Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25.

Yoongi tỉnh dậy cùng với cơn đau đầu muốn hoa cả mắt, anh mơ hồ thấy mình lẻ loi trong phòng bệnh xung quanh chẳng có ai. Chỉ kịp định thần nhớ ra hình như mình vừa mới ngất ngoài đường, thì bên tai lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện xì xầm ngoài cửa và anh nhận ra đó là giọng của Taehyung. Yoongi rút ống truyền dịch trên tay, khập khiễng bước đến cạnh cửa áp tai mình lên mặt kính im lặng lắng nghe.

Tông giọng trở nên khản đặc hơn bình thường, Taehyung đang nói chuyện với người nào đó tên Park Jimin, và Yoongi nhận ra cái tên 'JungKook' chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã giữa hai người họ. JungKook - JungKookie ? Hai cái tên này hẳn là cùng một người liên quan đến đoạn tin nhắn trong chiếc điện thoại cũ. Vì bị cánh cửa cản trở nên Yoongi chẳng nghe rõ hết toàn bộ, chỉ vừa vặn biết được sự tình có liên quan đến JungKook cùng với lời hứa giữ bí mật cho nhau giữa bọn họ. Mặc dù anh không nhớ ra Park Jimin là ai, nhưng giây phút đó anh chọn cách giả vờ với hi vọng sẽ tìm hiểu được nhiều thứ hơn từ Jimin.

"Park...Park Jimin"

"Yoongi hyung anh nhớ ra em sao?"

Jimin thất thần một chỗ tròng mắt khẽ lay động không giấu nổi sự bất ngờ, cái gật đầu thành thật của Yoongi làm y sửng sốt, anh ấy cái gì cũng không nhớ nhưng cư nhiên lại nhớ ra Jimin. Thâm tâm dồn nén đến sợ hãi, cũng không nghĩ Yoongi căm phẫn y đến mức đầu óc dù có mụ mị vẫn linh tính được bản thân đang đối mặt với một Park Jimin xấu xa đến nỗi không thể tha thứ.

"Yoongi em xin lỗi, em thật tâm không muốn làm tổn hại đến anh"

Người trước mặt mang nỗi thống khổ truyền đến qua chất giọng nghẹn ức thành công làm ngưng đọng xúc cảm của Yoongi, ánh mắt dè chừng đặt lên Jimin được thay thế bằng đáy mắt tê tái thu lại nơi võng mạc. Park Jimin quỳ gối cạnh mép giường khẩn khoảng nắm lấy cổ tay gầy gò của Yoongi, miệng liên tục nói ra lời xin lỗi dù đã muộn màng.

Yoongi lặng người nhìn đứa nhóc đối với anh bây giờ chỉ có thể nhận là xa lạ, nhưng sự chân thành đến đau lòng đó khiến ngực trái anh như thể thắt lại. Đứa nhỏ sống tình cảm này thực chất không phải người xấu, đó là những gì Yoongi nghĩ về Jimin.

"Anh tin em"

"Yoongi em xin lỗi, em xin lỗi..."

Giây phút nghe được lời tin tưởng từ vị anh thứ, tâm can Jimin như được giải thoát khỏi chốn lao tù. Suốt sáu năm qua y luôn bị đày ải bởi vết nhơ nhân phẩm do chính tay mình đã tạo ra làm tổn hại đến Yoongi người vẫn luôn coi trọng y cho đến tận bây giờ.

"Jimin anh cảm thấy có lỗi vì không nhớ ra được gì, trong suốt thời gian qua giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Yoongi anh có nhớ JungKook không? JungKook mới chính là..."

Chuông điện thoại reo lên cắt ngang câu nói dang dở, Jimin ngừng lại trước sự hụt hẫng của Yoongi. Chân tướng sắp được phơi bày ra ánh sáng, trừ phi Yoongi bị thiểu năng mới cảm thấy không hồi hợp đến muốn phát sinh hỏa lực ở trong bụng.

"Alo, tao nghe đây Taehyung"

"Jimin nghe rõ đây dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải bảo vệ Yoongi an toàn có biết chưa?"

Jimin khó hiểu dời điện thoại của mình ra trước mắt nhìn lại thử xem có phải y đang nói chuyện với Taehyung hay không. Vừa nảy nó bảo đi đón Bánh Quy bỗng nhiên lại gọi đến nói năng không đầu không đuôi, Jimin cũng chẳng rõ nó muốn đề cập tới cái gì.

