Chương 2- Hoành đao đoạt ái
["Triệu Hằng, tên cầm thú, tên chó chết, mau cút ra!"]
***
Thẩm Nhan mở cửa phòng ngủ, hai ba bước đi đến bên giường từ trên cao nhìn xuống cái người đang thong dong tựa đầu giường xem ipad, giận giữ hỏi:
"Chuyện của Hải Thành là do anh ra tay à?"
Alpha ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hưng sư vấn tội của y, nhíu mày hỏi lại: "Chuyện gì?"
"Hải Thành bị tai nạn xe hơi không rõ sống chết, có liên quan tới anh không?"
Hắn nghe vậy thì cười rộ lên. Nhưng như nghĩ tới cái gì, hắn nghiêm mặt hỏi ngược lại y: "Dù là tôi làm hay không thì có liên quan tới em không? Em lấy tư cách gì ra mặt thay hắn ta hỏi tội tôi?"
Thẩm Nhan giận run người, ném điện thoại vào lòng hắn, thốt lên: "Tôi đã cầu xin anh buông tha cho anh ấy..."
"Nhưng tôi có đồng ý sao? Tôi đã nói em không so nổi với hạng mục đó."
Hai mắt Thẩm Nhan mở lớn, lồng ngực như vừa bị đâm một nhát, đau đớn ập đến bất ngờ.
Hắn cầm cả ipad và điện thoại ném thẳng lên tủ đầu giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi Thẩm Nhan chậm rãi nhen lửa: "Ngược lại là em đó Thẩm Nhan, em quan tâm đến hắn ta hơi nhiều rồi đi. Đừng quên hiện tại em đang đứng cạnh ai."
"Buông ra!" Thẩm Nhan bị hắn giữ lấy thì mãnh liệt giãy giụa. Nhưng sức của một beta sao có thể sánh được với alpha đỉnh cấp như Triệu Hằng.
Đột ngột truyền đến tiếng la hét từ tầng hai, người làm trong nhà đồng loạt dừng hết công việc trên tay nhanh chóng trở về tòa nhà ký túc của mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đều là người làm lâu năm, sớm đã nhìn thấu mối quan hệ cưỡng ép của hai vị chủ nhân, bất kể thời khắc nào chỉ cần hai người có dấu hiệu động tay động chân bọn họ đều rút lui tránh bị phoremon của alpha làm cho khiếp sợ.
"Triệu Hằng, tên cầm thú, tên chó chết, mau cút ra!"
"Đừng mơ!"
Beta bị áp chế trên sàn, quần áo ngủ roèn roẹt hai phát liền rách tan, da thịt trắng nõn lộ liễu dưới ánh đèn sáng trưng hãy còn nguyên dấu vết yêu thương chưa phai mờ. Triệu Hằng kìm giữ hai tay y trên đỉnh đầu, dùng tay còn lại ấn lên cằm không cho y ngẩng đầu lên, hai chân chắc khỏe của hắn cưỡng ép mở rộng đôi chân trần thon dài của y.
Đầu vú được liếm mút thô bạo khiến tiếng chửi bới của Thẩm Nhan dần nhuốm men tình trở nên run rẩy khó lòng che dấu. Triệu Hằng ngước mắt nhìn bờ môi đang bị cắn bởi hàm răng đều tăm tắp kia, càng tàn nhẫn kích thích viên thịt trong miệng hơn nữa.
Sau một hồi trêu chọc hai đầu vú, lỗ thịt dâm đãng giữa hai chân Thẩm Nhan cực kỳ xấu hổ hộc ra luồng dịch thể ướt đẫm. Alpha cười một tiếng như là trêu tức thân thể thành thật của người dưới thân, sau đó cứ như thế đem hung khí thô to của mình tàn nhẫn đâm vào mị thịt còn chưa được mở rộng.
Beta há miệng hít vào một hơi, hai mắt vì cơn đau từ nơi đó truyền đến mà mờ nhòe. Đôi chân mày thanh tú như hai nét vẽ nhíu chặt ép ra nước mắt lấp lánh.
"Đ... Đau..."
"Là em đáng phải nhận." Alpha nghiến răng gằn từng từ, dương vật chen vào càng lúc càng sâu, cảm giác rõ rệt động thịt ướt át đang bị cưỡng ép mở rộng.
Ngay khi hắn vừa dứt câu, Thẩm Nhan như quả bóng đang căng đầy bị thủng một lỗ đột ngột xì hơi, cả người rũ xuống, hai mắt trong một thoáng dại cả ra.
Mà alpha lại không hề hay biết, cho rằng y đã bị tình dục làm mê mang, giương cờ trắng đầu hàng hắn rồi.
Trong phòng rõ ràng mở máy sưởi, Thẩm Nhan cũng đổ cả mồ hôi nhưng sương tuyết lấp đầy trong phòng vẫn khiến y rét run răng môi va lập cập. So với mọi ngày, hôm nay cõi lòng và thân thể như hòa làm một, ngay cả khoái cảm cao trào cũng không cách nào khiến y vui sướng.
Sau một hồi điên cuồng vận động, Triệu Hằng phủ phục trên người y một lúc mới chịu rút ra và nằm sang bên cạnh. Nhìn đôi mi ướt đẫm cùng vầng trán lấm tấm mồ hôi trước mắt, hắn hiếm khi dịu dàng vuốt ve lọn tóc của y, nhỏ giọng nói chuyện:
"Bây giờ em đã là người của tôi, sau này em đừng nên nhắc đến tên hắn trước mặt tôi nữa. Tôi vốn dĩ chẳng để hắn vào mắt nhưng hắn lại cứ thích nhảy nhót trêu ngươi thì em bảo tôi làm sao mà nhịn cho được."
