Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Mấy ngày nay cửa hàng tiện lợi lúc nào cũng đông đúc, nhất là khoảng thời gian buổi sáng, bởi dạo gần đây cậu chủ nhà họ Vương thường xuyên xuống khu sân chơi ngồi xích đu đọc sách. Nhiều người vì muốn được nhìn thấy Nhất Bác một lần nên mới tới, có người thì nhìn thấy cậu rồi mà vẫn muốn được nhìn tiếp nên đều nán lại ở cửa hàng tiện lợi cho đến khi người không còn ở đó nữa.

Tiêu Chiến ngồi trong phòng của mình, vẻ mặt chẳng có lấy một chút vui vẻ gì cả, anh tự hỏi tại sao thời gian anh lên phòng 85 nấu ăn Nhất Bác cứ ở trong phòng ngủ không chịu ra ngoài? báo hại anh chẳng được nhìn thấy cậu, kể cả lúc Tiêu Chiến rời đi Nhất Bác cũng ở trong phòng "Ừm" một tiếng là xong. Có nhưng hôm cố ý lên sớm, dùng thẻ từ mở cửa với hi vọng được nhìn thấy Nhất Bác, ai ngờ cậu vẫn cứ yên vị ở phòng ngủ cho tới khi anh rời đi. Bây giờ thì sao? Nhất Bác lại ngồi im một chỗ cho đám khách hàng của anh ngắm thoả thích, hỏi công bằng ở chỗ nào chứ?

Nhìn vào đồng hồ trên tay thấy vẫn còn khoảng một tiếng nữa mới tới giờ lên phòng 85 nấu ăn, Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Nhất Bác vẫn chăm chú đọc cuốn sách trên tay, thấy có người đứng trước mặt liền ngẩng đầu nhìn lên. Nụ cười ấm áp của ai kia khiến trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch, cậu ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

"Hôm nay tôi định nấu cháo hải sản cho em, nhưng vì hải sản trong cửa hàng là đồ đông lạnh nên tôi muốn ra chợ mua đồ tươi, em có muốn đi cùng với tôi không?"

"Chợ sao?"

"Đúng vậy, em chưa từng tới đó sao?"

"Tôi..."

Thấy Nhất Bác ngập ngừng, Tiêu Chiến cầm lấy cuốn sách trong tay của cậu gập lại để xuống ghế xích đu, sau đó anh nắm lấy tay Nhất Bác kéo đi.

"Đi thôi, tôi sẽ dẫn em đi tham quan khu chợ lớn nhất ở Bắc Kinh này"

Tiêu Chiến đưa Nhất Bác đi tới khu chợ bằng xe bus, lần đầu tiên di chuyển bằng phương tiện này khiến cậu có chút lo sợ. Người đông đúc, đã vậy mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm khiến Nhất Bác thấy ngột ngạt. Nhận ra biểu tình của bạn nhỏ, Tiêu Chiến đẩy Nhất Bác vào một góc sát với cạnh xe, sau đó căng chiếc áo khoác của mình ra bao bọc lấy cậu.

"Đừng sợ, có tôi ở đây"

Ở trong lòng Tiêu Chiến, còn được bao bọc bởi chiếc áo khoác ngoài to đùng của anh, Nhất Bác ngửi thấy mùi tin tức tố cay nồng của hồ tiêu pha một chút thơm mát bạc hà, vừa cay lại vừa mát hoà quyện với nhau tạo ra một mùi hương thực sự đặc biệt.

Cậu đắm chìm trong mùi thơm nhè nhẹ đó, cậu chắc hẳn hôm nay Tiêu Chiến đã sử dụng thuốc ức chế nên mùi hương mới nhẹ như vậy, nếu không có lẽ cậu đã bị phát tình ngay tại đây rồi.

Nhất Bác theo Tiêu Chiến đi khắp khu chợ, người đi đường đều bị vẻ bên ngoài của hai người thu hút, bọn họ không ngừng cảm thán về độ xứng đôi của cả hai. Tiêu Chiến cảm thấy vui trong lòng khi nghe thấy những lời bàn tán đó, còn Nhất Bác thì lại ngại ngùng.

Trong lúc chờ Tiêu Chiến chọn cua, Nhất Bác đã nhận được điện thoại của mẹ Vương, bà hỏi cậu đang ở bên ngoài sao? thì cậu thành thật nói với bà rằng đang ở khu chợ. Mẹ Vương biết Nhất Bác đang ở khu chợ bởi trên hệ thống định vị đã báo vị trí chính xác mà Nhất Bác đang đứng, nhưng bà muốn xác nhận lại thêm một lần nữa nên đã gọi cho cậu.

