Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 149- đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng

CHƯƠNG 149- ĐÊM NAY LÀ ĐÊM VUI VẺ CUỐI CÙNG

Nữ nhân kia nghe xong cũng không nóng nảy, dáng vẻ đã đi qua đau thương nhân gian, nhìn thấu hồng trần ấm lạnh mà trở nên chai sạn. Thản nhiên tiếp lời nhãi rồng: "Nếu Á Luân đã tỏ ý không muốn giới thiệu thì ta cũng hiểu, đâu thể chỉ cần ai xuất hiện bên cạnh cũng liền giới thiệu cho thân hữu được, như vậy cũng quá ngượng ngùng đâu."

Lời này nghe thì có vẻ giải vây tự cho mình bậc thang leo xuống, nhưng rõ ràng đã phiếm chỉ Kỷ Miên chỉ là một "người qua đường", là người chẳng quan trọng tới mức được nhãi rồng trang trọng giới thiệu với thân hữu.

Kỷ Miên híp mắt.

"Má nó, đúng là không thể xem thường được!" Sơ Úc Thần cắn hạt dưa cảm thán.

"Dù gì cũng là tinh anh do Vương hậu bồi dưỡng ra, ta thật sự hơi lo rồi đấy. Cơ mà đây là lúc nào rồi, ngươi còn tâm trạng ở đó cắn hạt dưa?" Chử Kiên nổi giận.

"Rồi có muốn ăn ké không?" Sơ Úc Thần huơ nắm đấm.

Chử Kiên bực bội, nhưng vẫn xòe tay xin Sơ Úc Thần thêm nắm hạt dưa. Ôn Duyệt Văn thì có vẻ tự giác hơn, tự mình lấy mà không cần xin. Thế là ba tên đại nam nhân vui vẻ ngồi cắn hạt dưa và hóng drama của các tỷ muội giành giật nhau.

Bên kia Âu Thùy Tiệp Á Luân đã bắt đầu cảm thấy không vui.

Thời gian trốn học lần nào cũng càng bị rút ngắn, đã cố gắng lắm mới có một chút thời gian nhín ra bồi dưỡng tình cảm với con báo nhỏ. Vừa đi học vừa phải cua lão bà, bảo bảo cũng mệt tâm lắm được không? Tại sao lại thêm một người phiền phức tới nữa vậy? Không muốn cho nhau sống nữa sao?

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Âu Thùy Tiệp Á Luân vẫn phải giữ phong thái hoàng gia cao lãnh, bình tĩnh nói: "Điều ngươi muốn quản đi đi quá bổn phận của bản thân rồi đấy."

Nữ nhân kia ly rượu trong tay có hơi lảo đảo. Vừa rồi trữ quân điện hạ chỉ vừa nheo mắt, một cái nheo mắt nho nhỏ nhưng nàng ta cảm nhận được rõ ràng sự mất hứng từ bộ tộc vương giả. Sự sợ hãi và thuần phục từ trong bản năng dường như đang trỗi dậy, bất tri bất giác làm nàng ta lỡ mất một nhịp hô hấp.

Dù biết rõ hành động lộ liễu của bản thân, sẽ chọc đến trữ quân mất hứng. Nhưng nàng thật sự không cam tâm! Nhìn những tài liệu được Vương hậu chuyển đến, nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt như biến thành một biển máu đỏ tươi hoa bỉ ngạn!

Rõ ràng người này đã định sẵn sẽ là hôn phối tương lai của nàng, nữ nhân cao quý nhất nước N, nữ Alpha tộc rồng duy nhất được sinh ra từ hơn một trăm năm mươi năm nay, thế mà cuối cùng lại bị một kẻ vô danh xuất hiện câu dẫn?

Xinh đẹp thì thế nào, một con báo tuyết danh tính bất minh và lý lịch đầy dấu vết ăn chơi kia, làm sao xứng với danh vị phối ngẫu cai trị đế quốc? Làm sao xứng với điện hạ? Chỉ làm bẩn thanh danh của điện hạ mà thôi!

Điện hạ biết rõ nhưng tại sao chứ?

