Chương 5
17.
Lâm Phàm cầm dùi cui bị doạ sợ đến mức nhảy dựng, lui về phía rèm cửa sổ bên cạnh, "Anh muốn làm gì hả, đừng tưởng anh là Alpha thì tôi sợ anh." Lâm Phàm đứng trong góc duỗi dùi cui móc quần áo trên lưng ghế ném lên chăn, "Nhanh, mặc quần áo vào, dám giở trò lưu manh đồi bại thì đợi mà bóc lịch đi!"
Long Điềm mặt như đưa đám, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Phàm nổi trận lôi đình, "Anh còn mặt mũi để hỏi nữa à?"
Long Điềm nghe vậy, nước mắt tuôn rơi lộp độp, ôm ga trải giường che ngực bi phẫn đan xen nhìn Lâm Phàm, "Sao cậu có thể làm vậy?"
Lâm Phàm tức giận xắn tay áo lên, vớ lấy dùi cui tiến lên phía trước chuẩn bị đánh hắn, "Tôi làm sao? Hử?"
Long Điềm ôm ga trải giường, bị Lâm Phàm ép sát từng bước một lùi về phía đầu giường: "Tôi vẫn còn là xử nam đó!"
"Nói vậy mà cũng nói được hả!" Lâm Phàm nện một gậy lên chiếc giường king size mềm mại khiến đệm lõm xuống một lỗ, doạ Long Điềm sợ run. "Mặc đồ vào!"
Long Điềm đáng thương một bên cảnh giác nhìn Lâm Phàm, một bên nhặt áo sơ mi của mình, quần của mình, thắt lưng của mình. Quần áo đã được sấy khô, còn phảng phất mùi hoa oải hương của nước xả vải, "Cậu vậy mà lại đem đồ của tôi đi giặt khô để tiêu huỷ chứng cứ!" Hắn kinh ngạc la lên.
Lâm Phàm trợn mắt, "Đồ khùng." Dĩ nhiên phải đem đi giặt rồi, ttrên đó dính bao nhiêu mồ hôi nước mắt của Omega, còn ti tỉ thứ quỷ quái khác nữa, không giặt chẳng lẽ đợi pheromone của tên dâm tặc này phát tác cưỡng gian nhân viên khách sạn chắc.
Long Điềm phát điên, từ trên giường nhảy xuống, nhào tới thùng rác bên cạnh tủ đầu giường lục lọi điên cuồng, đáng tiếc bên trong vô cùng sạch sẽ, còn toả ra mùi thơm tao nhã của khách sạn 5 sao. Trong lòng hắn nổi lửa mãnh liệt, tưởng chừng có thể nấu được cả lẩu luôn. "Bao đâu?"
Lâm Phàm chớp chớp mắt, mơ hồ, "Bao gì?"
"Đêm qua không đeo bao?!"
Lâm Phàm cười lạnh, khoanh tay trước ngực khinh bỉ nói: "Anh nghĩ tôi sẽ để anh có cơ hội dùng bao an toàn sao?"
Long Điềm ngửa mặt lên trời thét dài, xé rách rèm cửa.
Lâm Phàm nhìn hắn ngồi xổm một góc lên cơn thần kinh, cảm thấy rất thú vị. Đương nhiên tại thời điểm đau lòng tột cùng (Long Điềm nghĩ ) như vậy, cười thành tiếng quả thực trông như thằng rồ, thế là anh phải cố gắng nhịn cười vô cùng khổ sở.
Long Điềm quay đầu nhìn biểu cảm vặn vẹo khác thường của Lâm Phàm, la lên: "Uổng công tôi còn cho rằng cậu là người tốt!"
Lâm Phàm buông tay nói: "Tôi là người tốt mà."
Long Điềm nói: "Người tốt mà lại đi cưỡng hiếp người khác à?"
Lâm Phàm: "Tôi?!"
Long Điềm nói: "Tôi vẫn còn tem đó, vậy mà cậu cũng xuống tay cho được hức hức, ai cũng bảo Omega sẽ lừa gạt người ta, không ngờ cả Beta cũng thế hức hức hức..."
Lâm Phàm giữ chặt vai hắn, "Chờ chút..."
Long Điềm hít sâu một hơi, trịnh trọng nắm lấy tay Lâm Phàm, nói: "Chuyện đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, cậu có mang theo sổ hộ khẩu không?"
Lâm Phàm nghiêng đầu, nói: "Báo cảnh sát thì cần sổ hộ khẩu làm gì."
Long Điềm nói: "Tôi cưới cậu!"
"Hả?"
18.
Lâm Phàm bị Alpha cường tráng mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa, "Vậy về nhà gặp ba mẹ cậu trước, sau đó đến gặp ba mẹ tôi, muộn nhất là xế chiều hôm nay phải đi đăng kí kết hôn xong. Không thể chậm trễ nữa, năm giờ chiều cục dân chính đóng cửa rồi!"
Lâm Phàm đạp mạnh vào chân hắn: "Tên tội đồ nhà anh giỏi gớm, còn muốn lừa hôn hả hay gì, uổng công lúc đó tôi tin tưởng anh, giúp anh khai báo..."
