phụ trong ta vốn luôn là một kẻ vô tâm thẳng thắn, thế nhưng giờ đây lại dùng ánh mắt bi thương nhìn ta. Quận chúa như thế, ngay cả sư phụ cũng là như thế. Điều này khiến gần đây ta luôn cảm thấy một cảm xúc như là "vô lực".
Ta cực chán ghét cái loại cảm xúc "vô lực" này, bởi nó khiến ta không cách nào cự tuyệt, giống như cuộc sống đã hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay ta, chỉ biết đợi chờ kẻ khác nói cho ta biết đường đi nước bước, tiếp theo phải làm thế nào, ta không thích như vậy. Dù là trước mặt quận chúa, trước mặt Tam Thất đại sư, hay là cả trước mặt sư phụ, cái cảm giác vô lực ấy đều như vô ảnh tùy hình. Giờ sư phụ lại dùng cái cảm xúc "vô lực" này để nói đến thân thế của ta, điều đó khiến ta không thể nào chịu nổi.
Nếu không thể chịu nổi, sẽ không chịu đựng nữa.
"Cho dù như vậy cũng chẳng sao." ta nhếch miệng cười cười, ngữ điệu cực kỳ thoải mái, "Coi như sư phụ nói cho ta biết, kỳ thật ta là con của người sinh ra, hay thân huynh muội* cùng Đại sư huynh, Nhị sư huynh là phụ thân ta, hay thật ra ta là nữ nhi hoàng đế, cũng chẳng sao cả." (*: anh em ruột)
"A Duẫn!" Sư phụ tựa hồ bị lời của ta khiến cho hoảng sợ, thoáng đề cao âm điệu.
Ta không để tâm đến phản ứng của sư phụ, tiếp tục cười nói: "Mười tám năm đã qua rồi, không phải sao? Thân phận của ta thế nào, kỳ thật chẳng hề quan trọng. Ta Lâm Duẫn Nhi , mười tám năm nay chính là kẻ nữ giả nam trang như thế này. Nếu từ hồi nhỏ sư phụ nói rằng là người nhặt được ta, đối với ta không tim không phổi*, sau bao nhiêu năm ta kiên cường sống, mới nói rằng kỳ thật ta có thân nhân.." (*: ý chỉ là vô tâm)
"Nếu đúng như người làm vậy..." ta bĩu môi, "Thì thật không có đạo đức."
Ta thừa nhận, là ta không dám đối mặt, là ta sợ hãi. Ta không muốn tiếp tục kiên cường nữa, ít nhất ở phương diện này.
"Tiểu tử này!" Sư phụ trừng mắt, rồi lập tức trầm tĩnh lại, cười cười nói, "Duẫn Nhi , quả nhiên ngươi đã trưởng thành."
Sư phụ tươi cười nhường tâm tình ta cũng trấn tĩnh, tuy không biết hắn cười cái gì, nhưng ta cũng theo hắn ngây ngô cười. Hết thảy mọi việc đều qua đi thế sao, ta lại tiếp tục là kẻ nữ giả nam trang sư phụ nhặt được, ngày ngày phụ trách tiêm thuốc, chẳng cần đối mặt với cái gì gọi là thân thế chân thật của chính mình, chẳng cần lấy cái gọi là thân phận thật đối mặt cùng quận chúa. Chờ đợi cho hết thảy qua đi, ta lại muốn quay về là chính mình như trước.
Hai thầy trò cứ như vậy ngây ngô cười, rồi trong nháy mắt sư phụ bỗng nhiên trừng mắt quát: "Ngươi vừa mới nói cái gì?! Cái gì là nữ nhi ta sinh? Cái gì là Nhị sư huynh là phụ thân ngươi?! Lời này có thể tùy tiện nói sao?!"
Ta lập tức buồn rười rượi, cùng lúc quỳ xuống: "Sư phụ ~ con sai lầm rồi ~ "
"Lá gan ngươi càng lúc càng lớn! A Duẫn, nhớ năm đó ta nhặt được..." Sư phụ lại bắt đầu cằn nhằn lải nhải, đây là cảnh trong mơ hóa thành hiện thực sao, nhưng giờ phút này tâm tình ta quả thực khoái hoạt.
Còn chưa chờ sư phụ lải nhải xong, xa xa đã truyền lại tiếng vó ngựa. Thanh âm càng ngày càng vang, từ xa chậm rãi tới gần.
Sư phụ lập tức ngậm miệng, sau khi cẩn thận nghe ngóng, mới lẩm bẩm nói: "Là bọn A Vân."
Ta đứng lên, cũng nghiêng tai lắng nghe. Chỉ lát sau không xa phía trước dường như có chiếc xe ngựa ngừng lại, ta hơi do dự, rồi nhẹ nhàng quát lên: "Nhị sư huynh?..."
