1
Năm Izuku lên mười hai tuổi, thế giới của em sụp đổ trong một buổi sáng mờ sương. Một cuộc kiểm tra y tế định kỳ như bao lần trước, nhưng lần này, kết quả mang theo một bản án không lời.
Omega.
Ba âm tiết đó như lưỡi dao cắm sâu vào ngực em, kéo em ra khỏi gia đình, khỏi mái nhà nhỏ bé mà em từng nghĩ là nơi an toàn nhất.
Xe vận chuyển lăn bánh, để lại sau lưng tiếng khóc nức nở của người mẹ Beta - Inko.
Trước mặt em, qua làn nước mắt, cánh cổng thép lớn của trại giáo dưỡng từ từ mở ra, lạnh lẽo như cánh miệng đang há ra để nuốt chửng những đứa trẻ như em. Trại giáo dưỡng omega, nơi đào tạo những công cụ sinh sản "hoàn hảo" cho đế quốc.
Một ngày của Izuku trong trại bắt đầu từ lúc bình minh. Khi tiếng còi báo thức vang lên, tất cả omega trong khu trại đều phải thức dậy cùng lúc, không ai được phép chậm trễ. Chỉ cần không ra khỏi giường đúng giờ, em biết mình sẽ nhận được hình phạt: một cú điện giật đau đớn từ chiếc vòng thép quanh cổ. Mỗi chiếc vòng đều được gắn chặt và quản lý bởi hệ thống trung tâm, như một lời nhắc nhở rằng omega không bao giờ được phép làm trái mệnh lệnh.
Bữa sáng được chia theo khẩu phần: những viên dinh dưỡng lạnh ngắt, nhạt nhẽo và không hơn gì thức ăn cho súc vật.
Bọn trẻ ăn trong im lặng tuyệt đối, ánh mắt cúi gằm xuống bàn. Tại đây, việc giao tiếp không cần thiết bị xem là một hành động nổi loạn.
Sau đó là giờ học, không phải những bài giảng về kiến thức hay kỹ năng sống, mà là những giáo điều nhồi nhét:
"Omega không có ý chí riêng. Omega được sinh ra để phục tùng."
"Tình yêu là một điều viển vông. Chức năng duy nhất của omega là sinh sản."
"Đừng suy nghĩ. Đừng đặt câu hỏi. Chỉ cần làm theo."
Những bài học này được lặp đi lặp lại không ngừng, với giọng nói lạnh lẽo của các giám sát viên. Đôi khi, một đứa trẻ sẽ bị gọi lên trước lớp, bắt buộc phải lặp lại giáo điều. Nếu có chút ngập ngừng nào, hình phạt sẽ giáng xuống ngay lập tức: một cú đánh vào tay, hoặc tệ hơn là thêm một ngày bị cách ly trong căn phòng tối tăm mà em từng nghe đồn là "Phòng Tĩnh Tâm".
Izuku đã quen với sự im lặng.
Những ngày đầu tiên, em đã khóc, đã cầu xin được trở về nhà. Nhưng thời gian trôi qua, nước mắt cạn khô, và hy vọng cũng dần tan biến.
Em học cách nuốt trọn cảm xúc vào trong, giống như mọi đứa trẻ khác ở đây. Chúng dần trở nên vô hồn, ánh mắt trống rỗng, như thể bị hút sạch tất cả những gì từng làm chúng trở thành con người.
Những ngày trong trại cứ thế trôi qua, như một vòng lặp không hồi kết. Thức dậy, ăn uống, học giáo điều, làm việc tay chân, rồi lại trở về chiếc giường sắt lạnh lẽo. Chỉ có bóng tối là bạn đồng hành duy nhất của em, và tiếng thở dài khe khẽ của những omega khác, những kẻ cũng bị xích chặt trong cùng một số phận.
Izuku không nhớ lần cuối cùng em được nhìn thấy ánh mặt trời thật sự. Khu trại này được bao quanh bởi những bức tường cao sừng sững, giam cầm không chỉ cơ thể mà cả tâm hồn của những đứa trẻ.
Em bắt đầu quên mất mình là ai.
Trong căn phòng của mình, em thường ngồi bó gối, lẩm nhẩm những lời giáo điều, như thể cố gắng tự thôi miên mình. Nhưng trong tận sâu thẳm, một phần nhỏ bé của em vẫn chống cự, một phần mà em không thể giết chết.
"Liệu cuộc sống này có phải là tất cả? Hay ngoài kia, vẫn còn một thế giới mà em có thể thuộc về?"
Câu hỏi ấy luôn bị dập tắt nhanh chóng, nhưng nó không bao giờ biến mất hoàn toàn. Và thế là, từng ngày, Izuku cố gắng tồn tại, không phải sống, chỉ đơn thuần là tồn tại, trong một hệ thống nuốt chửng mọi hy vọng, mọi ước mơ.
*
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Năm Izuku tròn mười tám, em không còn nhớ mình từng có một cái tên. Những ký ức cũ kỹ, mờ nhạt như tấm màn bụi phủ kín. Em được gọi là 420, con số khắc trên cổ tay trái, lạnh lẽo như một nhãn mác không thể gỡ bỏ.
Khu trại giờ đây không còn xa lạ. Nó là ngôi nhà duy nhất em biết, nơi những ngày dài giống hệt nhau, nối tiếp bằng những mệnh lệnh, lao động, và giáo điều.
