Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. you should tell me



Recomended : Through the night / IU









Tôi quen Ji Eun năm mười ba tuổi, rồi chúng tôi thân nhau cho đến tận lúc Đại học. Một tình bạn vô cùng thuần khiết, ở bên nhau bằng tấm lòng chân thành nhất.

Ngày ấy, tôi là lớp trưởng, được cô giao cho nhiệm vụ kèm cặp em. Em trong kí ức của tôi năm mười ba tuổi là một cô gái lúc nào cũng mang vẻ mặt u uất. Em sống khép kín và dường như không có bạn, tôi tò mò có những nỗi buồn nào mà em đang giấu kín trong lòng?

Và rồi, tôi trở thành bạn học của Ji Eun, kiêm cả người để em trút bầu tâm sự.
Ji Eun chịu mở lòng với tôi. Sau một khoảng thời gian làm bạn với em, tôi mới biết hoàn cảnh nhà em rất khó khăn. Ba em mất sớm, nhà em chỉ có cửa hàng tạp hóa nho nhỏ. Đó là lý do em luôn cảm thấy mặc cảm và tủi thân.  Bạn biết đấy, gia đình tôi cũng không phải thuộc hạng khá giả gì, điều duy nhất tôi có thể làm cho em là trở thành một người ở bên quan tâm, an ủi và là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Lúc ấy, tôi cũng không nhớ vì sao mình lại muốn giúp Ji Eun đến vậy nữa, chỉ rõ rằng bất cứ khi nào tôi khiến em nở nụ cười, tôi cảm thấy lòng mình thật yên ả.




Năm mười tám , chúng tôi cùng đậu vào chung một trường đại học, tôi học luật, còn em học ngành y. Tình bạn của hai đứa vẫn êm đềm như bề mặt sông Hàn lúc chiều tà. Ji Eun vẫn là một cô gái kiệm lời, nhu mì suốt thời gian tôi quen biết em. Có điều, khi ở bên tôi, em cười rất nhiều, và cũng đùa nghịch suốt nữa.
Chúng tôi rất hợp nhau, chắc chắn vậy.

Những buổi chiều sau khi tan trường, tôi và Ji Eun lang thang khắp nơi. Sinh viên nghèo mà, chia nhau những món quà vặt đơn giản là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Tôi hay cõng em chạy một vòng quanh sông Hàn để rèn luyện thể lực, phần nữa là em thích được dang hai tay, nhắm chặt mắt lại và cảm nhận làn gió mơn man trên da mình. Khoảnh khắc ấy, em cảm giác mình như một chú chim tự do.

Ji Eun cũng là con gái thôi, mỗi khi lướt qua những cửa hiệu thời trang, bất giác hồn vía em lại thả đâu đâu. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy hình ảnh ấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

' Ji Eun à, yên tâm đi, sau này tớ tốt nghiệp đại học xong sẽ mua cho cậu thật nhiều thứ. ' Những lúc ấy, tôi sẽ xoa đầu em an ủi và chỉ nhận được cái mỉm cười cùng cái lắc đầu ngúng nguẩy.

' Ngốc , lo cho cái thân cậu trước đi. '



Chúng tôi trân trọng những khoảnh khắc giản đơn nhưng đầy ắp niềm vui.


Bất cứ khi nào về nhà khuya, tức là Ji Eun đang buồn, chúng tôi ngồi ở quán rượu và nghe em giãi bày nỗi buồn canh cánh trong lòng đến tối mịt.
Có đêm tôi và em nắm tay nhau hớt ha hớt hải chạy trên lề đường để kịp đón chuyến xe buýt cuối cùng.
Hai đứa thở phào, yên vị ở hàng ghế cuối, cùng nhau nghe nhạc bằng chiếc ipod mẹ tôi tặng.


