Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-2


A Lười 01 – 02

Edit: Mr.Downer

01.

Trong bối cảnh ABO, hệ thống ghép đôi hôn nhân trợ giúp các thành phần thích ở giá tìm được đối tượng.

Thế là có một tên Alpha nào đó hay nằm dài cũng có thể ghép đôi được với một Omega xinh đẹp.

O đẹp nhận được lệnh ghép đôi, thu thập hành lý, trong lòng tràn đầy mong đợi đi tới nhà của Alpha, nhấn vang lên chuông liên lạc.

"A lô? Xin chào, tôi là Omega mới được ghép đôi đến."

Đầu bên kia không nói chuyện, nhưng cổng nhà nhanh chóng được mở ra.

O đẹp đi vào, phát hiện biệt thự cao tầng này rất to, trong phòng khách rộng rãi được đặt một chiếc giường sô pha, đối diện là một màn hình lớn, bên mép giường bày một đống đồ ăn vặt.

Alpha đang nằm ườn trên giường, nghiêng đầu nhìn Omega một cái, chào hỏi với cậu, xong rồi cảm thán một câu: Mấy đứa làm biếng như tụi tôi, đúng là vẫn phải nên cảm tạ hệ thống ghép đôi hôn nhân của đế quốc, không thôi đời này ế đến già.

O đẹp: "......"


.

A lười hầu hết thời gian đều nằm ườn trên cái giường sô pha của anh.

Là một người dễ tính, anh cũng không quấy rầy O đẹp chuyện gì.

O đẹp rất nhanh thích ứng với cuộc sống ở chỗ này, ban ngày thì cậu đi làm ở bộ ngành nhàn rỗi, bộ ngành này là nơi tập trung của các Omega thuộc tầng lớp trung lưu thượng lưu, thường bị mọi người trong xã hội đùa là bộ ngành của "vợ nhà quan", giờ làm việc từ chín giờ sáng đến mười một giờ, ba giờ chiều đến năm giờ.

Trừ lúc đi làm, O đẹp có phần lớn thời gian ở chung với A lười.

Buổi tối cậu hay tự nấu cơm, rồi dọn lên dùng bữa cùng A lười.

Nhưng đại đa số thời gian, A lười sẽ không ăn trước, anh sẽ nằm chơi game, hoặc xem phim.

Đợi đến khi O đẹp ăn xong rồi, A lười mới tắt game, vừa xem phim, vừa trò chuyện với O đẹp.

Thỉnh thoảng há mồm: "A..."

Được đút một muỗng đồ ăn, nhai xong rồi lại há mồm: "A..."

"Anh thích đồ ăn hôm nay." A lười nói.

O đẹp đút cơm cho anh, dùng cái muỗng múc đầy một thìa đồ ăn trong bát cho A lười.

"A nhoằm." Lại ăn xong một ngụm.

A lười nói: "Hình thức ở chung của tụi mình như vậy có sẽ gây cho em chênh lệch tâm lí thật lớn không? Dù sao các Alpha khác luôn là bình tĩnh chín chắn..."

O đẹp im lặng một lát: "Hơi có chút, nhưng mà em sẽ chóng quen thôi."

A lười: "Em có thể quen được là tốt nhất, nếu như em chê anh, không muốn ở cùng anh nữa, thì cũng phải nói thẳng với anh, không thể cắm sừng trên đầu anh, biết chưa?"

"......"

.

Lúc A lười đang tắm, anh mới chậm rãi kể cho O đẹp nghe.

"Thật ra em xem như là đời vợ thứ hai của anh."

"......" O đẹp hơi kinh ngạc, "Chuyện này em không thấy thông báo trong hệ thống."

"Em có để bụng không?" A lười ngồi trong bồn tắm, quay đầu nhìn O đẹp, cậu đang ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ xoa lưng cho anh, "Nhưng anh với vợ đầu cũng chưa có bum ba la bùm gì với nhau đâu."

"......"

"Kỳ thật tất cả hệ thống của đế quốc đều là công cụ thống trị của giai cấp thượng tầng, vậy nên nó không để lộ cho em biết về tình trạng hôn nhân của anh, cũng là rất bình thường."

O đẹp không biết phải nói cái gì, tuy rằng cậu cũng coi như được sinh ra trong gia đình thuộc tầng lớp trung thượng lưu, nhưng nếu so sánh với người thuộc tầng lớp quý tộc như A lười mà nói thì vẫn có một sự chênh lệch nhất định. Có thể được ghép đôi cùng nhau, ngoại trừ việc bản thân đủ ưu tú và đẹp đẽ ra, độ phù hợp của gen mới là điểm then chốt.

"Vậy anh có thấy phiền không nếu nói về người vợ đầu của mình cho em biết?" O đẹp hỏi.

A lười cảm thấy không hề gì trả lời: "Anh thấy rất bình thường, xuất thân của Omega kia khá hơn nhà em, tính cách cũng coi như dịu dàng, nhưng cậu ta có lẽ không hài lòng về việc anh không có lòng cầu tiến như thế, cho nên ngoại tình với một người làm. À, khi đó anh vẫn chưa ở bên này, trong nhà cũ thì hơi nhiều người giúp việc. Tối hôm đấy anh chợt tỉnh, tính đi kiếm một chút gì ăn, thì vô tình nhìn thấy cậu ta vui vẻ với người khác, anh đương nhiên không đi làm phiền cậu ta, quay về giường tiếp tục nằm, một lát sau cậu ta trở lại, trên người không có mùi của Alpha khác, chắc là dùng thuốc che giấu mùi chất dẫn dụ..."

