C27. Tôi muốn làm cậu rung động
Hôm nay Chu Nam Sơ tính đến nhà Mạnh Thư Cẩn thu dọn đồ đạc của mình, cậu biết cả ngày Mạnh Thư Cẩn đều có tiết nên sẽ không ở nhà.
Dù sao đã chia tay với Mạnh Thư Cẩn, Chu Nam Sơ cảm thấy mình không thể ra vào tùy tiện nhà hắn được, hơn nữa cũng không biết Mạnh Thư Cẩn có thay đổi mật khẩu không nên vẫn gửi tin nhắn báo cho Mạnh Thư Cẩn hôm nay mình sẽ đến lấy đồ, đồng thời muốn hỏi xem mật khẩu còn giữ nguyên hay không.
Tuy nhiên Mạnh Thư Cẩn không hề phản hồi lại cậu.
Tuy đồ Chu Nam Sơ mang tới nhà Mạnh Thư Cẩn chỉ vỏn vẹn một vali nhưng cậu bây giờ vừa mới sinh xong không thích hợp để chuyển đồ, ban đầu Chu Nam Sơ muốn nhờ Tống Sâm Nghiêu xin nghỉ một buổi để đi cùng cậu, song ông nói mình đã sắp xếp ổn thoả.
Tới chiều Tống Sâm Nghiêu gọi cho cậu kêu cậu mau ra ngoài.
Chu Nam Sơ mang theo nghi hoặc đi xuống lầu liền thấy xe Tần Mộc đang chờ ở đó.
Hoá ra đây là sắp xếp ổn thoả mà Tống Sâm Nghiêu nói.
Chu Nam Sơ có hơi xấu hổ: "Là ba nhỏ tôi gọi cậu tới à?"
Tần Mộc mỉm cười nói: "Ừm, chú ấy nói cậu muốn đến nhà Mạnh Thư Cẩn lấy đồ nên kêu tôi tới giúp một tay, vừa khéo tôi cũng không yên tâm để cậu đi một mình."
Chu Nam Sơ nghĩ đến Tần Mộc và Mạnh Thư Cẩn là bạn cùng lớp, hôm nay Mạnh Thư Cẩn cả ngày đều có tiết, Tần Mộc hẳn là cũng vậy mới đúng.
"Nay không phải cậu có tiết à?"
"So với việc đi học cậu đương nhiên quan trọng hơn nhiều."
Tần Mộc nói như đó là một điều hiển nhiên, giọng điệu hắn giống như Chu Nam Sơ thực sự là người quan trọng nhất vậy.
Chu Nam Sơ cũng không thể đuổi hắn đi nên chỉ có thể ngồi lên xe.
"Bây giờ cậu còn ở đó sao?"
Tần Mộc: "Không có."
Chu Nam Sơ: "Hửm?"
Tần Mộc vừa lái xe vừa liếc nhìn cậu, cười nói: "Nếu tôi nói lúc trước tôi là vì cậu mới chuyển tới đó, cậu sẽ tin chứ?"
Chu Nam Sơ không trả lời, cậu sở dĩ hỏi Tần Mộc như thế là muốn xác nhận một chút, nói thật lúc trước Tần Mộc chuyển đến, cậu cũng đã từng tự luyến nghĩ Tần Mộc chuyển tới đây là vì mình.
Hiện tại Tần Mộc nói thật là vì cậu, Chu Nam Sơ lại không thể nào diễn tả được cảm giác của cậu lúc này.
Tới cửa nhà Mạnh Thư Cẩn, Chu Nam Sơ đặt ngón tay lên khu vực nhận dạng vân tay, ổ khoá vang lên một tiếp 'bíp', cửa chính liền mở ra.
Mạnh Thư Cẩn không xoá bỏ vân tay của cậu, xem ra mật khẩu chắc hẳn cũng không thay đổi.
Chu Nam Sơ đi vào trong, vừa ngẩng đầu đã thấy Mạnh Thư Cẩn ngồi ở sofa vắt chéo chân lười nhác nhìn cậu.
Chu Nam Sơ có hơi bất ngờ, Mạnh Thư Cẩn không phải nên ở trường sao? Sao lại ở nhà chứ?
Cậu nhất thời không biết mình có nên đi vào hay không.
"Nam Sơ, cậu sao thế?"
Tần Mộc đi tới phía sau Chu Nam Sơ nhìn thấy Mạnh Thư Cẩn trên sofa liền hiểu ra Chu Nam Sơ vì sao đứng mãi ở cửa.
Mạnh Thư Cẩn cũng thấy Tần Mộc, lộ ra nụ cười khinh miệt, trào phúng: "Hoá ra cậu muốn chia tay với tôi là vì muốn nhanh chóng ở bên hắn?"
"Cậu đừng nói bậy." Chu Nam Sơ tức giận nói.
Cậu giận Mạnh Thư Cẩn nhưng lại càng giận chính mình vẫn còn vì bị hắn cười nhạo mà cảm thấy đau lòng.