' Bạn rời xa mái nhà, bạn tiếp tục sống, bạn làm điều tuyệt nhất mình có thể
Tôi lạc giữa chốn xưa cũ này và quên đi mình là ai

Tôi nghĩ giá được chạm vào hay cảm nhận nơi đây
Vết thương này trong tôi có thể dần lành lặn
Ngoài kia trông như tôi là một người khác
Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi có thể tìm thấy chính mình
Nếu tôi có thể dạo một vòng, tôi thề tôi sẽ rời đi
Sẽ không mang theo bất cứ gì trừ một ký ức
Từ ngôi nhà mà tôi đã từng khôn lớn'



Ji Eun khóc trong thầm lặng, em mệt mỏi vì cuộc sống khắc nghiệt này. Bạn biết mà, xung quanh có biết bao nhiêu thứ khiến con người ta phải thở dài sườn sượt. Đôi lúc ta cứ khóc đi, để những gánh nặng trong lòng được vơi bớt, để trái tim được nhẹ nhõm hơn.


Tôi để em dựa vào vai, siết lấy tay em thật chặt và thì thầm.

' Ji Eun, phải trải qua nhiều thử thách chúng ta mới trưởng thành hơn mà. Bây giờ hãy nhắm mặt lại, nhớ rằng cậu vẫn còn rất trẻ, vũ trụ là bất tận, và bằng một cách nào đó, mọi thứ sẽ ổn thôi. '

' .... '

' Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, hứa đấy. '

Tôi nghĩ là tôi có thể để nàng dựa vào vai và lắng nghe những nỗi buồn của nàng cho đến tận năm bảy mươi tuổi.






***

Thời gian thấm thoát trôi qua, chúng tôi cuối cùng cũng tốt nghiệp. Nhanh thật, vậy là đã trải hơn nửa quãng thanh xuân rồi. Không còn là những người thanh niên chỉ có hai việc học và hưởng thụ tuổi trẻ nữa, tôi và Ji Eun từ bây giờ phải bắt đầu ra đời kiếm tiền thôi.
Thế mà sau lễ tốt nghiệp hai ngày, tôi nghe được một tin động trời lúc ngồi tán dóc với Yuri trong quán cafe của cậu ấy.
Yuri là bạn học năm cấp ba của chúng tôi, cậu cũng là người bạn thân nữ duy nhất của Ji Eun. Vậy nên, tôi nghĩ cậu nắm rõ được nhiều tâm tư của em hơn, bởi vì cùng là phụ nữ với nhau mà.

' Nhanh ghê, cậu với Ji Eun tốt nghiệp rồi, con nhóc của chúng ta chuẩn bị lên xe hoa nhỉ? '

' Cậu nói vậy là sao?' tôi giật thót, đặt ly latte xuống bàn.

' Chẳng lẽ cậu không biết? Ji Eun không nói với cậu sao? Rằng nhỏ sẽ kết hôn với Donghae, một bác sĩ nhà giàu ấy?'

Tôi nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc bất chốc quánh đặc.
Yuri thêm vào hôn ước này đã được sắp đặt từ năm ngoái rồi. Vậy thì tại sao, tại sao em lại không nói cho tôi biết? Một việc quan trọng như thế, tại sao đến giờ tôi mới hay?

Tôi cần phải nói chuyện với em ngay bây giờ. Tôi đang rất tổn thương, tôi nghĩ mình sẽ tức hộc máu mà chết mất.



Hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời loang loãng màu đen như ai làm đổ hũ mực.

Em chậm rãi bước về nhà sau một ngày làm việc, thấy tôi đứng dựa vào tường đợi, em khựng lại, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên.

' Jungkook, cậu làm gì ở đây vậy? '

' Tại sao lại không nói cho tớ hả? TẠI SAO HẢ? '
Tôi không có kiên nhẫn để vòng vo nên đề cập ngay đến vấn đề chính. Thấy tôi hét lên, lông mày Ji Eun lập tức chau lại.

' Cậu đang nói về việc gì? '

' Cố tình không hiểu à? Ngoài kết hôn với gã Donghae gì đó thì còn việc gì khác cậu giấu tớ sao? '

Nói ra điều này, lòng tôi đau muốn chết. Chưa bao giờ tôi giận giữ với em, cũng chưa bao giờ tôi lớn tiếng với em như hôm nay. Nhưng bạn biết đấy, tôi không thể kìm chế cảm xúc của mình được.