Yên lặng một lúc.

A lười dường như cũng đang hồi tưởng lại quãng thời gian đó.

"Nhưng anh không muốn cặp nhung nai trên trên đầu mình tiếp tục dài hơn, em hiểu chứ? Cho nên sau đó anh nộp đơn xin ly hôn."

"........."

.

Ban đêm đến giờ ngủ, A lười vẫn sẽ lê thân trở về phòng ngủ.

Anh nói, phòng ngủ mới là nơi thích hợp để ngủ nướng.

O đẹp cạn lời.

Cậu nằm bên cạnh A lười, đầu mũi là mùi chất dẫn dụ của anh, hương gỗ thông đang cháy tách tách, ấm áp dễ chịu, sẽ khiến người ta liên tưởng đến chiếc lò sưởi ngày đông trong một tòa lâu đài.

Cậu rất thích loại mùi dẫn dụ như thế này, cậu nghĩ thầm, đây có lẽ là ý nghĩa của mức độ xứng đôi.

Bởi vì A lười luôn rất tốt tính, O đẹp bèn lớn gan hỏi: "Em có thể xích lại gần anh một chút không?"

"Làm gì?"

O đẹp lại ngại ngùng mở miệng.

A lười hiểu ý nói: "Thế em ôm anh ngủ đi."

O đẹp nhẹ nhàng lại gần, ôm lấy một cánh tay của A lười.

Gen của A lười thuộc hàng đỉnh cấp, người cao chân dài, khung xương cân xứng.

Chỉ có điều do lười, không tập thể dục, vậy nên cánh tay, bắp đùi, cùng cái bụng sáu múi dồn thành một cục vừa trắng lại vừa mềm.

A lười nói: Mấy chuyện khác anh tạm thời cũng chẳng muốn làm, nếu như em thật sự muốn, thì em tự ngồi lên nhé, anh chỉ muốn nằm thôi.

"Em... Không cần..." O đẹp ngượng không chịu nổi.

.

Nếu O đẹp nói không cần, A lười liền yên tâm thoải mái chìm vào giấc mộng, ngủ thẳng cẳng đến mười giờ sáng.

Lúc anh thức dậy, O đẹp đã đi làm.

Trên bàn đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Nhưng A lười vẫn nằm lì trên giường, hơn mười một giờ O đẹp tan việc trở về, phát hiện anh còn đang trong phòng ngủ.

"Em về rồi à?" A lười chào cậu.

O đẹp không nhịn được nói: "Anh không ăn sáng sao? Ăn ngủ nghỉ như vậy sẽ rất hại cho sức khỏe nha."

A lười ngoài miệng ừ ừ đáp lời, nhưng trông dáng vẻ thì không nghe vào tai được một chút nào.

Ngày tháng bình thản trôi qua, mâu thuẫn không hề xảy ra.

Sau bữa cơm tối, O đẹp thường đút trái cây cho A lười ăn. A lười hay cảm thán: "May mà xuất thân của anh cũng xịn xò, không thôi anh sẽ không được ghép với một đối tượng đẹp đẽ ưu tú như em."

O đẹp khẽ cười: "Câu này em từng nghe thấy anh nói rất nhiều lần rồi."

A lười nói: "Vậy thì đổi một cách nói khác, Omega như em phải gả cho anh, thật sự đáng tiếc."

O đẹp sững sờ một chút, tỏ vẻ không đồng ý mà nhét một miếng trái cây to thật là to vào miệng A lười.

A lười tiếp tục nói: "Không chỉ có em, mà còn rất nhiều Omega bị chia cho mấy tên Alpha có phần cứng xuất sắc, nhưng thực tế lại không bằng heo bò gà chó, bọn họ cũng rất đáng tiếc. Nói cho cùng đế quốc bây giờ vẫn là do Alpha thống trị, Omega phải trả giá thật nhiều nỗ lực hơn so với người thường, mới có thể miễn cưỡng đạt được một vị trí."

O đẹp không ngờ được A lười sẽ nói những lời này.

A lười nói: "Hệ thống ghép đôi hôn nhân cũng rất vớ vẩn, nó có thể đo ra gen cùng gia thế phù hợp, thế nhưng nó lại không biết tình trạng tâm lý của một người. Một ví dụ thất bại chính là anh và em, gen của anh xác thực rất ưu tú, gia thế lừng lẫy, tài lực không tầm thường, thế nhưng anh đã mất đi tính chủ động rồi. Anh giờ chỉ là một chiếc tàu vũ trụ hỏng hóc không có hệ thống động lực mà thôi."

"........."

.

Cho dù A lười làm biếng đến như vậy, nhưng anh có gia thế duy trì, là một trong một trăm nghị viên của đế quốc.

Một trăm vị nghị viên này, có thể lập ra tất cả quy tắc mới trong đế quốc, vì vậy mỗi một phiếu bầu trong tay bọn họ cực kì quan trọng. Bọn họ cũng hoạt động mạnh trong mọi mặt của đế quốc.

