Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cuộc gặp mặt

Năm nay là năm thứ hai Chương Hạo học đại học, thế mà lại có một thây nhỏ bé nằm ôm gối ngủ ngon lành ấy chớ. Hôm nay là ngày chào đón tân sinh viên, năm ngoái Chương Hạo cũng vì ngủ nướng mà bỏ lỡ buổi chào đón tân sinh viên của mình, chắc năm nay cũng không ngoại lệ đâu ha. Em đang ngủ rất ngon thì ngoài phòng đã có tiếng bước chân đùng đùng đang tiến lại gần phòng của em. Lực mở cửa rất mạnh tạo một tiếng vang to, em vì thế mà giật mình tỉnh giấc.

"Động đất hả, động đất chạy chạy....ouchh" Vừa bật dậy mớ ngủ nói tào lao thì bị một cú gõ vào đầu một cái chốc.

"CHƯƠNG HẠO!!! Biết giờ này là mấy giờ rồi không hả???" Người phụ nữ đứng trước mặt em có vẻ đang tức giận, trên tay vẫn còn cầm cái vá múc canh. Em dụi dụi mắt nhìn đồng hồ, vẫn thản nhiên mà trả lời: "Mới 8h thôi mà mẹ..."

"!!!!"

Chết chưa trễ mất rồi, một lần nữa em lại trễ giờ vào ngày chào đón tân sinh viên rồi. Em luốn cuốn chạy vào nhà vệ sinh rồi chạy ra ngoài lấy quần áo, mẹ Chương chỉ biết đứng thở dài ngán ngẫm, không biết khi nào con trai mình mới trưởng thành đây. Em đang đánh răng nhưng nhớ ra gì đó liền ló đầu ra mà hỏi mẹ Chương.

"Ủa Chương Vũ đâu mẹ?"

"Nay ngày chào đón tân sinh viên nên em con nó đi sớm rồi chứ đâu phải như con ngày đầu tiên của mình cũng đến trễ, lo mà thay đồ lẹ rồi xuống ăn sáng." Nói xong mẹ Chương đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn cho em.

Gia đình của Chương Hạo gồm bốn người, bố mẹ Chương, em và đứa em trai của em Chương Vũ. Bố Chương là một alpha trội tài giỏi, còn mẹ Chương là một omega trội vô cùng xinh đẹp, thế mà sinh ra hai đứa con không có đứa nào là alpha, gen của mẹ mạnh quá. Chương Vũ đến tận tốt nghiệp lớp 12 mới phân hoá thành omega nhưng lại là omega lặn, ban đầu gia đình lo cho nhóc lắm định đâu đem đi khám như Chương Hạo nhưng cuối cùng nhóc cũng phân hoá.

Còn Chương Hạo phân hoá sớm hơn phân hoá lúc em học cấp hai, sau khi phân hoá thành omega lại không có pheromone và kỳ phát tình, bố mẹ Chương phải chạy đôn chạy đáo để tìm cách chửa trị cho em nhưng mà bác sĩ bảo rằng vô phương cứu chữa, vì bệnh này của em rất là hiếm gặp tầm 1% đến 2% gặp trên thế giới thôi, nên chưa thể tìm ra phương cách chửa trị. Nhưng mà Chương Hạo bảo không cần chữa trị, em nghĩ như vậy cũng tốt, em sẽ không bị ảnh hưởng gì với các alpha khác cũng như sẽ không bị hành hạ bởi cơn đau trong kỳ phát tình.

Em đã thay đồ xong hết, liền đeo túi xách của mình rồi xuống nhà ăn sáng. Em và Chương Vũ xuất sắc mà vào trường Đại học Nghệ Thuật X. Em học khoa nhạc cụ chuyên về violin, còn nhóc thì học khoa thanh nhạc, cả hai đều muốn ra trường có thể đi trình diễn khắp mọi nơi cùng nhau hoặc sẽ mở một trường dạy thêm.

"Mau ngồi xuống bàn ăn nhanh lên, tuy trễ giờ chào đón tân sinh viên nhưng con vẫn có tiết học lúc 9h30 đó."

"Dạ."

Em dạ một tiếng rồi ngồi vào ghế mà ăn sáng, em ngồi lướt lướt điện thoại xem mấy mẫu violin mới mà em thích có giảm giá ưu đãi nào không. Nói về gia thế thì gia đình em không nghèo, bố Chương là giám đốc công ty Hao Yu, lúc đầu tên công ty là Lucky nhưng khi phát triển hơn ông đã đổi tên công ty thành tên của hai đứa con mà ông yêu nhất, ông kinh doanh các mặt hàng trang sức đá quý. Còn mẹ Chương thì là một phát thanh viên nổi tiếng, ai cũng biết đến bà, vì bà vô xinh đẹp và mạnh mẽ, hồi đi học bà là một hot omega của trường bao nhiêu người mê mệt.

Và đương nhiên là nhiên sắc của hai đứa con cũng thừa hưởng từ mẹ rồi. Gia thế như vậy nhưng em thích săn sale đồ hơn, vừa tiết kiệm mà còn có thể mua thêm đồ khác nữa. Mẹ Chương thấy em cứ bấm điện thoại miết mà không lo ăn liền đi ra mà kí lên đầu em thêm một cái nữa.

