Chương 1:
Kiều Sanh yếu ớt mở mắt, hàng mi run rẩy như vừa chống chọi qua một cơn ác mộng. Bên cạnh, những thiết bị y tế phát ra âm thanh đều đặn, từng tiếng "tích tích" lạnh lùng như đang đếm ngược sự sống còn sót lại. Chiếc máy trợ thở áp chặt lên sống mũi, mỗi lần cô hít vào hay thở ra đều chậm chạp, khàn đục, để lại một lớp hơi nước mỏng mờ nơi ống thở.
Ý nghĩ duy nhất lướt qua trong đầu cô lúc này: "Muốn chết..."
Mười hai năm chống chọi với bệnh tật, đến nay hai mươi lăm tuổi, cô bị buộc phải níu lấy sự sống bằng máy hỗ trợ tuần hoàn và máy trợ thở. Thế nhưng thứ gọi là "sống" này, với cô, còn khổ sở hơn cả cái chết.
Mỗi nhịp thở là một trận chiến. Lồng ngực nặng trĩu, từng thớ xương sườn như bị dao cứa buốt nhói, cổ họng khô rát vì ống nội khí quản cắm sâu. Ngực cô lúc nào cũng căng tức, như có một tảng đá khổng lồ đè nén, đau đớn lan dọc sang vai, lan xuống lưng, thậm chí âm ỉ kéo dài tận vùng bụng.
Dù cơ thể đang được phủ bởi lớp chăn dày, dù trong phòng điều hòa vẫn duy trì mức 29 độ, Kiều Sanh vẫn không xua đi được cái lạnh buốt đến từ bên trong – thứ lạnh lẽo của máu không còn đủ sức lưu thông khắp cơ thể. Đôi tay cô tê dại, nặng như chì, cảm giác như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từ trong ra ngoài. Ngay cả việc nhúc nhích ngón tay cũng trở thành một xa xỉ.
Cô chỉ có thể nằm ngửa, đôi mắt dán chặt lên trần nhà. Không biết là do cô không dám cử động, hay thật ra đã chẳng còn sức để cử động nữa. Với Kiều Sanh bây giờ, bất kỳ sự dịch chuyển nào của cơ thể cũng là một gánh nặng khủng khiếp.
Cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng người đàn ông cao lớn bước vào. Ánh đèn trắng hắt xuống, đường nét sắc lạnh trên gương mặt hắn như được khắc bằng dao, đẹp đến mức tàn nhẫn. Đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn về phía giường bệnh, từng bước tiến đến khiến không khí trong phòng ngột ngạt đến khó thở.
Kiều Sanh vốn dán chặt mắt lên trần nhà, con ngươi khẽ động, liếc về phía hắn rồi lập tức dời đi. Cái nhìn hờ hững ấy giống như một mũi dao lạnh lẽo khiến hắn đơ lại một nhịp, hắn khựng lại một chút rồi nhếch môi cười nhạt.
Hắn ngồi xuống cạnh giường nhẹ nhàng, đưa tay điều chỉnh ống thở ngay ngắn, động tác quen thuộc và thành thục, trong đôi mắt lại lộ ra tia cố chấp lạnh người.
"Thế nào? Không thoải mái?" giọng hắn khàn thấp, dịu dàng đến mức khiến người khác tưởng lầm là quan tâm thật lòng
Khoé môi Kiều Sanh run lên chỉ có thể trợn mắt khâm phục cái gọi là "sói đội lốt cừu" của con hàng này, hắn nhốt cô ở nơi này, cho cô trải nghiệm sống không bằng chết. Thân thể cô hiện tại nhằng nhịt dây dợ, ống thở rồi trợ tim, cô không thể cử động, làm gì cũng thấy đau đớn, càng nghĩ càng thấy mình đúng là vận cứt chó, kiếp trước chắc chắn cô đã tội ác tày trời, phỏng hỏa đốt nhà, giết người như ngóe mới gặp phải cái người này. Mẹ nó, đối với nam nhân trước mặt cô chỉ có thể diễn tả bằng 2 từ: Biến thái.
Hắn thấy cô thế này nghĩ rằng cô rất thoải mái sao?
Nếu có thể, cô thật sự muốn bật dậy, đạp cho hắn một cước, chơi chết cái tên biến thái này.
Kiều Sanh cho hắn một cái liếc mắt
Hắn ngồi đó, khoé môi cong lên, nụ cười như có như không khiến người ta lạnh sống lưng.
" Ánh mắt Kiều Sanh thật đáng yêu"
Kiều Sanh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com