Ngoại trừ A lười.

Tài sản của anh đã có chuyên gia quản lí, nằm ườn mỗi ngày cũng có thể kiếm tiền.

Tất cả hội nghị trọng yếu, anh luôn lấy lí do mắc bệnh tâm lý, không tham dự.

"Đã như vậy, thì tại sao anh còn cần phải còng lưng đi họp, nai lưng đi làm chứ?" A lười nói như thế, O đẹp nhất thời càng không thể phản bác.

Nhưng cũng luôn có người đến tìm anh.

Vị đại thần nội các hay xuất hiện trên tin tức tinh tế tới nhà của bọn họ, đối phương là một Omega đẹp đẽ cao quý.

O đại thần nội các cũng không nói nhiều, đưa tài liệu cho A lười: "Ký cho tôi."

A lười nửa nằm trên giường sô pha, không muốn xem, bèn để người máy đọc hộ mình. Là một văn bản cho phép Omega có thể thăng chức lên hàm tướng quân, từ trước quân quyền luôn do Alpha nắm giữ, Omega tham gia quân ngũ luôn có hạn chế về cấp bậc thăng chức.

A lười vừa nghe, vừa giới thiệu cho O đẹp: "Vị này chính là như anh nói, là kiểu Omega muốn có một vị trí thì phải trả giá nỗ lực gấp trăm lần."

O đại thần nội các hung hăng lườm A lười một cái: "Nói nhảm nhiều vậy. Ký mau lên, tôi đang vội."

Một trong những số phiếu mà O đại thần nội các có thể tranh thủ được luôn có của A lười, về mặt thực hiện quyền lợi cho Omega, A lười được coi như là một người ủng hộ.

Đợi đến khi O đại thần nội các đi rồi, A lười mới nói với O đẹp: "Cái tên ban nãy, đã từng đề nghị muốn kết hôn với anh."

O đẹp kinh ngạc, mím môi không nói chuyện.

A lười: "Bởi vì anh ta vẫn chưa kết hôn, áp lực cũng rất lớn, có lẽ cảm thấy anh có thể giống như không khí, vừa sẽ không quấy rầy đến anh ta, vừa sẽ giúp anh ta quét sạch mọi lời đồn đãi vớ vẩn."

"Vậy anh... Tại sao không đồng ý?" O đẹp có chút cảm giác khó chịu hỏi.

A lười: "Anh không thích thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của anh ta đối với anh, hơn nữa anh ta khẳng định cũng sẽ không rảnh ở nhà cùng anh."

Nói xong, A lười đưa tay ra, nắm lấy O đẹp, kéo cậu vào trong lòng mình, ôm cậu nói: "Coi phim chung với anh đi."

"Vâng."

Đương nhiên là nằm xem trên giường sô pha.

.

Tuy rằng O đẹp cảm thấy nhân phẩm của anh chồng nhà mình khá tốt, nhưng cậu vẫn rất mong A lười có thể bớt lười đi một chút, cũng không phải yêu cầu anh có tiến bộ gì, mà cậu chỉ muốn anh sống lành mạnh hơn một ít.

O đẹp cũng càng ngày càng có can đảm biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình cho A lười biết, đương nhiên giọng điệu đề nghị của cậu vẫn luôn dịu dàng nhẹ nhàng: "Em cảm thấy lúc anh chơi game ấy, cũng có thể chơi một ít trò chơi thực tế ảo."

Phần lớn các trò chơi thực tế ảo, người chơi bước vào, chính là hoàn toàn đăng nhập vô thế giới 3D.

Loại trò chơi này có thể làm cho A lười hoạt đầu từ đầu đến chân, ít nhất không còn nằm dài trên giường nữa.

Nhưng A lười nằm chảy thây trên giường lại nói: "Có, dưới ba tầng hầm nhà cũ bên kia của anh có một phòng game thực tế ảo rộng 500m2, nhưng trò chơi kiểu ấy mệt lắm, anh chơi chán rồi."

"..." O đẹp lo âu hỏi, "Vậy anh nằm mỗi ngày như vậy có thể ảnh hưởng đến cơ thể không?"

"Sẽ không." Nói xong, A lười nhấn xuống một cái nút bên cạnh giường sô pha, chỗ anh nằm sẽ chuyển sang chế độ mát xa, "Cái giường này của anh được viện khoa học thiết kế tỉ mỉ, xương cột sốt xương cổ chỗ nào cũng được xoa bóp. Dù có nằm ba trăm năm, cũng không sinh tật gì."

"... Được rồi..." O đẹp nói, "Nếu như lúc nào anh muốn ra ngoài đi dạo, nhớ gọi em nữa nhé."

"Thường thì sẽ không có lúc đó," Ngừng một chút, A lười nói, "Anh khát nước."

O đẹp bèn lấy đến một ly nước ấm, A lười chu mỏ, O đẹp theo ý anh đút từng chút một cho A lười uống.

A lười nằm xuống, đeo bịt mắt giả lập xem phim, lại lần nữa cảm thán trong miệng: "Cảm tạ hệ thống ghép đôi hôn nhân của đế quốc."

