chap 8: Ngộ
Chap 8: Ngộ
Anh: Ran
Cậu: Kazutora
Mỗi chap về riêng 1 cp, tùy hoàn cảnh, mình sẽ thay vế xưng hô nha :3
---------
Kazutora tỉnh lại thì phát hiền mình đang ở chỗ của Ran, vì lần trước cậu đã đến đây rồi. Cử động 1 tí thì cậu phát hiện, các vết thương trên cơ thể mình đã được băng bó. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, lần này cậu không sợ nữa, vì trong khoảng thời gian kia, Ran thường xuyên ghé qua chăm sóc cho Kazutora. anh bảo là chịu trách nhiệm vì đã biến cậu thành Omega.
Ngẫm được một lúc cậu quyết định ra về, trước khi ra về, cậu sắp xếp lại chăn gối, dọn dẹp bàn, ngăn kéo. Vừa bước xuống giường thì bất ngờ cậu nanh xuống. Ran nhanh chóng chạy tới đỡ cậu dậy.
-- ban nãy, lúc..ờm ban nãy tôi có đưa em đi đến bệnh viện, họ bảo cơ thể em thiếu nước, mà...trong khoảng thời gian tôi không ghé qua em nhịn ăn à?
-- Hả!? Ừ, không hợp khẩu vị.
Ran nhấc bồng cậu lên, đặt cậu lên giường, lôi từ ngăn trong ngăn kéo ra 1 lọ thuốc giảm đau. anh nhẹ nhàng xoa qua nắn lại đôi bàn chân ấy. Kazutora dường như quen với việc này, cậu không sợ Ran nữa. Trong thời gian tiếp xúc, cậu cảm thấy Ran khá tốt với cậu, chỉ là lâu lâu ép cậu ăn những thứ cậu không thích thôi.
-- Rồi, ngồi im tí đi, lát nữa tôi đưa em về.
-- ừm
-- đợi tôi chút.
-- hửm?
Ran đi ra ngoài mà không quên khóa cửa, bởi anh biết, ở đây không an toàn. Khi anh bế cậu vô thì đã có hàng chục ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía anh và cậu. Được một lúc thì anh quay vô.
-- Hả?
-- Ăn đi, tôi mới nấu xong, ăn nhanh không nguội.
-- Anh biết nấu ăn á?
-- Ừ, chứ em nghĩ tôi không biết nấu ăn thì Rin còn sống hả?
-- ừ nhỉ, nhưng mà không ăn đâu, không đói.
-- Ăn đi, hay tôi đút cho em
-- Khỏi, tôi tự ăn.
Kazutora từ từ cầm chén đũa lên, nuối vội 2-3 thìa cơm rồi quay ra nhìn Ran, ý bảo cậu ăn xong rồi.
-- Ăn hết đi, không tôi nhốt em lại đây đó.
-- Ở đây cũng tốt, không phải sao? Ngày 3 bữa đầy đủ, không cần làm gì cả.- Cậu cười cười, nhìn anh.
Mặt anh hơi đỏ lên, liền dọn hết đống đồ kia đi.
/Rầm/ Sanzu loạng choạng bước vào.
-- Ran..gi..giúp..tao
-- Ra ngoài.
Mùi pheromone quá nồng, anh biết Kazutora sẽ chịu không nổi, chẳng nói chẳng rằng, xách tay Sanzu ra. Kazutora quả thực chịu không nổi, cơ thể cậu run lên, hô hấp khó khăn, nằm quằn quại trên giường. Bên ngoài Sanzu bị Ran đập cho 1 trận, máu me từa lưa, chưa bao giờ Ran tức giận như thế.
-- Mày tỉnh chưa.
-- R..rồi..mẹ..c...chó..đéo chơi với loại người có bồ bỏ bạn nữa- nói rồi Sanzu quay lưng bước đi, lúc đi hắn gặp 1 đám con gái, liền chẳng quan tâm mặt Ran đang rất tức giận. Ran quay vào phòng, mới chưa đầy 10p mùi tinh tức tố của Kazutora đã ngập tràn căn phòng, Ran là con người không giỏi kiềm chế. Ý thức anh mơ hồ dần.
Ngay lập tức anh tiến lại gần, nhìn cậu. Cái áo thun trắng mỏng bị mồ hôi làm ướt, để lộ rõ cơ thể Kazutora, cậu oằn oại khó chịu, khi nhìn thấy Ran đang nhìn mình, thì cậu cũng đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì.
/cắt nhẹ phần H nha/
-- Ức..Ran..g...giúp..hức...- biết là sắp không chịu nổi nữa, cậu mở lời xin giúp đỡ. Ran mất vài giây load dữ kiện, anh mừng thầm.
