20.
"Bất ngờ quá nha, mới có mấy tháng không gặp, cũng không phải vài chục năm, không ngờ em có con luôn rồi đấy JungKook?"
Jung Hoseok với ánh mắt kinh ngạc nhìn hai thân ảnh một thấp một cao vừa bước vào từ cửa. JungKook trên lưng đeo chiếc balo bé xíu màu đỏ, một tay cầm cái kẹo bông gòn đang ăn dở, tay còn lại là điểm tựa để đứa nhỏ kia nắm lấy. Nhìn qua liền toát lên không khí hoà hợp của một gia đình, hai người họ đứng chung một chỗ trông chẳng khác gì ông bố trẻ và đứa con thơ.
"Không phải con em"
JungKook bất đắt dĩ phải đem đứa nhóc này theo tới công ty, lúc nảy cứ tưởng đã lừa được nó nhưng không ngờ khi xe của JungKook vừa đỗ trước cục cảnh sát, nó liền tinh mắt nhìn thấy. Biết rằng mình đã bị gạt, nhóc con liền bày ra vẻ mặt ủy khuất bắt đầu ngấn lệ, nước mắt giọt ngắn giọt dài nhảy bổ ra khỏi ghế ôm chặt bắp tay JungKook, dây đai an toàn còn trên người nó thiếu điều muốn đứt ra làm đôi.
"Em tình cờ gặp nhóc này ở chỗ bàn công việc"
"JungKook dù có thích con nít thì cũng không nên dắt đứa nhỏ này về đây chứ, như vậy là bắt cóc trẻ em đó"
Nhóc kia nhìn thấy có nhiều cặp mắt hướng về phía mình như thế thì trở nên sợ sệt, nó hệt như chú thỏ con đang gặp phải mối hiểm hoạ liền trốn ra sau chân của JungKook, chỉ lấp ló ra mỗi mái đầu nhỏ cùng đôi mắt long lanh như chứa đựng cả dãy ngân hà, khiến Hoseok cũng không nhịn được mà cảm thán vài câu, không biết con cái nhà ai mà khéo sinh lại khả ái đến vậy.
"Thỏ con này thật sự rất giống em đấy, nhìn cứ như một JungKook phiên bản thu nhỏ vậy"
Jimin vừa từ phòng làm việc trở về sau khi thu xếp công việc ổn thoả để kịp cho cuộc hẹn họp mặt chiều nay của hội anh em, vô tình lướt qua thấy đứa nhóc chừng bốn năm tuổi đang lấp ló sau JungKook rồi lại nhìn lên đứa em út của mình, quả thật rất dễ để tìm ra nhiều điểm tương đồng giữa bọn họ, cặp mắt to tròn cùng với hai chiếc răng thỏ lộ ra mỗi khi nó mè nheo, hai người này chẳng khác gì từ một khuông đúc ra, nếu nói nó là con ruột của cậu Jimin liền không chút nghi ngờ mà tin theo sái cổ.
"Chú lừa Bánh Quy, chú hứa là dắt Bánh Quy đi tìm ba mà?"
"Chú không lừa con, là do con không tin chú, lúc nảy chú dắt con đến đồn cảnh sát tìm ba, là con không muốn vào"
JungKook biết không thể dùng tính cách thường ngày của mình mà đối đãi với nhóc con mít ướt nên đành ngồi xuống nhẹ nhàng xoa đầu nó mà dỗ ngọt. Quả nhiên chiêu này cực kì hiệu quả, thì ra thỏ con không phản tác dụng với sự ngọt ngào. Jimin nhìn một màng cưng chiều của JungKook đặt lên thân hình nhỏ xíu kia thì không khỏi bất ngờ, từ trước đến nay trừ khi ở cạnh Yoongi, Jimin chưa từng thấy một JungKook dịu dàng đến như thế. Kể từ ngày Yoongi biến mất JungKook dường như đã thay đổi hoàn toàn không còn là cậu thanh niên mười chín tuổi hoạt bát hay cười nữa, trãi qua nhiều năm sóng gió trong đời cùng nỗi nhớ hằn sâu trong tâm trí cuối cùng lại thành ra một Jeon JungKook băng lãnh như hiện tại, Jimin mừng thầm cuối cùng cũng có người xoay chuyển được tảng băng lạnh ngắt trong lòng cậu rồi.
"Em tính đưa thỏ con này theo đi nhậu cùng tụi mình luôn hả Kookie?"
Hoseok thích thú véo lên cái má phúng phính của Bánh Quy, thỏ con lúc đầu có chút sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ, nhưng nhìn thấy nụ cười như chứa vitamin của chú Hoseok thì nhận ra người này không phải người xấu, vì ba nhỏ của bé cũng cười rất đẹp, mà người cười đẹp như ba của bé thì chắc chắn là người tốt. Nhóc con vừa nghĩ tới ba là lại muốn khóc, không biết ba nhỏ của mình ở nhà đang làm gì, có nhớ mình hay không.
