Phần 45. Sau khi đánh dấu
Ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng một hai con cú đêm không muốn ngủ nửa đêm ra ngoài vui chơi bay qua cửa, lúc này, ngoài đèn đường màu vàng mờ ảo bên đường thì chỉ còn ánh đèn ở cửa hàng 24/24 lộ ra chút ánh sáng yếu ớt của con đường.
Trong hiệu thuốc 24 giờ, nhân viên thu ngân trực đêm đang ngồi ở bàn gục đầu buồn ngủ, điện thoại trước mặt đang chiếu bộ phim mà cô đã xem cả chục lần nhưng vẫn không bao giờ chán.
Âm thanh của nhân vật chính của bộ phim bước trên mặt đất và tiếng giày của hắn chạm đất trùng với âm thanh tiếng giày của người khách đi bên ngoài cửa kính chắn gió trước tiệm, giọng nói của nhân vật chính trong phim với người này phát ra khiến cô không thể phân biệt được với giọng nói gốc.
Đến nỗi trong một khoảnh khắc, nhân viên thu ngân nghĩ rằng người kia đã bước ra từ trong phim.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng đây là thực tế và người kia cũng không bước ra từ phim.
Một Alpha cao lớn đứng trước quầy.
Vào thời điểm này trong đêm, những người đến hiệu thuốc không cần gì khác ngoài những thứ đó.
Lễ tân không nghĩ nhiều bèn duỗi một ngón tay chỉ vào dãy hộp trước quầy, ngáp một cái, mơ hồ nói: "Bcs, chất dưỡng ẩm và thuốc bôi trơn đều có, kích thước thì anh tự chọn, giá cả được ghi chú rõ ràng, quét mã để thanh toán."
"Không, tôi không cần mấy thứ đó." Nhân viên thu ngân đang ngái ngủ khi hắn mới bước vào cửa có lẽ không nghe rõ, Alpha kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình: "Tôi muốn hỏi thuốc ức chế Omega ở đâu?"
Đồng thời, nhân vật chính của bộ phim cũng phát ra câu thoại theo cùng một âm sắc, hai giọng nói vang vọng như một chiếc đồng hồ quả lắc cổ đại đập vào lúc nửa đêm, phá vỡ sự mơ hồ của nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân đột nhiên ngước đầu lên, nheo mắt nhìn ánh sáng trên đầu, nhưng cô bỏ qua đôi mắt đau nhức của mình và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngược sáng của Alpha rồi ch.ết lặng.
Lông mày này, dáng hình này...
"Khương Hành???" Nhân viên thu ngân gần như ngã ra khỏi ghế.
"Xin chào." Đôi môi thẳng tắp của Khương Hành lộ ra chút không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn hỏi nhân viên, nhắc lại câu hỏi của mình: "Cô có thể lấy giúp tôi thuốc ức chế của Omega không?"
Hắn dừng một chút, sau đó nói: "Phiền cô lấy luôn cả thuốc ức chế của Alpha, cảm ơn."
Nhân viên thu ngân từ phía sau quầy đi ra, đi đến một cái kệ lấy thuốc ức chế Alpha và Omega ra đưa cho Khương Hành.
"Cảm ơn."
Khương Hành lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, sau đó lại đẩy rèm chắn gió ra, vội vàng bỏ đi.
Chỉ lưu lại nhân viên thu ngân với ánh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn và nhận ra trong nhận thức muộn màng.
Tại sao nửa đêm Khương Hành lại ra ngoài mua thuốc ức chế Omega?
Xong rồi, hẳn là mình còn chưa tỉnh ngủ.
Đã bảo là ca đêm là quy luật trái với tự nhiên mà, xem xem hiện tượng kỳ lạ mà mình đã gặp phải kiểu gì thế này.
Khương Hành bước nhanh đến chiếc Maybach, mở cửa rồi lên xe, ném thuốc ức chế trong tay sang ghế lái phụ.