O đẹp bất đắc dĩ thở dài một hơi.

.

O đẹp chung sống vài tháng với A lười, mới phát hiện A lười căn bản không bước chân ra khỏi cửa, như thể không cần liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngoại trừ O đại thần nội các, không có ai ghé đến.

Lần thứ hai O đại thần nội các tới nhà cũng giải thích nguyên nhân, thật ra bản thân cũng không muốn tự mình đến.

"Nếu là chỉ gửi cho A lười, tài liệu sẽ luôn bị bỏ xó một bên không xem, ngay cả được nghe đọc cậu ta cũng lười xử lí."

Vì vậy O đại thần nội các phải tự mình đến, đốc xúc A lười ký tên. Như vậy mới có hiệu suất.

O đẹp nghe xong cảm thấy thật xấu hổ, không dạy chồng, lỗi tại vợ.

O đại thần nội các đi rồi, O đẹp mới ngồi bên cạnh A lười, nhẹ giọng giáo dục: "Sau này mình lười thì lười, nhưng không thể gây phiền phức thêm cho người khác, anh biết chưa?"

"Em nói có lý." A lười hiểu rõ, trở mình, quay lưng về phía O đẹp: "Anh sẽ nghe lời em, nhưng anh không đảm bảo có thể thực hiện được, bởi vì có lúc cảm thấy có thể để nó qua một bên chút nữa làm, nhưng để qua một bên rồi lát sau lại quên bẵng đi mất."

"..."

Nếu như nói với anh, vậy ăn cơm anh có biết quên không, thì cũng vô dụng.

Bởi vì A lười chỉ cần nằm, thật sự có thể quên ăn cơm.

O đẹp tan việc về nhà, thấy A lười nằm dài trên giường sô pha, gặp câu đầu tiên anh nói là: "Anh khát, vẫn luôn đợi em về cho anh uống nước."

O đẹp bó tay đến cực điểm, dịu dàng nói: "Anh như thế này quá đáng lắm luôn đó, nếu như vì chờ em về mà anh nhịn khát cả một buổi trưa, em sẽ lo đấy."

"..." A lười yên lặng một lúc, chờ đến lúc O đẹp cầm ly nước lại đây, anh bèn chủ động ngồi dậy, nhận lấy ly nước mà uống.

O đẹp không nhịn được nói: Thật ngoan.

.

Bọn họ càng quen thuộc nhau trong sinh hoạt, O đẹp cũng càng chiều A lười từ đầu đến chân.

"Phải cắt tóc cho anh." Để cho tiện, A lười vẫn luôn để đầu đinh. O đẹp sẽ cạo định kỳ một chút cho anh, khiến cả người trông khá có tinh thần.

A lười ngồi dựa vào giường sô pha, ngoan ngoãn phối hợp.

...

"Phải cắt móng tay cho anh rồi."

Buổi tối ăn cơm xong, O đẹp dự định cắt móng tay cho A lười trước khi tắm.

A lười cũng rất ngoan tùy ý để bà xã nhà mình cầm tay cắt móng.

...

"Đây là máy làm săn chắc cơ bắp em mới mua nè, nghe nói là nằm cũng có thể giúp anh giữ dáng." O đẹp tràn đầy phấn khởi kể về mấy món cậu nghe được từ đồng nghiệp.

A lười: "Bình thường mấy cái đồ này có hiệu quả rất ít."

Nhưng mà anh vẫn tùy ý để O đẹp đeo máy lên tay chân mình.

Một lát sau: "Giống như đang đốt mỡ vậy, anh có hơi nóng, em gỡ xuống giúp anh."

A lười chỉ nằm mà vẫn đổ đầy mồ hôi. Lượng vận động không thua gì một người đang chạy bộ rèn luyện.

O đẹp thấy anh có vẻ không khỏe, vội mau mau cởi ra, không thể làm gì khác hơn nhìn anh: "Vậy chúng ta đi tắm đi, em xả nước cho anh."

A lười ngại hết sức, lại không nhịn được nhỏ giọng thì thầm sau lưng vợ mình: "Cái kiểu này là đồ nộp thuế IQ (*) đó."

(*) Thuế IQ là chỉ hành vi thiếu sức phán đoán khi mua sắm, cũng chính là biểu hiện của IQ thấp, số tiền bị tiêu uổng phí được coi như thuế IQ.

.

A lười đương nhiên cũng không phải lười đến mức hoàn toàn không đi lại.

Tắm xong, O đẹp giúp anh mặc áo ngủ, anh sẽ tự đi trở về phòng ngủ, vén chăn lên, nằm xuống.

O đẹp tắm xong vào phòng, thì nhìn thấy người máy nghe lệnh đứng ở một bên, A lười thì lại đang hút thuốc ức chế.

"Anh đang uống gì thế ?"

"Thuốc ức chế." A lười đặt bình thủy tinh rỗng lên khay, vô cùng thản nhiên đáp.

"..." O đẹp nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, "Tại sao... Phải uống thuốc ức chế? Là thuốc ức chế chu kỳ nhiệt sao?"

"Đúng vậy." A lười lại nằm, "Anh không muốn bị dẫn dụ vào chu kỳ nhiệt, rất mệt."