Mẹ Vương nói Nhất Bác hãy chuyển máy cho Tiêu Chiến, không biết hai người bọn họ nói gì với nhau, chỉ thấy Tiêu Chiến cười rất tươi và vâng dạ liên tục. Sau khi ngắt máy Nhất Bác tò mò hỏi mẹ Vương đã nói gì? anh nói không có gì, chỉ dặn anh đưa cậu về nhà an toàn mà thôi.

Lúc ra khỏi khu chợ, mẹ Vương cho tài xế đậu xe ở ngay gần đó chở hai người về. Không phải chịu cảnh người đông đúc bị những ánh mắt nhìn chằm chằm, Nhất Bác thấy thật thoải mái, cậu dựa lưng vào thành ghế rồi ngủ thiếp đi mất.

Thấy tư thế của người bên cạnh không được thoải mái, Tiêu Chiến nhẹ kéo đầu của cậu dựa lên vai mình. Anh nghĩ về những lời mẹ Vương nói trong điện thoại, bà nhờ anh chăm sóc cho Nhất Bác. Tiêu Chiến tự hỏi tại sao mẹ Vương lại có thể dễ dàng an tâm giao con trai cho một nhân viên chưa từng gặp mặt qua như thế? Mà theo như những gì nhân viên của cửa hàng kể lại, vợ chồng Vương tổng bảo hộ cho con trai mình rất kỹ, Tiêu Chiến cảm thấy thật khó hiểu.

Về tới phòng Tiêu Chiến bắt tay vào làm cơm, Nhất Bác vẫn ở trong phòng ngủ giống như mọi lần, cho tới lúc anh rời khỏi cậu mới ra bên ngoài.

Không phải Nhất Bác không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến, tất cả là tại mùi thơm của anh khiến cậu cảm thấy không ổn cho lắm. Ba mẹ Vương đã phải đặt riêng cho Nhất Bác một lại thuốc ức chế đặc biệt, cho dù là tin tức tố A có mạnh thế nào cũng sẽ không làm cậu dao động. Trước giờ Nhất Bác vẫn rất tốt, nhưng từ khi Tiêu Chiến bước chân vào không gian sống của cậu thì mọi chuyện lại có sự thay đổi, mùi thơm nhẹ trên người anh phảng phất trong nhà khiến cơ thể cậu không thoải mái, nhiều lúc còn khiến Nhất Bác có ý muốn tiến tới gần anh hơn.

Để tránh bản thân gây ra những việc hiểu lầm, cậu không ra bên ngoài cho tới khi Tiêu Chiến rời đi một thời gian, mùi thức ăn và máy hút mùi trong nhà sẽ giúp cậu loại bỏ mùi thơm quyến rũ này.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến không nấu đồ ăn sáng mà muốn đưa Nhất Bác ra bên ngoài ăn, dì Trương nói không thể được nhưng Nhất Bác lại đồng ý. Nhận ra biểu cảm lo lắng của dì Trương, cậu trấn an bà đừng lo, còn nói hôm qua Tiêu Chiến cũng đưa cậu đi chợ cùng. Dì Trương như không tin vào những lời mình vừa nghe, bà nhìn Tiêu Chiến để xác nhận lại

"Hôm qua con đã đưa Nhất Bác ra chợ mua chút đồ, phu nhân cũng biết chuyện này nên dì đừng lo lắng quá"

Nghe Tiêu Chiến nói xong dì Trương mới thả lỏng cơ mặt, bà dặn cho dù là đi tới đâu anh cũng không được để Nhất Bác một mình bởi cậu rất dễ bị lạc. Tiêu Chiến lấy làm khó hiểu, nếu Nhất Bác là một đứa trẻ lên ba thì anh không nói, đằng này cậu đã hơn mười tám tuổi rồi, muốn bao bọc cũng không nhất thiết phải làm quá mức tới như vậy. Sau đó trong đầu Tiêu Chiến lại nghĩ, cũng có thể từ nhỏ Nhất Bác chỉ sống quanh quẩn trong nhà mà không bước chân ra khỏi cửa, việc lo sợ cậu bị lạc cũng là điều dễ hiểu.

