Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Chạy trốn

"MẸ!!!"- Hanbin vừa hét lên vừa chạy một mạch vào trong.

"Ông làm gì mẹ tôi vậy???"

"Làm gì mẹ mày á? Ha, con đàn bà này đang muốn bao che cho hành động làm cả gia tộc bẽ mặt đấy!!"-Ông ta nhìn cậu với ánh mặt đầy khinh bỉ.

"Tôi đã nói rồi còn gì, tôi đã bị hắn ta cưỡng hiep."

"Mày nghĩ tao sẽ tin lời nói của mày á? Hả thằng Omega vô dụng kia~"

"Cha nói gì vậy!?" - Hayoon nghe thấy vậy tức giận nói với ông ta nhưng khi cô định xông lên thì Hanbin đã cản cô lại.

"Ha~ Còn đỡ hơn cái loại bám váy mẹ tôi." -Hanbin không nổi giận, cậu bình tĩnh đáp trả một cách khôn ngoan.

"Mày...!"- Ông ta giận tím mặt, hậm hực chạy ra góc tường, lấy cái gậy bằng gỗ rồi chạy về phía cậu.

"GAN MÀY CŨNG LỚN ĐẤY NHƯNG HÔM NAY MÀY KHÔNG XONG VỚI TAO ĐÂU!!"

Biết sức mình không thể bằng ông già đó cậu giao mẹ cho chị rồi chạy một mạch ra ngoài. Chàng thiếu niên đứng ngoài chứng kiến toàn bộ, rồi cũng lập tức chạy theo cậu chủ Oh. Còn ông ta, ông sai hai tên cận vệ gần đó rồi tiếp tục cầm gậy chạy theo sau cậu thiếu niên ấy.

"Oh..Oh thiếu, mau..mau chạy theo tôi mau!"- Cậu thiếu niên đó nói.

"Tại sao tôi phải nghe cậu?"- Hanbin bất ngờ nói.

"Thiếu gia..., hãy tin tôi, tôi chắc chắn...sẽ dẫn cậu đến nơi an toàn."

Một người mới gặp chưa được 1 ngày, thì làm sao mà Oh Hanbin cậu đây làm sao có thể tin tưởng được chứ. Chạy mãi cũng không phải một ý kiến tốt, sức một Omega làm sao mà bằng được một Alpha như ông ta cơ chứ. Nên nếu như không tìm một chỗ trốn an toàn thì chắc chắn khi đuổi được cậu, ông ta sẽ không chần chừ mà đập nát xương cậu mất.

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn ta, Hanbin cũng không nghĩ hắn sẽ là một người xấu. Oh thiếu liều mình một lần, chấp nhận sự tin tưởng của đối phương rồi cậu khẽ gật đầu.

"Được, vậy thiếu gia hãy đi theo tôi."- Nói rồi, cậu trai trẻ cầm tay Oh thiếu chạy ra khỏi cổng phủ nhà Oh. Bởi cậu biết rằng trốn trong nhà chắc chắn sẽ bị ông ta tìm ra sớm thôi.

Hanbin ngạc nhiên lẫn ngại ngùng khi thấy đối phương cầm tay mình một cách tự nhiên rồi chạy. Nhưng chính bàn tay ấy khiến cậu lại cảm thấy đối phương an toàn đến lạ thường...

Cậu ta dẫn Hanbin đến một ngôi làng nhỏ rồi dẫn cậu vào trong một căn nhà gần đó. Cậu ta chốt cửa, rồi cả cậu lẫn Oh thiếu đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm...tay..."- Hanbin bỗng nhớ ra rằng tay mình vẫn đang bị đối phương nắm chặt. Như thể sợ cậu chạy mất vậy.

Cậu trai kia nhìn xuống tay mình, thấy tay mình vẫn đang nắm chặt tay người kia, mặt cậu ta đỏ phừng rồi lập tức bỏ tay Oh thiếu ra.

"A haha...l-làm Oh thiếu khó chịu rồi...haha thật ngại quá..Ừm công tắc điện ở đâu ta.."-Cậu ta ngượng ngùng nói rồi đánh lảng sang chuyện khác.

"Không sao đâu...nhưng mà..tự tiện vào nhà dân thế này..không sao chứ.."-Hanbin lo lắng hỏi.

"À thiếu gia không phải lo, đây là nhà của tôi."-Vừa nói cậu ta vừa bật điện lên cho sáng.

"À phải rồi, giới thiệu với thiếu gia tôi là Choi EunChan, cậu cứ gọi tôi là Chan cũng được."

"Tôi là Oh Hanbin."- "Mà cậu sống ở đây một mình hả?"-Hanbin vừa đi quanh nhà vừa hỏi Chan.

"Tôi sống với mẹ, còn anh trai và cha tôi thì đang sống ở bên Anh. Tôi và họ đã tách nhau ra từ khi tôi 10 tuổi." - EunChan vừa nói vừa dẫn Oh thiếu vào phòng tiếp khách của nhà cậu.

"À ra là vậy...Vậy Choi phu nhân đâu rồi?"

Ngoài gọi tên ra thì mình sẽ gọi Hanbin = cậu còn Chan = anh nha.

"Mẹ tôi chắc giờ đang đi chợ, lát sẽ về ngay thôi."- Vừa nói anh vừa lay hoay lấy nước uống cho cậu.

*Tiếng mở cửa-"Chan à, mẹ về rồi đây."-"Hửm?" - Choi phu nhân nhìn xuống dưới chân thì thấy ngoài đôi dép kẹp của con trai mình ra thì vẫn còn một đôi nữa, bà nhìn đôi dép còn lại không khỏi tò mò mà hỏi thằng quý tử nhà mình.