Khi khởi động xe, hắn nhìn chằm chằm vào túi mua đồ màu trắng sữa trên ghế trong vài giây, sau đó lấy ra một lọ thuốc ức chế Alpha từ nó, thành thạo mở túi và tiêm vào chính mình.
Chất lỏng lạnh kèm theo tác dụng dược liệu đã làm sạch hoàn toàn tàn dư của sự chuyển động thủy triều bất thường trong máu hắn.
Khương Hành thở ra một hơi dài.
Khi về đến nhà, ngay khi bước ra khỏi cửa thang máy, Khương Hành đã ý thức sâu sắc rằng pheromone Omega trôi nổi trong không khí đang dâng trào về phía mình theo từng đợt sóng.
Bất kỳ Alpha nào đứng ở đây, sự tập trung này chắc chắn sẽ khiến hắn hoàn toàn phát điên, tuyệt vọng muốn cướp bóc và sở hữu Omega mà hắn đã phân chia theo bản năng thành tài sản của riêng mình.
Không ai biết Khương Hành dựa vào loại tự chủ vô hình nào, sau khi cắn xuyên qua tuyến thể của Ngô Đồng đã cưỡng ép lấy lại lý trí, buông sau gáy Ngô Đồng ra.
Khương Hành truyền không quá nhiều pheromone vào người Ngô Đồng, đủ để cho hắn tạm thời ra khỏi cửa, để Ngô Đồng xoa dịu, sẽ không quá khó chịu.
Omega đã được giải thoát khỏi xiềng xích đã buông chân suýt ngã xuống đất, nhưng may mắn là có bàn tay Alpha đỡ quanh eo để cậu đỡ bị ngã xuống.
Nhưng lúc này, Omega không thể quan tâm đến việc mất mặt.
Khương Hành bế cậu lên, nhẹ nhàng đặt cậu trở lại giường. Thấy nguồn nước duy nhất trong sa mạc sắp rời khỏi mình, Omega hoảng sợ, nhanh chóng đứng thẳng người lên nắm lấy bàn tay đặt bên hông Alpha.
"Anh đi đâu vậy?"
Khi Khương Hành quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy nước mắt của Ngô Đồng dưới sự khống chế của bản năng.
Quần áo lộn xộn, đôi mắt ẩm ướt và bất lực, đôi môi đỏ hơi mở, thở hổn hển đều bị vấy bẩn bởi những lời nói vô thức, cố ý hoặc vô tình dụ dỗ Alpha tham gia cùng hắn trong bữa tiệc tối cao của đêm đen.
Khương Hành khẽ nói: "Anh sẽ trở về nhanh thôi."
"Em không muốn!" Omega cự tuyệt: "Đừng đi."
Sự phụ thuộc và yếu đuối tràn đầy ánh mắt khiến trái tim Khương Hành gần như biến thành vũng nước, nhưng đêm nay đã được định sẵn không được như Omega mong muốn.
Khương Hành không muốn lại khiến mình trở nên đáng khinh như vậy.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Omega, với vẻ mặt ngạc nhiên đột ngột của Omega, hắn nghiêng người về phía Omega ôm cậu vào vòng tay mình một lần nữa.
Đặt bàn tay của mình lên sau gáy Omega, xác nhận vị trí, sau đó mở miệng cắn lại.
Vẻ mặt của hắn dịu dàng, như thể thứ được hắn ôm lấy chính là báu vật độc nhất vô nhị của hắn trên thế giới này.
Nhưng răng nanh cắn vào tuyến thể Omega không hề tỏ ra thương xót, pheromone điên cuồng tiêm vào trong nháy mắt gây ra một cơn bão, hoành hành khắp cơ thể Omega mỏng manh.
Ngô Đồng phát ra một tiếng thút thít không chịu nổi, như thể không chịu nổi, nhưng bàn tay đẩy bộ ngực phẳng lì của Alpha nhanh chóng mất đi sức mạnh.
