Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Uông Triết kể xong chuyện xưa mà Tưởng Thiếu Diễm vẫn đắm chìm trong dòng ký ức, đến tận khi Uông Triết cất tiếng gọi khẽ thì hắn mới hoàn hồn.

"Thế là em thích anh từ năm lớp 7?" Hắn ngạc nhiên hỏi.

Uông Triết gật đầu, gương mặt dịu dàng góc cạnh, đã không còn dáng vẻ thiếu niên như lần đầu gặp mà dần thay thế bằng nét đẹp trai chín chắn của một người đàn ông trưởng thành, chỉ vì tuổi còn nhỏ nên vẫn hơi non nớt.

Tưởng Thiêu Diễm luôn biết Uông Triết thích mình, dẫu sao Uông Triết đã tỏ tình với hắn từ ngày đầu gặp nhau, hắn cũng chưa từng xem nhẹ tấm lòng của cậu, kể cả từ chối cũng cẩn thận đắn đo.

Nhưng hắn chưa bao giờ ngờ tình cảm Uông Triết dành cho mình vượt xa sự sâu sắc và trân trọng mà hắn tưởng.

Từ lớp 7 đến năm nhất đại học, gần sáu năm. Yêu thầm một người sáu năm là cảm giác gì? Hắn khó lòng tưởng tượng nỗi xót xa khổ sở trong mối tình ấy.

"Vì sao hồi đó em không nói với anh?"

"Hồi đó em bé quá, chắc chắn anh không để tâm... Vả lại em cũng cảm thấy mình không xứng với anh."

Tưởng Thiếu Diễm bật cười: "Sao, bây giờ cảm thấy xứng rồi à?"

Uông Triết lắc đầu: "Bây giờ cũng không, nhưng ít nhất em đã có can đảm bày tỏ với anh."

"Đừng nhát, em xứng." Là anh không xứng với em, Tưởng Thiếu Diễm nghĩ thầm.

Phải tốt với con cún ngốc này nhiều hơn mới có thể bù đắp sự thiếu hụt trong sáu năm qua.

Hắn thầm tính toán trong lòng, thình lình lại nhớ ra một việc: "Đừng bảo cấp ba em cũng học cùng trường anh nhé?"

Uông Triết còn thật sự chứng thực suy đoán của hắn: "Vâng, em hỏi thăm được đàn anh học trường cấp ba nào, may mà điểm không cao lắm nên em thi đỗ... Nhưng lúc em nhập học thì đàn anh đã lên lớp 12, em không gặp anh được mấy lần, cũng không dám quấy rầy anh học..."

Tưởng Thiếu Diễm che mắt mình, thở dài thườn thượt.

"Uông Triết."

"Dạ?"

"Em đừng ngốc thật chứ."

Có ai ngốc đến mức thích một người bao năm không qua lại mà vẫn một lòng một dạ không? Hoá ra trong khi hắn không hề hay biết, tưởng rằng mình không tìm được người trong lòng, chỉ có thể tiêm thuốc ức chế, có một người đã âm thầm thích hắn ngần ấy thời gian.

Cách biệt hai tuổi không phải nhiều nhưng lại khiến họ bỏ lỡ nhau lâu tới vậy.

Tưởng Thiếu Diễm nhớ trong cuộc đối thoại của ba mình và Uông Triết ban nãy, thằng nhóc này tận lúc hắn đã vào đại mới dám tới hỏi, khi ấy hắn đã ở ký túc xá, thường xuyên không về nhà suốt vài ba tuần, ba hắn lại đi công tác khắp nơi, cho nên Uông Triết đã đợi bao nhiêu ngày mới hỏi được tung tích của hắn?

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng chết đi được.

Uông Triết lí nhí trong điện thoại: "Đàn anh, thật ra em không ngốc, thành tích học tập của em rất tốt..."

Còn không biết đang nói ngốc ở mặt nào, quả nhiên cậu rất ngốc.

"Ừ ừ ừ, em không ngốc, em thông minh." Giọng Tưởng Thiếu Diễm có sự cưng chiều mà chính hắn không nhận ra: "Em thích anh như thế, anh cũng chỉ có thể lấy tấm thân này mới báo đáp được em thôi."

Uông Triết lại đỏ mặt: "Em, em tự nguyện mà... Đàn anh không cần cảm thấy gánh nặng."

Lúc này người bên câu lạc bộ ở đằng xa gọi Uông Triết, nói rằng sắp có mưa sao băng, kêu cậu mau chỉnh kính viễn vọng.

"Đàn anh đừng cúp máy, bọn mình cùng ngắm đi."

"Được." Tưởng Thiếu Diễm đồng ý, hắn đứng dậy xuống giường, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đêm quang đãng không mây, thật sự là thời tiết tốt để quan sát mưa sao băng.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng. Thấy Uông Triết nghe điện thoại cười vừa thẹn thùng vừa ngượng, mấy bạn câu lạc bộ Thiên văn bèn đẩy vai cậu sáp lại hóng hớt.

"Nói chuyện với ai đấy? Người yêu hả? Cho anh xem người yêu bạn Uông thế nào nào... Ôi đệt!"

Chủ nhiệm câu lạc Thiên văn năm ba đối diện ánh mắt ác liệt của Tưởng Thiếu Diễm trong màn hình, phút chốc sợ hết hồn: "Anh Diễm..."

Hắn và Tưởng Thiếu Diễm không lạ không quen, coi như biết sơ sơ. Mấy người khác tuy chưa gặp Tưởng Thiếu Diễm nhưng cũng từng nghe về anh bạn omega nóng tính tiếng tăm lẫy lừng này trên topic diễn đàn và tin đồn, nhất thời há hốc mồm.

