Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Truy thê hỏa táng tràng


Tin tức Chủ tịch Thác Bằng kết hôn cùng vị hôn thê đã bên hắn nhiều năm rầm rộ khắp các trang mạng. Có lẽ một phần vì thời nay mạng xã hội có quá nhiều không quản lý xuể nên chỉ cần một người biết chuyện rồi đăng tin là các trang tin tức xã hội không chính thống liên lập tức đăng lại nhằm tạo sức thảo luận. Thẩm Nhan cũng là trong lúc lướt xem video mới vô tình thấy được, lúc ấy chính y cũng bất ngờ, không nghĩ rằng tận 2 năm sau lễ đính hôn Triệu Hằng mới làm lễ cưới. Ngay khi nhìn thấy tin tức này, y nghĩ, có lẽ mình không cần phải trốn nữa rồi.

Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, để chắc chắn, tận 1 năm sau y mới lặng lẽ trở về thăm ba mẹ. Sau khi trở về cũng không hề bước ra khỏi cửa, cứ ở lì trong nhà cả tuần quây quần bên ba mẹ sau đó lại lặng lẽ rời đi. Trở lại thành phố, y vẫn giữ nếp sinh hoạt như suốt 3 năm qua, làm việc trong nhà, đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần, mỗi khi ra ngoài hai đi dạo đều sẽ thay đổi vóc dáng đến phong cách ăn mặc.

Y vẫn luôn cẩn thận như vậy, y vì hiểu Triệu Hằng là người như thế nào. Có thể hiện tại hắn không cần y làm tình nhân nữa nhưng nếu để hắn tóm được y có lẽ cũng không thể có ngày vui vẻ.

Y vẫn luôn cẩn thận như vậy, nhưng Triệu Hằng thật sự bỏ rất nhiều vốn liếng lẫn thời gian. Cho dù đã qua 3 năm. Cho dù vô vàn lần chờ đợi rồi thất vọng.

Cuối cùng hắn vẫn tìm được người luôn trốn tránh và lừa gạt hắn.

Mọi dấu vết Thẩm Nhan để lại đều hướng về thị trấn nơi vùng duyên hải, nhưng hãy nhìn xem y đang ở nơi nào. Một thành phố loại 2 cách thành phố Cảng chỉ 4 giờ xe chạy, sống trong một chung cư cao cấp chỉ toàn những người đi sớm về khuya, không quản hàng xóm là người nào, làm cái gì ở nơi đâu.

Hãy nhìn một beta nhỏ nhắn xinh đẹp biến mình thành một gã đàn ông chẳng chút khí chất, vai rủ lưng rùa, chân đi hai hàng, dép lê loẹt xoẹt.

Hãy nhìn đầu tóc dài chấm vai, cặp kính cận to quá nửa mặt.

Hãy nhìn quần áo theo phong cách một gã nghệ thuật gia trung niên hạng xoàng mà xem.

Triệu Lâm à Triệu Lâm, chú có chết cũng chẳng thể ngờ người vừa mới lướt qua vai mình chính là người mình tìm kiếm bấy lâu nay đâu nhỉ?

Chính Triệu Hằng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đôi mắt bàng hoàng kinh sợ kia của y có lẽ cũng dễ dàng lướt qua y như thế.

Thật buồn cười biết bao! Trớ trêu biết bao!

Hắn từng nhiều đêm mất ngủ lái xe chạy khắp thành thị nhỏ, từng sáng sớm chạy bộ dọc bờ biển đông người, từng cuối tuần leo lên khắp các chuyến tàu xa.

Để làm gì chứ?

Chỉ để tìm kiếm một người sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở nơi đó.

Thẩm Nhan thế mà nhẫn tâm đánh lừa hắn như thế.

Hắn gói lại cảm xúc đang trào dâng trong lòng, bước đến bên y, cúi đầu nhặt lên túi đồ y vừa đánh rơi cầm lấy.

"Lâu rồi không gặp, em vẫn chưa quên tôi phải không?"

Thẩm Nhan vô thức lùi lại một bước. Y chưa từng nghĩ đến sẽ bị hắn tìm ra. Y vốn tưởng mình sẽ bình yên qua được năm năm, mười năm tại nơi này. Đợi hắn quên mất, hoặc là đợi hắn bỏ qua cho mình.

"Đúng là chưa quên thật này." hắn cười lên, thanh âm trầm khàn giấu sâu trong cuống họng. "Không định mời tôi lên nhà ngồi chút sao?"

"Anh đi đi. Tôi không có gì muốn nói với anh cả."

Thẩm Nhan vươn tay muốn lấy lại túi của mình. Nhưng hắn tránh đi, nào có dễ dàng để y như ý như vậy.

"Không có gì muốn nói? Thế mà tôi lại có nhiều điều muốn nói với em lắm. Để tôi nói còn em nghe thôi vậy."

"Triệu Hằng, coi như tôi xin anh, dừng lại đi được không! Anh cũng đã cưới vợ rồi, vì sao cứ nhất định bắt tôi phải ở trong hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy?" Thẩm Nhan ngước mắt nhìn hắn, trong mắt có kích động không thể kìm nén.