Tiêu Chiến đưa Nhất Bác tới một quán ăn nhỏ ở gần khu chợ, quán ăn chỉ bán các món đơn giản như hủ tiếu, mỳ vằn thắn và sủi cảo nhưng khách ngồi đông kín cả chỗ. Nhìn thấy khách hàng quen thuộc, bà lão bán hàng nở một nụ cười niềm nở

"Tiểu Chiến đến đấy hả? lâu rồi không thấy con ghé qua, tìm chỗ trống ngồi đi, chờ bà một lát"

Tiêu Chiến nhìn quanh cái quán nhỏ, sau khi đã nhắm được vị trí đủ hai người ngồi anh lập tức đưa Nhất Bác tới đó. Nhìn bà lão bán hàng chỉ có một mình còn phải chạy tới chạy lui, Tiêu Chiến dặn bạn nhỏ ngồi đợi, còn anh ra phụ giúp cho bà.

Nhất Bác muốn nói Tiêu Chiến đừng đi nhưng lại thôi, cậu không muốn anh có những suy nghĩ khác về mình. Nhất Bác kéo ghế ngồi sát vào góc tường, ánh mắt có chút dè chừng quan sát xung quanh.

Có hai tên khách nam ngồi xuống cạnh Nhất Bác, sau khi gọi món bọn chúng quay qua nói với nhau một vài câu. Nhận được cái hất cằm của tên bạn ngồi đối diện, tên còn lại quay sang nhìn cậu đánh giá một lượt, sau đó quay về nhìn tên bạn gật gù, bật cười khoái chí.

Tên đó kéo ghế ngồi sát hơn vào với Nhất Bác, trong lúc bọn chúng nói chuyện còn cố tình cười đùa rồi ngả người dựa vào cậu. Nhất Bác vì muốn né tránh nên đã ngã ra khỏi cái ghế nhựa, tên kia càng được đà nắm lấy cánh tay của cậu tỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng thực chất lại đang vuốt ve cánh tay trắng mịn. Nhất Bác ra sức rút tay của mình về nhưng tên kia lại càng nắm chặt, nụ cười biến thái của hắn làm Nhất Bác rùng mình.

"Buông tay ra"

Lời nói mang ngữ khí bức người làm tên khách kia buông tay của mình, hắn quay đầu lại thì chạm với khuôn mặt không mấy vui vẻ của Tiêu Chiến. Nhìn thấy người bình thường mang bộ dạng hoà nhã vui vẻ nay lại biến thành một người lạnh lùng, khó gần thì Nhất Bác cũng có chút lạ lẫm, vậy nhưng cảm giác an toàn toả ra trên người anh làm cậu thấy an tâm. Tiêu Chiến đỡ Nhất Bác dậy ôm vào trong lòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào tên nam nhân kia

"Đây là người của tôi, phiền các anh cư xử cho đúng mực"

Câu nói của Tiêu Chiến khiến nhịp thở của Nhất Bác trở nên rối loạn, ba chữ "người của tôi" là có ý gì? Trong lúc chưa tìm ra được lời giải thích cậu đã bị Tiêu Chiến kéo đi, anh để cậu ngồi ở một cái bàn nhỏ đối diện với quầy bàn hàng

"Đừng lo, có tôi ở đây. Ngồi chờ thêm một chút nữa, sắp xong rồi"

Tiêu Chiến lại tiếp tục giúp bà lão bán hàng bê đồ ra cho khách, ánh mắt luôn dõi về vị trí mà Nhất Bác đang ngồi, thấy cậu mỉm cười với mình, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót từng bừng, anh cũng đáp lại cậu một nụ cười ấm áp.

Sau khi lượng khách hàng vãn bớt, Tiêu Chiến mới bê đồ ăn đặt trước mặt Nhất Bác, anh hỏi cậu đói lắm rồi phải không? Thì Nhất Bác chỉ khẽ lắc đầu. Nhìn thấy phần da ở trên cổ tay vẫn có chút đỏ, Tiêu Chiến lên tiếng xin lỗi vì đã để Nhất Bác ngồi một mình và hứa sẽ không có lần sau. Cậu dùng bàn tay che đi vết đỏ ấy, trong ánh mắt lại thoáng có chút hoảng sợ, cậu mỉm cười nói không sao, nhưng với sự nhạy bén của mình Tiêu Chiến liền nghĩ, có phải hay không Nhất Bác đã từng trải qua một cú sốc nào đó nên mới tự khép kín bản thân như vậy? Những biểu hiện tự nhiên, thoải mái của cậu vô tình lọt vào mắt anh không phải giả tạo, biết đâu đó mới là con người thật của Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com