Một hồi tĩnh lặng, tưởng rằng sẽ cứ tĩnh lặng như vậy, đột nhiên bỗng đâu một cái bóng đen chạy tới, hung hăng... ôm lấy sư phụ --
"Sư ~ phụ!!" Cái âm thanh nhão nhẹt này xác định chắc chắn là của Nhị sư huynh.
"A Mộc, đã trở lại rồi, đã trở lại rồi, thật tốt quá..." Thậm chí ngữ khí của sư phụ như cũng nghẹn ngào, vỗ nhè nhẹ lên lưng Nhị sư huynh. Ta còn nhớ rất rõ mấy ngày trước khi sư phụ thấy ta, hắn chỉ tùy ý nói một câu "A Duẫn? Thật đúng là đã về rồi?", quả nhiên đãi ngộ cũng là khác biệt.
"Sư phụ." Đại sư huynh không biết từ khi nào cũng đã đứng ở phía sau, gọi to sư phụ. Thật không thể hiểu nổi tâm tình của ba thầy trò này mãnh liệt thế nào, mà mừng đón thôi cũng có bao nhiêu cao hứng.
"A Mộc cũng bình an về rồi, thật là tốt quá." Sư phụ tiếp tục nghẹn ngào, ta ở cạnh bên liếc mắt, ngươi không phải luôn luôn cùng hắn dùng bồ câu đưa tin sao! Lão nhân này đúng là quái đản.
"Lâm công tử." Chợt có tiếng kêu yếu ớt.
Ta lấy lại tinh thần, Anh Nhi đã đứng trước mặt ta từ lúc nào. Nàng gầy đi rất nhiều, xem ra bất kể là quận chúa hay là Anh Nhi, mấy ngày nay cũng đều không tốt.
"Anh Nhi cô nương, quận chúa bình an vô sự, đừng lo lắng." Ta lập tức nói ra trọng điểm, cũng chính là điều Anh Nhi quan tâm nhất.Thật sự không thể tưởng tượng được mấy nam nhân bên kia tương phùng có giống được như ta hay không.
"Thật chứ? ...Thật, thật tốt quá." Nghe xong nàng thực thấy vui mừng, không cầm được kích động mà rơi nước mắt. Chép chép miệng, không phải là ta thành kiến, nhưng nhìn người ta thể hiện tình cảm thế này, so với đám nam nhân vẫn cùng ôm một chỗ kia thật thuận mắt hơn rất rất ...rất nhiều.
"Sư đệ!!!" Đôi cánh tay ở đâu đột nhiên chặt chẽ ôm ta.
"Nhị sư huynh... Buông..." Ta liếc mắt. Nhị sư huynh, thật sự đủ rồi.
Bất quá các ngươi bình an trở về, ta cũng yên tâm, chỉ thứ lỗi ta không thể dùng cách bày tỏ cuồng nhiệt như vậy để biểu đạt tâm tình mình.
Sư phụ lần này lại ra tay cứu vớt: "A Duẫn, đã muộn rồi, trước tiên ngươi đưa Anh Nhi đến phòng quận chúa, có lời gì ngày mai nói sau." Nói nhiều là ba nam nhân các ngươi ý!
"Ân." Ta gật gật đầu, thoát khỏi Nhị sư huynh ôm ấp, ra hiệu bảo Anh Nhi theo ta.
"Lâm công tử, quận chúa nàng mấy ngày nay có khỏe hay không? Có gầy không? Hay thân mình nàng bệnh..." Anh Nhi đi phía sau ta vẫn lải nhải không ngừng, ta dừng bước lại, chỉ vào gian phòng đã tắt đèn cách đó không xa, "Có lời gì hãy tự mình cùng quận chúa nói đi, còn nữa, trong chùa còn có người ngoài, cho nên không được xưng nàng là quận chúa, phải kêu tiểu thư."
"Vâng..." Anh Nhi còn chưa thật sự gật đầu, đã vội hướng phòng kia đi đến, vài bước lại chợt dừng, "Lâm công tử, người không vào sao..."
"Nhanh đi gặp tiểu thư nhà ngươi, nàng rất nhớ ngươi, ta còn muốn quay về phòng ngủ." Ta cười khoát tay.
"Ân." Lại gật gật đầu, Anh Nhi mới xoay người rời đi.
Ta lén lút đứng ở phía xa, nhìn Anh Nhi đi đến trước phòng quận chúa rồi gõ cửa.
Chỉ lát sau cửa mở.
Quận chúa nét mặt sửng sốt, rồi lập tức lại tươi cười, cùng Anh Nhi ôm nhau mà khóc.