"Jimin ssi, SeokJin gọi anh qua phòng anh ấy kìa...Ơ ? Nhóc Bánh Quy thối ?"
Bánh Quy nghe thấy giọng nói phát ra từ phía cửa liền nhận ra người quen, nhóc xoay ngoắc người lại hướng đến Kim Ami, cô nàng đôi đồng tử vẫn còn mở to bất ngờ vì sự xuất hiện của nhóc Bánh Quy nhà mình ở nơi này. Nhóc con chạy đến nhảy bổ vào vòng tay đang chờ sẵn của Ami mà thút thít.
"Bánh quy thối, sao con lại ở đây? Chẳng phải lúc sáng con ra ngoài đi công viên cùng ba lớn sao?"
"Ưm ưm...ba lớn ngốc nghếch bỏ quên con rồi, là chú đẹp trai này đưa con đi tìm ba lớn"
Bánh Quy đưa ngón tay bé xíu chỉ về hướng JungKook, Ami được diện kiến vị ân nhân đã giúp đỡ Bánh Quy nhỏ nhà mình thì không khỏi cảm kích, cô rối rích bế thằng bé đến chỗ JungKook luôn miệng cảm ơn không ngớt. JungKook thở phào nhẹ nhõm khi bé con đã tìm được người nhà, hoá ra là thân thích với đàn chị là diễn viên làm cùng công ty với cậu. Gặp mặt Bánh Quy từ sáng đến giờ cũng chưa tính là quá nữa ngày, nhưng JungKook cảm thấy mình và thỏ con này cứ như là đã biết nhau từ trước, bằng chứng là hiện tại nó đang không ngừng cựa quậy muốn nhào ra khỏi tay Ami hướng tới JungKook nằng nặc đòi cậu bế. Ami lúc đầu còn sợ Bánh Quy thối quậy phá sẽ phiền đến cậu, nhưng khi nhận thấy JungKook cũng chiều cháu mình mà dang tay đón lấy nó thì mới an tâm buông tiểu yêu ra.
"Thành thật xin lỗi em nhé JungKook. Bánh quy nhà chị làm phiền em quá"
"Không sao, con trai chị đáng yêu thế này, em sợ bản thân mình cũng mến nhóc này mất luôn"
"Ây da, tiểu quỷ này là con của anh trai chị, chị là cô út của nó"
Ami bật cười vội xua tay, bản thân cô còn chưa có nổi một mối tình thì lấy đâu ra chồng để tạo nên một cục lớn tần ngần như thế này, vả lại cô cũng chẳng dại mà đeo gông vào cổ sớm như người anh trai quý hoá của cô đâu.
"Tất cả đứng yên đưa hai tay lên đầu, chúng tôi nhận được tin tố cáo ở đây bắt cóc trẻ em, tất cả đã bị bao vây, yêu cầu các anh chị không rời khỏi hiện trường"
Hoseok trố mắt nhìn một đám người mặt quân phục xông vào phòng làm việc của công ty, bản thân anh sống hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ làm việc trái pháp luật, bỗng dưng hiện tại lại bị bao vây bởi cảnh sát như một kẻ xấu, nhất thời Hoseok muốn cùng quả chuối đang cầm trên tay ngất luôn tại chỗ. Tất cả những người có mặt trong phòng cũng chẳng khá khẩm gì hơn, đang yên đang lành lại bị giáng cho cái tội danh bắt cóc trẻ em, người sống không thị phi như JungKook cũng muốn hoảng loạn, kẻ ăn mì tôm chứ không ăn ở thất đức như Jimin cũng muốn chửi thề.
"Chết tiệt ! Dám bắt cóc con trai tôi"
Trong đám người mặc áo police chỉa súng về phía JungKook đang ẵm Bánh Quy trên tay vì tưởng cậu có ý định uy hiếp con tin phát ra một giọng nói trầm thấp xen lẫn cả tức giận. Ami khẽ nhíu mày trong đầu nổ cái đùng như bị nhát súng ngốc nghếch của anh trai mình bắn thẳng vào, chả hiểu quỷ quái kiểu gì, mỗi lần cô nàng nhắc đến anh trai thì anh trai lại xuất hiện tức thì. Kim Taehyung một thân tây trang lịch lãm từ đâu lao vào giành lấy cây súng của cảnh sát như một vị thần, Ami thề rằng nếu không vì giữ thể diện là một mỹ nữ an tĩnh thì cô đã chẳng ngại mà hét vào mặt anh trai mình 'Gì vậy cha nội ???'
"Kim Taehyung !?"
Jimin sửng sốt ánh mắt như chết trân, những tưởng rằng Kim Taehyung đã cùng cái bí mật năm đó mà biệt tích, nhưng y lại chẳng ngờ ngày hôm nay Taehyung lại có mặt tại đây, ngay trước mặt Park Jimin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com