Sự thật
Thay vào sự trợ giúp mà cậu đang cần, Yoongi chỉ ngồi ở trên giường phẫu thuật ngay bên cạnh cậu rồi cười khúc khích, khiến cho HoSeok hoàn toàn không hiểu gì cả. "Anh có vấn đề về não à?" HoSeok bực tức hỏi nhưng đáp lại chỉ có gương mặt có phần thiếu đòn của Yoongi.
"Ôi em yêu à! Anh chẳng bao giờ cho không ai chuyện gì. Một người thầy đã từng nói với anh câu này: Nếu mày giỏi về thứ gì đấy, thì đừng bao giờ làm nó miễn phí. Và với tình huống này, thì việc anh giỏi nhất chính là cứu em ra."
Yoongi nghiêng đầu nhìn HoSeok rồi lại cười cười, sau một lúc suy nghĩ thì hắn lại hạ thấp đầu xuống sao cho khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài cm thì mới tiếp tục nói.
"Anh cảm thấy em vẫn còn giận anh. Mà em biết điều gì có thể giúp giảm căng thẳng và khiến mọi người bình tĩnh hơn không? Hôn nhau đấy! Cho nên là em hôn anh đi! Biết đâu em sẽ hết giận anh."
Hắn nhún vai tỏ vẻ mình là người bị hại trong việc này, trong khi người đang bị trói tay chân trên giường phẫu thuật, tí nữa bị thành chuột thí nghiệm thì lại là cậu. "Anh bị điên thật rồi." HoSeok lẩm bẩm mắng.
"Điên vì tình cũng được xem là cái điên cao cả nhỉ? Em nói sao?"
Để thuận lợi cho cậu hôn thì hắn còn chu đáo ghé sát lại gần, chu môi và nhắm mắt lại như một thiếu nữ chờ đợi người yêu hôn lần đầu. Hết cách HoSeok chỉ đành nhấc cổ lên và hôn lên môi của hắn. Môi mềm chạm vào nhau thì ngay lập tức cánh tay của Yoongi cũng hạ xuống để làm điểm tựa, đẩy cả hai vào nụ hôn sâu khi lưỡi của hắn viền quanh môi cậu trước khi tiến vào đảo vòng quanh.
Cả hai chỉ dứt ra khi Yoongi tạm thỏa mãn và ngẩng đầu lên, hắn mỉm cười dịu dàng rồi lấy ngón cái xoa xoa môi dưới của cậu. "Anh có nên đè em ra ở đây luôn không nhỉ?"
"Đồ điên!"
Hắn tủm tỉm cười rồi vươn tay bắt đầu cởi trói cho cậu, miệng lại còn lẩm bẩm. "Chắc em thích làm ở nhà hơn nhỉ? Ở đây cũng hơi đáng sợ, nếu mà kêu rên thì chắc ai nghe cũng muốn bắn ra quá?"
HoSeok chỉ ước vào lúc này mình bị điếc, cậu cảm thấy uất hận vì bản thân được sinh ra với cơ thể lành lặn, chỉ đợi khi hắn cởi trói xong là cậu ngay lập tức nhảy xuống dưới giường rồi cố gắng tìm đường ra. Phía cửa dùng để đưa cậu vào lúc nãy cũng đã đóng chặt, dù có cố gắng như thế nào cũng không thể mở nó ra. Trái ngược với dáng vẻ lo lắng của cậu thì Yoongi lại có vẻ khá thờ ơ, hắn thong thả ngồi đong đưa chân trong khi im lặng quan sát cậu đi tìm lối thoát.
"Đừng ngồi đó nữa! Lại giúp một tay đi!" HoSeok bực bội mắng hắn. Yoongi cũng nhảy xuống đi về phía sau của bàn phẫu thuật, sau khi đẩy đèn chiếu sang một bên thì cậu thấy hắn sờ lần gì ở trong các vách tường, khi đẩy vào một viên gạch rỗng thì một cánh cửa chậm rãi mở ra.