"Cảm ơn mày vì tất cả, hi vọng ở cuộc đời sau vẫn sẽ được làm bạn với mày. Jimin nói với Yoongi giúp tao, Kim Taehyung xin lỗi anh ấy, Kim Taehyung yêu anh ấy rất nhiều"

Jimin không còn cơ hội trả lời vì bên đầu dây đã tắt máy, rục rịch đại não ngẩm nghĩ lại những lời Taehyung vừa nói. Đứa bạn thân của mình từ bao giờ lại ưa sến sẩm như thế ?

-

Taehyung tấp xe vào một con hẻm khuất bóng sau bờ tường, mắt chăm chăm lên kính chiếu hậu cho đến khi nhận thấy không còn dấu vết bám đuôi nào nữa mới nhẹ nhàng xoay vô lăng.

"Ba lớn mình đi đâu thế ạ? Đây đâu phải đường về nhà mình ?"

Taehyung mang theo ý cười hướng ánh nhìn đến Bánh Quy, bé con đang thắc mắc vì đoạn đường quá đỗi xa lạ và đứa nhóc nhận ra đây không phải đường về nhà mình.

"Xin lỗi con nhé ba đãng trí chạy nhầm đường mất rồi"

Taehyung đạp chân ga khởi động vô lăng quay đầu xe chạy đúng tuyến đường cũ. Trong lòng cảm thấy bản thân thật tệ hại đến một đứa trẻ ngây thơ cũng phải nghe những lời nói dối từ mình.

Taehyung đón Bánh Quy về từ chỗ JungKook, vốn dĩ sẽ tiến thẳng về nhà nhưng đi được nữa đoạn lại nhìn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen nhám thấp thoáng qua kính chiếu hậu. Dù cách một khoảng khá xa nhưng Taehyung vẫn nhận ra chủ nhân của con xe thể thao đắc đỏ ấy không ai khác chính là JungKook, đứa em út đang cố bám theo ở đằng sau.

Taehyung nắm bắt tình hình liền rẽ vào một con đường khác, nó cố ý chạy lòng vòng qua những khúc cua ngoằn ngoèo rồi lại lủi vào khu dân sinh nơi tấp nập người qua lại. Cuối cùng Taehyung chọn đỗ xe vào con hẻm nhỏ yên lặng quan sát một lúc, khi không còn thấy sự xuất hiện của đứa nhóc bám đuôi kia nữa mới thở ra một cái, cuối cùng cũng cắt đuôi được JungKook.

"Ba ơi xe bị sao thế?"

"E là ba con mình phải cuốc bộ rồi"

Taehyung ngồi xổm nhìn bánh xe đang chạy bình thường bỗng dưng lại bị hở van hơi. Nắp đậy lỏng lẻo như vậy đủ hiểu có kẻ đã cố tình vặn cho nó rời ra khi Taehyung để xe ở công ty. Nhưng có điều nó không hiểu tại sao kẻ đó lại chỉ làm xê dịch nắp van một ít chứ không hoàn toàn mở ra cho xì hơi hẳn.

"Ba lớn chú kia vẫy tay với mình kìa"

Taehyung nhìn theo ngón tay bé xíu của Bánh Quy đang chỉ về phía trước. Đôi đồng tử dãn nở trừng mắt hướng đến người đàn ông đeo kính đen phì phò điếu thiếu lá, dửng dưng dùng một cái nhếch mép quăng về phía Taehyung.

"Bánh Quy vào trong xe nhanh lên!"

Taehyung vội đuổi Bánh Quy vào xe bản thân cũng nhanh chóng theo sau bé con yên vị nơi ghế lái. Taehyung hừ mạnh đập tay vào vô lăng, không ngờ người của IC lại tìm đến mình nhanh như vậy.

"Jimin nghe rõ đây dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải bảo vệ Yoongi an toàn có biết chưa?"

"Cảm ơn mày vì tất cả, hi vọng ở cuộc đời sau vẫn sẽ được làm bạn với mày. Jimin nói với Yoongi giúp tao, Kim Taehyung xin lỗi anh ấy, Kim Taehyung yêu anh ấy rất nhiều"

Taehyung cúp máy đem Bánh Quy ôm vào lòng, hiện tại nó không biết bọn người kia sẽ dùng cách gì để thủ tiêu nó. Lúc Taehyung quyết định nhúng tay vào việc của In Cheong, nó đã biết trước sớm muộn gì cũng có ngày này. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo an toàn cho những người thân cận, mạng Taehyung có thể mất nhưng Bánh Quy đang bên cạnh là đứa trẻ vô hại, là tâm can của Yoongi không thể để bé con chịu cảnh đắp mồ chung với mình được.

"Ba lớn ơi đồng hồ của ba kêu kìa"

Bánh Quy trong lòng Taehyung khẽ ngọ nguậy vì nó nghe được một loại âm thanh tít tít như tiếng báo giờ của đồng hồ điện tử.

