Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

73.

Lâm Phàm đầu bù tóc rối, chui ra khỏi đống chăn bông mềm như đám mây, điện thoại cầm trong tay trong lúc mơ màng không biết đã ném đi chỗ nào. Anh bước chân trần lên tấm thảm dày, mò mẫm dưới gầm giường hồi lâu mới tìm thấy điện thoại ở vị trí kì quái. Lâm Phàm kéo rèm cửa, trời đã xế chiều, gió thổi bầu trời trong vắt không một gợn mây, ánh nắng hanh khô chiếu thẳng lên mặt kính cửa sổ khổng lồ, thật không ngờ ánh sáng ở đây lại tốt đến vậy. Lâm Phàm lẩm bẩm, cảm thán bản thân đã lâu chưa ở chỗ nào lạ lẫm lại ngủ say như chết thế này. Đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Lâm Phàm đứng thẳng, âm thầm đi tới dỏng tai lên hỏi: "Ai đó?"

"Trà chiều của ngài đã được đưa đến ạ."

Lâm Phàm vội vàng đẩy đống giá treo áo, ghế tựa cùng mấy thứ linh tinh khác sang một bên, ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là đỉnh đầu của một cô gái trẻ tuổi. Anh mở cửa phòng, nữ nhân viên phục vụ hiểu rõ đạo lý giới hào môn thâm sâu như biển biết càng nhiều càng dễ chết sớm, mí mắt cũng không hề nhấc, chỉ nhanh chóng đẩy xe ăn nhỏ đi vào.

Lâm Phàm ho hai tiếng, nói: "Cái kia, để ở trước cửa là được rồi."

Cô gái nhỏ rốt cuộc không kìm được nghi hoặc liếc nhìn anh, không nói lời nào, quy củ đẩy xe ăn đặt ở bên cạnh cửa, vươn tay muốn giúp anh đóng cửa phòng lại.

Lâm Phàm chặn cánh cửa sắp khép lại, "Vừa hay tôi muốn đi ra ngoài."

Cô gái ngẩn người một lúc, nghiêng người lễ phép mời anh đi trước.

Lâm Phầm còn đứng trước cửa lề mề hồi lâu, đút tay vào túi quần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra chờ nhân viên phục vụ làm xong việc, đi theo phía sau cô bước ra khỏi hành lang, qua vài chỗ rẽ, thừa dịp cô nàng vừa quẹt thẻ thang máy chuẩn bị đóng cửa liền nhanh chân xông vào bên trong, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Thưa ngài, đây là lối đi dành cho nhân viên."

Lâm Phàm nói: "Tôi thích đi lối dành cho nhân viên."

"Ờm..." Nữ phục vụ nhìn nút bấm đi xuống tầng trệt, "Thang máy này chỉ đi đến khu vực của nhân viên ở tầng 25 thôi ạ. Ngài phải đổi sang thang máy dành cho khách."

Lâm Phàm nói: "Không sao," Anh cười khẽ, "Vẫn may còn có cô."

Cô gái hơi cúi đầu, một lúc sau mặt đã đỏ bừng.

Lâm Phàm mới đầu không hiểu tại sao cô nàng lại không nói gì, lén nhìn sắc mặt cô thật lâu cuối cùng cũng vỡ lẽ, nhất thời lúng túng không biết nên nói cái gì. Liếc một cái đã biết anh chỉ là một Beta bình thường, tuyệt đối đừng hiểu lầm đó nhaaa.

Thang máy chầm chậm đi xuống, không gian hai người bên trong tương đối trầm lặng, đi thẳng một đường xuống tầng 25. Lâm Phàm vốn muốn tìm cách để cô nàng tiếp tục đưa mình xuống tầng một, suy nghĩ một chút lại im bặt. Cửa vừa mở, anh lập tức vọt ra ngoài, "Cám ơn nhé, tạm biệt."

74.

Vài tiếng trước, Long Điềm nằm vật ra giường gửi cho Đường Niệm một tin nhắn, "Anh, gian phòng ở khách sạn Victoria của anh cho em mượn dùng chút."

Đường Niệm đang bận tối mặt vẫn có thể gửi tin nhắn trả lời, "Thằng nhóc con nhà mi còn học được ở đâu cái trò tiền trảm hậu tấu, tối mai anh còn phải tiếp đãi khách, chú ý đừng có quá trớn."

Mấy phút sau lại nhắn thêm một tin, "Thẻ phòng đặt trên bàn trà ở giữa đại sảnh C12 cho anh."

Long Điềm tắt máy, đặt điện thoại lên ngực thở gấp, đột nhiên lăn qua lăn lại trên giường mười vòng, a a a Lâm Phàm đang ở phòng kế bên đó a a a như vầy làm sao ngủ được?! Làm sao ngủ?! Long Điềm ôm chặt gối đầu, trong lòng nhộn nhạo bộc phát xuân tình. Nếu Lâm Phàm mời hắn ngủ chung thì tốt rồi, cơ mà ngủ chung phỏng chừng sang ngày hôm sau sẽ bị lôi cổ đến đồn công an ngay. Nhưng vẫn muốn ngủ với Lâm Phàm quá đi áuuu.