"Lối này."
Gương mặt của HoSeok lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy hắn đang tỏ ra quá thân thuộc với nơi này. Yoongi thấy cậu mãi không đi theo thì liền nhanh chóng đi đến nắm tay cậu kéo đi. Cả hai đi vào hành lang dài tối tăm và chật hẹp, chỉ có một hai bóng đèn nằm rải rác trên lối đi. HoSeok càng lúc càng thấy không đúng, cậu không hiểu lý do vì sao hắn lại có thể cực kỳ hiểu biết từng chân tơ kẽ tóc về nơi này như thế, giống như hắn là người làm ở đây.
"Cậu biết về Yoongi được bao nhiêu?" Câu nói của Beom bỗng vang lên khiến HoSeok đứng khựng lại, kéo theo hắn cũng dừng theo. "Sao vậy?" Yoongi quay lại nhìn cậu.
"Anh thật sự là ai?" HoSeok ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đắn đo, cậu không chắc khi hỏi cậu hỏi này thì câu trả lời nhận lại sẽ là gì. Yoongi chỉ nhìn cậu rồi lẳng lặng đáp. "Em hỏi câu gì lạ vậy? Đương nhiên anh là Yoongi, là người yêu của em chứ còn gì.."
"Tôi hỏi anh thật sự là ai!?" Lần này cậu đã không còn khoan nhượng nữa. Hắn không biết HoSeok lấy ra từ đâu một khẩu súng và chĩa thẳng nó về phía hắn, bàn tay của cậu run run khi đặt tay vào cò súng.
"Tôi hỏi anh một lần nữa. Anh thật sự là gì? Trả lời tôi mau!" Cậu hét lên, khẩu súng trong tay cũng theo đó mà tiến sát lại gần hắn hơn. Dưới ánh đèn le lói, ánh mắt của Yoongi hiện lên trong mắt cậu lại lạnh lùng và xa cách đến kì lạ.
"Em nghĩ anh là ai?" Yoongi hỏi khi đưa tay lên vuốt ngược tóc của mình, hắn dường như không có vẻ quá sợ hãi trước nòng súng của cậu.
"Tôi không biết anh là ai! Tôi chẳng biết cái thá gì về anh cả! Tôi không biết anh sinh ra ở đâu, không biết gia cảnh anh như thế nào, quá khứ của anh ra sao. Con mẹ nó tôi đéo biết cái gì cả! Vì thế cho nên anh nên bắt đầu nói đi trước khi tôi găm một viên đạn vào cái đầu rỗng tuếch đó của anh!"
Giọng nói của HoSeok đang run, cậu đang sợ rằng những gì hắn tiết lộ sẽ vượt quá mức độ chịu đựng của bản thân. Yoongi vẫn chỉ giữ im lặng sau câu hỏi gần nhất, khi ánh mắt cả hai chạm nhau đủ lâu, lần đầu tiên hắn nhìn đi chỗ khác khi giao tiếp bằng mắt với cậu. Sau vài tiếng thở dài, hắn bắt đầu nói.
"Em muốn biết tôi là ai, sinh ra ở đâu và quá khứ như thế nào sao? Được rồi, để tôi nói cho em."
Cậu chỉ thấy hắn đưa tay ra bên cạnh rồi tiếp tục nói. "Đây. Chính là nhà của tôi." Gương mặt HoSeok bày ra bộ dạng khó hiểu, nhưng chưa đợi cậu kịp cất tiếng hắn đã tiếp lời.
"Cơ sở thí nghiệm này chính là nhà của tôi. Tôi là sản phẩm thí nghiệm được họ tạo ra rất nhiều năm về trước. Tôi đã ở nơi này 25 năm."
"25 năm? Năm nay anh ta 27.." HoSeok thầm nghĩ trong đầu.