"..." O đẹp tiêu hóa một lúc, cảm thấy là chuyện đương nhiên, chỉ có thể bỏ qua, "Thôi được rồi."

"Có phải em không vui không?" A lười nhìn O đẹp nằm ở bên kia giường lớn.

"Em chỉ là, phát hiện anh thực ra rất cố chấp."

A lười: "Không sai, với những chuyện anh không muốn làm, ai cũng không thể ép buộc được anh."

O đẹp nhỏ giọng hỏi: "Vậy thì... Sau này chúng ta làm sao có em bé?"

A lười: "Ít nhất bây giờ anh vẫn chưa muốn có con."

Nói xong, bầu không khí chợt có chút yên tĩnh. A lười bèn tiếp tục nói: "... Nếu như em thật sự muốn, anh có thể trữ một lon nòng nọc của anh, em từ từ cầm đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, sinh mười tám đứa cũng không có vấn đề."

O đẹp có hơi giận rồi.

Cậu quay lưng không nói nữa.


02.

Nhưng mà sang hôm sau, O đẹp không còn giận nữa. Cậu đi làm như thường lệ, buổi sáng còn nhận được tin của ba mình.

Ba cậu sắp trở về.

Ba mẹ O đẹp ly dị kể từ khi cậu còn bé, cậu sống cùng ba mình, ba cậu là nhà ngoại giao, từ lúc cậu có ký ức cho đến nay, ba cậu luôn được phái đi đóng quân ở những tinh cầu khác. Thuở nhỏ, O đẹp đi theo ba mình sống ở bên ngoài, đến sau năm mười bốn tuổi, vì hoàn cảnh học tập tốt hơn, O đẹp mới trở lại chủ tinh của đế quốc và sinh hoạt tự lập.

Ở đế quốc, việc ghép đôi kết hôn giữa người trẻ tuổi với nhau là một chuyện vô cùng tư nhân hóa, nếu như không muốn tổ chức tiệc cưới rầm rộ, thậm chí không cần phức tạp ra mắt cha mẹ, chỉ cần một bên chuyển vào nhà một bên khác sống chung là được, giấy hôn thú sẽ có hệ thống hôn phối phân phát.

Ba O đẹp sẽ về ở trong nhà cũ tại chủ tinh mấy ngày, O đẹp đã kể sơ sơ về tình huống của A lười, cảm thấy để A lười tự do tự tại ở nhà thì tốt hơn, ba cậu cũng tỏ vẻ đồng ý. Cho nên cậu cũng không dẫn A lười về gặp ba vợ.

O đẹp nói: "Ba em về rồi, em phải về nhà thăm ba mấy ngày."

A lười đầu tiên thấy sững sờ, sau đó hiền hòa nói: "Em cứ đi đi, nên về thăm hỏi ba."

O đẹp thu dọn một ít đồ đơn giản, xách vali đứng ở cửa, nhìn A lười nói: "Anh ở nhà nhớ ăn cơm đúng giờ đó, biết chưa?"

"Em yên tâm, có người máy chăm sóc, anh không chết đói đâu."

O đẹp thở dài một hơi.

Cửa đóng lại.

A lười nằm dài trên giường sô pha, suốt đêm cũng không về phòng ngủ ngủ.

Bên ngoài phòng khách là chiếc sân rộng rãi, gió lạnh tối khuya cùng gió mát sáng sớm tự nhiên thổi vào trong nhà, A lười tỉnh dậy sẽ chơi game xem phim, mệt rồi thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, xem ngày lên đêm xuống.

.

O đẹp về tới nhà cũ của mình.

Sau khi dùng xong bữa tối với ba, hai người tự nhiên muốn ngồi xuống tâm sự về cuộc sống gần đây của mỗi người.

Công việc của ba vẫn như cũ, chủ yếu là của O đẹp xảy ra biến hóa.

Ba hỏi: "Cuộc sống tân hôn như thế nào hả con?"

O đẹp khẽ mỉm cười: "Cũng được ba ạ, anh ấy rất dễ tính."

Ba lại hỏi: "Là... Rất lười giống như người ta đồn sao?"

O đẹp: "..."

Danh tiếng làm biếng của A lười đúng là lan rộng trong giới quyền quý.

O đẹp chỉ có thể châm chước dùng từ nói: "Anh ấy cũng ổn, nếu con kêu anh ấy làm một ít chuyện, anh ấy vẫn sẵn lòng làm."

Ví dụ như bảo anh đứng dậy đi tắm.

Đương nhiên ba không biết những chi tiết này, ông gật gù: "Thế vẫn tốt, nghe con nói vậy ba cũng yên tâm một chút. Tuy rằng hiện tại chồng con không quan tâm đến sự nghiệp, nhưng nhà chồng con đại nghiệp lớn, địa vị vẫn còn đó, gen cũng rất ưu tú, con của hai đứa nhất định sẽ rất đáng yêu. Ba nghe thấy người ta nói, thằng bé kia lúc còn đi học ở trường quân đội, xếp hạng các hạng mục năng lực đều đứng thứ nhất."

O đẹp nghe thế, thật sự hơi kinh ngạc: "Anh ấy giỏi như vậy à?"

Ba O đẹp cảm thán: "Ừ, thằng bé thôi học thật sự đáng tiếc."

