Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

90.

Lâm Phàm cả người căng thẳng, miệng lưỡi bắt đầu khô, ngồi kiểu nào cũng thấy không thoải mái. Chờ đến thời điểm dừng đèn đỏ, Long Điềm quay đầu nhìn Lâm Phàm tư thế ngồi như học sinh tiểu học, nói: "Em say xe hả? Có muốn uống chút nước không—— Nana, đưa cho thím bình nước."

Lâm Phàm vốn đang căng thẳng, lại đụng phải loại cà lơ phất phơ muốn sờ thử mông cọp như Long Điềm, anh kéo cà vạt của hắn, hung dữ nói: "Anh thử ghẹo em một câu nữa xem?"

"Đại ca, anh sai rồi, đại ca à, sắp chuyển sang đèn xanh rồi kìa!" Long Điền kêu thảm.

Lâm Phàm buông tay, thầm thở phào một hơi. Nếu đặt chuyện này vào thời gian trước, chắc chắn anh sẽ cảm thấy bản thân của hiện tại đã bị quỷ mê hoặc rồi. Nếu người anh hẹn hò là một Beta, gặp gỡ cha mẹ cũng chẳng phải chuyện to tát gì, anh từ trước đến giờ vẫn luôn thận trọng trong việc đối nhân xử thế, cứ cho là điều kiện hai bên gia đình chênh lệch, vậy thì nỗ lực thật nhiều vào, chí ít ở trước mặt ba mẹ đối phương cũng phải thể hiện trách nhiệm của bản thân. Nhưng Long Điềm là một Alpha, ba mẹ của anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Đặc biệt, có khả năng đây là nhà giàu nứt đố đổ vách. Anh cảm thấy bản thân mình như đang bị trói vào một chiếc xe chở tù nhân, không biết sẽ bị đưa đến nơi nào, cũng không thể tự làm chủ.

Radio đang phát đĩa đơn mới của một ca sĩ tuyến mười tám không tên tuổi nào đấy, Long Điềm ngồi bên cạnh anh, từ trong cổ họng phát ra một đoạn ngâm nga theo giai điệu, "Vui lắm hử?", Lâm Phàm hỏi.

Long Điềm cầm vô lăng, "Đương nhiên rồi."

Chiếc xe phóng như bay rời khỏi đường cao tốc của thành phố, các toà nhà cao tầng xung quanh cũng dần dần trở nên thưa thớt. Lâm Phàm thầm nghĩ, quả nhiên là người có tiền, kiểu này đừng nói là khu biệt thự nghỉ dưỡng trên núi nha. Anh vừa nghĩ như vậy liền thấy Long Điềm đã lái xe lên núi rồi.

"Long thiếu, năm nay ngài đến khá sớm đấy ạ." Trên đường núi ngoằn nghèo có một trạm gác nhỏ, Long Điềm vừa kéo cửa kính xe xuống, bác bảo vệ lớn tuổi đã tiến đến chào hỏi.

"Vâng, những người khác chưa đến sao?"

"Chưa, chuyện này cũng đâu thể sắp xếp theo ý cậu được." Chú bảo vệ cười haha nói.

91.

Đúng là người có tiền, dưới chân núi vậy mà còn có cả bảo vệ canh gác. Lâm Phàm im lặng dán chặt người dựa vào lưng ghế. Nana dường như cảm thấy được Lâm Phàm có chút căng thẳng, lại gần liếm liếm ngón tay anh, Lâm Phàm nhẹ nhàng xoa lên đầu mũi ươn ướt của nó.

Sáng sớm trên núi không có người, Long Điềm nhấn chân ga chạy thẳng lên núi. Bên đường cây cối xanh tốt khẽ rung rinh, chút ánh nắng hiếm hoi của ngày đông chiếu trên con đường xe chạy. Trên tán lá, lác đác vài con sẻ nhỏ bị tiếng bánh xe làm giật mình, vỗ đôi cánh bé xíu bay đi mất. Long Điềm nắm vô lăng ngâm nga một khúc nhạc lạc tone. Lâm Phàm quay đầu im lặng nhìn vẻ mặt tươi roi rói của hắn, lại khẽ thở dài một hơi.

Quả nhiên là anh bị ma quỷ mê hoặc rồi, nên mới không biết cách làm sao để từ chối đối phương.

"Đến rồi."

Lâm Phàm tháo dây an toàn bước xuống xe, hàng cổ thụ rậm rạp, đá cuội trắng trải dài một đường, sạch sẽ đến mức không tưởng. Nhưng xung quanh lại không hề thấy bóng dáng của một toà nhà lớn nào? Lâm Phàm trong lòng gào thét, chơi anh à?! Nếu Long Điềm lại nói với anh đây là cổng lớn nhà hắn, đi thêm 2 tiếng đồng hồ nữa là thấy sân trước chắc anh xỉu ngang liền tại chỗ.

Long Điềm vòng ra phía sau xe, từ trong cốp lấy ra 2 bó hoa được bọc một cách cẩn thận đẹp đẽ, trong lòng Lâm Phàm có chút hồi hộp. Trong phút chốc liền quên mất anh còn đang thầm cà khịa Long Điềm ăn mặc chải chuốt nhìn cũng khoa trương quá rồi. Nana nhảy nhót xung quanh Long Điềm, Long Điềm vỗ vỗ lên đầu nó: " Đi đi!" Nana lập tức phóng như bay đến sườn đồi nhỏ bên cạnh cây cổ thụ, vui vẻ lăn vòng vòng đùa nghịch.

