Chương 29: "Câu chuyện dựa trên sự kiện có thật"
Chương 29: "Câu chuyện dựa trên sự kiện có thật"
Vị quốc vương tân nhiệm cao cao tại thượng ngồi trên vương vị phía trên, trước mặt là cung điện không bóng người đang chìm vào bóng đêm.
Trên vương miện nạm đầy đá quý vô giá, ngay cả khuôn cũng được làm bằng vàng ròng, đội lên trên đầu đã giải thích hoàn hảo câu nói "Muốn đội vương miện, tất phải chịu được sức nặng của nó".
Khi quốc vương tiền nhiệm còn sống, chỉ khi thượng triều ông ta mới đội cái vương miện này, ngày thường đều trân trọng bảo quản nó.
Mà lúc này, chiếc vương miện đảm đương vận mệnh quốc gia lại bị tân quốc vương mới kế vị không lâu tùy ý dùng ngón tay câu lấy, nặng nề chậm rãi xoay vòng trong không khí.
Khóe môi hắn lộ ra đường cong thích ý, tầm mắt bình yên dừng ở đầu ngón tay của mình.
Đầu ngón trỏ và ngón cái đang nghịch một chiếc lông chim màu vàng.
Câu chuyện dựa trên một sự kiện có thật.
Hoàn thành truyện.
*
Hai người căng thẳng giằng co ở cửa, mặt đối mặt đỏ, trong không khí tràn đầy sự xấu hổ quỷ dị.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Vũ Thỏ giơ điện thoại trong tay lên, mở miệng nói trước.
"Uống trà sữa nhé?"
"...... Ừm ừm."
Hai người vừa đi về hướng phòng Nhậm Diên vừa đặt đồ ăn trên điện thoại di động.
Nếu tiếp tục mặc váy ngủ như vậy sẽ rất xấu hổ, Nhậm Diên bảo Tiêu Vũ Thỏ tùy tiện ngồi xuống, còn mình thì vội vàng về phòng thay đồ lấy ra một cái áo sơ mi mặc vào, cúc áo cài đến trên cùng, soi gương kiểm tra nửa ngày xác nhận hoàn toàn không thấy gì mới trở lại phòng ngủ.
Cô vẫn còn có chút rối rắm không biết nên mở miệng với bạn tốt như nào, nhưng trở lại phòng ngủ, phát hiện Tiêu Vũ Thỏ đang ngồi ở mép giường, trong tay lật xem quyển tiểu thuyết mà cô nàng đề cử cho cô, nghe được tiếng chân liền ngẩng đầu nhìn về hướng cô. Hiển nhiên cô nàng đã điều chỉnh nhanh hơn mình, lúc này trên mặt đã không nhìn thấy cảm xúc xấu hổ khác thường.
"Diên Diên, cậu xem xong rồi hả? Cậu thấy kết cục của cuốn tiểu thuyết này thế nào?"
"Hả? Thấy thế nào là sao?" Nhậm Diên có chút hoảng hốt.
"Thì là...... Cậu cảm thấy ai là hung thủ?"
"Ơ, không phải công tước sao? Ông ta để lại di thư nhận tội tự sát......"
Tiêu Vũ Thỏ nghe vậy, lông mày hơi nhăn lại, như là thấy có chút bất lực với cô.
"Đó chỉ là "tình tiết truyện" thôi, tuy rằng chính ông ta nói là mình giết, nhưng trừ di thư ra thì không có bất cứ chứng cứ gì có thể chỉ ra ông ta là hung thủ. Mọi người đều có động cơ, cho nên mọi người đều có hiềm nghi. Cuốn tiểu thuyết này dường như cho một lời giải thích, nhưng cuối cùng lại lưu lại cảm giác hồi hộp lớn nhất."
"Vì vậy thực tế ở trên mạng khen chê không giống nhau...... Đặc biệt là mở đầu tiểu thuyết nói "câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu", nhưng kết chuyện lại nói "dựa trên sự kiện có thật", nhiều người không ngừng đoán rốt cuộc chân tướng là như thế nào, cuối cùng thì sự kiện nào mới là thật, không ít người chỉ trích tác giả cố làm ra vẻ huyền bí."