"A, mẹ v..." Anh chưa kịp nói dứt câu thì bà đã tra hỏi.-"Chanie à con có người yêu lúc nào vậy?"

"Ai vậy EunChan?"- Thấy anh đi ra khỏi phòng thì cậu cũng đi theo sau. "Đây là..."

"Ui chà, vậy mà lại dẫn Oh thiếu về nhà, con mẹ giỏi ghê." -Bà nhìn Hanbin rồi nở một nụ cười dịu dàng với cậu rồi quay ra nói cậu quý tử họ Choi kia.

"Mẹ à, không phải vậy đâu." - Họ Choi thấy mẹ như vậy cũng bất lực rồi cũng chạy ra chỗ bà xách mấy túi đồ trên tay rồi mang vào trong phòng bếp.

"Ừm...xin chào Choi phu nhân."- Hanbin không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt nhưng vẫn lễ phép chào hỏi Choi phu nhân.

"Chà, Oh thiếu cứ tự nhiên nhé, đừng khách sáo. Oh thiếu cứ ngồi đây chơi ha, để mẹ con tôi vào bếp làm vài món đãi thiếu gia nhé."- Vừa nói bà Choi vừa đẩy cậu vào lại phòng khách.

"Nhưng mà..."- Cậu chần chừ không bước vào phòng.

"Oh thiếu cứ ngồi đi, một lát nữa là chúng tôi sẽ xong thức ăn thôi, ha." Nói rồi bà cố gắng đẩy cậu vào phòng rồi đóng cửa lại. Cậu cũng chỉ đành ngồi xuống chờ đợi hai người họ nấu ăn xong.

_Một lúc sau_

"Ây gu, bắt Oh thiếu đợi lâu rồi."- Bà cùng EunChan mang mâm cơm vào trong phòng khách.

Trên mâm cơm có bao nhiêu là món nào là Kimchi hầm, há cảo hấp và còn có cả canh rong biển nữa. Nhưng đặc biệt, đây lại toàn là những món mà Oh Hanbin cực kì thích.

"Nào, mời thiếu gia thưởng thức tài nghệ của tôi nhé."- Choi phu nhân mỉm cười tự hào nói rồi cũng ngồi xuống cùng với cậu.

"Hanbin thiếu gia, mấy món ăn này tuy khá đơn giản nhưng cũng khá ngon đấy, cậu ăn thử xem." -Chan thấy thiếu gia đơ ra nhìn mâm cơm thì anh cũng động viên cậu ăn.

"Mấy món này,chẳng ph..."- Chưa kịp nói hết câu thì từ bên ngoài vọng vào một tiếng hét cực kì phẫn nộ của một người đàn ông.

"Oh Hanbin, THẰNG TI*N NH*N NÀY MÀY ĐÂU RỒI !? - Người đàn ông mặc một bộ hanbook màu đen có điểm thêm một chút họa tiết màu đỏ đằng sau ông là hai tên cận vệ mà ông sai đi theo. Người này chính là cha của Oh Hanbin.

"Chết tiệt, nó chạy đi đâu được cơ chứ." - Ông ta tức giận vừa chạy đi tìm cậu thiếu gia kia vừa chửi liên hồi.

"Chậc, vẫn còn tìm à ông già này dai thật đấy..."-Hanbin nghiến răng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn ông ta thì vẫn đang xửng cồ ở bên ngoài.

*Rầm rầm. "CHỦ NHÀ ĐÂU?" - Một trong hai tên cận vệ đi theo ông ta ré lên.

Bà Choi nghe vậy không chần chừ mà bước ra mở cửa với khuôn mặt hết sức nghiêm nghị. Trước lúc ra bà dặn con trai mình phải bảo vệ Hanbin trong trường hợp mà bọn chúng sẽ lục tung nhà bà.

"Cái gì đây? Tự dưng lôi nhau ra hò hét trước cửa nhà ta có chuyện gì?"- Choi phu nhân nhìn bọn chúng rồi nói.

Ông già kia nhìn thấy Choi phu nhân thì lật mặt ngay. Ông ta xua tay bọn cận vệ rồi trở giọng giả nai nói với phu nhân.

"Ahaha...thật ngại quá thưa phu nhân, chả là thằng quý tử nhà tôi nó lại chạy đi đâu mất, tôi sợ nó bị làm sao nên mới đi tìm...ahaha."

Ông ta giở mặt với Choi phu nhân một phần là vì nhà Choi là nhà ông không nên đụng vào phần còn lại là vì ông ta lỡ say nhan sắc của bà rồi. Bà Choi nổi tiếng với nhan sắc mãi ở lại tuổi 18 vậy nên môt tên háo sắc như ông già đấy gụcNhưng cái giọng điệu này thật khiến người ta phải nổi da gà, ngay cả Choi phu nhân cũng thấy sởn gai ốc vì ông già này.

"Tìm con trai chứ đâu phải cháy nhà đâu mà ông hét ầm ỹ trước nhà ta làm gì? Tính tạo ấn tượng xấu với Choi SangHee* ta đây hả?"

Câu nói đó khiên ông ta nín họng, ông không nói gì thêm được nữa cũng chả thể kiếm thêm câu chuyện để có thể nói chuyện với người đẹp này nữa. Ông ta ngập ngùi nói xin lỗi vì đã làm phiền rồi xách cổ hai thằng cận vệ rời khỏi làng.Choi phu nhân thấy vậy thì vui không kém, ngoảnh mặt lại và cười một cái với Hanbin đang thấm thỏm trong nhà cùng con trai bà. Như thể muốn nói rằng:" Tôi đã đuổi được tên thần kinh kia đi rồi, Oh thiếu không cần phải lo nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com