22.
Mùi thức ăn thơm phức xông thằng vào khứu giác khiến tâm tình Taehyung trở nên thoải mái hơn hẳn. Chẳng biết từ bao giờ Taehyung đã may mắn có được gia đình nhỏ cho riêng mình như vậy. Nhìn bé con lăng xăng cất giày vào tủ, rồi lại nhìn đến bóng lưng đang loay hoay xào xào nấu nấu gì đó ở trong bếp, dư vị ấm áp bỗng chốc ùa về khiến hốc mắt đỏ lên một đợt.
"Tay nghề của anh thật không thể xem thường, từ trước cửa đã ngửi được mùi thơm rất thơm"
"Đừng có cọ vào cổ anh như thế, nhột quá"
Mái đầu loăn xoăn của Taehyung phối hợp chuyển động cùng cái ôm bất chợt từ phía sau, những lọn tóc cứ thế mà chọn cần cổ trắng ngần của Yoongi dụi dụi vào khiến người trong lòng ngứa ngáy một phen. Yoongi rụt cổ lại, khẽ chau mày muốn mắng đứa nhóc to xác phía sau lưng đang ôm lấy eo anh chặt cứng. Nhưng nghĩ đến Taehyung vì công việc mà bên ngoài cả ngày đã đủ vất vả, nên cũng không bài xích gì thêm, ngược lại còn đặt tay lên bàn tay gân guốc đang thít chặt lấy bụng anh, khẽ xoa xoa nó như phần nào giải tỏa sự mệt mỏi cho trụ cột nhà mình.
"A!! Tự dưng cắn anh? Em là cún hả?"
Yoongi hưởng thụ ấm áp trong vòng tay Taehyung, khóe miệng nâng lên chưa được bao lâu thì bỗng chốc hạ xuống khi cảm nhận được một tia đau nhói đến từ sau gáy. Anh đem cặp chân mày xô lại vào nhau, quay đầu hướng đến gương mặt phóng đại của Taehyung ở sau lưng mà nhăn nhó nhìn nó như muốn giương vuốt mèo. Taehyung đối với nét đáng sợ mà Yoongi bày ra trên gương mặt lại cảm thấy chẳng rung chuyển tí nào, dù anh có cố gắng xù lông khiến mình trở nên khó coi thì trong mắt Taehyung cũng chẳng khác gì con mèo đang dỗi là bao.
"Em xin lỗi"
Bàn tay của Taehyung khẽ chạm đến gáy anh, nơi vừa nảy nó không chút lưu tình mà cắn lên đó. Taehyung chẳng phải vô cớ bỗng dưng muốn đày đọa xác thịt của anh, chỉ là nhìn đến vết sẹo nhỏ trên cổ Yoongi trong lòng nó lại le lói vài tia tức giận, muốn ngay tức khắc biết được kẻ trước kia đã tạo nên cái dấu kết này là ai. Anh cảm nhận được đầu ngón tay của Taehyung đang không ngừng di chuyển lên viết sẹo nằm trên gáy. Nó miết nhẹ đến chỗ trước kia từng là kết dấu của cả hai, nhưng giờ đây chỉ còn là địa phương bằng phẳng bị gồ lên một chút khiến anh cảm thấy có lỗi.
"Taehyung...đừng như vậy nữa mà. Là anh sai, sau này sẽ không vô cớ gây sự với em nữa"
Tuy hiện tại tâm trí của anh cũng được coi là đã tỉnh táo đôi phần, nhưng những việc xảy ra trước kia anh không tài nào nhớ ra nổi. Đến cái lý do khiến anh phải phải lên bàn phẫu thuật xóa đi cái kết dấu này cũng chỉ được nghe Taehyung kể lại. Nó nói trước kia anh đã từng vô cớ sinh sự với nó khi cả hai vẫn đang yên ổn sống chung một nhà. Hôm đó anh vì giận dỗi mà tung cửa xe bỏ đi, còn Taehyung cũng vì cái tôi quá lớn của mình mà không giữ anh lại. Taehyung kể tiếp, sau hôm đó anh đã bỏ đi đâu mất tích ba ngày không thèm liên lạc, khi ấy nó chỉ nghĩ anh ghé qua nhà bạn tá túc, đến khi nguôi ngoai thì sẽ trở về. Nhưng nào có ngờ, anh vì sự phẫn uất che mất tâm trí đã liều lĩnh một mình đến bệnh viện làm phẫu thuật xóa kết dấu khi chưa có sự đồng ý của nó, đến khi bác sĩ gọi về nhà thông báo thì Taehyung mới tá hỏa tâm tinh tức tốc chạy đến bệnh viện.