"Nhưng mà Diên Diên cậu......" Cô nàng nói xong đột nhiên thở dài, bàn tay chống cằm, có chút bất đắc dĩ cười, "Nói thật trước khi tớ hỏi cũng đoán được câu trả lời của cậu. Cậu không giống những người thích truy hỏi tận gốc rễ, hình như lúc nào cậu cũng có thói quen tiếp nhận lời giải thích "tốt nhất" ấy."
"...... Tớ có sao?"
"Có nha, như lúc trước đọc truyện tranh, cậu rất dễ dàng tiếp nhận vai ác tẩy trắng, hoặc là khi có cốt truyện chia tay nhau, cậu mặc định bọn họ sẽ còn gặp lại nhau...... Lúc trước chúng ta cùng đọc truyện tranh, không phải có một lần có một nhân vật chết giữa truyện sao? Cậu vẫn luôn tin rằng hắn sẽ sống lại, kết quả đến cuối truyện phát hiện không có, liền khóc vài ngày."
"Theo một nghĩa nào đó mà nói, Diên Diên cậu cũng là người theo chủ nghĩa duy tâm."
Tiêu Vũ Thỏ nói rồi ngả người ra phía sau nằm lên chiếc chăn mềm mại. Cô nàng còn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ý bảo cô cũng nằm xuống đây.
Tựa như khi còn nhỏ, thường xuyên đến nhà đối phương chơi.
Trong lòng Nhậm Diên giật mình, đột nhiên nhận ra rằng hai người bọn cô đã lâu không nằm cạnh nhau tâm sự chuyện con gái giống như vậy.
.........Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
"Cho nên, có thể nói với tớ một chút không? Vì sao đột nhiên bị anh Nhậm Tình đánh dấu? Không hề có một chút dấu hiệu nào, lúc ấy tớ nghe ở trong điện thoại cảm thấy rất khiếp sợ." Tiêu Vũ Thỏ đột nhiên mở miệng nói.
Không biết có phải đánh thức được ký ức của thân thể không, hình như cô đột nhiên tìm lại được cảm giác an tâm cuồn cuộn từ bạn thân khi còn bé, tuy rằng gương mặt có hơi đỏ, nhưng trong lòng lại bình tĩnh dị thường.
"Bởi vì...... Ngày đó tớ tới kỳ động dục, là tớ chủ động đi tìm anh hai đánh dấu." Cô nói.
"Cậu thích anh Nhậm Tình sao? Còn nữa...... Diên Diên, cậu biết bị đánh dấu có ý nghĩa gì, đúng không?"
Có nghĩa là từ nay về sau sẽ trói định với người này, đối với Omega lại càng đặc biệt, Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega, nhưng Omega một khi đã đánh dấu thì pheromone của Alpha sẽ vĩnh viễn tồn tại trong thân thể Omega, dù tương lai có hối hận cũng không có đường lui.
Trừ phi phá hủy tuyến thể của mình,
Là khi Tiêu Vũ Thỏ bị Tần Triều đánh dấu? Hay là từ khi anh hai bị tai nạn xe?
Cô cũng không biết.
Cô nằm xuống bên cạnh Tiêu Vũ Thỏ, Tiêu Vũ Thỏ quay đầu cười cười với cô, lộ ra hàm răng chỉnh tề, còn có hai chiếc răng nanh.
Sau đó lại quay đầu đối diện với trần nhà, Nhậm Diên nhìn theo cô, tầm mắt dừng ở hoa văn phức tạp trên tường.
"Cho nên, có thể nói với tớ một chút không? Vì sao đột nhiên bị anh Nhậm Tình đánh dấu? Không hề có một chút dấu hiệu nào, lúc ấy tớ nghe ở trong điện thoại cảm thấy rất khiếp sợ." Tiêu Vũ Thỏ đột nhiên mở miệng nói.
