Chương 18
64.
Lâm Phàm dựa về phía sau một chút ngồi thẳng dậy, " Ngài Đường nói những điều này với tôi, có phần không thích hợp nhỉ?"
Đường Niệm nghiêng đầu, "Không hẳn," hắn dùng khớp ngón trỏ che đi nụ cười của mình, "Tôi ấy mà, thực không dám giấu gì, có chút bao che khuyết điểm. Chuyện này của hai người có tranh luận cũng không đến lượt tôi can thiệp. Long Điềm cho cậu thứ gì, cậu thích thứ gì, cứ việc nhận lấy. Thằng quỷ phá của ấy còn chưa từng dốc hết tài sản đưa cho tôi như vậy đâu, với cả vẫn còn người anh này chu cấp cho nó mà. Nó đơn thuần lắm. Muốn đối xử tốt với một người, nó sẽ tận lực xông đến đem tất cả những thứ nó nghĩ là tốt nhất đưa cho cậu, cũng chẳng nhìn xem người ta có nhận hay không. Cho nên cậu đừng quá bận tâm, cho rằng nó đang cậy thế ép người."
Lâm Phàm nói: "Tôi cảm thấy ngài Đường hiện tại có chút cậy thế ép người."
Đường Niệm cười ha ha: "Không ngờ Tiểu Lâm Phàm nói chuyện lại thẳng thắn tới vậy, không hổ là người thằng em vô dụng kia của tôi theo đuổi."
Lâm Phàm nói: "Chuyện đó không liên quan gì tới tôi. Sự cố ký hiệu lần trước, tôi không muốn truy cứu, cũng xin các người đừng nhắc đến nữa, việc này coi như xong." Anh ngập ngừng một lúc, "Tha cho Long Điềm đi."
Đường Niệm nói: "Thế này đi, tôi đến là để hỏi cậu một câu, không phải là thay mặt nhà Long hay Long Điềm, chỉ đơn thuần với tư cách là một người làm anh trai hỏi cậu, cậu có chút cảm tình nào với thằng nhóc này không?" Hắn thở dài một tiếng, "Nó ấy mà, tính tình ương ngạnh, vì một chuyện mà tám năm mười năm cũng vẫn có thể tạc dạ trong lòng. Nói thật tôi không chứng kiến quá trình trưởng thành của Long Điềm, trước đây không để tâm đến nó nhiều, cũng không thể mặc kệ nó cứ đâm đầu vào ngõ cụt không lối thoát. Nó vẫn còn trẻ, nếu đôi bên có thể tâm đầu ý hợp cùng đi đến hôn nhân, vậy là tốt nhất. Nhưng cậu thật sự không có một chút cảm tình nào với nó, vậy tôi đành phải nhúng tay vào, ném nó ra nước ngoài suy nghĩ thông suốt mấy năm rồi tìm một Omega môn đăng hộ đối kết hôn. Tôi không đành lòng nhìn nó không thể tự giải thoát, dù sao nhà Long cuối cùng vẫn là của nó."
Lâm Phàm rũ mắt, nói: "Lúc đầu bởi vì Long Điềm hiểu lầm tôi là Omega nên mới quấn quýt tôi lâu như vậy, ngài Đường yên tâm."
Đường Niệm cười, lắc đầu thở dài, "Tôi không lo lắng chuyện này."
Lâm Phàm nhìn những vệt nước chảy ra từ thành cốc loang trên mặt bàn, không lên tiếng.
Đường Niệm nói: "Thôi cứ coi như cậu đang nghe lời than thở của một ông anh cả khổ não đi. Xin lỗi đã làm lỡ thời gian của cậu." Hắn cầm áo khoác đứng dậy, "Tôi đưa cậu về."
65.
Long Điềm đặt máy chơi game xuống, cầm tờ giấy Đường Niệm đưa cho, "Cái gì đây?"
"Vé máy bay với chỗ ở bên kia đã sắp xếp xong cả rồi, em đi thay anh một chuyến đi." Đường Niệm vỗ vỗ vai hắn.
Long Điềm ngắm nghía tờ giấy một lúc rồi đặt xuống, lại cầm máy chơi game, "Em không đi."
"Này, nếu anh mà đi được đã đi từ lâu, em còn chờ anh phái cao nhân đến gặp bác và chú à?"
Long Điềm giận dỗi: "Vậy anh làm gì mà không tự đi được?"
Đường Niệm nói: "Anh sợ bọn họ đầu độc anh trong tiệc đón khách."
Long Điềm chầm chậm quay đầu mặt không cảm xúc nhìn hắn.
"Được rồi đùa đấy," Đường Niệm nói, "Anh Thực của em gần đây không khoẻ lắm, anh phải ở bên cạnh chăm sóc. Chắc chú và bác cũng nhớ em lắm đó."
"Anh Thực không sao chứ?"
"Mấy ngày nay trở trời, thời tiết bắt đầu lạnh dần rồi, gần đây tối nào cũng hầm canh bồi bổ —— Em cũng chú ý đừng để bị cảm."
Long Điềm cân nhắc một chút, nói: "Em dẫn Tiểu Phàm theo được không?"
Đường Niệm nói: "Em xem thường anh hay là xem thường Lâm Phàm? Người ta là búp bê à, em muốn là xách đi liền?"