Nói tới đây, hai ba con đồng thời rơi vào im lặng.

Quá khứ của A lười là chuyện mọi người đều biết.

Sinh ra trong gia đình quyền quý, nhưng vào lúc mười bảy tuổi, cha mẹ và anh trai của A lười đều qua đời do một tai nạn ngoài ý muốn khi phi thuyền đang trên đường trở về, lỗ đen vũ trụ đã mang đi hết thảy những người thân nhất của anh. Sau đó A lười đã xin thôi học, chỉ ở nhà không còn bước chân ra ngoài nữa.

Trước khi lên lầu đi ngủ, O đẹp nói với ba mình rằng: "Kỳ thực bây giờ con không vội sinh con, bởi vì anh nhà con vẫn còn là một cậu bé chưa lớn, con muốn giúp anh ấy trưởng thành một chút."

.

Ba ngày sau, ba O đẹp đi về.

O đẹp cũng về đến nhà, A lười đang ngủ ngày trên giường sô pha, O đẹp nhẹ nhàng đi vào anh cũng không biết.

O đẹp dò hỏi người máy giúp việc tình trạng của A lười mấy ngày hôm nay, người máy thành thật khai báo A lười chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng sống qua ngày.

O đẹp ngồi bên giường, lay tỉnh A lười.

A lười mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong mắt có chút tia sáng: "Em về rồi?"

O đẹp nghiêm mặt nói: "Không phải lúc gọi video với em, anh bảo anh có ăn cơm đàng hoàng sao? Người máy lại nói với em không phải."

A lười thản nhiên đáp: "Người máy nấu cơm không ngon bằng em nấu, anh cũng không muốn người máy đút cho anh ăn."

"Anh đó nha." O đẹp chỉ tiếc mài sắt không nên kim chỉ vào cái trán của A lười, "Nhất định phải để người máy đút anh ăn sao? Anh cũng có thể tự ăn mà."

"Được rồi." A lười ngoài miệng đáp, ngược lại hỏi, "Em lần này về còn giận anh không ?"

O đẹp nghe vậy sững sờ: "Giận? Em đã sớm hết giận rồi, nhưng lần này về thấy anh như vậy, em lại có chút giận đó."

"..."

O đẹp nói: "Anh như vậy thì sao em dám yên tâm rời nhà mấy hôm nữa đây? Hai hôm sau em còn có việc phải đi công tác huấn luyện."

A lười vừa nghe thấy, ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn O đẹp: "Đi mấy ngày?"

"Năm ngày." O đẹp đáp, "Anh đi cùng với em được không? Anh ở trong khách sạn em trọ, như vậy em mới yên tâm anh sẽ không bị đói bụng."

"..." A lười không lên tiếng, quay lưng nằm xuống, một lát sau mới nói: "Anh không muốn đi ra ngoài."

.

Hai ngày sau, O đẹp quả nhiên thu thập hành lý, lại phải đi ra ngoài.

Trước khi ra cửa, cậu nấu cho A lười mấy món đồ ăn để trong tủ lạnh, còn làm thêm một phần bánh ngàn tầng đầy dinh dưỡng, đặt bên giường sô pha của A lười.

"Nếu anh đói bụng mà lại nhõng nhẽo không chịu ăn cơm, thì trước hết ăn bánh nhé."

A lười mở to mắt nhìn cậu, không nói câu nào.

Trong lòng O đẹp mềm nhũn, lại dùng một sợi dây xâu bánh thành chuỗi, đeo lên trên cổ A lười: "Bây giờ anh giống nhân vật trong truyện ngụ ngôn rồi đó (*), lúc em về em muốn nhìn thấy anh còn sống khỏe mạnh, anh nghe thấy chưa ?"

(*) Truyện ngụ ngôn "Người lười ăn bánh": Có một anh chàng lười biếng suốt ngày chỉ biết nằm dài và chẳng làm gì cả. Một hôm, vợ anh ta có việc phải về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, cô vợ sợ chồng mình bị chết đói nên có làm một xâu bánh đủ cho anh chàng ăn trong mười ngày nửa tháng, rồi đeo quanh cổ của anh ta. Ai ngờ khi cô vợ từ nhà mẹ đẻ trở về thì thấy chồng mình đã qua đời. Hóa ra, anh chồng vì quá lười biếng nên chỉ ăn hết phần bánh gần ngay miệng, sau đó chết vì đói.

"Ừm."

A lười đeo vòng bánh trên cổ, mặt vô cảm xúc nhìn O đẹp rời đi.

Ban đầu bị đói bụng, anh quả thật có ăn bánh, nhưng bánh thế nào thì cũng không đủ ăn.

Ngày hôm sau, người máy sẽ hâm nóng đồ ăn do O đẹp đã sớm chuẩn bị sẵn, cũng muốn đút cho chủ nhân ăn, nhưng bị A lười ghét bỏ đẩy ra, "Không muốn mi đút."

Người máy lạnh như băng nói: "Chủ nhân phải ăn cơm, phu nhân sẽ kiểm tra."

A lười lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Đưa muỗng cho ta."

.

Quãng thời gian O đẹp vắng nhà, ngoại trừ chơi game xem phim, A lười luôn nằm lì trên giường, không nhúc nhích xem ngày lên đêm xuống.