"Gọi gì mà gọi." Tưởng Thiếu Diễm hờ hững nhìn khắp lượt: "Chưa thấy người yêu nói chuyện bao giờ à?"

Uông Triết hơi xấu hổ: "Đàn anh..."

"Không phải, sao hai cậu..." Chủ nhiệm câu lạc bộ sắp ngạc nhiên rớt cả cằm, mặt đầy dấu hỏi chấm nhưng không dám dây vào Tưởng Thiếu Diễm, dè dặt hỏi: "Anh Diễm, trước cậu hẹn hò với tên đó đó mà...?"

Nụ cười của Uông Triết sượng cứng, rồi lại nhanh chóng giấu đi.

Tưởng Thiếu Diễm thấy rõ mồn một qua màn hình. Chẹp, vẫn phải cho con cún ngốc này chút cảm giác an toàn.

"Tên đó đó sao bằng được em ấy? Tôi lại chẳng mù." Hắn tự cho rằng mình đã bày tỏ niềm yêu thích với Uông Triết một cách vô cùng kiên quyết mà còn ngầu.

Chủ nhiệm câu lạc bộ và các bạn khác tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, sau đó lại đồng thời nhìn Uông Triết vô hại với cả người lẫn động vật, nghĩ sao cũng cảm thấy cậu bị Tưởng Thiếu Diễm uy hiếp bắt nạt, nhưng suy cho cùng cái mạng quèn của bản thân vẫn quan trọng hơn, chỉ có thể hùa theo lời Tưởng Thiếu Diễm rồi giả vờ như không có gì tản đi ngắm cảnh, thật ra ai nấy đều lén lút lôi điện thoại gõ phím lạch cạch báo tin tức cực lớn cho bạn bè muôn nơi.

ANH DIỄM TRÙM TRƯỜNG OMEGA CỦA ĐẠI HỌC T CUỐI CÙNG CŨNG BỊ ALPHA THU PHỤC RỒI! CÒN LÀ TÂN SINH VIÊN NĂM NHẤT NỮA!

Tưởng Thiếu Diễm vẫn chưa biết lúc này topic về mình trên diễn đàn đã có thêm bao nhiêu bình luận, hắn uể oải dựa bậu cửa sổ hỏi Uông Triết: "Bao giờ mới có mưa sao băng, anh buồn ngủ luôn rồi."

Uông Triết xem đồng hồ đeo tay: "Chắc còn mười lăm phút nữa, đàn anh lạnh không? Hay là em quay lại cho anh xem nhé, rồi anh đi ngủ sớm."

Tưởng Thiếu Diễm - thanh niên trước nay càng muộn càng tỉnh - lần đầu tiên tám giờ đã ngáp: "Không sao, anh ngắm với em."

Uông Triết cảm động ra mặt, dễ gạt quá đi mất.

Tưởng Thiếu Diễm cười thầm, híp mắt như thật sự sắp ngủ: "Nhưng mà buồn ngủ lắm... Làm sao bây giờ? Hay em hôn anh đi."

Quần chúng đang vểnh tai nghe: "??!"

Đây còn là anh Diễm sát thủ diệt alpha phũ phàng hung dữ mà họ biết không??

Uông Triết xấu hổ tránh xa tụi nghe trộm, nói nhỏ: "Đàn anh đừng trêu em nữa, định lực của em tệ lắm..."

"Sao lại tệ?" Tưởng Thiếu Diễm không kìm được giương khóe môi, ánh mắt như có như không lia xuống dưới: "Anh thấy em giỏi nhịn mà, yêu thầm anh sáu năm, nhịn hỏng rồi chứ gì?"

Cậu sinh viên trong sáng ngây thơ như Uông Triết sao đỡ được con cáo già Tưởng Thiếu Diễm, tức thì vừa ngại vừa lúng túng, đỏ bừng mặt mãi không nghĩ ra lời đối đáp.

May sao lúc này chủ câu lạc bộ gọi nên Uông Triết mới có thể thoát thân, vội vàng chạy đến chỗ mọi người, đánh trống lảng: "Đàn anh xem, xem mưa sao băng đi ạ, sắp có rồi..."

"Ừ." Tưởng Thiếu Diễm cười thầm, tạm thời tha cho cậu.

Các thành viên câu lạc bộ Thiên văn chăm chú nhìn lên trời. Gió đêm thổi, họ buồn chán chờ vài phút, bỗng nhiên một ngôi sao băng ngời sáng vút nhanh qua bầu trời đen như mực, lập tức dấy lên tiếng reo hò la hét đầy phấn khích.

"Đàn anh! Anh nhìn thấy chưa!" Uông Triết trong màn hình cười rạng rỡ: "Nhớ ước nhé anh!"

Tưởng Thiếu Diễm "ừm", thật ra hắn không hứng thú với những hoạt động có vẻ lãng mạn, nhưng được làm cùng Uông Triết cũng rất thú vị.

Ngay sau đó, hết ngôi sao băng này đến ngôi sao băng khác nối đuôi nhau xuất hiện, đôi khi thậm chí còn có mười mấy ngôi cùng rơi xuống như từng chùm pháo hoa lộn ngược, chúng cắt ngang bầu trời, rực rỡ xán lạn rồi bùng cháy tia sáng cuối cùng, hòa vào màn đêm đen kịt, tráng lệ và đẹp đẽ.

Tưởng Thiếu Diễm nhìn Uông Triết, trông thấy cậu đang nhắm mắt ước.

"Ước gì rồi?"

Uông Triết mở mắt cười với hắn: "Nói ra hết linh, đàn anh mau ước đi."

Tưởng Thiếu Diễm bó tay với cậu, chỉ có thể nhắm nghiền mắt, ước một điều ước rất bình thường và thực tế.

Vậy thì chúc hắn và tất cả những người hắn yêu quý đều bình an hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #abo#boylove