Lòng ta theo quận chúa bỗng cũng trở nên ấm áp, Anh Nhi đã trở lại, nàng sẽ không còn cô đơn.
Thật là tốt quá.
CHƯƠNG 44: Suy nghĩ của Anh Nhi
Quận chúa thật sự gầy quá, nhưng tinh thần nàng dường như rất tốt. Sắc mặt cũng không bởi thân mình gầy yếu mà trở nên tái nhợt, thậm chí so với lúc mới rời đi vương phủ còn hồng thuận hơn. Từ nhỏ đến lớn ta luôn bên quận chúa không rời, tảng đá treo trong lòng giờ mới được buông xuống. Chúng ta ôm nhau, khóc tựa như tiểu hoa miêu*, rồi nhìn bộ dáng của đối phương cùng nở nụ cười. (*: con mèo nhỏ)
"Anh Nhi, các ngươi mấy ngày qua đã đi đến nơi nào?" Quận chúa nói, lấy tay nhẹ lau mặt, rồi đi đến bên bàn định châm trà cho ta.
Ta vội vàng bước lên phía trước, túm lấy cái ấm trong tay nàng nói : "Quận chúa, ngài ngồi xuống đi, để Anh Nhi tự làm."
Quận chúa cười cười, không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn nhìn ta. Sau khi châm hảo hai chén trà bưng đến bên quận chúa, ta ngồi xuống một bên, cẩn thận nhìn ngắm nàng.
"Anh Nhi , ngươi đang nhìn gì vậy?" Quận chúa thấy ta chăm chú nhìn nàng, liền không tự giác đưa tay xoa khuôn mặt mình, vẻ mặt nghi hoặc.
"Ta đang nhìn quận chúa ngài có gì thay đổi hay không, bây giờ nhìn lại, vẫn là xinh đẹp như vậy." Ta nói.
"Ba hoa." quận chúa mỉm cười, sau đó nắm lấy tay ta, gắt gao nắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Nói cho ta biết Anh Nhi , mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta bị người quan phủ bắt lại." Ta vừa nói xong, liền cảm giác được tay quận chúa như nắm chặt thêm, nhìn nét mặt quận chúa khẩn trương, ta vội vàng giải thích, "Đừng lo lắng, ta không có việc gì quận chúa... A, đúng rồi, Lâm công tử vừa mới nói với ta, hiện giờ không thể kêu ngài là quận chúa, phải gọi tiểu thư." Ta chợt nhớ tới lời Lâm công tử vừa dặn dò.
"Duẫn Nhi hắn..." Quận chúa bỗng nhiên sắc mặt hơi đổi, mặc dù chỉ là rất nhỏ, ta vẫn thấy được rõ ràng, "Hắn vừa mới đưa ngươi lại đây?"
"Ân. Hắn nói trong chùa này còn có người ngoài... Quận... Tiểu thư, mấy ngày nay đều là Lâm công tử chiếu cố người?" Ta hỏi, cảm giác sau khi trở về quận chúa có đôi chút không giống lúc trước, không phải ở bên ngoài mà là trong lòng, trong cảm xúc.
Quận chúa gật gật đầu, lập tức mặt hơi phiếm hồng.
Ta có chút không dám tin vào hai mắt mình, quận chúa trước kia chưa bao giờ có biểu hiện thẹn thùng như vậy. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn cho người ta cảm thấy thật dịu ngoan, đối với mọi sự tình cũng là chỉ cười đón chào, ngoại nhân thì sẽ nghĩ đây là quận chúa tu dưỡng hảo, tính tình dịu dàng. Nhưng khi ta thấy quận chúa đối đãi với mọi người ngàn lần như một, chỉ là tươi cười, ta liền biết đó là cách quận chúa biểu hiện sự lãnh đạm của mình. Cái gì cũng tốt, không có nghĩa là tất cả đều tốt. Chỉ đối với một người ôn nhu cùng đối với tất cả mọi người ôn nhu vốn là bất đồng.
Mà ta vừa mới nhắc tới Thành công tử, quận chúa lại hơi cúi đầu, sắc mặt phiếm hồng dáng vẻ e thẹn, cho tới bây giờ ta lại càng chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc, trong đoạn thời gian ta rời xa quận chúa đã xảy ra chuyện gì?
"Anh Nhi , các ngươi làm thế nào trốn đi được?" Quận chúa tựa hồ muốn che dấu điều gì đó, lập tức khơi gợi đề tài.
Ta đương nhiên không muốn vạch trần quận chúa, vì thế liền theo lời nàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta bị nhốt vào trong lao, A Mộc... Mộc công tử cùng Vân công tử cũng bị nhốt trong đại lao khác..."
