chương 174- là ta nói đột ngột quá sao
CHƯƠNG 174- LÀ TA NÓI ĐỘT NGỘT QUÁ SAO
"Ngươi đừng có hù dọa ta!" Lão bản nương tức giận, đập bàn lần nữa.
Lý Nhị vẫn giữ thần thái chuyên nghiệp, vô cùng bình tĩnh: "Ta chỉ nói lời thật thôi."
Mộ Bạch Chi thấy tình hình càng lúc càng không ổn, vẻ mặt tức thì hiện lên không cam tâm. Lý nào hợp đồng Mặc Lan của cô ta đã đến tay rồi vẫn bị cướp đi hay sao?
Mộ Bạch Chi liền nói: "Sao có thể là cố vấn Mặc Lan chỉ định được kia chứ? Lý quản lý không phải nói quá lên đi." Nói xong còn rất khinh thường hừ một tiếng.
Vương hậu là ai chứ, tầm mắt vô cùng cao. Một đứa tiện nhân bị đám thôn dân cưỡi đến nát như Kỷ Miên, thì xứng đáng gì mà lọt vào mắt ngài ấy.
Lý Nhị nhìn Mộ Bạch Chi như nhìn một con ngu, hỏi: "Mộ Bạch Chi, ta có nói quá hay không thì không biết. Bất quá, ngày casting Mặc Lan xong đích thân cố vấn Mặc Lan đã mời Kỷ Miên dùng cơm trưa, ngươi nói xem? Hơn nữa, chẳng phải các vị cũng nói sao, Kỷ Miên chỉ là người mới debut nửa năm, kinh nghiệm thời trang tất nhiên không cao, vậy sao lại được lựa chọn làm người đại diện. Nếu không phải là cố vấn chỉ định, Mặc Lan sẽ tùy tiện chọn người giới giải trí hay sao. Các vị sống cũng phải dùng não để nghĩ đi chứ."
Phải a, nếu không có lệnh của Vương hậu, Mặc Lan sao lại dính dáng với người giới giải trí được. Giả sử Mặc Lan tùy tiện chọn Kỷ Miên, không khéo còn bị Vương hậu khiển trách đâu, cao tầng nhà bọn họ cũng đâu có úng não tới vậy? Thế thì chỉ có khả năng đây chính là chỉ thị của Vương hậu mà thôi.
Mộ Bạch Chi nóng nảy: "Vậy thì các ngươi liên lạc với Mặc Lan, tiến cử ta mau lên! Vương hậu gặp ta rồi nhất định sẽ thay đổi ý định!"
Phải, cô ta không tin mình khí chất ngời ngời thế này, lại có điểm nào thua cái tiện nhân bán thân thể Kỷ Miên chứ! Chỉ cần Vương hậu gặp cô ta rồi liền sẽ biết ai mới là người thích hợp nhất cho vị trí đại diện Mặc Lan! Hợp đồng đó vốn dĩ là của cô ta, là tiện nhân Kỷ Miên không biết xấu hổ cướp mất!
Kỷ Miên nhàm chán tay chống cằm nhìn Mộ Bạch Chi, đáy mắt xanh lam nồng đậm chế giễu: "Úc, sao Mộ sư tỷ không muốn đi gặp cả gia đình Hoàng gia, sẵn tiện vào Vương cung tham quan luôn một chuyến? Yêu cầu chi nhỏ bé quá vậy?"
Ý bóng gió: Tự cho bản thân mình là ai, nói muốn gặp Vương hậu là gặp hay sao? Sao ngươi không đòi lên trời luôn đi!
Mộ Bạch Chi lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vẻ mặt tức thì biến thành màu gan heo.
Trầm Tú Lam nhíu mày, hít một hơi thật sâu.