Thời gian trôi qua, những omega yếu ớt dần biến mất, thay thế bằng những lứa trẻ mới. Những gương mặt trong trại thay đổi liên tục, nhưng em vẫn còn ở đây, sống sót nhờ sự ngoan ngoãn và khả năng tuân theo mọi quy tắc.
Buổi sáng hôm nay bắt đầu bằng lệnh triệu tập bất thường. Tiếng loa lạnh lẽo vang vọng khắp hành lang. Tất cả omega trong trại được yêu cầu tập trung ở sân lớn để chào đón "136" một omega đầu tiên vừa xuất sắc hoàn thành nghĩa vụ sinh sản trong đợt trước và được trả về trại.
420 đứng ở hàng cuối cùng, mắt nhìn thẳng, lưng thẳng. Hàng trăm omega đứng nghiêm chỉnh, khuôn mặt vô hồn, không một chút cảm xúc nào được phép lộ ra.
Cánh cổng sắt chậm rãi mở ra. Tiếng giày nhẹ nhàng trên nền đất lạnh. 136 xuất hiện, một dáng người gầy gò, lưng hơi còng, đôi mắt cụp xuống.
"Chào mừng trở về." một giám sát viên nói, giọng lạnh nhạt nhưng đúng khuôn phép.
"Cảm ơn." 136 đáp, ngắn gọn và nhỏ nhẹ, như sợ âm thanh của mình có thể làm gãy vỡ không khí im lặng của sân trại.
420 không rời mắt khỏi 136. Người đàn ông gầy gò trước mặt em khác xa với những ký ức nhạt nhòa mà em có về anh. Có một cảm giác quen thuộc, mơ hồ, như một giấc mơ đã cũ nhưng không thể gọi tên.
"Anh 136, chúng ta từng gặp nhau chưa?" Giọng em nhỏ xíu vang lên khi anh đi lướt qua, đều đều, không mang chút tò mò hay xúc cảm nào, chỉ là một câu hỏi đơn giản, như một chiếc máy dò tìm dữ liệu.
136 khựng lại. Đôi mắt anh tránh đi, như thể không muốn đối diện với ánh nhìn của em:
"Không. Có lẽ em nhầm người."
"Ồ." 420 gật đầu, không truy vấn thêm. Em không có lý do để làm vậy.
Giám sát viên tiếp tục hướng dẫn 136 về khu vực sinh hoạt. Đám đông omega tản ra nhanh chóng, trở về lịch trình thường nhật. Nhưng 420 vẫn đứng đó, như thể một sợi dây mảnh giữ em lại, buộc em phải nói điều gì đó.
"Anh đã rời trại bao lâu rồi?"
136 im lìm như biết trước em sẽ còn hỏi, lưng vẫn quay về phía em. Một khoảng lặng kéo dài trước khi anh đáp: "Hai năm."
"Ngoài đó có gì thú vị không ạ?" Em hỏi, câu nói không mang ý chế nhạo, chỉ đơn thuần là sự tò mò thật lòng của một đứa nhỏ non nớt.
"Không có gì đáng kể." Anh ngập ngừng, giọng trầm hẳn lại. "Chỉ là một nơi khác để làm nhiệm vụ."
420 không đáp, chỉ quan sát. Dáng đi của 136 cứng nhắc, bước chân không đều. Bóng lưng anh như nặng trĩu điều gì đó mà em không hiểu, nhưng em cũng không cố gắng để hiểu.
Khi anh đã đi khuất, một giọng nói khác vang lên phía sau em, lạnh lẽo và mang chút giễu cợt:
"Đừng bận tâm đến anh ta, 420. Một kẻ đã rời đi rồi quay về, chẳng có gì đáng để chúng ta nhớ tới."
"Phải rồi." Em đáp mà không ngoảnh lại, đôi mắt vẫn dõi theo con đường 136 vừa bước đi.
*
Buổi tối hôm đó, trong phòng sinh hoạt chung, 136 ngồi ở một góc xa, lặng lẽ như một bông hoa héo tàn.
420 bước vào, tay cầm khay thức ăn. Em không nhìn anh, nhưng cảm nhận được ánh mắt anh thoáng lướt qua mình rồi nhanh chóng rời đi.
"Anh không ăn sao ạ?" Em hỏi, giọng điệu vẫn đều đều như mọi lần.
"Không đói."
"Sức khỏe là điều quan trọng nhất với omega. Nếu không ăn, anh không thể thực hiện nhiệm vụ đâu." Em nhắc lại giáo điều, đôi mắt nhìn thẳng vào khay thức ăn trên tay anh, như thể trách nhiệm của em là phải nhắc nhở anh tuân theo quy tắc.
136 khẽ cười, một tiếng cười nhẹ đến mức em không chắc mình có nghe thấy thật hay không:
"Đúng vậy. Nhưng đôi khi người ta quên mất điều quan trọng nhất là gì."
Em không hỏi thêm.
Những lời nói ấy chẳng có ý nghĩa gì với em hay ít nhất, em tự nhủ như thế. "Chúc ngủ ngon, anh 136."
"Ngủ ngon, 420."
Khi bóng đêm bao trùm khu trại, 136 ngồi một mình, tay nắm chặt chiếc vòng thép quanh cổ. Anh không quay lại nhìn em, không để lộ chút dấu hiệu nào rằng mình nhớ đến những ngày tháng trước đây. Nhưng trong bóng tối, có một ánh mắt vẫn dõi theo anh, mơ hồ, ngây thơ, và không biết rằng quá khứ đã khắc lên cả hai những vết thương không thể lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com