Tắm rửa cũng do người máy nhân lúc anh ngủ say, mới có thể ôm anh dời vào nhà tắm.

A lười tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm ấm áp.

Người máy muốn tắm cho anh, nhưng A lười được O đẹp hầu hạ quen rồi, càng ghét bỏ bảo mẫu lúc trước.

"Đi ra ngoài, ta ngâm mình một chút là được rồi."

"Phải rửa sạch cái ấy." Người máy nhắc nhở, "Ngày hôm nay đi tiểu năm lần, sẽ có ** dính lại."

(*) Trong raw gốc có vài chỗ bị tác giả censor thành **.

"Biết rồi, nói nhiều."

"Phu nhân sẽ kiểm tra công tác của tôi."

"..."

A lười âm trầm nói: "Ta muốn khiếu nại xưởng sản xuất, thiết lập "Chủ nhân số một" lại có thể bị sửa đổi?"

Trên màn hình của người máy hiện ra thứ tự chủ nhân.

"Chủ nhân số một của tôi là phu nhân, chủ nhân số hai là ngài."

Bó tay, A lười quá lười, cho nên mật khẩu thiết lập ban đầu của người máy vẫn là mặc định 123456.

Chỉ cần là mẫu người máy giúp việc này, mật mã luôn là 123456, O đẹp chỉ tiện tay thử một chút, không ngờ lại đúng nên cậu đã sửa lại.

.

Khi O đẹp vắng nhà đến ngày thứ tư, O đại thần nội các mang theo tài liệu ghé qua.

"Tiểu bảo mẫu của cậu đâu ?" O đại thần nội các lạnh nhạt hỏi.

"Là tiểu kiều thê." A lười nói.

"Thôi đi, tiểu kiều thê của cậu đã vứt bỏ cậu, sống cho cuộc đời mình rồi."

A lười im lặng không nói chuyện, cúi đầu ký tên văn bản.

Đêm nay O đại thần nội các cũng không có việc gì khác, lịch công tác dồn dập mấy ngày liên tiếp khiến O đại thần nội các cảm thấy uể oải, giờ phút này đến nhà bạn cũ, cũng không khách sáo, tự mình cởi giày nửa nằm lên giường sô pha của A lười, bật chế độ mát xa.

A lười nhìn O đại thần nội các đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh mình: "Tôi ký xong rồi."

"Ừm."

"Anh không đi về sao?"

"Dù gì cậu cũng ở nhà một mình, không hoan nghênh tôi?"

"Cũng không phải." A lười nói, "Nhưng mà bây giờ tôi là người có vợ rồi, không thể giống trước đây nằm song song cả đêm cùng anh được."

"Cậu lại không ngủ cậu ta, có vợ cái gì chứ?" O đại thần nội các cười khẩy, "Dù cho cậu có kết hôn thêm bao nhiêu lần nữa, kết quả cũng đều như nhau. Bọn họ sẽ rời bỏ cậu bởi vì cậu không có cách nào đạt đến mong muốn của bọn họ, mặc dù bây giờ đối xử dịu dàng với cậu, bất quá là vì đang chờ cậu thực hiện thay đổi, bọn họ đều có yêu cầu với cậu mà thôi."

"..." A lười mím môi, không nói gì.

"Chỉ có tôi, mới có thể vô hạn bao dung cậu." O đại thần nội các bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêm túc nhìn A lười.

A lười cũng nhìn anh ta, "Có lẽ anh có thể vô hạn bao dung tôi, nhưng anh lại không thể ở bên cạnh tôi, anh xem anh bận rộn như vậy, chắc phải mấy tháng mới rảnh đến thăm tôi một lần."

O đại thần nội các: "Chuyện đấy thì tôi không cách nào giải quyết được. Nhưng vị bà xã hiện tại này của cậu, nhiều lắm cũng chỉ kiên nhẫn được mấy năm, đến lúc cậu không được như cậu ta mong đợi, cậu ta sẽ thất vọng rời bỏ cậu."

"Ờm." A lười nói, "Mấy điều anh nói tôi đã biết hết rồi."

"Coi như cậu ta vẫn chịu ở bên cạnh cậu đi, nhưng nếu cậu ta biết bản thân mình kỳ thực trông khá giống người anh Omega của cậu, trong lòng sẽ khó tránh khỏi để bụng."

"..." A lười trầm ngâm một lúc, "Anh không nói sao em ấy biết."

"Tôi không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không lắm miệng."

"Xin lỗi," Một âm thanh khác vang lên, A lười cùng O đại thần nội các nằm trên giường cùng nhau nhìn về phía cửa, O đẹp đang xách vali đứng bên cạnh cửa, "Tôi thấy cửa không khóa nên đi vào, hình như nghe được một ít chuyện không nên biết, vô cùng... Xin lỗi."

Cậu khiêm nhường nói, nhưng trên mặt lại vô cảm.

O đại thần nội các bình tĩnh ngồi dậy bên mép giường: "Không sao, dù gì sớm muộn cậu cũng biết, cho nên sớm chút rời khỏi cậu ta, đỡ phải lãng phí thời gian của nhau."

.

Dựa theo bình thường, O đẹp lúc này nên quay người bỏ đi.