Nếu Kỷ Miên đã được Vương hậu đích thân lựa chọn, bọn họ ở đây tùy tiện đổi người chẳng phải đắc tội Vương hậu hay sao. Dù chưa biết đám tiện nhân này nói thật giả đến đâu, chỉ bằng Mặc Lan công nhận Kỷ Miên không thiếu được sự đồng ý của Vương hậu. Mà bọn họ nói đến cùng chỉ là dân đen, làm sao đấu lại Hoàng gia kia chứ.
Trầm Tú Lam chỉ đành gằn giọng nói: "Coi như tiện nhân nhà ngươi tốt số! Bất quá, nếu ngươi đã nhất quyết không giao trả tài nguyên này cho công ty, thì cũng phải biết điều một chút. Từ bây giờ váy vóc và phụ kiện thời trang của nghệ sĩ trong công ty đi dự sự kiện, các ngươi đều phải phụ trách. Cứ mượn của Mặc Lan đi. Như vậy cũng góp phần quảng bá hình tượng công ty, tăng nhân khí cho người trong công ty, tạo hiệu ứng truyền thông tốt. Cũng cho bên ngoài thấy Thịnh Đức coi trọng Mặc Lan như thế nào. Điểm này các ngươi nhất định phải làm được, làm không xong không yên với ta đâu."
Lão bản nương nói xong, đám cao tầng cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc không cất lời. Bởi vì nếu thật sự làm vậy, cũng ít nhiều nâng đỡ được nhiều nghệ sĩ trong công ty. Mà công ty cũng giảm một phần chi phí lớn nữa.
"Từng thấy người mặt dày, chưa từng thấy mặt dày đến độ này." Kỷ Miên thở dài một hơi.
Mộ Bạch Chi giả lả khuyên nhủ: "Miên Miên sư muội, đây là lão bản nương đã rộng lượng tha thứ chứ sự hỗn láo cùng cực của ngươi rồi. Còn để ngươi tiếp tục làm đại diện Mặc Lan nữa, ngươi phải biết ơn chút đi chứ, sao lại có thể không hiểu chuyện tới vậy? Cùng công ty với nhau, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi. Không lẽ ngươi định ôm một mình một tài nguyên lớn vậy sao. Thật quá ích kỷ!"
Trầm Tú Lam cũng phụ họa: "Đúng như vậy. Công ty biết bao nhiêu nghệ sĩ, lý nào chỉ có ngươi được mặc quần áo Mặc Lan dự sự kiện. À mà từ bây giờ, nếu ngươi đi bất cứ sự kiện hay hoạt động nào của Mặc Lan, đều phải mang theo Mộ Bạch Chi, tiến cử con bé với cao tầng bên đấy, tạo hình và váy vóc tuyệt đối phải ở trên ngươi. Nàng dù thế nào cũng là tiền bối của ngươi, nếu ăn mặc kém ngươi thì còn ra thể thống gì nữa?"
Mộ Bạch Chi thấy mình vẫn còn cơ hội chen chân vào, tất nhiên vui mừng, vẻ mặt ngại ngùng khiêm tốn: "Miên Miên kinh nghiệm thời trang chẳng ra gì, ta theo giúp đỡ là dĩ nhiên rồi. Lão bản nương đừng lo lắng khoản này, lịch trình đoàn đội ta cũng có thể thu xếp."
Hừ, đến lúc đó trước mắt công chúng, cô ta hào quang bắn ra từ phía, tất nhiên sẽ đè Kỷ Miên tiện nhân kia ngóc đầu không nổi. Lúc đó mới biết được ai mới là người đại diện hợp lý đâu! Mộ Bạch Chi nghĩ thầm.
Trầm Tú Lam thấy Mộ Bạch Chi hiểu chuyện như vậy, sắc mặt cũng dịu hơn: "Hợp đồng này vốn phải là của ngươi mới đúng, đã cho ngươi thiệt thòi rồi. Thôi thì cứ giữ tư cách khách mời tham gia hoạt động của Mặc Lan, chờ bên đó thay đổi quyết định đi."