"Vì tôi không thể không có em."

"Anh yêu tôi sao?" Thẩm Nhan nặng nề hỏi.

Triệu Hằng trước sau không đáp.

"Nếu không vì yêu thì tại sao lại không thể không có tôi?"

Triệu Hằng vẫn im lặng.

Thẩm Nhan coi như chịu thua mà rằng: "Nếu anh nhất quyết như vậy, tôi cũng có thể không màng đến anh yêu hay không. Nhưng tôi sẽ không làm người thứ ba, anh bỏ vợ con anh thì tôi sẽ theo anh trở về."

"Không thể."

Thẩm Nhan bật cười, y xòe tay nói: "Anh xem đi, cái gì anh cũng muốn. Muốn địa vị, muốn vợ đẹp con ngoan còn muốn có đồ chơi biết nghe lời. Triệu Hằng, cả thế giới đều phải xoay quanh anh!"

"..."

"Tôi thì không tham lam như anh. Tôi chỉ cần một người yêu thương tôi, trong tim hay bên người cũng chỉ có mình tôi. Nếu không được vậy thì đừng hòng ép buộc."

Thẩm Nhan nói xong thì bỏ mặc hắn ở đó, đồ cũng không cần nữa mà đi thẳng vào trong tòa nhà. Nhưng mới đi được mấy bước đã bị hắn giữ lại, tông giọng trầm thấp của alpha mang theo hơi lạnh truyền đến bên tai. Hắn dường như có chút ấm ức mà tố cáo:

"Em chưa từng cho đi yêu thương sao cứ luôn đòi hỏi ở tôi điều đó."

"Triệu Hằng... thế mà tôi không biết anh lại là một kẻ mù lòa như vậy." Thẩm Nhan cố gượng cười kìm nén nghẹn ngào trong lòng, y không quay đầu lại chỉ khẽ khàng ban cho hắn án tử: "Anh vốn dĩ từng có được, có được trong nhiều năm chỉ là anh không cần, cho nên tôi đã thu hồi lại."

"Tại sao lại thu hồi?" hắn khi nào thì không cần...

"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần một người yêu thương và chỉ có một mình tôi. Nếu anh không phải tôi cũng không cần anh." Thẩm Nhan giật tay ra mà không được, y quay ngoắt lại, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt là quyết tâm tận cùng:

"Tôi chấp nhận tha thứ anh chen chân chia rẽ tôi và Hải Thành, chấp nhận anh ngang ngược tàn bạo, chấp nhận anh đòi hỏi quá trớn. Bởi vì, tôi cho rằng mọi sự đã rồi không thể quay đầu lại nữa, hận thù chỉ tổ mệt mỏi chi bằng yên ấm bên anh cả đời. Nhưng... đến cuối cùng cũng chỉ là sai lầm."

Triệu Hằng bàng hoàng nhìn nước mắt rơi đầy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hắn ngày nhớ đêm mong. Trừ lúc trên giường bộ dạng gì cũng có, lúc bình thường tuy là một beta nhưng Thẩm Nhan luôn tự nhận mình là một người đàn ông đường đường chính chính sẽ không dễ dàng khóc lóc thê thảm như lúc này.

Y nói cuối cùng cũng chỉ là sai lầm.

Lời này như mũi dao khoét sâu vào lòng hắn, từng chút từng chút một.

Cái sai lầm này là do hắn gây ra.

Nhưng nếu Thẩm Nhan yêu vì sao năm đó y lại cố phá bỏ đứa con của hai người?

"Anh luôn trách tôi làm mất đứa nhỏ. Đúng chứ? Bình thường anh không nói nhưng mỗi khi say hay lúc phát tình đến thần trí mơ hồ anh đều trách cứ tôi tàn nhẫn bỏ con. Tôi nói tôi không biết mình có thai nên mới tiêm thuốc anh lại chưa từng tin tưởng, luôn cho rằng cái thai ba bốn tháng một người bình thường làm sao có thể nói không biết là không biết."

"Tôi..."

"Triệu Hằng! Anh cướp tôi đến bên anh chỉ để không ngừng dày vò và sỉ nhục tôi phải không? Anh không phải yêu cũng chẳng phải hận. Anh chỉ coi tôi là đồ chơi nhưng chơi chán lại không muốn bỏ. Anh cảm thấy tôi đã nằm trong tay anh liền mặc anh khống chế chơi đùa, có phải không?"

"..."

"Triệu Hằng, nếu anh nghĩ như vậy chi bằng anh giết tôi đi. Kể từ khi gặp anh những đau khổ tôi phải gánh chịu đã quá đủ rồi. Nếu nhất định bắt tôi phải chịu đựng thêm, thà tôi chết đi còn hơn."

"Thẩm Nhan... em..." Triệu Hằng hoảng sợ kêu lên.

"Thà tôi chết đi còn hơn." Thẩm Nhan hai mắt mở trừng trừng nhìn vào hắn, từng từ từng chữ nói rõ rành rành. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com