Khương Hành chậm rãi buông miệng ra.
Omega lại ngủ thiếp đi, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi trên trán phát sáng như kim tuyến dưới ánh sáng yếu ớt đầu giường, khuôn mặt xinh đẹp của cậu bình tĩnh lại, nhưng khóe mắt vẫn ướt đẫm nước mắt.
Khương Hành nghiêng người hôn lên, từ mí mắt mỏng, đến vầng trán mịn màng, đến sống mũi thẳng tắp.
Cuối cùng, một nụ hôn nông rơi xuống đôi môi đầy đặn. Nó nhẹ đến nỗi hắn nghĩ đó là một giấc mơ không có thật.
Lập tức đứng dậy, nhìn lướt qua mình trong phòng tắm, sau đó đi ra ngoài mua thuốc ức chế không chút do dự.
Khi hắn ra ngoài trở về, pheromone trong phòng vẫn còn nồng nặc, mùi cam quýt đọng lại với hương thơm thông còn sót lại, vì sợ rằng nó sẽ thoát ra.
Lúc Khương Hành trở về phòng ngủ, Ngô Đồng vẫn còn đang ngủ, nhưng so với lúc đi ra ngoài, Ngô Đồng lật người vài lần không thoải mái, ấn chăn bông trên người vào giữa đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu.
Khương Hành gần như hoàn toàn bị pheromone dìm xuống, nhưng may mắn trước khi về nhà hắn đã tiêm thuốc ức chế, hiện tại đã hoàn toàn phát huy tác dụng của thuốc, mặc dù không thể trở thành Phật trên mặt đất, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Ít nhất giúp hắn dễ dàng tỉnh táo hơn trước.
Khương Hành tiêm thuốc ức chế cho Ngô Đồng.
Cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cậu dần dần lắng xuống, khuôn mặt đỏ bừng dần trở lại trắng nõn, Khương Hành thở phào nhẹ nhõm.
Đi đến cửa sổ mở cửa, gió đêm thổi bay hương thơm đậm đà của hương cam quýt trong nhà.
Hắn lại tìm một chiếc khăn sạch.
Khi trở lại bên giường, hắn do dự hai phút, mím môi, ấn thái dương đau nhức nhói nhói, nhẹ nhàng thay áo tắm sạch sẽ cho Ngô Đồng, để không khiến cậu ngủ không thoải mái vì mồ hôi thoát ra từ lần phát tình vô tình và quần áo trong quần áo ngoài nhuốm mùi rượu.
Sau đó, hắn lại nhặt chiếc khăn lên và lau mặt và cơ thể cậu trong chốc lát.
Làm xong tất cả những chuyện này Khương Hành cũng toát mồ hôi, ngồi xuống mép giường liếc nhìn *** của mình, sau đó quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ đang bất tỉnh chìm đắm trong giấc ngủ, lắc đầu bất lực, cười nhẹ, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước nhanh chóng truyền qua cánh cửa phòng tắm mỏng, nhưng không có sương trắng bốc lên từ phòng tắm ào ạt.
Không biết phải mất bao lâu, giọng nói khàn khàn và tiếng ngân nga bị bóp nghẹt mọi thứ mới trở lại bình yên.
____
Ngô Đồng bị đánh thức bởi sự đóng băng.
Gió lạnh dường như hòa lẫn với hạt tuyết, cọ xát đại khái trên mặt và cơ thể không bị chăn bông che phủ, Ngô Đồng bị đông cứng.
Cậu mở mắt ra trong cơn choáng váng, cậu thấy ánh sáng ban mai trong trẻo tràn ngập căn phòng, cánh cửa ban công của căn phòng đã mở ra từ bao giờ, ngay cả cửa sổ bên cạnh cũng mở toang, gió đang thổi vào từ đó.