"..."
"Hôm nay tôi đảm bảo với em, sau này chỉ cần hắn ngoan ngoãn cút xa tôi sẽ coi như hắn không tồn tại trên đời."
Không biết Thẩm Nhan có nghe vào tai hay không, y chỉ mệt mỏi nhắm hai mắt không đáp lại dù chỉ một lời. Triệu Hằng thấy y như vậy cũng không nói nhiều, qua loa lau dọn cho cả hai rồi cứ thế tắt đèn, ôm người đi ngủ.
.
Hải Thành lần này tai nạn may mắn không chết nằm viện một tháng liền tràn đầy sức sống. Mấy năm nay đối đầu trong tối ngoài sáng với Triệu Hằng anh cũng đã làm quen với đủ loại ngáng chân và tai nạn lớn nhỏ bất ngờ, lần này có chăng chỉ là nghiêm trọng hơn một chút.
Anh sinh ra trong gia tộc giàu có lâu đời tại đất Cảng, về địa vị có thể vượt mặt nhà họ Triệu. Nhưng từ đầu chí cuối đều có thể dễ dàng bị bọn người thô bạo kia chèn ép, đơn giản chỉ vì bọn họ xuất thân giới ngầm, thủ đoạn vô biên.
Năm đó anh là alpha được người người ngưỡng mộ, bỏ ngoài tai gia đình cấm cản vẫn cứ một lòng với một beta xuất thân tầm thường, trở thành giai thoại nơi phố thị. Những tưởng tình cảm sâu sắc dài lâu chẳng ngờ lại xuất hiện một kẻ thô lỗ, tàn bạo chẳng nói chẳng rằng cướp mất người anh yêu.
Đối với một alpha thiên chi kiêu tử như Hải Thành mà nói đó là sỉ nhục không gì sánh bằng. Cho nên dù sau này Thẩm Nhan có nói với anh bao nhiêu lần rằng chính là y tự phản bội anh, từ bỏ anh đi theo Triệu Hằng anh cũng không định để hắn yên ổn ôm người đẹp.
Mối thù cướp vợ này thiếu gia anh nuốt không trôi.
Lần này cướp được hạng mục Thác Bằng theo đuổi đã lâu, anh vui sướng hơn bao giờ hết dù sau đó phải đón nhận trả thù vô cùng tàn bạo của kẻ thù. Nhưng không nghĩ đến người đã rời bỏ mình rất nhiều năm lại bất ngờ xuất hiện.
Tuy hai người sống cùng một thành phố, vô tình chạm mặt cũng không ít nhưng gặp gỡ riêng tư như vậy lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhìn người nay đã khác xưa, dù tình cảm không còn như cũ nhưng cả hai vẫn bối rối không thôi.
Trong phòng riêng yên tĩnh chỉ có tiếng thìa cốc va chạm khi Thẩm Nhan khuấy cafe, nhấp một ngụm vẫn thấy đắng nhưng y không còn muốn bỏ thêm đường.
"Anh đã hoàn toàn khỏe lại chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn em." Hải Thành tránh ánh mắt y, cũng nhấp một hớp trà nóng.
Thẩm Nhan mỉm cười, thôi không nhìn alpha nữa. Y nói: "Vậy thì may quá." ngừng một chút, y vào thẳng vấn đề, "Nhưng không phải lúc nào con người cũng gặp may như vậy."
Hải Thành nhướng mày, chờ đợi y nói tiếp.
"Em hy vọng rằng, sau này ạnh đừng tiếp tục đối đầu với Triệu Hằng nữa. Em vẫn biết anh là người tài giỏi sẽ không thua kém bất kỳ một ai. Nhưng anh là người ngay thẳng nhất định sẽ không đấu lại loại người như hắn đâu.
Triệu Hằng xuất thân hắc đạo, tính tình kiêu ngạo độc tài, có thù tất báo. Dù hiện tại gia tộc rửa tay chậu vàng cũng vẫn giữ lại một vài người chuyên làm những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Anh không ngừng trêu chọc sẽ chỉ khiến hắn có cớ làm hại thôi."
Hải Thành nhìn y, giận quá hóa cười, bảo rằng: "Nhưng hắn trêu chọc tôi trước. Là hắn cướp em đi."
Thẩm Nhan thở dài khuyên giải: "Năm đó không phải hắn cướp em đi mà là em phản bội anh chủ động đi theo hắn. Anh đừng dây dưa nữa, không đáng đâu."
"Em cho rằng tôi không biết chút gì sao? Em không phải loại người như vậy."
"Em vốn là loại người như vậy. Anh ngay thẳng thành thật không khiến em si mê bằng hắn thủ đoạn đầy tay." Thẩm Nhan nằm chặt hai tay dưới bàn, trút ra chiêu bài cuối cùng: "Dù anh mong chờ cái gì chúng ta cũng không thể trở về như trước kia nữa. Qua đi rồi thì đều là quá khứ, anh chọc giận hắn sẽ chỉ khiến em thêm khó xử mà thôi."
"Thẩm Nhan!" Hải Thành khẽ gọi y, không muốn nghe y nói lời tàn nhẫn như vậy.
"Hải Thành, em chỉ muốn yên ổn mà qua một đời, mong anh giúp cho. Sau này không gặp lại nhau nữa, anh hãy sống thật tốt nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com