Chương 8
28.
Lâm Phàm há hốc mồm, lướt qua đồng nghiệp đầu tóc bóng loáng nhìn người mới đến, cảm giác dạ dày lại quặn một trận, quả thật như sấm giữa trời quang ngũ lôi oanh đỉnh.
Ánh mắt đồng nghiệp bên cạnh bừng sáng, niềm nở quét mắt tứ phía quanh người đối phương như con khỉ động dục, Lâm Phàm cảm giác nếu trong phòng này không phải có bốn người đang đứng đây, có lẽ đồng nghiệp đã phóng đến ngồi lên đùi Alpha kia ngay lập tức.
"Đây là Lâm Phàm, Thẩm Mộng Bạch, là nhân viên thâm niên trong bộ phận của chúng tôi, ngài cần gì cứ nói bọn họ tìm giúp là được." Trưởng phòng quả không hổ là trưởng phòng, lòng không chút gợn sóng nói xong còn tiện thể lườm Thẩm Mộng Bạch một cái, nhàn nhã bước ra ngoài.
Đương sự ba người, hai người ngây như phỗng, một người vui đến múa may quay cuồng.
Trong lòng Lâm Phàm như gió giật sóng gầm, vãi chưởng, là do anh mù hay thế giới này bị đảo lộn rồi, cái vị ngồi đối diện anh quần áo bảnh bao trông vô cùng khí chất vô cùng lịch thiệp kia vậy mà lại là tên dê xồm trời đánh thánh vật Long Điềm.
"Ờm, chuyện này..." Long Điềm nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, hơi nghiêng người về phía đồng nghiệp cười ôn hoà như gió xuân, không hề có chỗ nào giống một tên bệnh thần kinh, nói: "Thật ngại quá, có thể giúp tôi sắp xếp báo cáo tài chính của bộ phận các cậu trong ba năm qua không? Ừm, bảng tổng kết hàng tháng chia làm hai phần, tất cả các hạng mục đối chiếu rõ ràng mang đến cho tôi xem một chút, làm phiền cậu rồi, mau đi đi..."
Đồng nghiệp bị hào quang của Alpha lấn át đến mất trí, vui vẻ hào hứng "Vâng ngài chờ chút tôi lập tức đi ngay", vèo một tiếng chạy mất.
Lâm Phàm đỡ trán, dạ dày của anh không thể chịu nổi áp lực phải ở trong phòng một mình với tên tội phạm cưỡng gian này được.
Long Điềm tư thế chống cằm cực kỳ quyến rũ, hướng về phía anh cười khẽ: "Tên của cậu nghe thật êm tai."
Lâm Phàm miễn cưỡng kéo giãn cơ mặt, "Haha, tàm tạm thôi ạ."
Long Điềm nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn anh, trông như tấm poster trai bao đặt dưới ánh đèn đỏ rực rỡ, "Từ lúc còn bé, thầy bói bảo rằng duyên phận của tôi đã được an bài với người họ Thẩm."
Lâm Phàm nói: "Ồ."
Long Điềm tiếp tục lảm nhảm, mơ màng mỉm cười nhìn anh, Lâm Phàm lạnh đến mức da gà da vịt nổi đầy người. "Sau này tôi gọi cậu là Mộng Bạch nhé?" Long Điềm cười tươi như hoa.
Lâm Phàm mắt trợn trắng, "Không được."
"Tại sao?"
"Bởi vì tên tôi là Lâm Phàm."
29.
Khuỷu tay Long Điềm chống không vững, suýt chút nữa thì đập cái cằm anh tuấn của mình lên bàn trà thuỷ tinh, sắc mặt khẽ biến, lập tức quay đầu là bờ, "Tiểu Phàm ơi."
"Biến." Lâm Phàm nói.
Long Điềm nói: "Tôi không làm chuyện gì cả."
Lâm Phàm đứng dậy, mỉm cười bẻ khớp tay kêu răng rắc.
