chương 120- lần trước bị chó đuổi đã quên rồi hay sao?
CHƯƠNG 120- LẦN TRƯỚC BỊ CHÓ ĐUỔI ĐÃ QUÊN RỒI HAY SAO?
Cảnh sau đó của Phong Nhược Uyển và Mộ Bạch Chi cũng phải NG mấy lần, chủ yếu là kĩ thuật cả hai không đủ, đã thế có phần hạnh họe nhau, khiến cho đạo diễn đau đầu gần chết.
Ngày đầu tiên bấm máy đã không mấy thuận lợi, không khỏi làm người ta xuống tinh thần.
Sau đó mọi người nhanh chóng tan việc về sớm.
Kỷ Miên vừa ra khỏi đoàn thì đã bị Sơ Mục Kỳ tóm vào một góc, cắn răng nghiến lợi: "Nói! Chuyện này là thế nào? Nói không xong đừng hòng toàn thây rời khỏi đây!!!"
"Ôi con gái thân ái, ngươi còn trẻ còn khỏe, tinh thần dồi dào! Còn mẹ đây già rồi phải về sớm tịnh dưỡng nữa!!" Kỷ Miên vuốt ngực mình than thở.
Sơ Mục Kỳ chỉ hận không bẻ gãy cái cổ Kỷ Miên luôn cho rồi. Hậm hực: "Nói tiếng người!"
Kỷ Miên nhún vai: "Như ngươi thấy đấy, diễn viên mới mà, không có ô dù thì bị đổi vai diễn là chuyện như cơm bữa. Bên phía Tống Phát thấy ngươi rèn luyện hăng say vì bộ phim này, thế nên mới yêu cầu ta giữ bí mật, giữ lửa cho ngươi."
Sơ Mục Kỳ bỗng cảm thấy thế giới này quá đáng sợ, chỉ toàn lọc lừa và xỏ mũi nhau. Thật muốn trả thù xã hội vờ lờ!!
"Thôi nào, chỉ là một vai diễn, ngươi cần gì nghiêm trọng vậy không? Thấy ngươi NG 5 lần, ta còn hú hồn nữa đấy! Lạc quan lên, lần này chỉ là mẹ con, lần sau biết đâu là bà cháu, hay là bà cố và cháu gái thì sao? Đừng có tuổi trẻ chưa trải sự đời thế chứ!" Kỷ Miên vỗ vỗ má Sơ Mục Kỳ, đại ý động viên nhưng lời thật muốn làm người ta tức chết.
Kể cũng lạ, đặc thù diễn viên thì không quá nên coi trọng những tiểu tiết này chứ. Lắm lúc yêu cầu quay phim cũng rất ngược đời đâu, trong phim nam nữ chính ân ân ái ái, nhưng ngoài đời nữ chính lĩnh giấy hôn thú với nam thứ. Cái gọi là diễn xuất và chuyện đời thường trái ngược nhau là dĩ nhiên.
Con công điên này đóng phim cũng không phải ngày một ngày hai, hà tất chấp nhặt thế nhỉ?
Sơ Mục Kỳ trắng mắt xem thường: "Nói hay nhỉ, thế đổi lại là ngươi đi. Bây giờ ta đóng vai mẫu thân ngươi, ngươi chịu được không?"
Kỷ Miên mặt không đổi sắc nói: "Mẫu thân, tháng sau tới tiền học phụ đạo của ta rồi đấy!"
Sơ Mục Kỳ tỏ vẻ đã chịu sát thương phép mãn cấp rồi. Tra nữ này con bà nó quá hung tàn, đấu không lại! À không, phải là mặt dày không lại!
"Cút, cút, cút!! Gia đều bị ngươi nghẹn chết rồi!!" Sơ Mục Kỳ tỏ vẻ tan chợ, đuổi Kỷ Miên như đuổi tà, để tránh bản thân bị tổn thương tiếp.
Kỷ Miên méo mặt. Ngươi lôi ta vào đây làm gì rồi đuổi ta? Hay nhể, ngứa đòn à?
"Miên tỷ, Miên tỷ!... Người đâu rồi?" Giọng Tiểu Vi loáng thoáng.
Vì dạo gần đây Kỷ Miên dần hot, không còn trong trạng thái "người thường" như trước kia, đi trên đường một lúc cũng có khi gặp vài người nhận ra nàng, chạy đến xin chữ kí chụp ảnh chung. Thế nên Tiểu Vi được Lý Nhị phân công đưa đón Kỷ Miên luôn.
...
Cuối tuần, Kỷ Miên có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cùng Kỷ Giang Hạ đi gặp Kỷ lão gia tử.
Đây là lý do nàng nói Lý Nhị xếp cho mình một ngày trống.
