Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 193- chuyện xưa của nhãi rồng

CHƯƠNG 193- CHUYỆN XƯA CỦA NHÃI RỒNG

Kỷ Giang Hạ run rẩy tiếp nhận tấm căn cước từ tay Âu Thùy Tiệp Á Luân. Nhìn vào trong thẻ, rồi nhìn nhãi rồng, nhãi rồng ngoan ngoãn chớp mắt vô tội.

Ảnh trong thẻ đúng là con nhãi này.

Tên họ: Điện hạ Âu Thùy Tiệp Á Luân

Năm sinh: 07/08/20xx

Nơi sinh: Bệnh viện trực thuộc Nội vụ hoàng gia nước N

Thậm chí góc trái còn có huy hiệu hoàng gia, biểu trưng thân phận của tộc đứng đầu nước N. Đây không thể sai được.

Ở nước N sẽ không ai dám mạo nhận là người hoàng gia cả, phải biết đó là tội rất nặng, có thể bị phán chung thân không ân xá. Bởi vì sức ảnh hưởng của tộc rồng ở nước N nói riêng, và cả toàn cầu nói chung đều là bậc chí tôn vô thượng. Kẻ dám mạo nhận tộc rồng, chính là ngu muội tuyên chiến với chủng tộc mạnh mẽ nhất tự nhiên. Mà chưa cần tộc rồng ra tay, những tộc nhân tôn sùng tộc rồng khác đoán không chừng đã băm thây ra rồi.

Vậy nên mới có thể nói, chuyện làm giả giấy tờ này là cực kỳ bất khả thi.

Kỷ Giang Hạ vẻ mặt từ gia trưởng nghiêm khắc, liền chuyển thành màu xanh như tàu lá chuối, cuối cùng là vỡ tan. Nuốt nước bọt hạ giọng: "Điện hạ, ngài đây là..."

Nhãi rồng lại vội vàng xua tay lia lịa, thành kính nói: "Ngài cứ gọi ta là Á Luân, hay là A Luân đi. Nghe có vẻ thân thiết hơn, đừng gọi xa cách như thế. Nhưng mà ngài không thích cũng không sao, chỉ cần ngài đừng hung với ta, là ta vui rồi..."

Kỷ Giang Hạ ho khan sù sụ. Ôi thần linh ơi, kẻ muốn trộm Omega nhà nàng chính là tộc đầu đàn? Thế này phải làm sao đây... Lúc nãy, có phải nàng có hơi thất lễ rồi không...

Kỷ Giang Hạ vẫn đành banh da mặt dày: "Nếu vậy ta gọi ngươi là điện hạ Á Luân đi."

"Ân, ân. Cảm ơn Kỷ nữ sĩ."

"Khụ, ngươi cũng không cần gọi ta xa cách như thế. Cứ gọi là Kỷ a di là được rồi."

Âu Thùy Tiệp Á Luân khiếp sợ nhìn gia trưởng bạn gái mới vừa rồi hung dữ đáng sợ, hiện tại biến thành vẻ mặt hiền lành ấm áp. Lúc nóng lúc lạnh này quả thật làm người ta sợ hãi. Bảo bảo đau tim quá man...

Nhãi rồng lúng búng đáp lời Kỷ Giang Hạ: "Kỷ, Kỷ a di."

"Ừm, ngoan lắm."

Nhãi rồng dùng ánh mắt cầu cứu kì dị nhìn Kỷ Miên. Thực tế mặt Kỷ Miên cũng tái rồi, nội tâm điên cuồng gào thét. Mẫu thân ngươi sao có thể không khí tiết như thế, vừa nhận ra đây là tộc rồng, liền lật mặt như lật sách.

Kỷ Giang Hạ thấy Âu Thùy Tiệp Á Luân vẫn ngồi quỳ bên bàn con rót trà cho mình, vội vàng tiến tới đỡ nhãi rồng đứng dậy: "Khụ, khụ. Dưới đất lạnh, ngươi trước tiên ngồi lên đi. Nào, uống trà."

Bây giờ tới phiên Kỷ Giang Hạ rót trà cho Âu Thùy Tiệp Á Luân, đúng là thời buổi biến hóa quá nhanh.

"Cảm ơn Kỷ a di." Nhãi rồng ngoan ngoãn nhận tách trà, dùng hai tay bưng lên uống một ngụm, sau đó nhắm mắt hưởng thụ như muốn lưu mãi dư vị này. Mất 3s sau đó mới mở mắt, thành kính nói: "Đây có lẽ là tách trà ngon và ý nghĩa nhất ta từng được uống."

Bộ dạng bình thường của Âu Thùy Tiệp Á Luân đã xinh đẹp rồi, nay đôi mắt xám tím gần như thủy tinh phản quang lấp lánh, trong suốt không nhiễm một tia tạp chất, mang theo lòng thành kính nói như vậy. Hỏi ai có thể chịu nổi kia chứ.