Anh may mắn không mất mạng nhưng chẳng biết có phải do tác dụng phụ của việc làm mạo hiểm này hay không, khi tỉnh lại ngoài cái đầu đau như búa bổ cùng vết thương còn chưa đóng vảy ở sau gáy ra thì anh cái gì cũng không biết. Thậm chí còn không nhớ ra cả tên của mình, đến bạn đời và đứa con mình đứt ruột đẻ ra cũng chẳng có lấy một chút ký ức. Nữa năm, rồi lại một năm dần dần trôi qua, Yoongi kể từ khi xuất viện vẫn luôn thôi thúc não bộ của mình mau chóng nhớ lại. Khoảng thời gian đầu sống cùng Taehyung, anh vẫn luôn bài xích mỗi khi nó hành động thân mật, vì Yoongi nhận thấy cảm xúc của mình đối với Taehyung nó không quá mãnh liệt đến mức gọi là tình yêu. Anh chỉ xem người vẫn luôn miệng tự nhận mình là chồng kia bằng loại tình cảm của anh trai dành cho đứa em trai không hơn không kém. Nhưng dần dần Yoongi cũng không còn phản khán thêm nữa mà chấp nhận xem Taehyung và Bánh Quy là gia đình vì sự ấm áp của họ đã đánh động đến trái tim anh.
"Tae nè, dạo gần đây hình như anh nhớ ra ra được gì đó, nhưng đầu anh lại đau, muốn nhớ thêm một chút cũng không được"
"Nếu đã không thể nhớ vậy thì hãy quên đi, đừng cố gắng nữa, chỉ cần nhớ bên cạnh anh có em và con là đủ rồi. Mỗi lần nhìn thấy anh đau như vậy em chịu không nổi"
Taehyung vẫn ôm chặt lấy Yoongi từ đằng sau, chôn mũi vào hõm vai mãnh khảnh của người bé nhỏ trong lòng. So với lần đầu nó gặp anh thì hiện tại Yoongi đã có da có thịt hơn rất nhiều, lúc trước nhìn thấy bộ dạng gầy gò nữa tỉnh nữa mê của Yoongi mà trông sót vô cùng. Giờ đây được tận mắt thấy anh ở dáng vẻ do chính tay mình chăm sóc mà thành, trong tận đáy lòng nó không tự chủ được mà vấy lên bản tính ích kỷ tham luyến giữ anh bên mình, không muốn đem trả anh về với alpha thật sự của anh nữa. Dẫu biết tham ái là cội nguồn của đau khổ, nhưng Taehyung dù một chút cũng chẳng mong anh hồi phục trở lại, nó không thể tưởng tượng nổi đến viễn cảnh Yoongi sẽ tức giận như thế nào nếu biết tất cả những việc nó đã kể cho anh nghe đều là nói dối để gạt anh. Coi như nó có lỗi với anh, sẽ lấy thân thể này báo đáp, chuộc tội bằng cách cùng anh ở một chỗ mà chăm lo cho anh đến hết đời.
"Ba lớn, ba nhỏ ơi Bánh Quy mở mắt ra được chưa?"
Bé con không biết từ bao giờ đã đứng ở cửa bếp cùng với bộ dạng thơm tho vừa mới tắm xong, nó đưa hai tay bé xíu của mình lên che mắt lại dù đôi coi ngươi vốn đã nhắm tịt. Yoongi ngại ngùng vội thoát khỏi vòng tay của Taehyung, đã gần quá giờ cơm tối chưa làm xong món canh đã đành, lại còn trong bếp cùng chồng mình tình tứ ôm ôm ấp ấp bỏ quên cái bụng đói meo của con trai, lại sợ Bánh Quy non nớt nghĩ hai ba của bé cho bé ra rìa mất rồi.
Lời nói của con trai thành công trở thành lý do để Yoongi tập trung làm tiếp bữa cơm tối. Taehyung cũng đành ngậm ngùi buông anh ra mặc dù cả buổi như thế vẫn chưa đủ để nó giải tỏa mệt nhọc. Nhìn đến bé con đang bày ra dáng vẻ vô tội, Taehyung dù có muốn đem con trai ra giáo huấn để nó biết điều, không để bản thân trở thành kì đà xen ngang giữa chốn tình cảm của người lớn thì cũng không nỡ, ai bảo đứa trẻ này trông vô hại đến như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Bánh Quy, Taehyung lại muốn trở về dáng vẻ là một đứa con nít vô lo vô nghĩ. Lúc còn bé vẫn luôn khao khát được nhanh lớn, đến khi trưởng thành rồi thì mới biết hóa ra cũng chẳng khác gì là bao, chỉ là bề ngoài có nhiều thay đổi, là thay đổi thành một đứa trẻ lớn xác sâu tận trong lòng vẫn còn nợ ai đó một lời xin lỗi.