"Chết tiệt!"

Taehyung mở cửa ôm Bánh Quy lao thẳng ra ngoài, thời khắc Taehyung tưởng rằng xe mình sẽ phát nổ thì thân thể lại nhận lấy một trận đau nhói. Cả người ngã rập xuống đất sau khi đập mạnh vào đầu xe tải, xương cốt đau như vỡ vụn, da thịt chà lên nền xi măng đến muốn rách toạt. Chiếc xe tải như đã chờ sẵn từ trước chỉ đợi thời khắc Taehyung chạy ra liền lăn bánh lao đến tông vào người nó.

Taehyung ôm Bánh Quy chặt cứng trong lòng văng ra hai mét, lộn một vòng rồi sấp mặt xuống nền đất nóng ẩm. Mùi máu tanh xông thằng vào khoang mũi, Taehyung dùng ý thức còn sót lại sau cùng của mình sờ soạn đứa nhóc ở trong lòng. Chẳng còn đủ sức nhìn xem Bánh Quy có lành lặn hay không, chỉ biết hiện tại bản thân đang nhuộm thằng nhóc thành một màu đỏ tươi bằng máu tuôn ra từ cơ thể mình.

Hơi thở yếu dần mắt khép hờ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Taehyung luyến tiếc níu giữ hơi thở trong đau đớn khi máu mũi không ngừng trào ra ngoài đọng lại trên khóe môi tanh tưởi. Cảm giác lục phũ ngũ tạng như đang bị bóp nghẹn, thân thể bây giờ chắc hẳn đã thành ra dạng khó coi chứ chẳng còn lành lặn. Hai mươi mấy năm cuộc đời khôn ngoan giờ đây lại ngu ngốc bị bọn người của IC đánh lừa bằng tiếng kêu giả thiếu bị gây nổ gắn ở trong xe. Taehyung cười khẩy thả lỏng khớp xương mệt mỏi, võng mạc thu về một màu tối đen. Hai hàng mi khẽ đóng lại, Taehyung thầm nghĩ có lẽ nhân sinh của nó đã đến lúc phải kết thúc. Khóe mắt rơi ra hàng lệ chảy dài trên gò má trầy xước, lần này không còn cơ hội trở về gặp Min Yoongi nữa rồi.

-

JungKook dừng lại tại ngã tư bỏ mặc những tiếng kèn xe inh ỏi ở phía sau, dáo dác tìm hình bóng chiếc xe màu trắng của Taehyung nhưng đáng tiếc đã mất dấu. Lời nói của Bánh Quy khi nảy đánh thẳng vào tâm trí khơi dậy sự hiếu kì của JungKook.

"Bánh Quy tên khai sinh của con là MinGi sao?"

"Dạ đúng rồi ạ, ba nhỏ đặt cho con đó, baba JungKook thấy có hay không"

JungKook nghe qua hai tiếng 'ba nhỏ' của Bánh Quy mới phát hiện được vấn đề, hóa ra bạn đời của Taehyung là omega nam.

"Bánh Quy nói baba nghe ba nhỏ của con tên gì có được không?"

"Hưmm...cái này ba Taehyung không cho con nói, ba bảo là ở ngoài có rất nhiều kẻ xấu muốn bắt ba nhỏ đi nên nhất định không được tiết lộ"

"Nhìn baba giống người xấu lắm sao?"

Bánh Quy lắc đầu nguầy nguậy, bé con sợ JungKook hiểu nhầm ý nó liền mọc ra cái đuôi mèo ve vẩy bật chế độ giải thích.

"Không có mà, baba JungKook siêu tốt. Nhưng mà...con nói ra baba đừng mách ba Taehyung nha..."

"Ba nhỏ của con tên Yoongi có nghĩa là ánh sáng, ba Taehyung vẫn luôn nói ba nhỏ chính là ánh sáng của ba Taehyung"

'Ba nhỏ của con tên Yoongi' câu nói của Bánh Quy văng vẳng trong đầu JungKook đến tận bây giờ. Cậu quyết định âm thầm đuổi theo Taehyung, thật sự rất nóng lòng muốn biết Yoongi mà Bánh Quy nói có phải là Min Yoongi của cậu hay không, nhưng đáng tiếc lại để mất dấu Taehyung.

JungKook ngồi trong xe nhìn dãy số trên màn hình cảm ứng, cậu đã lén chụp lại nó trong cuốn sổ ghi chú số liên lạc của Bánh Quy. Ngón tay vừa chạm lên định gọi đi, điện thoại lại hiển thị có cuộc gọi đến, là của Park Jimin.

"Em nghe đây"

"JungKook làm ơn đến đây nhanh đi, đến cứu con em đi JungKook..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com