Kỷ Giang Hạ lúc nãy hành động đều là xuất phát từ bản năng thần phục của mình, nay nhìn thấy nhãi rồng ngoan ngoãn lễ phép như thế, không hiểu sao nhìn có vài phần thuận mắt.

Kỷ Giang Hạ co nắm tay dưới môi ho khan, sau đó cứng giọng: "Á Luân điện hạ này, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc. Ngươi và Miên Miên quen biết nhau bao giờ?"

Nhãi rồng liếc nhìn Kỷ Miên một cái. Kỷ Miên mi trái đá mi phải, trong mắt truyền ra một đống thông tin. Con nhãi này tài năng tán tỉnh thì nàng lĩnh hội rồi, chỉ là không biết tài năng bịa chuyện sẽ như thế nào đây. Vạn nhất trật một câu, bị mẫu thân nắm được đầu mối, nhất định sẽ xui xẻo cho coi.

Thu được tín hiệu từ bạn gái, đại não nhãi rồng suy nghĩ và sắp xếp trật tự nhanh đến mức nàng không kịp nói, một tràng dài chuyện xưa đã được tuôn ra:

"Bọn ta gặp nhau ở nước M. Khi Kỷ Miên còn đang học đại học, và ta đi thực nghiệm. Chúng ta gặp nhau ở tháp đôi Tình Nhân. Nàng tình cờ đánh rơi một cái bút máy khi làm bài luận ở khuôn viên hoa oải hương, ta vừa hay nhặt được trả nàng. Từ đó bọn ta liền quen biết. Mới đầu nàng không hề biết ta là tộc rồng, nhưng vì vừa gặp đã có cảm giác thân quen, nên bọn ta nhanh chóng làm bạn với nhau một thời gian.

Tính đến nay cũng đã là chuyện của một năm trước rồi, nhưng mà với ta chỉ mới như ngày hôm qua vậy. Ta chưa từng gặp được một Omega nào thiên sứ thánh thiện, đáng yêu lại ôn nhu như Miên Miên. Vậy nên bọn ta đã tiến tới một giai đoạn mập mờ hơn.

Sau đó nàng về nước ít lâu, thì mới biết thân phận thật của ta. Kì thực nàng vẫn luôn trốn tránh, vì cảm thấy chúng ta chênh lệch quá cao. Nhưng mà, ta tin chỉ cần cố gắng không có rào cản nào không vượt qua được. Chỉ những kẻ không thể vượt qua, mới tự huyễn hoặc rằng chênh lệch giai cấp là chia cắt tình yêu. Tình yêu không đủ lớn mới cần sự bịa đặt rẻ tiền đó.

Tình cảm ta dành cho Miên Miên là thật lòng, nàng cũng nhận ra tấm lòng của ta, thế nên bọn ta... đã tiến tới giai đoạn mập mờ của mập mờ. Chỉ là... chưa đơm hoa kết quả, đã bị ngài phát hiện rồi..."

Kỷ Giang Hạ nghe xong, không hiểu sao nội tâm trào dâng một tia cảm thán. Có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, năm đó tình cảm của nàng và lão bà bị ngăn cấm cũng chỉ vì một câu chênh lệch giai cấp. Nhưng chẳng phải hai người các nàng vẫn vượt qua, và sống hạnh phúc như bây giờ sao?

Quả nhiên sức mạnh tình yêu rất thần kì, có thể giúp ta có động lực để vượt qua rào cản.

Nghe câu chuyện xưa này, Kỷ Giang Hạ nhìn Âu Thùy Tiệp Á Luân, trong mắt đã mang theo sự đồng tình lẫn yêu thương. Đứa nhỏ này tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ đã rất độc lập trưởng thành. Không hề trộn lẫn chuyện tình cảm với những thứ kc.

Kỷ Miên thì sớm đã một bụng ói mửa rồi. Nhãi rồng này thật đáng sợ, mới lột lưỡi hay sao mà ăn nói trơn tru tới. Cả một đống lời buồn nôn như vậy cũng thốt ra được ư, trái tim của lão phu thật chịu không nổi sự ớn lạnh này.

Tuy nhiên nếu bây giờ đứng trước mặt mẫu thân, sảng khoái nói: "Ta và con gái ngươi quen nhau ở bar, chơi trò mèo vờn chuột ít lâu, xúi quẩy lại lăn lên giường. Sau đó nàng bỏ trốn về nước, ta chạy theo gạ gẫm, và kết quả là hiện tại vừa gạ được tới tay, thì bị ngài phát hiện. Ok, chấm hết rồi."

Nói xong là hai đứa cùng toang luôn.