Ông trời ơi, con không tha thiết nài nỉ ông phải cảm thông chỉ mong ông niệm tình ban phát chút ân huệ để anh ấy bên cạnh Kim Taehyung này thật lâu một chút. Vì lời xin lỗi vẫn còn nợ đó con chẳng muốn anh ấy phải nghe.
-
"Cái gì !? Em đã gặp lại Yoongi hyung sao?"
JungKook thở dài gật đầu thay cho câu trả lời, Jimin phía đối diện vẫn còn ngơ ngác, tưởng rằng mình bị men rượu làm lùng bùng thính giác mà nghe nhầm, lại nghĩ JungKook đang say mà nói mớ, nhưng nhận ra từ nảy đến giờ cậu chưa động đến một ly soju nào, thì mới ngộ ra tin động trời JungKook vừa kể.
"Anh còn nhớ cái hôm mà em đi xem mắt ở To Sok Chon không? Yoongi hyung chính là đối tượng xem mắt của em"
"Không phải em nói là người của nhà họ Kim sao?"
JungKook cũng chẳng rõ tại sao đối tượng xem mắt của mình lại là Yoongi. Vào trước ngày diễn ra buổi gặp mặt, mẹ cậu có gọi đến nói người lần này chính là con trưởng của nhà họ Kim. Trước kia nhà họ Kim không những thân thiết mà còn là người ơn đối với gia đình JungKook, nên ông bà Jeon mới nhiệt tình hứa hẹn hôn ước như vậy. Đến bản thân JungKook cũng chẳng hề hay biết đến cuộc hôn nhân quái gở này, cậu chỉ vừa mới được nghe ông Jeon thông báo chưa đầy một tháng, cũng không hỏi ý kiến cậu có đồng ý hay không đã lôi đầu cậu đi thực hiện lời hứa.
"Hình như chỗ này của Yoongi không được ổn, hành động của anh ấy cứ như chẳng nhớ ra em là ai, lại còn động thủ với em nữa"
JungKook dùng ngón tay trỏ chỉ lên đầu mình, ý muốn đề cập đến phần đầu của Yoongi có gì đó không đúng. Cậu không dám chắc Yoongi đã bị mất trí nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng Yoongi không khoan nhượng tung một cước đến vị trí nhạy cảm, JungKook lại càng thêm bực bội. Bị omega của mình xa lánh, thậm chí xem mình như người lạ mà đối đãi, trên thế gian này chắc chỉ có mỗi alpha bất hạnh như JungKook là gặp phải. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thật sự rất kì lạ, nếu Yoongi mất trí không nhớ ra cậu, thì cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tinh tức tố của JungKook, vì anh đã bị đánh dấu bởi cậu và sẽ chỉ nhận có một mình cậu. Trừ trường hợp đã phẫu thuật xóa đi kết dấu thì còn họa may mới miễn nhiễm với tác động từ chất dẫn dụ, nhưng chí ít vẫn sẽ bị thu hút bởi mối liên kết của cả hai mà nhận ra mùi hương một chút.
"Em có chắc là Yoongi hyung không vậy ? Nếu là anh ấy thì dù có mất trí cũng sẽ nhận ra alpha của mình thông qua tinh tức tố chứ ?"
"Em không biết, lúc đó anh ấy bỏ đi nhanh quá em có kịp hỏi thêm cái gì đâu, bây giờ cũng chẳng rõ anh ấy ở nơi nào để mà tìm"
"Hỏi mẹ em thử xem, chẳng phải cô Jeon nói là người của nhà họ Kim sao?"
Cậu nghe Jimin nói xong thì như được khai sáng phát giác ra vấn đề, tại sao lại quên mất manh mối quan trọng này cơ chứ.
-
Tại nhà họ Jeon:
"Ủa mình ơi ? Ông có chắc là đã bảo Kookie đến gặp mặt người ta chưa?"
"Chắc mà, hôm đó nó ngoan lắm, không cãi lại một câu đồng ý đến To Sok Chon luôn"
"Hả !? Cái gì To Sok Chon? Tôi dặn ông bảo với thằng bé đến Yong Su San mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com