Sau đó quay phắt về phía Kỷ Miên, giọng điệu thay đổi 180 độ, ra lệnh: "Bạch Chi đã thiệt thòi như vậy rồi, các ngươi cũng phải biết điều. Tiền hợp đồng của Mặc Lan, một nửa chia cho Mộ Bạch Chi, một nửa nộp lên công ty. Một đồng các ngươi cũng không xứng giữ lại!"
Lý Nhị nhịn không nổi nữa, tức giận nói: "Các ngươi có phải đầu óc có vấn đề không? Đọc không hiểu văn bản sao? Mặc Lan kí hợp đồng với Kỷ Miên, chỉ duy nhất một mình Kỷ Miên, chứ không phải là Thịnh Đức. Dựa vào cái gì mà muốn Kỷ Miên đứng ra bao sân hết khoản thời trang cho cả công ty. Muốn ăn bám cũng không cần lộ liễu tới vậy đi!
Nộp tiền lên hết cho các ngươi, các ngươi có muốn làm việc với luật sư Mặc Lan không? Trong hợp đồng đại diện có ghi rõ, tiền cát xê của hợp đồng đều thuộc về phía bên B là Kỷ Miên, các ngươi ở đâu xuất hiện vậy? Trong dòng nào của hợp đồng vậy? Là cướp bóc hay sao hả?"
Trầm Tú Lam và Mộ Bạch Chi há hốc mồm chưa kịp nói gì, thì Kỷ Miên đã thản nhiên dội một quả bom.
"Càng huống hồ... Trầm Tú Lam, ngươi bây giờ cũng không phải lão bản nương nữa đâu, làm gì còn quyền ho to gọi nhỏ ở đây."
Trầm Tú Lam chưng hửng: "Ngươi bị điên hả?! Ăn nói kiểu gì thế! Ai cho ngươi gọi thẳng tên ta hả?"
"Cổ phần công ty ngươi có bao nhiêu?" Kỷ Miên mở nắp bình giữ nhiệt, hà hơi nhấp nhẹ ngụm nước ấm, chầm chậm hỏi.
"Ta đương nhiên giữ 35% cổ phần công ty. Hiện tại là Tổng giám điều hành đường đường chính chính!" Trầm Tú Lam hừ lạnh, hai tay bắt chéo, nhìn Kỷ Miên như nhìn con ngu mà nói.
Trầm Tú Lam đã phải mất mấy năm trời vất vả để khiến lão chồng vô dụng nhả ra số cổ phần, đây cũng chính là vốn liếng giúp bà ta lộng hành bấy lâu nay. Nhắc đến lão chồng, lại là điều bà ta hận nhất trên đời. Năm xưa bà ta vì bị Kỷ Giang Hạ từ chối, trong tộc không biết bao nhiêu người cười nhạo. Vì trước đó bà ta đã tự nhận mình là hôn thê của Kỷ Giang Hạ rồi, thế nhưng trong một buổi tiệc hào môn trước mặt biết bao người, Kỷ Giang Hạ vậy mà hung hăng phủ bỏ quan hệ với bà ta, còn nói dù cho cả đời đoạn tử tuyệt tôn chứ không lấy bà.
Sau chuyện đó, bà ta triệt để mất sạch mặt mũi, không dám ra khỏi nhà cả tháng trời.
Kỷ Giang Hạ đã cặn bã như vậy thì cũng đừng trách bà ta độc ác, bà liền cho Kỷ Giang Hạ nếm thử mùi vị mất đi con cái là như thế nào.
Tuy nhiên, bà ta cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, vì biết bao năm qua, cả bà ta cũng không có con được. Nguyên nhân cũng là vì lão chồng bất lực vô dụng, đừng nói là có con, cả chuyện sinh hoạt phòng the đều chỉ là tên phế vật. Những năm qua bà ta sống không tốt, vì thế càng hận Kỷ Giang Hạ hơn.