"Các ngươi bị tách ra?" Nghe ta tự thuật, tâm tình quận chúa lại khẩn trương hơn.
"Tiểu thư, người hãy nghe ta nói," ta cười cười, "Ngục tốt đều không làm gì chúng ta cả, chỉ có hỏi chúng ta có phải người vương phủ hay không, chúng ta một mực chắc chắn nói không phải, bọn hắn liền chỉ giam giữ chúng ta."
"Thật sự? Bọn hắn có đánh ngươi không?" Quận chúa vẫn vẻ mặt khẩn trương, vội vàng kéo tay áo ta lên xem xét.
"Tiểu thư người yên tâm, ta thật sự không có việc gì." Ta cười ngăn động tác của nàng lại, sau đó nói tiếp, "Nơi giam giữ Mộc công tử hình như nhiều người lắm, nên cần phải thả bớt người. Khi hai người họ được thả, cả hai đã đem chút ngân lượng cấp cho ngục tốt rồi đem ta chuộc lại. Nguyên lai Vân công tử luôn luôn cùng Lương đại phu thư từ qua lại, chúng ta căn cứ theo chỉ thị của Lương đại phu đến nơi này."
"Vậy..." Quận chúa dừng một chút, hỏi, "Ngươi có tin tức của phụ vương không?"
"Khi chúng ta rời khỏi kinh thành, có lặng lẽ vòng qua vương phủ, vừa hay nhìn thấy Vương gia đang lên kiệu, ngài bình an vô sự." Ta cố ý bỏ qua việc Vương gia đã gầy rất nhiều, sợ quận chúa sẽ lo lắng.
"Nhìn phụ vương có khỏe không? Có gầy hay không?" Quận chúa nắm chặt tay của ta không buông.
"Vương gia ngài tốt lắm, tiểu thư." Ta nắm lại tay quận chúa an ủi.
"Thật tốt quá." Quận chúa lập tức mỉm cười nói, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra ít nhiều.
"Tiểu thư, trước đừng nói ta," ta cẩn thận lại đem câu chuyện trở về, "Mấy ngày nay người thật khỏe không? Ăn có ngon không?"
"Ta rất khỏe, ăn cũng rất tốt." Quận chúa ôn nhu nói.
"Xem ra, Lâm công tử đích thực rất chiếu cố đến người." Ta trêu ghẹo nói.
"Anh Nhi !" Quận chúa sẳng giọng, giấu không được nửa điểm tức giận, nhưng thật ra mặt lại đỏ lên.
"Tiểu thư, người đỏ mặt, phòng này có gì nóng vậy sao?" Ta lại tiếp tục trêu đùa quận chúa.
"Ngươi..." Quận chúa tức giận, nét mặt lại càng đỏ hơn, nàng lập tức xoay đầu nói, "Trời khuya rồi, chúng ta trước nằm ngủ đi." Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy quận chúa kích động, ta cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng cũng không đành lòng tiếp tục trêu chọc nàng.
"Tiểu thư, ta đi trước tìm giường mền." Ta vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Anh Nhi , ngủ đây được rồi." Quận chúa nói rồi kéo ta hướng đến bên giường.
"Đây..." Ta dừng thân mình lại, vội vàng cự tuyệt, "Quận chúa, Anh Nhi không thể cùng người ngủ trên một giường, này thành cái thể thống gì!"
"Cái gì thể thống, không thể thống? Đêm nay chúng ta cứ ngủ cùng nơi, ngày mai cho ngươi sắp xếp thêm chỗ ngủ." Quận chúa chẳng để tâm mở chăn trên giường, "Hiện giờ ta cũng không phải là quận chúa, ngươi sau này cũng đừng gọi ta như vậy, Duẫn Nhi nói đúng."
"Quận chúa..." Nghe quận chúa nói mà trong lòng quặn đau. Ta bước qua nắm lấy mền, giúp nàng đem mền trải hảo, rồi nói, "Quận chúa vĩnh viễn là quận chúa trong lòng Anh Nhi , ai cũng không cải biến được."
"Anh Nhi ." Quận chúa nhẹ giọng nói, nhưng không nói thêm gì.
"Quận chúa, ngài ngủ trong đi." Ta ngẩng đầu, hướng quận chúa cười cười.
Quận chúa cũng gật đầu cười.
Ta từ rất nhỏ đã được chỉ thị là người đứng ở bên hầu hạ quận chúa, cùng với thân phận cao quý của nàng là hoàn toàn chênh lệch, quận chúa một chút nóng nãy cũng đều không có, trước giờ đối với hạ nhân cũng tốt như với thân nhân. Mười mấy năm nay, nếu nói là ta chiếu cố quận chúa, không bằng nói là chúng ta cùng chiếu cố nhau. Cho nên dù có chuyện gì xảy ra, cho dù quận chúa không thể tiếp tục đứng trong vương phủ, ta cũng vĩnh viễn là nha hoàn bên người nàng.