Ji Eun cúi đầu, vẫn một mực im lặng, điều đó càng làm tôi nóng nảy hơn.

' Trong lòng cậu tớ chẳng đáng một kí lô nào sao? Việc quan trọng nhất của đời con gái, cậu cũng chẳng thèm chia sẻ cho tớ biết. Nếu không nhờ Yuri, cậu sẽ giấu bí mật đó đến lúc nào chứ!? '

' .... '

' Tớ muốn biết lý do cậu giữ bí mật với tớ, tớ cũng muốn biết lý do cậu muốn kết hôn với gã kia sớm như vậy? Đã hẹn hò bao lâu rồi!? Ah, nghĩ lại thật tức chết mất!'

' Được rồi, coi như là tớ có lỗi, nhưng tại sao cậu lại giận dữ như thế chứ? Tớ kết hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu mà, gần đến ngày đó tớ sẽ nói thôi'

Ji Eun cảm thấy tổn thương vì lời nói của tôi. Đồ ngốc, cậu ta chẳng hiểu gì cả.

Tôi mạnh bạo dồn em vào tường, ghì chặt vào vai em, vừa nghiến răng vừa nói.

' LÀ TỚ YÊU CẬU, TỚ YÊU CẬU NÊN MỚI GIẬN DỮ NHƯ VẬY ĐẤY! '

' Jungkook? '

' Cậu nghĩ rằng tớ ở bên cậu lâu như vậy là vì điều gì? Ngoài yêu ra thì có thể là điều gì khác chứ. Nghe tin đó, tim tớ đau lắm, cậu không thể đối xử với tớ như vậy được.'

Tôi ráng nuốt ngược nước mắt vào trong. Vẫn không thể hiểu nổi vì sao em lại muốn kết hôn với gã kia? Do hắn giàu sao? Không đúng, Ji Eun không phải loại người như vậy.

' Ji Eun, cậu cũng thích tớ mà, phải chứ? '

Em quay mặt đi chỗ khác, né tránh ánh mắt tôi.

' Vớ vẩn. '

Lòng tự trọng của tôi thực sự bị tổn thương, tôi ôm chặt hai má em để nhìn sâu vào đôi ngươi đang ngấn nước ấy.

' Ji Eun, cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ và nói rằng cậu không hề có tình cảm với tớ dù chỉ một chút không? '

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngưng động. Một giây như một phút, một phút như một giờ, một giờ như cả thể kỉ. Chúng tôi đã nhìn nhau rất lâu, nhưng chẳng thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Và rồi, em bật khóc nức nở, đẩy tôi sang chỗ khác.

' Được rồi, tớ thừa nhận rằng tớ cũng yêu cậu! Nhưng như vậy thì sao chứ? Mẹ tớ muốn tớ kết hôn với Donghae vì anh ấy sẽ cho tớ một chỗ đứng trong bệnh viện. Ước nguyện cuối cùng của mẹ tớ là được nhìn tớ thật thành đạt, cậu chẳng hiểu gì cả! '

Ji Eun gằn giọng đầy hờn trách.

' Là vì tớ yêu cậu, nên mới đau lòng nếu nói rằng tớ sẽ kết hôn cho cậu nghe. Jungkook, tớ cũng khổ tâm lắm chứ! ' em nấc lên, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt kiều diễm ' Tớ thực sự đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều! Cậu không hiểu, lại còn to tiếng với tớ! '

Em đánh thùm thụp vào ngực tôi, tôi vẫn đứng yên đấy, thấy tai mình như ù đi.

' Đáng đời cậu lắm, đồ tồi. '

Ji Eun nắm chặt quai túi, em chạy khuất sau màn đêm, bỏ lại mình tôi lạc lõng giữa con hẻm vắng vẻ.

Tâm trạng tôi rối bời quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com