Long Điềm ngửa đầu, cả người dán vào ghế sofa, đề phòng nhìn anh, "Cậu muốn làm gì, đừng có gây rối nha, đang ở trong công ty đó."
Lâm Phàm nói: "Biến."
Long Điềm ấm ức nhìn anh hồi lâu, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Thứ lỗi, chúng ta vốn không hề quen biết, cậu đây là muốn làm gì?"
Lâm Phàm khoanh tay nhìn hắn, "Hửm?"
Long Điềm nói: "Đúng rồi, tôi có một đứa em trai sinh đôi..."
Lâm Phàm vỗ một chưởng sau gáy hắn, "Sinh đôi cái con khỉ, muộn rồi!"
30.
Thẩm Mộng Bạch chân chó đẩy cửa tiến vào, bưng tách trà nhỏ bằng sứ còn đang toả hơi nóng, cánh tay kẹp một xấp tài liệu, tươi cười thò đầu vào, "Tôi sắp xếp xong rồi ạ." Hắn liếc mắt nhìn Lâm Phàm, không hiểu xảy ra chuyện gì, mờ mịt hỏi: "Lâm Phàm sao ông lại đứng vậy?"
Lâm Phàm cười lạnh: "Ngài Long đây nói rằng từ bé thầy bói bảo anh ấy và người họ Thẩm cực kỳ có duyên."
Đồng nghiệp hai mắt pika phát sáng, vẫn nhớ phải giữ chút liêm sỉ của một Beta, ỏn ẻn kéo kéo góc áo ngồi cạnh Lâm Phàm bên kia, "Haha, ngài Long ngài nói đùa gì vậy ạ." Hắn thẹn thùng cúi đầu.
Long Điềm há mồm trợn mắt không nói nên lời.
Lâm Phàm đẩy xấp tài liệu dày cộp về phía Long Điềm, không mặn không nhạt nói: "Mời ngài xem qua."
Lâm Phàm ngồi sát bên cạnh Thẩm Mộng Bạch, lập tức ngửi thấy mùi hương sực nức. Cái tên tai hoạ này rõ ràng không chỉ ra ngoài pha trà, còn cố ý phun một đống nước hoa chứa pheromone dành riêng cho buổi hẹn hò. Tuy pheromone thuộc về lĩnh vực chữa trị, nhưng cũng khiến người khác không thể cưỡng lại được mà nảy sinh tình cảm trong lòng. Những năm gần đây, các thương nghiệp lớn đã tung ra nhiều loại nước hoa khác nhau dành cho nam và nữ, mô phỏng pheromone theo các biểu ngữ "Quyến rũ", "Tăng sức hấp dẫn" và "Tăng tính gợi cảm". Kì thật chút pheromone trong mấy chai nước hoa ấy, đừng nói Lâm Phàm, ngay cả Lâm Nghiễn cũng không thể chỉ ra được mặt tốt và mặt xấu, nói cho vuông là vô dụng. Lâm Phàm đặt cho nó cái tên là "Cuộc hẹn giấu mặt." Thử hỏi ngay cả yêu đương cũng phải gửi gắm hy vọng vào pheromone, vậy thứ tình cảm này cũng thảm hại quá rồi. Song ngoại trừ Lâm Phàm, vẫn có rất nhiều người ôm ấp giấc mộng yêu đương như Thẩm Mộng Bạch đổ tiền vào mấy chỗ gian thương trục lợi này.
Lâm Phàm hắt hơi một cái, mùi nước hoa của Thẩm Mộng Bạch nồng không chịu được, anh cảm thấy đầu lưỡi đắng nghét, dạ dày lên cơn khó chịu. Long Điềm ngồi đối diện nhìn sắc mặt của anh, không biết nên làm gì mới phải, chợt thấy anh đột nhiên đứng dậy che miệng đi ra ngoài.
"Này, cậu sao vậy?"