Sau khi nằm rồi, ta cùng quận chúa nhất thời đều tĩnh lặng, lúc ta nghĩ rằng quận chúa đã ngủ, cũng chuẩn bị đưa mình vào giấc ngủ say, quận chúa lại mở miệng, nàng ôn nhu nói: "Anh Nhi , ta giống như tìm được người kia rồi."
Người kia?
"Trước kia ta thường đọc được trong sách, cái cảm giác khiến cho tâm khiêu*, ta giống như đã cảm nhận được." Quận chúa tiếp tục nói, ta nghiêng đầu, nhưng trong bóng đêm lại không thấy rõ mặt nàng. (*: tim nhảy)
"Ta trước kia không tin sẽ có cảm tình như vậy, nhưng nguyên lai thật là như thế." Nói rồi quận chúa thật sâu thở ra, tựa hồ là rất thư thái, rất tự tại.
"Thật tốt quá, quận chúa." Ta cười nói. Ta có thể cảm nhận được quận chúa đang hạnh phúc, như một nụ sắp nở thành hoa, tản ra mùi thơm ngát, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn nở rộ, điều đó lại càng cho người ta cảm thấy xinh đẹp.
"Ân." Quận chúa nhẹ giọng đáp.
Xem ra, người kia theo lời quận chúa chính là Lâm công tử. Tuy rằng vẫn không hiểu lắm cách làm người của Lâm công tử, nhưng có thể khiến quận chúa yêu thích hơn người như thế, nhất định không phải người xấu.
Chỉ mong, Lâm công tử có thể hảo hảo yêu thương quận chúa thật tốt.
CHƯƠNG 45:
Sau đêm khuya ta đón Đại sư huynh bọn hắn trở về, chưa ngủ được bao lâu lại bị Nhị sư huynh kêu dậy.
Trời tờ mờ sáng, bốn sư đồ tụ tập ở sâu trong rừng cây.
Nơi đó ở sâu thật sâu, đại khái ta đi nửa canh giờ mới tới nơi được.
Tuy Nhị sư huynh vừa gọi tựa như giết heo đánh thức ta dậy, nhưng trên thực tế ta đi theo hắn mà mắt không mở nổi ra nhìn, chỉ lờ mờ biết rằng mình đang đi. Đại sư huynh thì chẳng cần phải nói, ta nghĩ đôi mắt hắn từ trong bụng mẹ đi ra căn bản là chưa từng thanh tỉnh. Vẻ mặt của sư phụ thì xem ra bình thường nhất, nhưng cứ đi hai bước lại ngáp một lần.
Trước khi hội nghị của bốn sư đồ được bắt đầu, Nhị sư huynh lén lút hỏi ta: "Quận chúa nàng có khỏe không?"
Ta gật gật đầu: "Nàng tốt lắm."
"Nàng có hay..." Nhị sư huynh sắc mặt có chút lúng túng, tựa hồ một phen vật lộn mới nói ra được nửa câu sau, "Nàng có hay, nói nàng rất nhớ ai ai ai không?"
"Cái gì ai ai ai?" Ta chẳng hiểu nổi, đại ca, ngươi muốn nói cái gì a.
"Ý của ta là... Quận chúa nàng có hay đặc biệt tưởng nhớ, nhớ nhung người nào đó, thí dụ như Vương gia a ~ Anh Nhi a ~ hảo bằng hữu a ~ ách, hay như ta a..." Nhị sư huynh lắp bắp huyên thuyên một hồi.
"Nga ~ có, nàng rất nhớ Vương gia." Ta lại gật đầu.
"Vậy, ngoại trừ Vương gia?" Nhị sư huynh lại hỏi.
"Anh Nhi ."
"... Ân, vậy ngoại trừ Anh Nhi ..."
"Nhị sư huynh, ngươi rốt cuộc muốn hỏi gì??" Ta trợn trắng mắt, Nhị sư huynh ngươi rốt cuộc là muốn thế nào.
"Không có gì a..." Nhị sư huynh ngáp một cái, nhưng cái ngáp này ta nhìn ra được tuyệt đối là hắn cố ý vì muốn che dấu bối rối của mình.
Ta tựa hồ có điểm hiểu được hắn muốn hỏi cái gì, ta tuy rằng ngây thơ, nhưng ta không có ngốc.
"Không phải là ngươi muốn hỏi," ta nhịn không được kéo kéo khóe miệng, "Quận chúa có nhớ ngươi hay không?"