Lâm Phàm nói: "Đây là..."

Long Điềm: " À, ba mẹ và ông nội anh đều được chôn cất ở đây." Hắn chỉ vào mấy khối đá cẩm thạch được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, "Vốn là muốn đợi năm mới đi cùng họ hàng đến đây, nhưng cảm giác có thể em sẽ không thích kiểu tụ tập như thế, nên hôm nay chúng ta đến sớm thăm họ vậy."

Lâm Phàm và Long Điềm cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ những bó hoa khô héo trước mộ, đặt bó hoa mới lên. Lâm Phàm khẽ ngước nhìn tấm ảnh được khảm trên ngôi mộ, ba mẹ của Long Điềm đều rất trẻ trung xinh đẹp, ba Long lại càng có loại khí chất uy nghiêm, Long Điềm dường như cũng được thừa hưởng đường nét ấy của ba hắn, vài năm sau có lẽ sẽ càng giống ba hơn.

lâm Phàm nói: " Anh, có cần nói với họ vài lời không, em sang kia đợi anh nhé?"

Long Điềm lắc đầu, nói: "Không cần đâu, dù sao bọn họ cũng không nghe thấy."

Ê.

Long Điềm đứng trước mộ một lúc lâu, không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Lâm Phàm đứng phía sau chờ hắn, nhìn năm sinh, năm mất được khảm trên mộ, đều là mới ba mươi mấy tuổi đã qua đời. Anh nghĩ, có lẽ khi ấy Long Điềm vẫn còn rất nhỏ.

" Đi thôi." Long Điềm quay người gọi Lâm Phàm, "Đi ra xe lấy hoa, lát nữa đi đến chỗ của ông nội anh gần đó."

Lâm Phàm nhận ra giọng nói của Long Điềm có chút thay đổi, nếu nói rằng từ lúc sáng sớm đến bây giờ như một dây cung kéo căng hết cỡ, thì hiện tại rốt cuộc hắn lại giống Long Điềm mà anh quen biết hơn. Chẳng lẽ vừa nãy bản thân anh cũng căng thẳng như vậy sao?

Lâm Phàm nhìn xung quanh một lượt, "Này, có phải Nana đi lạc rồi không?"

Long Điềm nói: "Không sao, có lẽ nó chạy đến chỗ dì Đường bên kia, anh Thực bọn họ thường hay dắt nó đến đấy, sẽ không lạc đâu."

92.

Sau khi đến nơi của ông nội Long Điềm, giọng nói Long Điềm rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, lại vỗ nhẹ lên bia mộ, nói với ông hắn rằng Lâm Phàm là người bạn trai hắn đã phải theo đuổi rất lâu mới có được, còn dông dài lảm nhảm nói ông hắn ở dưới kia xin phù hộ bọn hắn thăng quan tiến chức, cả tiền cả tình đều thuận lợi.

Lâm Phàm đứng bên cạnh thấy vậy, nhẹ nhàng thở dài. Giờ phút này có thể thấy Long Điềm thật ra vẫn là một đứa nhỏ lớn lên trong sự cưng chiều. A, cái tên Long Điềm không não kia lại quay trở về rồi, thật an tâm.

" Ông nội ông nội con nói ông nghe, nếu con nói muốn kết hôn với Tiểu Phàm, sẽ có người không đồng ý chứ?"

Quả nhiên lại lạc đề. Lâm Phàm nói: "Em không đồng ý!"

Long Điềm: "Anh đang thương lượng với ông nội mà!"

Lâm Phàm nói: " Long lão tiên sinh, người đừng nghe Long Điềm nói bậy, tụi con vẫn chưa đến mức đó đâu."

Long Điềm nói: "Anh không quan tâm, anh muốn kết hôn với em cơ."

Long lão tiên sinh xin người cho sét xuống đánh chết anh ấy đi ạ.

Sau khi quét dọn sạch ngôi mộ, hai người đi dạo dọc theo con đường nhỏ, tiện thể tìm Nana. Lâm Phàm lúng túng nói: "Em còn cho rằng..."

Long Điềm thoải mái hào sảng nói: " Không sao, những người còn sống trong nhà anh em đều đã gặp cả rồi."

Nói như vậy, trong nhà Long Điềm chỉ còn lại hắn và Đường Niệm?

Long Điềm nói: " Ừm, Nana chắc hẳn phải ở chỗ dì Đường, nhưng anh không biết dì Đường có ghét anh hay không, nên em đi gọi nó quay lại đi, ở đằng kia kìa."

Lâm Phàm nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy một ngôi mộ được khoanh tròn nằm phía trong góc nhỏ, Nana đang nằm phát ngốc trước mộ.

Lâm Phàm hô một tiếng Nana, Nana liền lập tức chạy đến.

" Đó là mẹ ruột của anh trai anh, anh gọi bà ấy là dì, thật ra anh chưa từng gặp bà ấy." Long Điềm cúi xuống vuốt ve bộ lông dày của Nana, " Anh với anh trai là anh em khác mẹ, nhưng bọn họ đều qua đời từ rất sớm, anh từ lúc mười mấy tuổi hầu như đều là ở bên anh trai mình."

Lâm Phàm tâm trạng phức tạp, "Là như thế sao..." Anh khẽ đáp lại. Chợt anh có chút muốn lại gần, cho Long Điềm một cái vuốt ve trên tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com