Ngô Đồng buồn ngủ, cảm thấy mệt mỏi như thể liên tiếp kiểm tra tất cả các hạng mục ở trường đại học. Cậu kéo tấm chăn bông đã bị đá ra trong giấc ngủ từ chân mình lên rồi quấn thật chặt, định ngủ tiếp, không buồn đóng cửa ra vào và cửa sổ nữa.
Ngay khi nhắm mắt lại, cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không phải mình đã tham dự buổi họp mặt cựu sinh viên do đoàn trưởng tổ chức sao, làm sao mình lại thức dậy ở nhà rồi?
Và tại sao có bóng người trên sân thượng?
Nửa đêm lại có tuyết rơi ở thành phố An Hải, mái nhà, bệ cửa sổ, cành cây xếp chồng lên lớp tuyết trắng bạc, người đàn ông mặc áo bông trắng giấu trong áo khoác, Ngô Đồng gần như không để ý thoạt nhìn vẫn còn một người đứng đó.
Trái tim Ngô Đồng đột nhiên dâng lên đến cổ họng.
Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, quay lại với chiếc điện thoại trong tay.
Dưới ánh đèn, Ngô Đồng có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Thầy Khương?
Tại sao thầy Khương lại ở đây?
Đầu óc Ngô Đồng nhất thời không xoay chuyển được.
Khương Hành giải thích nốt vài lời với Lạc Dương trong điện thoại, sau đó cúp điện thoại, một tay nắm chặt thành nắm đấm che môi, ho vài lần.
Khi hắn đến gần, ánh đèn trong nhà do Ngô Đồng bật lên chiếu lên mặt hắn, Ngô Đồng phát hiện sắc mặt Khương Hành tái nhợt, vài tiếng ho dữ dội khiến hai má lấy lại chút hồng hào không được tự nhiên, đôi môi mỏng nứt nẻ không chút máu, cả người đều có khí chất ốm yếu.
"Xin lỗi, tôi đánh thức cậu sao?"
Ngô Đồng lắc đầu.
Giọng hắn khàn hơn bình thường một chút, không phải cái kiểu khàn khàn do mới thức dậy, mà là kiểu khàn khàn do bị ốm, nhưng vẻ mặt của hắn rất dịu dàng, ánh mắt rơi vào trên người Ngô Đồng từ lúc mới ở trên sân thượng tràn đầy kiềm chế tình yêu được che giấu hoàn hảo.
Hắn hỏi: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?"
Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng, cậu có chút bối rối không biết sau khi tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì, giống như một bị thôi miên, Khương Hành hỏi cái gì, cậu thành thật trả lời cái đó.
"Không khó chịu."
"Cậu còn nóng không?"
"Không nóng, hơi lạnh."
Khương Hành đóng cửa hiên và cửa sổ đã được thông gió qua đêm.
"Cậu còn cảm thấy chóng mặt không?"
Pheromone của Alpha ở một mức độ nào đó là một loại thuốc bổ cho Omega trong thời kỳ phát tình.
Khương Hành tối hôm qua để Ngô Đồng ở một mình một thời gian để hắn ra ngoài mua thuốc, hắn tàn nhẫn truyền cho cậu một lượng pheromone quá mức, trực tiếp làm cho Omega ngất xỉu.
Một trong những hậu quả của việc tiêm pheromone quá mức là Omega dễ bị chóng mặt và mệt mỏi, tương tự như một số triệu chứng cảm lạnh.
Ngô Đồng gật đầu: "Có một chút, có thể là tôi đã uống quá nhiều trong buổi họp lớp cựu sinh viên."
Nhưng cậu sớm nhận ra rằng mình không uống quá nhiều.
Cơn buồn ngủ tan biến và những ký ức quay trở lại.
Cậu không phải là kiểu uống rượu say xong rồi hôm sau quên hết mọi chuyện.
Trải nghiệm đêm qua lóe lên trong tâm trí cậu từng khung hình, giống như một thước phim.