Nhân viên phục vụ thắt nơ chỉnh tề nhẹ nhàng gõ cửa phòng, "Thưa ngài, vừa nãy ngài có gọi toàn bộ món ăn chế biến từ hải sản tươi của Địa Trung Hải vận chuyển qua đường hàng không..."
Lâm Phàm: "Cứu mị với cứu mị với mau báo cảnh sát á á á!"
19.
Nửa tiếng sau.
Nhân viên công tác mí mắt không buồn nhấc, "Họ tên."
"Long Điềm."
"Giới tính."
"A, Alpha..."
"Trình bày tội anh đã gây ra đi"
"Tôi, tôi không phạm tội!" Long Điềm đột nhiên bật dậy, lớn tiếng nói.
"Ngồi tại chỗ! Kêu anh đứng dậy à?"
Long Điềm ủ rũ quay trở về ghế nhựa. "Ừa.."
Lâm Phàm khoanh tay ngồi bên cạnh, chỉ vào hắn nói: "Đồng chí, chính là người này, không chỉ xâm hại tình dục với Omega, ngay cả Beta cũng không tha!"
Long Điềm nói: "Tôi không có, thề với trời..."
Lâm Phàm nói: "Thề thốt mà có ích thì còn cần cảnh sát làm gì!"
Long Điềm ngây ngẩn há hốc mồm, lầm bầm một câu, lại rầu rĩ cúi đầu ngồi trở về.
Lâm Phàm nói: "Đồng chí, là anh ta tối hôm qua ở Lan Chi Phường nảy sinh ý đồ dâm loạn với Omega, sau khi bị tôi bắt được còn muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi."
Long Điềm rầu rĩ lúng ta lúng túng: "Tôi không..."
Lâm Phàm nói: "Bởi vì tôi không đồng ý nghe theo nên anh ta muốn thông qua hình thức hôn nhân, từng bước một trói buộc nhân quyền của tôi."
Long Điềm nói: "Không có mà..."
Lâm Phàm nói: "Anh đừng có nguỵ biện."
Long Điềm nói: "Tôi không nguỵ biện..."
Nhân viên công tác ho khan hai tiếng, hỏi: "Anh bị tố cáo là có ý đồ dâm loạn với Omega ở Lan Chi Phường, có thật vậy không?"
Long Điềm ra sức lắc đầu: "Tối hôm qua tôi ở Lan Chi Phường là do khách hàng muốn cảm ơn nên mời tôi đến đấy, nhưng tôi thực sự không cưỡng hiếp ai hết!" Hắn hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Phàm, "Nói thì phải có bằng chứng!"
Lâm Phàm cứng họng trợn tròn mắt, tên lưu manh này lại còn dám đòi bằng chứng với anh. Bằng chứng? Toàn bộ bằng chứng đều bị anh giặt trôi hết rồi còn đâu!
"Tối hôm qua tôi cùng đồng nghiệp..." Lâm Phàm nói được một nửa đột nhiên im bặt, hôm qua Tiểu Trương sụt sịt nước mắt chảy ròng ròng cầu xin anh giữ bí mật, nếu không sẽ bị sếp đuổi việc. Lời nói còn văng vẳng bên tai, nếu bên cảnh sát muốn điều tra, vậy sẽ gây liên luỵ đến Tiểu Trương rồi? Anh ngừng một lúc, im lặng không nói gì.
Nhân viên công tác hỏi: "Cậu với đồng nghiệp làm sao?"
Lâm Phàm lắc đầu: "À, cái này không quan trọng, quan trọng là anh ta đã cưỡng hiếp Omega, tôi tận mắt chứng kiến!"
Nhân viên công tác nói: "Bên đương sự anh còn gì để nói không?"
Long Điềm nói: "Tôi cảm thấy hơi khó mở lời." Hắn mím mím môi: "Bị cậu ta tố cáo phải ngồi tù sao?"
Nhân viên công tác nói: "Anh đây là vi phạm pháp luật, phải tạm giam."
Long Điềm nói: "Nhưng cậu ta xâm phạm tình dục tôi mà..."
Lâm Phàm sợ đến nỗi nhảy dựng lên, "Cái gì?!"
"Tối hôm qua tôi cùng khách hàng đến Lan Chi Phường uống rượu, lúc tỉnh lại phát hiện mình bị mang đến một gian phòng ở khách sạn, cả người đầy vết xanh tím. Là, là cậu ta cưỡng bức phát sinh quan, quan hệ với tôi..." Long Điềm rụt rè ngước mắt nhìn Lâm Phàm.
"Hả?!"
Nhân viên công tác kéo mắt kính xuống một nửa, nhìn Lâm Phàm.
"Tôi là Beta thì làm ăn được gì với Alpha! Chúng tôi không hề phát sinh quan hệ được chưa?"
"Cậu nói láo!" Long Điềm tức giận đứng lên, bi phẫn chỉ xuống đũng quần, "Không phát sinh quan hệ, vậy tại sao hoạ mi của tôi lại đau như vậy!"
Lâm Phàm: "!!"
Nhân viên công tác: "?!"
Lâm Phàm: "Ờ, chuyện này ấy mà...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com