Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

50.

Mẹ Lâm xào vài món cho Lâm Phàm, nướng mấy cái bánh bông lan đựng trong hộp giữ ấm, "Tiểu Phàm, mẹ vừa nói gì con có nghe không, nếu đói mà không có thời gian rảnh thì lấy bánh bông lan trong tủ lạnh bỏ vào lò hâm lại nhé, vài phút là được, mẹ không có ý kiến gì, nhưng để bụng trống lâu ngày sẽ đau dạ dày đó."

Lâm Phàm ngồi đối diện bàn ăn cúi đầu lùa cơm, "Ừm..."

"Đồ ăn còn thừa thì cất trong tủ lạnh, mấy món này để ở ngoài là hư hết."

Lâm Phàm đặt bát xuống, "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."

Mẹ Lâm thở dài, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, "Ôi trời mẹ phải về đây, hôm nay anh con nói muốn về nhà lấy cái chăn cũ lúc trước, mẹ gấp lại cất trong tủ rồi, chắc nó tìm không thấy đâu, mẹ về trước, ăn uống cho đàng hoàng đấy."

Lâm Phàm nói: "Vâng, bếp để con tự dọn, mẹ đi trước đi, giờ chắc anh con cũng tan làm rồi."

Mẹ Lâm đứng ở huyền quan đi giày, vẫn không quên dặn dò: "Nhớ phải ăn cơm đúng giờ đó."

51.

Mẹ Lâm xuống lầu, Long Điềm lập tức bật dậy, thêm gian cầu thang tối om hù mẹ Lâm nhảy dựng, "Con chào dì!"

Mẹ Lâm vỗ vỗ ngực: "Con, con vẫn còn ở đây à..."

Long Điềm hỏi: "Tiểu Phàm vẫn ổn chứ ạ? Không bị bệnh chứ?"

Mẹ Lâm nói: "Con tên gì?"

Long Điềm vẻ mặt chân chó nịnh bợ: "Con tên là Long Điềm, Tiểu Phàm có từng nhắc đến con trước mặt dì không?"

Mẹ Lâm nhất thời chột dạ, nghĩ tới thằng con như hũ nút nhà mình từ bé đã không thích tâm sự với bọn họ chuyện gì, đừng nói Long Điềm, bà còn nghi ngờ một ngày nào đó Lâm Phàm đột nhiên lấy ra hai tờ hôn thú đưa cho bọn họ, nói mẹ ơi con kết hôn rồi lĩnh chứng rồi nè con tới báo cho hai người một tiếng. "Chắc... chắc có?"

Long Điềm thình thịch hai mắt phát sáng, mẹ Lâm cảm giác trên đầu hắn như có mưa hoa phấp phới bay đầy trời.

Mẹ Lâm nói: "Nhưng Tiểu Phàm vẫn chưa chịu tha thứ cho con, con đấy, cũng đừng vội vàng sáp lại gần nó, đứa nhỏ này bình thường chẳng nghe người nhà khuyên bảo, toàn tự mình xử lí mọi chuyện, ai nói cũng không được. Coi vậy thôi chứ bụng dạ nó tốt lắm, từ trước đến giờ giận dỗi cãi nhau với anh em trong nhà chẳng thù dai bao giờ."

Long Điềm ra sức gật đầu, "Cậu ấy rất tốt. Dì à, cho con hỏi... Tiểu Phàm còn có anh em ạ?

Mẹ Lâm nói: "Nhà dì có ba đứa con trai, nó là con thứ, anh lớn đã đi làm rồi, em trai vẫn còn đi học, trừ Tiểu Phàm ra, thật không yên tâm được đứa nào."

Long Điềm nói: "Vậy, vậy bình thường cậu ấy thích làm gì? Thích ăn gì? Sinh nhật của cậu ấy là ngày nào? Trước kia đã từng có người yêu chưa? Cậu ấy thích kiểu người như thế nào?" Hắn móc điện thoại vọt đến trước mặt mẹ Lâm, "Dì chia sẻ mã QR Wechat của cậu ấy cho con nha?"

52.

Lâm Phàm đứng rửa bát trong phòng bếp, điện thoại trong túi rung lên ù ù, anh đưa tay đến vòi nước rửa sạch bọt, lau đại mấy cái lên quần cầm điện thoại trả lời, vừa nối máy, đầu bên kia đã nghe Thẩm Mộng Bạch kêu rên: "Anh Phàm ơi cứu em ~~~" kèm một tràng thở ngắn than dài.

Lâm Phàm muốn cạn lời: "Tôi nghỉ phép mà, ông đi làm lại gây ra chuyện gì rồi?"

Thẩm Mộng Bạch khóc sướt mướt: "Đâu có, tôi chỉ muốn ông đi làm lại sớm xíu..."

Lâm Phàm nói: "Tôi nhớ bình thường ông cũng có quyến luyến gì tôi đâu."

Thẩm Mộng Bạch kể khổ: "Ông biết thiếu gia Long phát rồ cỡ nào không? Anh ta vắng mặt ba hôm rồi."

Lâm Phàm cười nhạt: "Mới mấy ngày mà ngài Long đã biến thành thiếu gia Long rồi?"

Thẩm Mộng Bạch thay đổi giọng điệu, thần bí nói với anh: "Bây giờ mấy người trong công ty đều gọi như vậy, nghe đâu gia thế người ta so với cái vị kia nhà Tiểu Chu còn lớn hơn..."

Lâm Phàm tiếp tục cười nhạt: "Thế liên quan gì tới tôi?"