Nhị sư huynh tức khắc cười quái dị: "Ha ha ha ha ha... Làm sao có thể, sư muội ngươi thật thích nói đùa! Quận chúa nàng nhớ ai cũng sẽ không nhớ tới ta đâu, có phải không? Nàng làm sao có thể nhớ ta chứ? Phải không? Ha ha... Vậy, vậy... Nàng có nhớ ta hay không?" Quả nhiên, đúng là một tên nam nhân ngu ngốc.
Ta bất đắc dĩ hừ vài tiếng nở nụ cười: "Nàng đương nhiên..." Đang muốn kiên quyết phủ định, lại thấy vẻ mặt Nhị sư huynh cực kỳ chờ mong khiến ta có chút mềm lòng. Ai, thế này thì làm sao đành lòng nói -- liền đưa tay phải kéo ra một khoảng cách ngắn giữa ngón cái và ngón trỏ, "Một chút như vậy, nàng nói nàng có một chút xíu nghĩ tới ngươi..."
Không hề có vẻ mặt vui mừng, trái lại nét mặt Nhị sư huynh dường như kinh ngạc, hay thậm chí là hoảng sợ.
"Ngươi làm sao thế?!" Chứng kiến vẻ mặt Nhị sư huynh như vừa đẫm lên phải "mìn", ta cảm thấy có chút tức giận.
Hắn khó chịu khi quận chúa nhớ hắn??
"Hai người các ngươi còn đang làm gì đấy?!!" Sư phụ cách đó không xa hét lên một tiếng bạo rống, gián đoạn cuộc nói chuyện không đầu không đuôi giữa ta cùng Nhị sư huynh.
"Tới đây, tới đây." Nhị sư huynh vội vã đáp lời, sau đó cùng ta vừa tiến đến trước mặt sư phụ, vừa nhỏ giọng nói, "Sư muội, lần này Nhị sư huynh ta xong đời rồi."
Xong đời sao? Ta thật sự không hiểu nổi con người này. Hắn vừa rồi còn vẻ mặt "Hi vọng nghe rằng quận chúa nhớ hắn", ngay một khắc sau khi nghe được lại có vẻ hoảng sợ vạn phần, lại còn nói xong đời rồi. Nhị sư huynh, ngươi không muốn quận chúa nhớ ngươi đến như thế sao.
Ta càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mình không chỉ phản bội quận chúa, mà cũng phản bội chính mình, nhưng được đáp trả lại là vẻ mặt như dẫm phải phân của Nhị sư huynh, trong lòng bực càng bực hơn, nhưng ngại sư phụ trước mặt không dám bùng nổ.
"Bốn sư đồ chúng ta, cuối cùng lại được sum họp." Sư phụ nói lời mở đầu hội nghị.
Không ai đáp lời sư phụ, bởi ta thì trong lòng đầy mình oán khí đang trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, Nhị sư huynh thì như cũ vẫn duy trì nét mặt như dẫm phải phân, còn Đại sư huynh thì càng không cần nói, trông chờ hắn có một biểu tình đáp lại sự phụ, còn không bằng trông chờ sư phụ bỏ thói quen xấu hay cằn nhằn.
"A Mộc, kể lại cho vi sư nghe mọi việc ở kinh thành." Sư phụ điểm danh chỉ định Nhị sư huynh đang vẻ mặt cực kỳ ủ rột báo cáo.
"Kinh thành?" Nhị sư huynh sửng sốt, hơi hơi nhíu mày, rồi chậm rãi nói, "Kinh thành vẫn còn rất lớn, A... Người cũng rất nhiều..."
"A Mộc!!!" Sư phụ lại bạo rống.
Nhị sư huynh giờ phút này vẻ mặt thập phần kinh điển, đã khốn khổ rồi lại còn bị sư phụ hù cho. Người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy.
"A Vân, ngươi nói." Sư phụ không thèm để ý đến cái diễn cảm kinh điển của Nhị sư huynh, quay đầu nhìn Đại sư huynh nói.
"Sau khi trốn ra khỏi nhà lao, chúng ta..."
Không chờ Đại sư huynh nói xong, ta đã không nín được nghi hoặc, chen miệng nói: "Trốn ra? Nhưng Anh Nhi cô nương nói..."
"Đấy chẳng qua là gạt nàng, vì không muốn nàng lo lắng quá mức..." Nhị sư huynh đột nhiên tiếp lời, Này này này, khôi phục trạng thái cũng nhanh quá nhỉ, "Ta cùng Đại sư huynh chính là cực kỳ cực kỳ mạo hiểm mới không ngại hiểm nguy trốn khỏi nhà lao." Nguy hiểm đến vậy sao, được lặp lại tới ba lượt đó...
Đại sư huynh không để ý đến Nhị sư huynh, lại nói: "Trong lao vì quá nhiều người, nên họ thả bớt một đám phạm nhân ra...."