Thẩm Mộng Bạch nghĩ thầm hành động cố ý nhường không gian riêng hai người của Lâm Phàm cũng lộ liễu quá rồi, hắn trợn mắt nhìn Long Điềm sốt ruột đuổi theo, cũng lập tức vội vàng chạy theo sau.
Long Điềm là Alpha, đương nhiên không thể vào phòng vệ sinh của Beta, hắn đứng trước cửa phòng vệ sinh đi qua đi lại như bệnh nhân mắc chứng tiểu nhiều, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Thẩm Mộng Bạch đi ra, nói: "Xin lỗi, dạ dày của cậu ấy dạo này không được ổn lắm..."
Ánh mắt Long Điềm trở nên ảo diệu.
31.
Thẩm Mộng Bạch vẫn còn đang lải nhải dông dài: "Có thể là lúc trước cậu ấy quá mệt mỏi, hôm nay trông sắc mặt cũng không được tốt lắm, ngài Long đừng trách móc, nghề này của chúng tôi thật sự rất cực khổ, vất vả ngày đêm..."
Long Điềm sững sờ không bỏ vào tai câu nào.
" Nhà Long có đời sau rồi?" Hắn nhỏ giọng lắp bắp nói.
"Hả?" Thẩm Mộng Bạch vẫn chưa theo kịp.
Long Điềm xoay vai hắn nắm chặt, đây là điều mà biết bao Beta ước mơ tha thiết đó nha, nghiêm túc nói với hắn: "Trong bụng Lâm Phàm có con của tôi."
"Gì?" Thẩm Mộng Bạch cảm thấy thế giới này ảo quá rồi, lẽ nào thằng bạn Lâm Phàm của mình im ắng hơn hai mươi năm, rốt cuộc phát hiện mình là nam chính văn ngựa đực có thiên phú dị bẩm mang hack tool đi khắp nơi rồi gặp được định mệnh à?
"Nhưng cậu ấy không đồng ý kết hôn với tôi," Long Điềm suy nghĩ một chút, tuy rằng hắn là người bị cưỡng bức, nhưng nói xấu người khác trước mặt đồng nghiệp họ là vô đạo đức, huống chi anh là mẹ của đứa bé, là cháu dâu tương lai của nhà Long, bèn nói: "Giữa chúng tôi có chút hiểu nhầm!"
Lâm Phàm nhào đến bồn rửa tay cúi đầu vốc nước chảy từ vòi, cuối cùng cũng xua tan đi mùi nước hoa buồn nôn của Thẩm Mộng Bạch vờn quanh mũi, anh lau mặt đi ra ngoài, nhìn thấy Long Điềm mừng rỡ như điên cùng Thẩm Mộng Bạch ngây người như phỗng.
"Cậu không sao chứ?" Long Điềm chạy đến ân cần hỏi han như thể trong bụng anh có cốt nhục của hắn, Lâm Phàm nghiêm mặt đáp: "Ăn phải đồ hỏng, ngại quá, tôi muốn xin nghỉ một hôm, chuyện còn lại ngài tìm Thẩm Mộng Bạch đi, cậu ấy hiểu rõ hơn tôi nhiều."
Long Điềm quay đầu âm thầm liếc Thẩm Mộng Bạch một cái, Thẩm Mộng Bạch như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nói: "À à, thật ra có nhiều chuyện tôi không rành lắm đâu, hay là tụi tôi đưa ông đến bệnh viện kiểm tra thử, tiện ăn một bữa luôn?"
Lâm Phàm nhìn hắn như nhìn đứa dở hơi. "Kinh phí công ty trả à?"
Long Điềm khom lưng cúi đầu như thằng cháu trai, "Tôi trả tôi trả..."
Trong lòng Lâm Phàm lại hướng lên trời xanh trợn ngược mắt, cho xin đi, cái thân tàn nghèo túng đó của hắn...
Ủa khoan, mẹ nó rốt cuộc Long Điềm là ai vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com