Không biết có phải đánh thức được ký ức của thân thể không, hình như cô đột nhiên tìm lại được cảm giác an tâm cuồn cuộn từ bạn thân khi còn bé, tuy rằng gương mặt có hơi đỏ, nhưng trong lòng lại bình tĩnh dị thường.
"Bởi vì...... Ngày đó tớ tới kỳ động dục, là tớ chủ động đi tìm anh hai đánh dấu." Cô nói.
"Cậu thích anh Nhậm Tình sao? Còn nữa...... Diên Diên, cậu biết bị đánh dấu có ý nghĩa gì, đúng không?"
-- Có nghĩa là từ nay về sau sẽ trói định với người này, đối với Omega lại càng đặc biệt, Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega, nhưng Omega một khi đã đánh dấu thì pheromone của Alpha sẽ vĩnh viễn tồn tại trong thân thể Omega, dù tương lai có hối hận cũng không có đường lui.
Trừ phi phá hủy tuyến thể của mình, nhưng làm như vậy sẽ tạo ra tổn thương cho cơ thể Omega.
"Nói thật lúc ấy đầu óc tớ cũng không rõ lắm......" Nhậm Diên mím môi, nhưng rất nhanh lại ngượng ngùng cười cười, "Nhưng hiện tại tớ nghĩ, nếu nhất định phải bị đánh dấu, người đó chỉ có thể là anh hai."
"Là tớ thích anh hai...... Cho nên như bây giờ thì không có gì là không tốt cả."
"Như vậy à......" Tiêu Vũ Thỏ ngơ ngẩn nhìn hoa văn uốn lượn trên trần nhà, im lặng một hồi lâu, cô nàng đột nhiên lại thở dài, mở miệng cười với cô, "Vậy không có gì vấn đề, hơn nữa anh Nhậm Tình cũng rất tốt với cậu, tớ đây yên tâm rồi."
Nhậm Diên ngẩn người, hai người đối diện vài giây, rồi cười "Ha ha ha" một cách khó hiểu, sau khi cười xong liền giống như vô số lần trước, nhỏ giọng ghé vào nhau tâm sự. Nhưng trước kia đều nói về những chuyện lông gà vỏ tỏi trong trường học, hoặc là việc Tiêu Vũ Thỏ thu phục toàn trường hay thậm chí lịch sửhuy hoàng của Alpha trong khu không học vấn không nghề nghiệp, lần này lại biến thành chủ đề "Người lớn".
Chẳng hạn như......
"Thỏ Thỏ, mỗi lần kết thúc bị kẹt ở bên trong thì phải làm gì, tớ cảm thấy rất trướng nhưng không moi ra được......"
"........ Cậu bảo anh cậu bắn ở bên ngoài không được sao?"
"Còn có thể như vậy sao?"
Lại ví dụ như......
"Diên Diên, hôm qua tớ thấy bước đi của cậu không có lực, có phải đêm đó...... Quá nhiều không? Alpha đều như vậy, vừa hứng lên là không dứt, nên lúc cậu muốn dừng thì cậu phải nói dừng."
"...... Thật ra chỉ có một lần."
"........"
"Diên Diên, cậu thật sự nên rèn luyện nhiều hơn."
"A!" Tiêu Vũ Thỏ nhớ tới cái gì đó, đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt có chút tức giận, "Còn nữa Diên Diên, rốt cuộc cậu thích anh Nhiệm Tình từ lúc nào vậy? Sao không nói cho tớ biết?"
Nhắc tới chuyện này, gương mặt Nhậm Diên nháy mắt đỏ bừng.
Co túm chăn ngượng ngùng một lúc lâu mới mở miệng nói lí nhí: "Thỏ Thỏ...... Cậu có bao giờ gặp giấc mơ loại như này không?"
Tiêu Vũ Thỏ nhướng mày, "Loại mơ như này?"
"Chính là...... Chính là...... Cái lại cảm thấy rất thẹn ấy......"