"Vậy các ngươi còn trốn cái gì a." Ta lại cắt đứt hắn, hỏi.
Nhị sư huynh phản ứng cực kỳ quyết liệt: "Thả đến thế nào cũng không chịu thả chúng ta ra! Cả nhà tù chỉ còn duy nhất ta cùng Đại sư huynh, ngục tốt có chết cũng không chịu thả chúng ta ra ngoài! Ngươi nói như thế có đáng giận không?Có đáng giận hay không??"
Đại sư huynh ngữ khí trấn định giải thích thêm: "Tóm lại, chúng ta là dựa vào chính thực lực của mình để trốn đi..."
"Trốn như thế nào? Đấy chính là đại lao a!" Ta mặt nhăn nhíu.
Nhị sư huynh tấm tắc miệng quơ quơ ngón trỏ trước mặt ta: "Chậc chậc, sư muội, cái này ngươi không biết đâu, chúng ta..."
"Đủ rồi!!!!" Sư phụ lại tiếp tục bạo rống, ta cùng Nhị sư huynh người bật run, biết sư phụ đã phát đại hỏa rồi, "Hai người các ngươi ở bên đó líu ríu cái gì, ồn chết được!!! Trên đường đi cũng không ngừng nói chuyện! Hai người các ngươi từ giờ trở đi câm miệng cho ta!!"
Thấy ta cùng Nhị sư huynh sợ tới mức thở cũng không dám thở, sư phụ lúc này mới chỉ thị Đại sư huynh nói tiếp.
"Tóm lại, chúng ta là dựa vào chính thực lực của mình để trốn đi." Đại sư huynh như cũ vẫn lãnh đạm, tiếp tục dùng ngữ khí thường thường lấy lại đề tài vừa nói "Chúng ta... Mua chuộc ngục tốt."
...
Đây là cực kỳ cực kỳ mạo hiểm không ngại hiểm nguy theo lời Nhị sư huynh sao?
"Cho nên sư phụ, tiền lộ phí lần này chúng ta đem đều dùng hết cả rồi." Đại sư huynh nhìn sư phụ, thành khẩn nói.
"Không sao, thiên kim tan hết lại hoàn (tiền hết lại đầy)." Sư phụ hiên ngang lẫm liệt đáp. Ta không thể tin được quay đầu nhìn vị sư phụ luôn luôn nổi danh keo kiệt -- ách, quả nhiên, sư phụ nét mặt dị thường thống khổ, so với vẻ mặt vừa đạp phải phân của Nhị sư huynh còn muốn hơn nhiều, bàn tay phải không tự giác đã nắm thành quyền.
"Sau đó chúng ta qua đại lao khác, chuộc Anh Nhi cô nương ra." Đại sư huynh tiếp tục nói.
Sự tình sao lại tiến hành thuận lợi được như thế, thật chẳng hợp lý a. Ta không dám nói lời này khỏi miệng, bởi chẳng muốn tiếp tục nghe lão nhân gia kia bạo rống, đem bao nhiêu tiếc nuối tiền bạc dội hết lên đầu ta.
Nhị sư huynh cũng không hề cố kỵ: "Ta nghĩ, đại khái cũng bởi bọn hắn không biết chúng ta là thế nào. Bọn hắn chỉ hỏi chúng ta có phải người vương phủ hay không, nhưng không có đối với chúng ta nghiêm hình tra tấn, chính là bắt lại chúng ta như phạm nhân thông thường."
"Có lẽ, việc Vương gia bị vu tội tạo phản, cũng không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng." Đại sư huynh nói.
"Như thế nào?" Sư phụ ý bảo Đại sư huynh nói tiếp.
Đại sư huynh tiếp tục nói: "Trước khi chuộc Anh Nhi ra, chúng ta từng tới gặp mặt Vương gia một lần."
Sư phụ bất mãn vuốt vuốt chòm râu: "Việc này sao không thấy ngươi nói đến khi dùng bồ câu đưa tin a!" Đây không phải là trọng điểm!
"Vương gia nói cái gì sao?" Ta thúc giục Đại sư huynh tiếp tục nói.