Thế nhưng cậu bước vào, lạnh lùng nhìn O đại thần nội các: "Coi như tôi muốn cân nhắc suy xét, đêm nay cũng phải nghỉ ngơi trước, nếu anh không có việc gì nữa thì có thể đi về chứ?"

A lười: "..."

O nội thần đại các: "..."

A lười quay đầu nhìn O nội thần đại các: "Anh về đi thôi, tụi tôi buồn ngủ rồi."

Đối phương cũng không dây dưa quá đáng, lạnh lùng liếc A lười một cái, tao nhã bỏ đi.

A lười nhìn O đại thần nội các đóng cửa lớn, rồi lại nhìn O đẹp đóng cửa phòng ngủ.

Không ngờ tới trường hợp cạn lời như thế này sẽ xảy ra với bản thân mình.

Anh hướng về phía phòng ngủ, hô tên O đẹp, không tiếng động đáp lại.

Thế nên anh đi xuống giường, gõ cửa phòng một cái.

Vẫn không có tiếng trả lời.

A lười ủ rũ giải thích: "Anh sai rồi, em đừng giận, anh không có ý đó đâu."

Bên trong không phát ra âm thanh.

A lười tiếp tục nói: "Em tuyệt đối đừng nghĩ lung tung là anh có gì với anh trai anh nhé, anh chỉ là trông em giống người thân anh, nhìn thân thiết mà thôi."

Hơn nữa đối với chuyện lấy vợ này, A lười cũng không ôm nhiều mong đợi gì lớn lao, cuộc hôn nhân thất bại đầu tiên khiến anh cảm thấy, người gọi là đối tượng cuối cùng rồi cũng sẽ rời xa anh.

Anh cũng không xem vợ như đối tượng muốn lên giường ngủ. Trông giống anh trai anh như vậy, còn có gì băn khoăn đâu?

Đương nhiên những lời này anh không dám nói.

Dù sao cũng là một chút ý nghĩa không chính chắn trước đây.

A lười nói: "Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, hơn nữa sau khi nhìn em lâu hơn, anh không hề coi em là anh trai anh, chỗ tương đồng mà anh từng cảm thấy cũng đã sớm biến mất rồi."

Cửa mở.

O đẹp đứng trong bóng tối: "Em hiểu những lời anh nói, cũng sẽ không tính toán gì với anh, nhưng chuyện em tức giận là, anh lại đi nằm trên giường với anh ta, nói chuyện đất trời tán gẫu cuộc đời, biết chưa?"

"A..." A lười nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cửa lại bị đóng lại.

.

A lười đứng bên ngoài mười lăm phút, cảm thấy cả người đều mỏi mệt. Dù sao lâu quá không đứng thẳng trong thời gian dài, về mặt tâm lý sẽ cảm thấy bản thân mệt nhanh hơn người bình thường.

Anh bỏ cuộc ngồi xuống trên sàn nhà, dựa lưng vào cửa.

Nói: "Nhưng anh lại không thể khống chế hành vi cùng ngôn ngữ của người khác, anh ta muốn nằm trên giường của anh, mà anh lại chẳng muốn đứng dậy để đuổi anh ta đi... Chính là như vậy đấy..."

O đẹp: "..."

Cậu không kìm được cân nhắc lại rằng có phải bản thân mình quá đáng rồi không, ông xã bởi vì không muốn di chuyển vị trí mà nằm cùng người khác trên một chiếc giường, với người khác thì nghe có vẻ như là một cái cớ cực kỳ vớ vẩn, nhưng ở nhà của bọn họ, lại là một chuyện chính đáng.

O đẹp rốt cuộc vẫn đi ra ngoài, vừa mở cửa, cả người A lười liền ngã vào trong phòng ngủ.

"Anh không sao chứ?" O đẹp kinh ngạc.

"Không sao." A lười phủi mông một cái rồi đứng lên.

"Em còn tưởng rằng anh vẫn đang đứng ở ngoài cửa, không ngờ anh lại ngồi xuống rồi." O đẹp nói, "Chỉ kiên trì được mười mấy phút."

"..."

"Nhưng mà đã rất tuyệt rồi." O đẹp sờ mặt của A lười, nhìn anh chăm chú nói, "Ban nãy lúc đứng ở cửa, em nghe thấy anh ta nói bất cứ ai cũng đều có yêu cầu với anh, không sai, em hi vọng anh có thể đạt tới yêu cầu của em."

A lười cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt của O đẹp.

O đẹp nói: "Nhưng yêu cầu của em dành cho anh cũng không phải là muốn anh có sự nghiệp thành công, cũng không phải là muốn anh đi ra ngoài xã giao, càng không phải là muốn anh ngủ với em để sinh con. Em chỉ là đơn giản hi vọng anh có thể sống khỏe mạnh hơn một chút, cứ như vậy, cả đời cũng được. Còn chuyện thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, không có cũng không sao, không phải anh đã đồng ý cho em một bình ấy của anh, để em tùy ý sinh con sao? Đợi đến lúc em muốn có thêm thành viên cho gia đình mình, em sẽ đi làm, có điều hiện nay em còn chưa có ý định này."

Thất vọng trong lòng A lười chợt trở thành xấu hổ, vừa có chút cảm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #rggr