Vậy nên trong cơn tức giận mờ mắt, nàng ta đã giấu giếm vương hậu, bí mật liên lạc với Thiết Quân Vệ, muốn thông tin di chuyển của trữ quân. Nhìn thấy trữ quân cư nhiên bỏ lỡ cả việc học chỉ vì một tiện loại Omega thế này, nàng ta có thể yên lặng khoanh tay đứng nhìn sao? Tất nhiên là không, Vương hậu không ra tay không có nghĩa là nàng ta không hành động!

Thế nhưng sỗ sàng xông đến tận nơi rồi, ôm tâm lý sẽ khuyên giải trữ quân, vì nàng ta luôn cho rằng trữ quân chỉ là vui vẻ nhất thời, hồ đồ nhất thời. Bất quá, bằng một câu nói thăm dò vừa rồi, mức độ bảo hộ của trữ quân đã biểu hiện quá rõ ràng, nàng ta tự mắng bản thân.

Thật quá khinh xuất rồi!! Nàng ta thế mà bị tức giận, mù quáng hành động không có chuẩn bị trước.

Nhưng... nàng ta dù thế nào cũng là người của Vương hậu, trữ quân trước giờ vẫn luôn cho nàng ta vài phần mặt mũi...

Nữ nhân đó hít một hơi, cố trấn định bản thân. Từ tốn nói: "Điện hạ, ta là vì tốt cho người!"

"Thật ngại ngùng, ta lại không có lòng tiếp nhận ý tốt này. Ngươi nên dành nó cho người thân của ngươi, chứ không phải là người ngoài như ta."

Âu Thùy Tiệp Á Luân đột nhiên đổi giọng thấy rõ. Mấy câu phía trước dường như vẫn còn vài phần đùa giỡn, nhưng từ thời khắc nữ nhân nọ phiếm chỉ đụng tới Kỷ Miên, lập tức thái độ liền quay ngoắt đến chóng mặt.

Kỷ Miên ở gần nhất, cũng sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi của nhãi rồng. Bao gồm cả ý thức giữ gìn của đối phương dành cho bản thân, nhất thời ngây ngẩn.

Quan hệ các nàng là gì chứ? Chẳng qua bèo nước gặp nhau, vài lần đùa giỡn, thế nhưng đối phương lại luôn nghiêm túc như vậy.

"Điện hạ..." Nữ nhân dường như bị Âu Thùy Tiệp Á Luân dọa sợ rồi, trong mắt đã đánh mất sự bình tĩnh cơ trí vừa mới vất vả xây dựng lên, dường như còn có khiếp sợ đến mức không thể tin.

"Nếu không còn việc gì, ngươi đi trước đi." Âu Thùy Tiệp Á Luân gương mặt lạnh giá, thản nhiên ra lệnh.

Kỷ Miên bất tri bất giác rùng mình, thì ra đây mới chính là khí chất hoàng thất, chỉ một câu ngắn gọn nhưng đã đầy đủ sự ra lệnh cùng khách khí. Vừa cao quý vừa không mất lòng, bất quá nghe vào tai chỉ thấy xương tủy tràn ngập sự sợ hãi.

Kỷ Miên còn tưởng sẽ bài xích cảm giác bị thiên địch thao túng này, nhưng xảo diệu thế nào áp lực của nhãi rồng lại không hề trùm lên nàng, bản thân như đã được đặt dưới phạm vi bảo vệ của đối phương, ở dưới cánh loài cao quý nhất thiên hạ thụ hưởng sự an toàn trân quý này.

Nữ nhân đã chịu đủ đả kích, chỉ nói một câu thất lễ rồi lảo đảo rời đi, từ đầu tới cuối thậm chí còn chưa cần tới Kỷ Miên mở miệng một câu. Nhìn dáng vẻ nàng ta nghiêng nghiêng ngã ngã, Kỷ Miên tjaamf tặc lưỡi.

Dời đường nhìn về phía Âu Thùy Tiệp Á Luân, thì chẳng biết từ trạng thái băng lãnh ngang tàng, nhãi rồng kia đã trở thành vẻ mặt ngố tàu sinh động, đôi mắt tím than tràn đầy hưng phấn, tranh công khoe khoang: "Thấy bảo bảo biểu hiện như thế nào?"

Kỷ Miên: "..." Ha ha, thiên hạ đệ nhất cao lãnh gì đó, chỉ là mây bay mà thôi!