Sau chuyện nháo đêm khuya rất lâu về trước của Mộ Bạch Chi, hai mẹ mơ hồ nhận ra Mộ Bạch Chi không thích Kỷ Miên quay về Kỷ gia, cả hai mẹ đều rất khó xử, con nào cũng là con không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được. Vậy nên cả hai ngầm thống nhất, tạm thời không đề cập tới chuyện này, tránh làm Mộ Bạch Chi tổn thương.
Kỷ Miên cũng không nói gì cả.
Đối với nàng, tìm về được hai mẹ là mục tiêu quan trọng nhất rồi, còn những người thân kia, từ bé chưa từng gặp mặt thì bây giờ đào đâu ra thân tình?
Nàng cũng không hiếm lạ danh thế của Kỷ gia, đối với nàng những cái đó không phải là thứ nàng hứng thú.
Dù rằng rất nhiều nghệ sĩ trong giới khao khát có một gia thế để tự PR cho bản thân. Cái gì xuất thân thư hương thế gia, cái gì hào môn thiên kim, bạch phú mỹ, cao phú soái, v.v.. Có một cái danh ảo thì cũng dễ kiếm tài nguyên hơn nhiều.
Bất quá, Kỷ Miên vẫn tương đối thích tự mình đánh quái, tự mình leo lên đỉnh tháp Ai Cập hơn.
Gia thế chẳng qua là phông nền, chỉ có thực lực chân chính mới chinh phục được khán giả.
Vì Kỷ gia không thừa nhận đứa con dâu là Mộ Tuyết, vậy nên Mộ Tuyết đã chủ động mượn cớ đi sinh nhật bạn mà không cùng theo về Kỷ trạch. Chỉ có điều Kỷ Miên không nghĩ là Mộ Bạch Chi đã lâu không về nhà, cư nhiên sẽ trở về còn đi chung với nàng và Kỷ Giang Hạ.
Kỷ Giang Hạ mím môi một lúc, hơi chột dạ giải thích với Kỷ Miên: "Chi Chi từ bé cũng chưa gặp qua gia gia, thế nên ta muốn mang cả hai đứa đi luôn."
Kỷ Miên nhướn mày, đối diện với ánh mắt khiêu khích trong bóng tối của Mộ Bạch Chi, xem như không thấy, chỉ nhàn nhạt: "Đều nghe theo mẫu thân."
Mộ Bạch Chi đột nhiên cô đơn rũ vai, ngữ khí đáng thương: "Thôi đi mẫu thân, muội muội lạnh nhạt như vậy tức là không thích rồi. Nếu muội muội đã không muốn ta đi cùng thì thôi vậy, ta không đi đâu. Miễn cho muội muội khó chịu. Ta cũng biết thân biết phận của mình, dù rằng ta đã bầu bạn hiếu thuận với hai mẹ mười lăm năm, vẫn không thể sánh kịp đứa con gái ruột thịt được, ta hiểu mà... Ta không trách muội muội đâu."
Kỷ Miên: "..." Con thỏ trà xanh này nói quái gì thế?
Lời của Mộ Bạch Chi không chỉ cô đơn tủi nhục, mà còn có phần ngầm chỉ trích Kỷ Miên, mười lăm năm qua một chút cũng không ở bên cạnh hiếu thuận hai mẹ, vừa về liền tìm cớ đẩy nàng ta- đứa con gái hiếu thuận đi. Đúng là tác phong ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván.
Kỷ Giang Hạ nhìn Kỷ Miên, nghi hoặc: "Làm sao thế?"
Kỷ Giang Hạ không cho rằng Kỷ Miên hẹp hòi và vô lý như vậy.
Kỷ Miên nhún vai: "Ta cũng không hiểu ý của tỷ tỷ cho lắm. Ta chỉ mới đáp một câu, tỷ tỷ đã nói nhiều như vậy, thật khó hiểu."
Kỷ Giang Hạ biết tính tình Mộ Bạch Chi giống Mộ Tuyết, đa sầu đa cảm, thế nên tranh thủ an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, Miên Miên bình thường tính khí lãnh đạm, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Dù là gì Kỷ Giang Hạ đối đãi với Omega, đặc biệt là con gái của mình luôn dịu dàng và dỗ dành.
Mộ Bạch Chi lau lau hốc mắt đã rớm nước, nặn ra nụ cười yếu ớt, hiểu chuyện đáp: "Thế thì tốt quá rồi, ta còn sợ sẽ gây phiền phức cho mẫu thân và muội muội."
"Không đâu, ngươi cũng là con gái ta, không cho phép tự hạ thấp mình." Kỷ Giang Hạ ôn tồn lau nước mắt cho Mộ Bạch Chi.