Sắc mặt Ngô Đồng chuyển từ kinh ngạc sang trống rỗng, sau đó tái nhợt, gần như không mất nhiều thời gian mà chỉ trong chớp mắt.
Cậu hạ mắt xuống chiếc áo choàng tắm không thuộc về mình, thoáng nhìn thấy chiếc áo len cậu đã mặc ngày hôm qua trên mặt đất, có một vòng máu trên cổ áo sau của chiếc áo len.
Ngước mắt lên, vết máu này hoàn toàn phù hợp với môi và răng của Khương Hành mở ra đóng lại giữa lúc nói.
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch lúc này hoàn toàn không còn chút máu, tay Ngô Đồng run rẩy, tuyến thể sau gáy đang yếu ớt đau đớn.
Những vết máu trên tuyến thể mỏng manh đã khô lại, để lại một vòng vảy máu tròn, dưới sự mò mẫm cẩn thận, dường như những chiếc răng nanh sắc nhọn là răng tuyến thể vẫn có thể được tìm thấy dấu vết cực kỳ sâu.
Khuôn mặt đẹp trai và tao nhã của Khương Hành lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không được tự nhiên nhìn đi nơi khác trong phòng mà hắng giọng.
"Tối hôm qua, tôi..."
Nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu lên giải thích gì thì sắc mặt Ngô Đồng đột nhiên thay đổi, cậu che đi đôi môi tái nhợt của mình, nhấc chăn bông lên, chạy thẳng vào phòng tắm.
Giây tiếp theo, có một âm thanh nôn ói dữ dội vang lên.
Khương Hành không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này, phản ứng một lúc mới theo sát.
Nhìn thấy Ngô Đồng đang ngượng ngùng đặt tay lên bệ rửa mặt, đôi mắt hoa mai sáng ngời của cậu ẩm ướt nước mắt sinh lý, chóp mũi đỏ bừng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến mức đáng sợ.
Khương Hành vô thức muốn giơ tay lên vỗ vỗ lưng cậu, điều này sẽ khiến Ngô Đồng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng hắn lại bị hành động bước lùi ra sau của Ngô Đồng ngăn lại, yếu ớt nhưng không thể phủ nhận.
"Đừng tới gần tôi!"
Khương Hành lập tức đông cứng tại chỗ, không dám tiến thêm một bước nào lại gần cậu.
Thành thật mà nói, đầu óc hắn trống rỗng vì sợ hãi từ cảnh tượng này.
Hắn tưởng tượng rằng mình đã tạo ra một dấu ấn để giảm bớt phản ứng sinh lý của Ngô Đồng trong thời kỳ phát tình, mà phản ứng của Ngô Đồng sau khi thức dậy có thể là ngại ngùng, biết ơn, sốc hoặc tức giận.
Nhưng hắn không ngờ nó lại là ghê tởm.
Ngay cả sự gần gũi của hắn cũng không thể so sánh được.
Rượu và thức ăn tối qua đều đã tiêu hóa, dạ dày Ngô Đồng trống rỗng, chỉ có thể phun ra một ít nước chua đâm vào cổ họng cậu đau rát.
Bất cứ khi nào cậu cảm thấy dạ dày của mình hoàn toàn trống rỗng, dấu vết phía sau tuyến thể ở cổ tiếp tục thể hiện sự hiện diện của nó, cậu không thể không cúi người tiếp tục nôn, trong một khoảnh khắc cậu không thể biết liệu cổ họng bị nước axit ăn mòn đau hơn, hay là dấu vết sau gáy đau hơn.
Tâm trí cậu cứ lóe lên tiếng gọi ghê tởm lúc cậu nhỏ.
[Nhóc con, nhóc có ở nhà không?]
[Nhóc con, chú mang kẹo hồ lô tới cho nhóc này...]
[Nhóc con, ta tìm được nhóc rồi]
[Đừng lo, ta sẽ rất dịu dàng với nhóc]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com