Kỷ Miên bĩu môi đưa tay gạt gương mặt đối phương đi, lầm bầm: "Đừng có đụng một tí là bày ra khả năng thôi miên người khác đó!"

Quá mê người, như thế là phạm quy có được không!

Bất quá, chân trước nữ nhân gây rắc rối vừa rời đi, chân sau tai họa đã tìm đến.

Ôn Duyệt Văn nhìn tin nhắn trong điện thoại, dù rằng bình thường luôn trưng ra bộ mặt hoa đào thần cơ diệu toán, hiện tại cũng phải dáng vẻ long trời lở đất, đúng là hiếm thấy.

"Sao thế? Ôn quân sư làm gì mà như bị cha chết mẹ chết thế này?" Sơ Úc Thần chế nhạo, vừa cắn hạt dưa vừa ngó đầu vào điện thoại xem thử là cái gì. Nhưng vừa xem xong thì nắm hạt dưa trên tay rơi lạch bạch xuống đất, vẻ mặt cũng long trời lở đất không kém gì Ôn Duyệt Văn.

Chử Kiên thì tỏ vẻ đã sớm dự liệu trước, chỉ có thể lắc đầu thở dài, đưa ra đề nghị: "Hay là báo cho lão đại một tiếng đi."

Ôn Duyệt Văn thu điện thoại lại, trấn tĩnh lắc đầu: "Không cần đâu."

"Cái gì mà không cần? Ngươi bị điên sao!? Chuyện tới nước này rồi còn không bơm mũi chống sốc trước cho lão đại tình hình sẽ biến nghiêm trọng thế nào nữa đây hả?!" Sơ Úc Thần ôm đầu quýnh quáng cả lên.

"Tên điên này nói cũng có lý đó! Họ Ôn, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải gấp rút đưa lão đại về tháp Cực Quang, trên đường đi bàn bạc biện pháp đối phó trước bình minh thì vẫn còn kịp!" Chử Kiên nhíu mày vô cùng nghiêm trọng.

"Này, ngươi có nghe bọn ta nói không đấy! Tên chết bầm này!"

Ôn Duyệt Văn đưa ánh mắt xa xăm nhìn màn chim chuột của lão đại nhà mình, thở dài: "Cứ để lão đại chơi cho tận hứng đi, dù gì có thể đêm nay là đêm vui vẻ cuối cùng."

Vẻ mặt này thật chẳng khác vẻ mặt nhân đạo dành cho tù nhân bị phán án tử hình chỉ còn một ngày để sống vậy.

Sơ Úc Thần, Chử Kiên: "..." Nghe cũng đúng nhỉ?

Hơn nửa đêm yến tiệc du thuyền cũng kết thúc, Kỷ Miên và Âu Thùy Tiệp Á Luân cũng chia nhau từ đó.

Khi vừa cười vui vẻ tiễn Kỷ Miên lên taxi rời đi xong, quay lưng Âu Thùy Tiệp Á Luân đã thay đổi sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Nhìn gió biển ào ào lạnh giá, ánh mắt nàng cũng không khác bao nhiêu. Làn tóc tím than với đuôi đỏ rượu kia bay múa trong đêm như những dải lụa mềm mại. Tháo lớp mặt nạ xuống, giọng nàng nhẹ như sương: "Đã nhận được tin tức của mẫu hậu rồi à?"

Ôn Duyệt Văn bồn chồn gật đầu.

Âu Thùy Tiệp Á Luân thở dài một hơi, như đã dự liệu trước, nhưng vẫn cảm khái: "Động tác của mẫu hậu nhanh thật đấy."

"Lão đại vậy bây giờ chúng ta về Cực Quang đảo sao?"

"Không cần đâu, về Vương cung đi."

...

Sáng ngày hôm sau, Lý Nhị đột nhiên nhận được điện thoại từ nhà của Kỷ Miên.

"Kỷ nữ sĩ nói sao cơ? Miên Miên cả đêm hôm qua không về nhà? Điện thoại cũng không liên lạc được?! Không thể nào!!"

"Tối qua ta đã đưa Miên Miên về đến Mạt Lỵ Ổ kia mà, nàng còn bảo không cần phiền phức ta lái xe vào trong tiểu khu, vậy nên đã tự mình đi bộ từ cổng về nhà. Thế nào lại..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com