"Mẹ à, mẹ kí đầu con vậy hoài là con không cao được nữa đâu!!" Em xoa đầu, miệng thì cứ chu chu lên trong đáng yêu vô cùng nhưng mà nó chả ảnh hưởng gì tới mẹ Chương vì mẹ đã thấy biểu cảm này miết mà chai lì rồi.

"Gần 1m8 rồi còn muốn cao hơn nữa hả, ăn lẹ lên cho mẹ, không là mẹ cắt tiền tiêu vặt tháng này của con đấy."

Em hậm hực mà ăn, mẹ em là omega mà không đáng yêu gì hết, em không muốn chơi với mẹ nữa đâu, mẹ cho em ăn đồ ngon đi rồi em chơi lại với mẹ. Em ăn xong liền chào mẹ mà đi học.

Năm nay em đã lên năm hai đại học rồi, mà sao em vẫn còn trẻ con quá đi. Đi trên đường mà cứ nhìn đông nhìn tây chả chịu nhìn phía trước gì hết, đi vậy có ngày bị té cho coi. Và y như rằng em té thiệt, trên đường có một chỗ đất bị nứt mà nhô lên nên em vấp đó mà ngã. Nhưng mà kỳ lạ em té nhưng em không cảm thấy đau xíu nào luôn, mà còn ngửi thấy một mùi hương gỗ tuyết tùng khá thơm nữa. Em mở mắt ra đã thấy mình đang ngồi trên người của ai đó liền ngồi bật dậy, rối rít xin lỗi.

"Cho tôi xin lỗi, tôi bất cẩn nên té vào người cậu, tôi thành thật xin lỗi nhiều ạ." Em cứ cuối gập người mà xin lỗi, hành đồng của em liền làm cho người ngồi dưới đất phải bật cười. Người đó ngồi dậy phủi phủi bụi đất dính trên quần xuống rồi cười nói.

"Không sao đâu, cậu không bị té trầy người là được rồi." Chương Hạo vẫn chưa hết áy náy, cứ nhìn xung quanh trên người của người đứng trước mặt em. Người đó thấy được biểu cảm của em cũng xoay một vòng cho em nhìn.

"Nè nhìn đi, tôi không bị sao hết, không cần phải lo đâu, mà cậu tên gì thế? Tôi tên là Sung Hanbin."

"Ùm tôi tên là Chương Hạo, rất vui được gặp cậu, cũng như cảm ơn cậu nhiều nhé." Em thật sự rất đẹp, em chỉ vừa cười lên thôi mà đã khiến trái tim của ai đó nhảy lam ba đa rồi.

"Tôi là sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật ở Đại học Nghệ Thuật X, nay lỡ ngủ quên nên bỏ lỡ buổi chào đón sinh viên rồi." À há cũng có người ngủ quên trong ngày quan trọng như vậy giống như em, thế mà mẹ lại bảo với em sẽ không có ai như em, mẹ gạt em rồi, em sẽ không chơi với mẹ thêm hai ngày nữa.

"Tôi là Chương Hạo sinh viên năm hai khoa nhạc cụ Đại học Nghệ Thuật X luôn, vậy là Hanbin đây phải gọi tôi một tiếng đàn anh rồi hihii." Em chỉ định nói giỡn thôi, vì gặp năm nhất nên em muốn ra oai một xí ai mà có dè, hắn gọi em thiệt.

"Vậy đàn anh Hạo, phải chỉ dẫn đàn em này tận tình nha."

"Ah không anh giỡn thôi, em có thể xưng hô bình thường được rồi."

Em ngại đỏ hết cả mặt, Sung Hanbin đáng ghét, em sẽ nhớ rõ cái tên này, dám làm em ngại, em sẽ báo thù.

"Vậy mình cùng đi đến trường nhé, anh Hạo?" Chết em rồi, cái gương mặt này là sao đây, làm tim em hẫng một nhịp rồi, đẹp trai quá đi, đẹp trai nên em sẽ tha cho hắn một lần này đó.

Cả hai cùng đi cùng nói chuyện, mũi em lại ngửi thấy thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng quanh em. Em hít một thì mùi ấy toả ra từ người của Hanbin.

"Mùi gỗ tuyết tùng là của em hả Hanbin, nó thơm thiệt á."

Hắn nghe em nói như vậy liền tròn mắt nghi hoặc nhìn em.

"Anh ngửi được mùi pheromone của em á?"

Chương Hạo đầy chấm hỏi, ủa sao em không thể ngửi được mùi pheromone, em chợt nhận ra gì đó liền đáp.

"À anh ngửi được pheromone mà, anh là omega đó, chứ không phải beta đâu."

Hanbin một lần nữa sốc tinh thần nhìn chằm chằm vào em, em thật sự là omega á, nhưng hắn không thấy miếng dán ức chế trên gáy hay là ngửi thấy một chút mùi pheromone nào từ em cả. Từ từ đã vậy hồi nãy hắn đã chạm vào omega hả, trời ơi tội lỗi rồi.

"Nhưng...nhưng mà..." Hanbin lắp bắp nói, Chương Hạo biết hắn đang muốn nói gì nên cũng nhanh đáp.

"Thật ra anh mang bệnh hiếm gặp nên mọi người đều nghĩ anh là beta thôi."

Hanbin gật đầu coi như đã tiếp thu một điều gì đó mới, lần đầu tiên hắn thấy một omega như em vậy á, nên có chút hứng thú với em rồi đó.

Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com