Long Điềm vội vàng bò dậy dán người lên bức tường đối diện, lỗ tai áp sát vào tường, cái khách sạn nát này vì sự riêng tư của quý khách quỷ quái gì đó nên cách âm vô cùng tốt, có lẽ dù Lâm Phàm bên kia hát karaoke hắn cũng sẽ không nghe thấy chút động tĩnh nào.

Long Điềm chán nản thu mình vào góc tường vẽ vòng tròn, không hiểu sao vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến cùng nhiệt độ ấm áp thích hợp trong phòng, đầu hắn cúi xuống từng chút từng chút một.

Điện thoại rung lên một lúc làm Long Điềm giật mình tỉnh giấc, đều là tin nhắn rác. Lông tơ hắn dựng đứng, hoảng hốt mở cửa lao ra ngoài hành lang, nhân viên phục vụ của khách sạn đến dọn vệ sinh vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn quần áo xộc xệch.

"Buổi chiều tốt lành thưa ngài Long."

"Đã qua một ngày rồi sao?!"

"Hả?!" Nhân viên phục vụ nghiêng đầu.

Long Điềm vò đầu tóc rối bời một trận, phẩy tay: "Không có gì không có gì anh làm việc đi... Chờ chút."

Nhân viên phục vụ dừng bước.

"Anh đừng vào phòng này." Long Điềm chỉ vào căn phòng khép chặt cửa, "Vẫn có người đang ngủ."

"Không có ai mà?" Bàn tay đeo găng trắng của nhân viên dễ dàng đẩy cửa đi vào, bên trong trống không, chỉ có một chiếc xe ăn nhỏ cạnh phòng thay đồ.

Long Điềm đẩy nhẹ anh sang một bên tự mình bước vào, Lâm Phàm, điện thoại của Lâm Phàm, áo khoác của Lâm Phàm, tất cả đồ đạc của Lâm Phàm đều biến mất. Hắn nói: "À, căn phòng này anh không cần phải dọn dẹp, tối nay Đường Niệm đến, để anh ấy dùng phòng khác."

"Vâng." Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng bước ra ngoài, còn vô cùng thận trọng giúp hắn đóng cửa phòng.

Em ấy vẫn bỏ đi. Em ấy quả thực bỏ đi rồi. Long Điềm như bị rút cạn hơi thở, đột nhiên ngã nhào xuống chiếc giường trắng tinh mềm mại kia.

Là mùi hương của em.

75.

Lâm Phàm vừa bước ra, suýt chút nữa va phải người đối diện trên tay bê một đống hộp xếp chồng. Nữ phục vụ nhanh chóng ấn nút mở cửa.

"Rất xin lỗi rất xin lỗi." Lâm Phàm vội vàng xin lỗi. Chồng hộp còn cao hơn cả người, từ phía sau truyền đến một giọng nói đầy nam tính: "Không sao không sao, làm phiền đỡ giúp tôi một chút."

Cô gái cùng Lâm Phàm lập tức giúp hắn đỡ chồng hộp đang nghiêng ngả sắp rơi xuống, Lâm Phàm vươn tay giúp hắn cầm một nửa, cánh tay trĩu xuống suýt nữa sẩy tay làm rơi đồ—— Thứ gì mà nặng quá vậy.

"Ngài Bạch?" Nữ phục vụ gọi tên người vừa đến. "Sao ngài lại ở đây?"

"Tiểu La à, may mà gặp cô, ngài Đường không đưa thẻ cho tôi, tôi tự leo lên lầu bằng lối đi nội bộ." Chàng trai đặt hộp xuống thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Đây là mấy thứ ngài Đường chuẩn bị để tối nay đưa cho khách, có thể phiền cô đi cùng tôi bê đồ lên lầu không?"

Lâm Phàm nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của cô nàng, thực sự không có vẻ gì có thể nâng nổi chồng hộp bề ngoài trang trí đẹp đẽ tinh xảo bên trong nặng chết người đấy, càng khó tượng tượng làm sao thanh niên kia vừa rồi có thể tự mình khiêng đống đồ nặng như vậy leo lên tầng 25.

"Hay là để tôi phụ anh bê đồ lên đi, nhưng tôi có chút việc gấp, chỉ có thể giúp hai người chuyển vào trong phòng." Lâm Phàm lương tâm cắn rứt lên tiếng.

Chàng trai nhẹ nhàng vỗ tay, nói: "Vậy cảm ơn cậu rất nhiều."

Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại vang lên từ bên trong túi áo khoác. Chàng trai cười trừ với hai người trong thang máy, quay người nghe điện thoại.

"Chào ngài, là tôi, tôi là Bạch Thực."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com