-- Là em nói đấy nhé.
-- ừm...n..nhẹ..mô..một..ght..tí
-- chiều em.
anh lại gần em hơn, tỏa ra mùi pheromone của mình, mùi pheromone lần này khác với lần trước, không phải kiểu đe dọa, mà dịu dàng, rất dễ chịu. pheromone của 2 người hòa vào nhau, cả căn phòng ngập tràn mùi hoa linh lan thoang thoảng kết hợp với mùi hoa nhài của em, cả căn phòng ngập tràn mùi ái tình.
-- Ức..đu..flj..đừng có..ức cắn...- nhận thấy anh định đánh dấu, cậu chỉ biết xin anh dừng lại.
-- Ừm, không cắn
-- ức..cả..AAA không, đừng...l..àm...ức- những tiếng cầu xin dần được thay bằng tiếng la thất thanh. Ran đang cố thắt núi cậu, và hình như anh làm được rồi. Được đà lấn tới, anh lại gần, đánh dấu luôn Kazutora. Sau khi bị thắt nút, đầu óc cậu trở nên mơ hồ, trước mắt cậu bị một màn sương trắng bao phủ. Cậu thầm nghĩ anh điên rồi, anh muốn giết cậu sao?
-- Ức..hức..l..lừa..anh..anh lừa..tôi..ức...đồ đểu..hức..hức- Cậu khóc to lên, liên tục cào vào lưng anh. anh bế cậu lên, cự vật vẫn còn bên trong. Ờ tư thế này nó còn sâu hơn bình thường, mỗi bước đi của anh đều làm cậu đau điếng cả người, cậu chỉ biết bám chặt anh, cậu biết, nếu thả ra thì nanh mất.
-- Ngoan, nín đi, tôi chịu trách nhiệm với em.
-- K..không..thich...thích..không muốn..hức...mày...đểu...l...ức..đứng...i..m
-- Sao lại đổi cách xưng hô rồi, tôi buồn đấy.
Ran cũng rảnh lắm, anh cứ đi vòng qua vòng lại, không có hướng nhất định. Hễ kazutora nói lời không hợp ý anh, anh liền bước "hụt" luôn. Kazutora tức lắm, vừa mỏi vừa sợ mà vừa đau, như người ta nói " Cay mà không làm gì được".
Nhìn 2 người họ bây giờ xem, tay Ran đỡ lấy cặp mông trắng trẻo của Kazutora, còn Kazutora thì dùng chân quấn chặt eo Ran để không bị nanh, tay cậu bấu chặt vào tấm lưng trần của Ran, Ran cũng biết đau chứ. Nhưng so với đau, anh vui mừng nhiều hơn, tuy đau nhưng được bế cậu thì anh bằng lòng để cậu bấu suốt đời.
-- R..Ran..
-- Hửm?
-- M..mệt..muốn ngủ
-- không vệ sinh à?
-- không cần..muốn ngủ...hức...
-- Rồi, tôi cho em ngủ.- Nói rồi Ran tiến về phía giường, anh đặt nhẹ cậu xuống, rút cự vật ra.
-- Đừng bỏ tôi, được không?- anh nói
-- Ừm, hứa.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi làm sao, nhưng trong đó là sự hạnh phúc của 1 con người lần đầu biết yêu, anh chưa từng nghĩ sẽ dùng khả năng của mình vào việc này, bởi lẽ, ban đầu anh chẳng có hứng thú với ai cả, cho đến khi gặp cậu, cuộc đời anh thay đổi. Tựa như thước phim dài, anh hạnh phúc ôm lấy cậu rồi dần chợp mắt. Trong căn phòng ấy, có 2 con người như hiểu được ý nhau, ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc thay.
Đến gần chiều cậu mới tỉnh lại, Ran vẫn bên cạnh, vẫn ôm chặt cậu không rời. Chẳng biết là gì, nhưng cậu cảm thấy rất yên bình, cậu muốn khoảng thời gian này dừng lại mãi, cậu muốn ngủ, trong bòng tay anh, thật ấm áp, cũng thật dễ chịu.
-- Dậy rồi, tôi giúp em tắm rửa nha?
-- K..không cần
-- Oáp, thế em tự tắm đi, tôi đợi em ở ngoài.
-- Cảm ơn anh.
Ran đúng là mẫu người yêu lý tưởng mà.
/còn/
Chuyện là mình bị bí ý tưởng, ai giả bộ add fb rồi quăng mình vài ý tưởng với :(((
https://www.facebook.com/profile.php?id=100073935163291
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com