"...... Mộng xuân?"
"Ừ...... Trước đây tớ, luôn...... Luôn mơ thấy mình với anh hai......" Nhậm Diên vừa nói vừa thẹn thùng không chịu nổi, vùi mặt vào trong chăn, ồm ồm nói, "Chắc chắn là tớ đã sớm thích anh hai, nếu không thì sao lại mơ thấy loại này......"
"......."
Bạn thân đột nhiên không lên tiếng, Nhậm Diên ở trong chăn nửa ngày không được đáp lại, lúc này mới có chút kỳ quái mà hở một đôi mắt ra.
Chỉ thấy lúc này Tiêu Vũ Thỏ không nhìn cô, mà ánh mắt đang nhìn hư không, không biết đang suy nghĩ cái gì, tầm mắt dừng ở quyển tiểu thuyết trên tủ đầu giường.
"Thỏ Thỏ...... Làm sao vậy?"
"Hả? A...... Không có gì." Lúc này Tiêu Vũ Thỏ mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng cười cười an ủi cô.
"Cậu có cảm thấy...... Tớ mơ như vậy, rất...... Rất......"
Nhậm Diên nắm chăn, có chút khó mở miệng.
Tiêu Vũ Thỏ nghe vậy khe khẽ thở dài, duỗi tay búng một cái vào trán cô.
Giọng nói cô ấy có chút trầm thấp, "Sẽ không thế đâu, cậu còn không dám nói ra hai chữ kia, tớ thấy về phương diện này chỉ sợ cậu là người đơn thuần nhất."
...........Nhưng thật ra không phải như thế.
Lúc cô còn rất nhỏ, ở biệt thự của Lạc Chiếu Ngân, cô đã biết hết những điều không nên biết. Nhất định đó là những mảnh vỡ mà cô không muốn thấy chút nào, ẩn sâu trong tiềm thức cô, cuối cùng không kìm nén được mà phun trào ra.
Thật ra cô rất sợ, sợ mấy thứ vặn vẹo này mới khiến cô có tình cảm và dục vọng với anh hai.
Nhưng chuyện này, dù là bạn thân tốt nhất, cô cũng không có cách nào mở miệng.
Tầm mắt dừng lại, cuối cùng không hiểu sao lại dừng ở quyển tiểu thuyết trên tủ đầu giường.
"Đúng vậy, đúng rồi, Thỏ Thỏ cậu...... Cậu xem xong tiểu thuyết, cảm thấy ai là hung thủ." Cô mạnh mẽ đổi đề tài nói.
Nhưng hiển nhiên đây không phải một đề tài hay.
"Tớ......"
Môi Tiêu Vũ Thỏ mấp máy một chút, nhưng cuối cùng lại chỉ nhún vai, cau mày cười cười, "Hiện tại tớ cũng không biết."
"Dinh dong--"
Cũng may chuông cửa kịp thời vang lên.
"A, chắc là trà sữa tới rồi." Tiêu Vũ Thỏ lấy di động nhìn thoáng qua.
Nhậm Diên cũng chuẩn bị xuống giường với cô nàng, nhưng bị cô một tay giữ lại.
Ngẩng đầu, Tiêu Vũ Thỏ nhìn dáng vẻ bất lực của cô thì cảm thấy rất buồn cười.
"Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi lấy."
Cô nàng nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng chân dẫm lên dép lê xuống lầu, Nhậm Diên lại thẹn thùng chôn mình ở trong chăn chốc lát, lại rảnh rỗi quá nên mở cuốn sách trên đầu giường ra.
.........Cô có hơi để ý câu trả lời của bạn tốt, nói không chừng chờ cô nàng lấy trà sữa xong còn có thể thảo luận thêm một chút.
Nhưng hình như hơi lâu rồi.
Nhậm Diên đang nghĩ hay là đi xuống xem một chút thì đột nhiên, điện thoại di động ở bên cạnh vang lên.
Cô cầm lên, màn hình hiện là, "Anh hai".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com