Long Điềm nói: "Một tuần lận đó, " hắn lầm bầm, "Đợi em quay về chắc cậu ấy quên em luôn rồi..."
"Lâm Phàm là cá vàng hả?"
66.
Cuộc sống của Lâm Phàm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ngoại trừ Thẩm Mộng Bạch bị hai hòn đá Alpha một lớn một nhỏ khuấy động xuân thuỷ trong lòng dập dờn, bèn mở rộng phạm vi lựa chọn đối tượng kết hôn sang cả Alpha. Trong phòng nghỉ tán dóc chuyện nhà chuyện cửa, nghi ngờ nhà ai có người nào ngoại tình, đã vậy Thẩm Mộng Bạch còn liên tục léo nhéo bên tai anh đoán xem ai là Omega cải trang. Lâm Phàm vẫn ăn uống đầy đủ, ngoại trừ những ngày cuối năm phải tăng ca sấp mặt, anh thật sự không sao ngủ được một giấc yên ổn.
Thẩm Mộng Bạch tăng ca đến hai giờ sáng kêu trời khóc đất, "Không được, tôi tiêu rồi phải ngủ đây, ngày mai làm tiếp, còn thức nữa chắc tôi đột tử mất" ngả đầu xuống giường xếp của công ty, Lâm Phàm day ấn đường, tăng tốc độ thống kê xong dữ liệu cũng tìm đại một chỗ trên ghế sô pha đánh một giấc.
Vừa đi vào giấc mộng đã mơ thấy ánh đèn trong sân bay sáng rực, tiếng động cơ máy bay đinh tai nhức óc, sau đó không biết góc nhìn làm thế nào lại chuyển thành ngôi thứ ba, mơ thấy Long Điềm nằm trong lồng dưỡng khí, đám người nhanh chóng đẩy chiếc giường cáng lên máy bay. Lâm Phàm theo bản năng chạy đến, trông thấy cơ thể hắn bị cắm chằng chịt dây, nối với vô số máy móc xung quanh, bất chợt mở mắt nhìn anh. Lúc này Lâm Phàm lại biến thành anh thay vì góc nhìn của máy quay. Long Điềm đột nhiên nâng tay, đem một vật gì đó đưa lên trước mặt anh, Lâm Phàm nhìn kĩ —— là một quả táo đỏ mọng nước nhưng chứa đầy máu tươi.
Lâm Phàm giật mình tỉnh giấc, sợ hãi không thôi, nghe thấy công trường bên cạnh công ty vẫn đang thi công ầm ầm, thầm nghĩ có lẽ mơ thấy máy bay là vì nguyên nhân này. Anh nhảy xuống ghế sô pha đi đến bàn làm việc khởi động máy tính, ánh sáng xanh trắng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt, sổ liên lạc của công ty đã lâu không có người nào cập nhật, Lâm Phàm tìm mục bộ phận pháp lý, dò từng hàng từng hàng một, vẫn không thể tìm thấy cái tên ấy.
Thẩm Mộng Bạch mới ngủ được hai tiếng đã bị Lâm Phàm gõ cho tỉnh, "Tôi... Tôi không dậy đâu... Tôi muốn nghỉ việc...!" Thẩm Mộng Bạch gào khóc.
Lâm Phàm lay hắn, "Ông có số điện thoại của Long Điềm không?"
Thẩm Mộng Bạch mơ mơ màng màng, "Gì... Long Điềm gì cơ..."
"Alpha kia ấy!"
Có lẽ danh từ Alpha này đã kích hoạt thời gian tỉnh táo ngắn ngủi của Thẩm Mộng Bạch, hắn dừng lại vài giây, "... Trong điện thoại..."
Quỷ tâm cơ.
Lâm Phàm đưa tay sờ soạng khắp nơi, từ túi áo khoác đến túi quần hắn, hằn học nói: "Điện thoại của ông ở đâu?"
Thẩm Mộng Bạch vùi đầu vào gối, im lặng chỉ chỉ bàn làm việc.
Lâm Phàm nhào đến cầm lấy điện thoại hắn để trên bàn, "Mật mã là gì?!"
Thẩm Mộng Bạch khóc không ra nước mắt, âm thanh từ trong gối truyền đến, "Bốn số 8!"
Lâm Phàm mở khoá điện thoại của Thẩm Mộng Bạch, dò trong danh bạ tìm thấy số liên lạc của Long Điềm, cảm tạ Thẩm Mộng Bạch vẫn chưa muộn tao đến mức đặt cho người ta cái tên thô tục gì.
Lâm Phàm lưu dãy số vào điện thoại của mình, siết chặt điện thoại đi đến góc hành lang tối om không người chỉ có ánh đèn cảm ứng nhấp nháy, dựa vào tường hít sâu một hơi, gió lùa vào hành lang khiến mồ hôi lạnh trên người thấm lại vào da thịt, cổ ớn lạnh. Anh đứng thẳng người một lúc, nhấn nút gọi điện cho Long Điềm.
Màn hình sáng lên hiển thị giao diện cuộc gọi, đầu bên kia ngắt quãng vài giây, bíp một tiếng chuyển sang một giọng nữ rõ ràng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com