"Hắn nói, bản thân Hoàng thượng cũng không tin lời đồn, gần đây còn hay mời hắn vào hoàng cung diện kiến. Bất quá Vương gia sợ hãi ba người Thành Hổ*, Hoàng thượng khó đoán được tâm, ngày nào đó đột nhiên lật lọng cũng không chừng. Hắn nhờ chúng ta bảo vệ tốt quận chúa. Vương gia nói, hắn không phải sợ Hoàng thượng, mà là những kẻ tạo ra lời đồn kia. Chỉ có thể chờ mọi thứ trôi qua, hắn sẽ liên lạc với chúng ta." Đại sư huynh hiếm khi nói được một đoạn dài như vậy, tuy rằng ngữ điệu không hề thay đổi, nhưng vẫn khiến ta bội phục. (*: ba cao thủ được bố trí trong vương phủ)
"Vương gia nói rất đúng." Sư phụ gật gật đầu, "Người chúng ta sợ không phải là Hoàng thượng, mà là kẻ muốn giá họa cho Vương gia. Quả đúng như câu 'Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối', y quán bị đốt, nhất định là do bọn hắn làm." Chúng ta rốt cuộc từ lúc nào đã biến thành "Ta", và hơn nữa lại có thêm "Địch" vậy? Chúng ta dường như ngày càng lún sâu vào con đường trợ giúp Vương gia này, đặc biệt là ta.
"Kỳ thật sư phụ," Nhị sư huynh gãi gãi đầu," 'Bọn hắn' rốt cuộc là ai vậy? Sao chúng ta không nghĩ cách tìm gặp bọn hắn, giáp mặt hảo hảo dẫn giải, như vậy không phải tốt sao? Có việc gì, mọi người ngồi xuống hảo hảo đàm thôi! Con nói có đúng hay không?"
Sư phụ nhìn Nhị sư huynh thật lâu, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Chúng ta nhất định phải đặc biệt chú ý động tĩnh chung quanh, hảo hảo bảo hộ quận chúa. Hôm nay nói đến đây thôi. "
Lão nhân, ta rất tán thành ngươi coi Nhị sư huynh như kẻ vô hình ~
Trên đường trở về, không chờ ta mở miệng, Nhị sư huynh ngay lập tức đã kéo ta sang một bên.
"Sư muội." Nhị sư huynh đặt tay phải lên vai ta, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, "Lần này lớn chuyện rồi."
"Như thế nào?" Ta ngẩn người, thật sự chịu không nổi cái vẻ nghiêm túc của hắn.
"Ta, ta nghĩ..." Nhị sư huynh nuốt nước bọt, "Ta nghĩ, quận chúa... Quận chúa nàng..."
"Quận chúa nàng làm sao?!!" Xưa nay ta ghét nhất người khác nói chuyện mè nheo.
"Nàng đã yêu ta." Nhị sư huynh lại xuất ra cái biểu tình như đạp phải phân kia.
...
Thấy ta không phản ứng, Nhị sư huynh lại nói: "Mấy hôm trước khi chúng ta tách nhau ra, ta có cái loại cảm giác này. Cho tới hôm nay ngươi cho ta biết, quận chúa thời thời khắc khắc nhớ ta, ta cũng biết là sự tình sẽ phát triển thành như vậy..."
"Không cần tự tiện dùng cái từ 'Thời thời khắc khắc' để hình dung mọi việc to tát được không!!!" Ta đè nén cơn giận của mình, kiên nhẫn giải thích, "Nhị sư huynh, ta thấy có lẽ là ngươi suy nghĩ nhiều quá, quận chúa kỳ thật không có yêu thích ngươi..."
"Ta biết là ngươi cũng không thể hiểu được mà!" Nhị sư huynh hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ, "Nhưng đúng là nàng đã yêu ta! Nàng quả thật đã yêu ta! ~" nói rồi lại cực kỳ bi ai ngẩng đầu nhìn trời, hơn nữa còn đi vòng vo một chỗ.
Ta đột nhiên cảm thấy thật muốn quay đầu rời đi, chẳng muốn ở lại đây rồi tự tưởng tượng mình vì tình cảm luyến lưu mà trở thành kẻ đầu óc ngu dại.
Vừa mới xoay người, tức thì áo bị Nhị sư huynh kéo chặt: "Sư muội, ngươi giúp ta đi, giúp ta đi..."
Ta giãy khỏi bàn tay hắn nắm, liếc mắt nói: "Vậy ngươi đi nói chuyện với nàng, nói ngươi tiếp nhận tình yêu của nàng, nguyện ý cùng nàng đời đời kiếp kiếp..." Ta tin chắc Nhị sư huynh chẳng có gan làm ra cái việc như vậy.
"Chính là, chính là..." Nhị sư huynh vẻ mặt thống khổ, "Ta là, ta là danh hoa đã có chủ..." Hình dung mình thành "Danh hoa" là muốn cái gì!!
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì..." Ta kéo kéo khóe miệng.
Chờ một chút, chẳng lẽ nói Nhị sư huynh đã có người thích??
"Trong lòng ta đã có người." Nhị sư huynh nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Ta tiếp tục xả khóe miệng: "Ai?"
"Anh Nhi ." Nhị sư huynh đáp.
...
...
...
...
Tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com