"Tôi cũng không biết mình được tạo ra như thế nào, tôi chỉ biết từ khi tôi có thể nhớ thì tôi đã ở trong lồng kính, hằng ngày bị một đám người mặc áo trắng nhìn chằm chằm và ghi chép cái gì đấy. Nên trong trường hợp em hỏi bố mẹ tôi là ai, thì thú thật tôi cũng không biết, có khi tôi còn chẳng có bố mẹ."
Giọng nói của hắn vang lên trong căn hầm ẩm thấp. "Tôi được bọn người ở đây dạy ăn, dạy nói, dạy cách đi đứng, nói chung thì là mọi nhu cầu cơ bản để làm con người. Họ dạy tôi cách chiến đấu, làm thế nào để giết một người theo cách nhanh nhất. Tôi đã lớn lên như vậy đấy. Mỗi ngày đều bị trói lên bàn phẫu thuật, bị tiêm hàng đống những chất mà tôi chẳng biết tên vào người, trải qua hàng nghìn cơn đau như lửa ở dưới da, cho dù có cố gắng gãi như thế nào cũng không hết."
Ánh mắt lạnh lùng của hắn lại gặp cậu khi hắn tiến đến gần hơn, súng trong tay HoSeok cũng run rẩy theo. "Thứ thuốc mà bọn họ thử ở những bệnh nhân Alpha ở đây, ở những bệnh nhân mà em đã thấy, đều là cùng loại thuốc chúng thử nghiệm trên tôi. Ý tưởng ban đầu là tạo ra một đội quân bất khả chiến bại, một đội quân Enigma. Nhưng sau này họ nhận ra chỉ có mình tôi đáp ứng thuốc và phân hóa thành Enigma, nhưng tôi lại có thể tự ý thức và tự có suy nghĩ riêng. Họ đã chuyển hướng nghiên cứu và thay đổi cấu tạo của thuốc, để biến Alpha thành những con thú săn mồi, như vậy kinh phí sẽ rẻ và dễ chế tạo hơn."
"Bọn chúng chỉ có duy nhất một âm mưu, lật đổ chính quyền và lập nên một bộ máy của riêng chúng, bộ máy nơi chúng đứng đầu, đương nhiên rồi. Tôi đã may mắn trốn thoát được vào hai năm được, vô tình gặp Bố. Bố đã cưu mang và cứu tôi về, nên tôi cũng mang ơn ông ấy. Còn về em."
Hắn bỗng tiến sát lại gần và đặt nòng súng lên trên tim của mình. "Tôi đã gặp em vào rất nhiều năm về trước, khi em chỉ còn là học sinh cấp một. Em đã cho tôi một miếng bánh khi tôi đang bị vận chuyển đến cơ sở thí nghiệm khác, lúc đó em tưởng tôi là kẻ lang thang hay gì đấy. Tôi đã tương tư em từ đó và thề sẽ tìm lại được em. Sau này tôi cũng đã thấy em rồi và tôi không có ý định để em lọt ra khỏi tầm mắt của tôi đâu."
Trong một tích tắc cậu cảm nhận được tia lửa lóe lên trong mắt của hắn. HoSeok nhất thời không biết nói gì trước luồng thông tin có phần quá tải này. "Tôi dự định sẽ kể cho em sau, nhưng vì em nhất quyết muốn biết nên tôi cũng không còn cách khác. Vậy bây giờ, em còn muốn giết tôi không?"
Cậu ngay lập tức thở hắt ra một hơi, rồi nhanh chóng hạ súng xuống. "Không.. Tôi không... tôi chưa bao giờ có ý định..."
Yoongi chỉ mỉm cười rồi chỉ tay về phía cuối con đường. "Ngay phía trước là lối ra." Nói rồi hắn đưa một bàn tay khác về phía cậu. HoSeok cũng ngập ngừng một chút rồi cũng vươn tay nắm lấy tay hắn. Yoongi nâng tay cậu lên và hôn lên đó.
"Cảm ơn em."
P/s: Dự là trong tối nay sẽ lên dần nhé mọi người. Nếu không bị mất điện chứ tui cũng hết cách. Bão vào làm tui ứng phó không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com