Kỷ Miên lạnh lùng quan sát cảnh tượng mẹ từ nữ hiếu đó. Tại một góc không dễ thấy Mộ Bạch Chi hếch mày với Kỷ Miên, trong mắt như nói mấy chữ: thấy rõ chưa, mẫu thân của ngươi đều toàn tâm toàn ý cưng sủng ta, ngươi tính là cái thá gì?
Kỷ Miên cười khảy, tỏ vẻ không đáng, chủ động vào trong xe trước.
Nhìn dáng vẻ nhìn mình như nhìn con hề của Kỷ Miên, Mộ Bạch Chi thầm giận dữ. Nhưng nghĩ đến chỉ chốc lát nữa sẽ khiến Kỷ Miên bẽ mặt, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà, Mộ Bạch Chi đã sung sướng rân người.
Nhẫn, phải nhẫn, con khốn này sắp tàn đời tới nơi rồi!
Cả ba người rất nhanh về đến Kỷ trạch.
Kỷ trạch là một viện trạch ở ngoại thành Đế đô, khung cảnh quanh đây rất thanh nhã và sang quý.
Nhìn Kỷ trạch tạm xem là nguy nga tráng lệ, Kỷ Miên chậc lưỡi, không hổ danh là dòng tộc đã ba đời lăn lộn giới giải trí, cơ ngơi quả không tầm thường.
Có một nam nhân trung niên vận âu phục xám đuôi tôm tiến ra từ trong, dáng vẻ dường như là quản gia, trông thấy Kỷ Giang Hạ thì cười nhạt: "Kỷ nữ sĩ, lâu rồi không gặp."
Sắc mặt Kỷ Giang Hạ hơi không tốt.
Vì năm xưa Kỷ lão gia tử đã tuyên bố là đoạn tuyệt quan hệ với Kỷ Giang Hạ, thế nên rất nhiều người vịn vào cớ này mà đổi xưng hô, từ "đại tiểu thư" bỗng thành "Kỷ nữ sĩ" xa lạ.
Cảm giác bị xa lạ ngay trong ngôi nhà dòng tộc của mình, đúng là không thoải mái tí nào. Báo tuyết tuy không sống theo bầy đàn, nhưng làm một cá thể bị loài của mình rẻ rúng, thật sự không phải ai cũng chịu được.
Kỷ Giang Hạ trầm mặc một lát, sau đó nhẫn nhịn: "Triệu quản gia, cảm phiền vào nói với Kỷ chủ tịch, ta mang hai tôn nữ về ra mắt."
Kỷ lão gia tử đã thông qua thám tử, sớm hay biết hành tung ổ nhỏ của mấy người các nàng, cũng biết rằng Kỷ Miên- tôn nữ của ông đã quay về sau nhiều năm mất tích. Kỷ lão gia tử là người rất rạch ròi, chán ghét con dâu bình dân, chán ghét đứa con gái phản nghịch, nhưng không có nghĩa là bỏ mặc huyết mạch Kỷ gia.
Nói gì thì nói, đây cũng là tôn nữ đầu tiên của ông, từ bé đã không gặp mặt, hay tin mất tích cứ tưởng cả đời này vô duyên, không nghĩ sẽ quay trở về. Thế nên ông mới nhắn người, bảo Kỷ Giang Hạ dẫn Kỷ Miên về ra mắt, nhận tổ quy tông.
Nam nhân gọi là Triệu quản gia, quan sát Kỷ Miên từ trên xuống dưới.
Hôm nay vì hình thức ra mắt trưởng bối, Kỷ Miên không thể khoác bao tải được, vậy nên mặc một cái váy hoa liền thân màu vàng nhạt, tay áo dài đến khuỷu tay, eo nhỏ được cột một sợi dây mỏng manh như dây leo. Trang sức trên người cũng chỉ có một chiếc lắc tay bạc. Tuy nhiên bằng tấm này dung mạo, cũng như khí chất của Kỷ Miên thì đã đủ kéo giá trị của bộ váy lên hàng vạn rồi.
Kỷ Miên không trang điểm, chỉ thắt bím tóc gọn sau gáy, tóc mái rơi vài sợi trên vầng trán trắng trẻo, thoạt nhìn rất nhu thuận và nhã nhặn.
Bên cạnh thì Mộ Bạch Chi luôn trung thành với váy trắng, đang mặc một cái váy thiết kế nhẹ nhàng vải voan trắng, tinh tế và yếu đuối, vẻ mặt nhu nhược đặc trưng của tộc thỏ, trang điểm nhạt cực kì điềm đạm đáng yêu. Chính là loại hình vừa nhìn liền khiến người ta muốn giày vò, ức hiếp ấy.
Tuy rằng cả Kỷ Miên và Mộ Bạch Chi giá trị nhan đều không tồi, nhưng vẻ mặt Triệu quản gia vẫn vô cùng khinh thường: "Kỷ nữ sĩ lần trước bị chó đuổi đã quên rồi hay sao?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com