Kỷ Giang Hạ yên lặng hồi lâu, đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nói: "Thế nhưng Á Luân điện hạ, ngươi cũng biết đi. Miên Miên chức nghiệp thuộc về giới giải trí, còn ngươi là người hoàng gia."

"Ý của Kỷ a di là về tập tục người hoàng gia không chấp nhận con dâu showbiz ư? Thật ra chưa từng có tục lệ đó, chẳng qua là tự người khác nghĩ thế. Hoàng gia chúng ta đều theo chủ trương, để con cái tự do yêu đương thôi."

"Thật sao?" Kỷ Giang Hạ hoài nghi không tin tưởng lắm.

Nhãi rồng cười khẽ: "Chẳng phải ông cố của ta chính là điển hình rõ nhất sao? Ông ấy làm việc ở phòng trà rất bình dân, sau đó bà cố ta yêu thích ông ấy, cả hai liền lấy nhau, sống hạnh phúc đến già đó thôi."

Chuyện này quả thật là có. Hoàng gia không hề đặt nặng xuất thân tôn quý hay là bình dân. Xem ra cái tập tục gì đó, hẳn là người dân tự mình suy nghĩ ra. Bởi vì chưa có tiền lệ, liền nghĩ đó là quy tắc, đúng là có chút buồn cười.

Nhưng mà, may rằng chưa từng có tiền lệ. Bởi vì Kỷ Giang Hạ biết giới giải trí là vũng nước đục như thế nào, sẽ có rất nhiều thành phần bất chấp mọi thứ để nổi tiếng. Và cách bám víu gây scandal với hoàng gia là dễ dàng nhất.

May là loại chuyện đáng sợ đó bây giờ chưa xảy ra, và con gái nàng dù quen biết không bình thường với tiểu trữ quân, vẫn luôn giữ mình trong sạch, không hề lợi dụng chuyện này để PR lung tung, âu cũng thừa hưởng vài phần đầu óc tự mình. Kỷ Giang Hạ có chút tự mãn nghĩ thầm.

Nhưng tự mãn cũng phải thôi, xét khắp các đại gia tộc hiện tại đi, có người nào sinh được đứa con gái được tộc đầu đàn theo đuổi như nàng đâu chứ. Vậy nên vẫn là tự mãn một chút không sao.

"Khụ. Vậy Á Luân điện hạ có nghĩ tới chuyện chung thân đại sự chưa?" Kỷ Giang Hạ tiếp tục nghiêm túc hỏi.

Trong mắt người lớn tuổi, đây đều là những tiền đề tối thiểu cho một mối quan hệ. Người trẻ a, suốt ngày chỉ mãi yêu đương, nhất là đứa con gái ngốc nghếch của nàng, đoán không chừng sẵn lòng mê muội, hi sinh thầm lặng cho Alpha rồi.

"Nửa năm nữa ta sẽ làm lễ trưởng thành, lúc đó liền sẽ ra mắt công chúng. Nếu Kỷ Miên cũng muốn đồng thời ra mắt công chúng với thân phận hôn thê ta cũng có thể."

Đừng nói là Kỷ Giang Hạ, cả Kỷ Miên cũng bị làm sửng sốt. Phải biết địa vị hôn thê, chính là thừa nhận rất khác với thân phận "bạn gái", khi một người hoàng gia công khai hôn thê có nghĩa tới 80% sẽ lấy người đó rồi. Bạn gái thì lúc nào cũng có thể thay, nhưng mà hôn thê thì hiếm có vương tôn nào đổi đi đổi lại, vì điều đó sẽ làm mất uy tín chính trị rất nặng.

Đây quả thực là một lời hứa hẹn rất lớn của nhãi rồng. Kỷ Miên nhíu mày.

Kỷ Giang Hạ thì bâng khuâng: "Vạn nhất quốc vương và vương hậu..."

Âu Thùy Tiệp Á Luân tự tin mỉm cười: "Kỷ a di, lúc nãy ta đã nói rồi, tộc chúng ta nuôi con theo cách tự do lựa chọn bạn đời, sẽ không có ép uổng. Bất quá, nếu mẹ ta vẫn không chịu, ta có thể dùng đặc quyền của mình. Bà nội ta lúc còn tại vị, khi ta sinh ra vào lễ tắm ba ngày, đã từng ban cho ta một đặc quyền 'được tùy hứng một lần'. Đặc quyền này ta chưa từng sử dụng, chính là cũng muốn để cho bạn đời ta sau này."

Đặc quyền của một đế vương đã ban ra, sẽ có sự tồn tại vĩnh hằng.

Quả nhiên con nhãi này đều tính cả đường lui rồi.

Kỷ Miên vạn phần cảm thán. Nếu đổi lại là nàng, một lần tùy hứng sao đủ, phải là tám trăm lần họa may mới đủ ấy.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com