Bất quá, Kỷ Giang Hạ ra tộc rồi, bà ta có hận cũng không làm được gì thêm nữa. Chỉ đành chiếm hết quyền hành công ty, biến Thịnh Đức thành nơi cấp máu nuôi cái động không đáy Trầm gia. Phá hỏng hết cơ nghiệp họ Kỷ, không tin không khiến Kỷ Giang Hạ đau khổ cả đời.
Hiện tại chỉ là không biết tại sao ranh con này lại nhắc đến chuyện cổ phần?
"Ồ, vừa khéo cổ phần của ta là 52%. Nói ra, ta chính là người giữ cổ phần lớn nhất." Kỷ Miên bình tĩnh vuốt tóc, trông thấy sắc mặt kinh hoàng của cả Trầm Tú Lam lẫn Mộ Bạch Chi, còn rất ác ý cười nhạt: "Úc, bất ngờ lắm sao. Thật ngại quá, ta nói đột ngột quá rồi."
Lời Kỷ Miên là hối lỗi, nhưng lại chẳng có tí gì là hối lỗi cả.
"Ngươi nói cái gì? Tiện nhân! Ngươi đừng hòng lừa ta!" Trầm Tú Lam chanh chua rống lên, âm cuối lên cao vút, thậm chí còn khiến người ta đau tai.
"Yo, có gì đâu mà bất ngờ thế?" Kỷ Miên vẻ mặt càng lúc càng thèm đòn.
Mấy cao tầng ngồi bên cạnh lúc này mới có tí đất diễn.
"Lời của Kỷ tiểu thư là đúng. Năm xưa chủ tịch trước khi giao hết cổ phần ra ngoài, từng nói cổ phần của Kỷ đại thiếu chủ là 35%, nhưng năm đó thiếu chủ ra tộc rồi, số cổ phần đó vẫn nằm lại trong điều khoản thừa kế."
"Hiện tại, con gái của Kỷ đại thiếu chủ nhận tổ quy tông, cổ phần này tất nhiên thuận theo luật thừa kế của tộc báo tuyết mà để cho Kỷ tiểu thư nhận."
"Đồng thời, một số cao tầng thuộc tộc linh miêu, mấy ngày trước đều đã bán cổ phần cho Kỷ tiểu thư hết, vậy nên hiện tại nàng là người nắm giữ cổ phần lớn nhất công ty. Về tình về lý, nếu tổ chức cuộc họp cổ đông cải tổ nhân sự, nàng sẽ là giám đốc điều hành mới."
Trầm Tú Lam không tin nổi vào lỗ tai mình, run rẩy khóe môi: "Các ngươi... nói cái gì?!!!"
Kỷ Miên cười nhàn nhạt: "Bác gái nghe không hiểu sao? À mà cũng phải, mấy năm nay bác gái chỉ lo lắng cho tộc linh miêu, quy tắc tộc báo tuyết chắc gì biết được nửa phần. Nếu đã vậy, để ta nói cho ngươi biết.
Nếu người có tư cách thừa kế lớn nhất của tộc báo tuyết ra tộc, thì con cái vẫn sẽ được giữ quyền thừa kế. Đây là điểm khác lớn nhất của tộc báo tuyết với tộc linh miêu. Bên cạnh đó, theo tổ quy của tộc báo tuyết do Kỷ tổ đặt ra. Thế hệ cháu nếu muốn lãnh phần thừa kế của thế hệ trước, thì tài sản cá nhân tự làm ra phải có giá trị bằng 75% giá trị của thế hệ trước. Tức là, nếu ta muốn thừa kế phần thừa kế của mẫu thân ta, tài sản của ta so với mẫu thân trước khi ra tộc phải bằng 75%.
Thật vừa khéo, hợp đồng Mặc Lan vừa rồi lại đáp ứng tiêu chí đó."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com