"Anh ta ở dưới nhà ông -- Ông có biết khùng điên cỡ nào không? Mỗi ngày tôi đều phải từ công ty đón xe chạy qua nhà ông đưa văn kiện cho anh ta phê duyệt ký tên!" Thẩm Mộng Bạch quả thực muốn điên. "Tại vì khu ông tín hiệu kém nên không thể nhận được mail!"

Lâm Phàm lúng túng trầm mặc, "Sao trách khu chung cư được?"

Thẩm Mộng Bạch cầu xin: "Anh Phàm, Phàm Phàm, Tiểu Phàm, hôm nào tâm trạng tốt ông đi làm liền đi, ông nhẫn tâm nhìn tôi chưa già đã yếu sao?"

Lâm Phàm nói: "Ông cầu xin tôi tôi cũng đâu có cách nào, ráng thêm một tuần đi ha."

Thẩm Mộng Bạch đột nhiên im lặng hồi lâu, "... Tôi không tin ông bị cảm đâu, sốt gì mà nghe giọng thấy khỏe re, lẽ nào ông thực sự là Omega?"

"Hả?"

Thẩm Mộng Bạch ai oán nói: "Công ty đều đồn rằng ông và thiếu gia Long bên nhau rồi, sắp thành phu nhân nhà giàu rồi. Nghĩ lại hai đứa mình cũng kề vai sát cánh sớm chiều có nhau, cùng ngắm pháo hoa cùng dầm mưa cùng đá banh, sớm biết ông là Omega tôi đã đè ông ra rồi, tôi thấy hai đứa mình thành đôi kể cũng ổn phết đấy."

Lâm Phàm bật cười: "Ông cứ khua môi múa mép đi. Nói rõ cho ông biết, tôi khẳng định không phải Omega."

Thẩm Mộng Bạch nói: "Chứ tại sao thiếu gia Long lại theo sau mông ông, không phải do độ phù hợp của pheromone hai người là 100%, chẳng lẽ là vì yêu mà đến?"

Lâm Phàm nói: "... Có phải vì yêu mà đến hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết chắc chắn hắn ta bị khùng."

52.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Phàm từ trong chăn bò dậy, anh đã dần dần quen với việc pheromone của Long Điềm như cái GPS trong đầu, vô số điểm đỏ cứ liên tục nhấp nháy trên bản đồ, mấy ngày trước thực sự khó chịu đến nỗi không ngủ được. Trước khi lấy lại được nồng độ pheromone bình thường của Beta, Lâm Phàm không dự định ra ngoài, nghĩ tới việc có khả năng trong mắt người khác mình là một Omega bị ký hiệu anh thực sự muốn nổi hết da gà.

Lúc này chuông cửa vang lên, nơi ở của Lâm Phàm ngày thường rất ít người đến, ngay cả Thẩm Mộng Bạch cũng chưa từng ghé qua, còn mẹ anh thì có chìa khoá sơ cua. Lâm Phàm lê dép đi tới trước cửa nhìn vào mắt mèo, là nhân viên giao hàng đội mũ lưỡi trai mặc đồng phục nhà hàng đến đưa cơm. Anh đẩy cửa: "Lộn địa chỉ à?"

Anh trai giao hàng cười xán lạn: "Chào anh, đây là phần ăn truyền thống cao cấp dành cho 5 người anh đã đặt."

Lâm Phàm nói: "Anh giao nhầm người rồi."

Anh trai giao hàng luống cuống rút ra biên lai: "Ờm, anh Lâm Phàm đúng không ạ?"

Lâm Phàm bối rối: "Vâng, là tôi."

"Số đuôi là 6031?"

Lâm Phàm nói: "Đúng, nhưng tôi không đặt mà."

Anh trai giao hàng nói: "Có khi người nhà anh đặt? Đã thanh toán rồi đây này."

Lâm Phàm cảnh giác nhìn biên lai mua hàng, lại nhìn xuống di động của mình, "Tôi không nhận, anh mang về đi."

"Như vậy thì làm khó tôi quá," Anh trai giao hàng cầu khẩn nói, "Một đơn của chúng tôi không dễ dàng gì, mới được mấy đồng, anh xem đơn đã thanh toán rồi, đối với anh cũng đâu có mất mát gì phải không?"

Lâm Phàm cúi đầu liếc nhìn hộp đựng đồ ăn 3 tầng đồ sộ dưới chân, cảm thấy trời nắng nóng mà bắt người ta xách cái hộp lớn này đi tới lui cũng vô nhân đạo quá, anh do dự một lúc, nói: "Vậy anh đặt ở đây đi."

"Được." Anh trai giao hàng vui vẻ nói.

Lâm Phàm khom lưng gỡ biên lai mua hàng dán trên túi đựng thức ăn xuống tỉ mỉ nghiên cứu, "Tiệm cơm này của mấy anh ở đâu vậy?"

"Tửu Lâu Cát Tường á," anh trai giao hàng nói, "Chúng tôi mới nhận đơn hàng mang đi cách đây vài ngày thôi, dù sao nhà hàng chúng tôi chủ yếu là chế biến nguyên liệu tươi sống dùng tại chỗ. Nhưng nếu anh thật sự không có thời gian, phần ăn 588 chúng tôi sẽ giao đến, cảm thấy hài lòng nhớ chiếu cố nhà hàng nhiều nhiều nhe."

Lâm Phàm cuối cùng cũng hiểu phần ăn năm người này làm sao lại giao đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com