Tần Mộc thản nhiên cười: "Là tôi chủ động theo đuổi Nam Sơ, Mạnh thiếu gia cần gì phải nói chuyện khó nghe vậy chứ?"
Mạnh Thư Cẩn cười mỉa: "Ra là thú vui mới của Tần thiếu."
Tần Mộc: "Mạnh thiếu gia thật biết nói đùa."
"Tôi tới lấy đồ, lấy xong sẽ đi ngay."
Chu Nam Sơ không muốn tiếp tục nghe hai người bọn họ đối đáp mấy lời kì lạ, lập tức muốn lên lầu thu xếp đồ đạc, vừa mới đi hai bước đã bị Mạnh Thư Cẩn gọi lại.
"Không cần lên, tôi thu dọn cho cậu rồi." Mạnh Thư Cẩn chỉ vào một góc.
Lúc này Chu Nam Sơ mới thấy một chiếc vali đặt trong góc, là cái mà trước kia cậu mang tới.
Trong lòng Chu Nam Sơ nhói đau nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường: "Cảm ơn."
Chu Nam Sơ vừa định tới lấy vali, Tần Mộc đã đi trước cậu một bước.
Chu Nam Sơ nghe thấy tiếng cười nhạo của Mạnh Thư Cẩn.
Cậu không nói gì, đi tới cửa chờ Tần Mộc lấy vali ra, lúc đóng cửa cậu vẫn vô thức nhìn thoáng qua Mạnh Thư Cẩn, Mạnh Thư Cẩn chuyên chú nghịch điện thoại đầu cũng không ngẩng lên, Chu Nam Sơ đóng cửa lại xoay người rời đi.
Về tới nhà Chu Nam Sơ muốn mời Tần Mộc vào nhà chơi một lát.
Tần Mộc từ chối: "Tối nay tôi còn có việc phải làm nên bây giờ phải về gấp cả không kịp mất."
Chu Nam Sơ thấy vô cùng áy náy: "Thực ra hôm nay cậu không cần phải tới giúp tôi, đây đều là chút chuyện nhỏ. Nếu như vì tôi mà làm chậm trễ việc của cậu thì phải làm sao?"
Tần Mộc cười nói: "Việc của cậu với tôi mà nói đều không phải việc nhỏ, tôi muốn để lại tốt ấn tượng với cậu, làm cậu mau chóng chấp nhận cho tôi theo đuổi."
Tần Mộc nhìn cậu bằng đôi mắt toả sáng như vì sao, hắn dịu dàng nói những lời này, giọng nói vô cùng êm tai, Chu Nam Sơ không thể phủ nhận rằng lúc này cậu thực sự có chút bị Tần Mộc hấp dẫn.
"Cậu, cậu mau đi đi."
Tần Mộc lên xe, sau đó hạ cửa kính xuống nói với Chu Nam Sơ: "Cuối tuần sau là sinh nhật tôi, Nam Sơ có thể tới tới dự sinh nhật của tôi không?"
Chu Nam Sơ chần chờ một lúc.
Tần Mộc thất vọng nói: "Cậu không tới cũng không sao."
"Không phải."
Tần Mộc nói như vậy làm Chu Nam Sơ thấy có chút xấu hổ, cậu do dự là vì Tần Mộc là cậu ấm nhà giàu, tiệc sinh nhật hắn chắc chắn sẽ rất hoành tráng, cậu chưa từng tham gia loại tụ tập kiểu này nên có chút khiếp đảm.
"Vậy tôi sẽ coi như cậu đã đồng ý, đến lúc đó tôi sẽ tới đón cậu."
Tần Mộc có vẻ rất vui vì Chu Nam Sơ đã đồng ý, cảm xúc của hắn lan sang cả Chu Nam Sơ, khiến cậu cũng vui lây.
Chu Nam Sơ bối rối.
Mạnh Thư Cẩn chưa từng nói thích cậu, Chu Nam Sơ lại ngu ngốc tự mình đa tình.
Mà hiện tại Tần Mộc nói thích cậu, Chu Nam Sơ lại không dám dễ dàng tin tưởng.
Khi Tống Sâm Nghiêu trở về, ông nhìn Chu Nam Sơ cười mờ ám.
Chu Nam Sơ bất lực nói: "Ba nhỏ, con vừa mới chia tay, làm như vậy thật sự thích hợp sao?"
Tống Sâm Nghiêu: "Ba chỉ là muốn con mau chóng quên đi mối tình đổ vỡ, giới trẻ các con không phải đều nói phương pháp nhanh nhất để quên đi tình cũ chính là lập tức bắt đầu một cuộc tình mới hay sao."
"Sâm Nghiêu, đứng đắn chút đi, em sao lại nói mấy lời lung tung đó chứ?" Chu Dương Sâm ngắt lời ông, trong giọng nói mang theo sự bất lực lẫn yêu chiều.
Tình cảm của Tống Sâm Nghiêu và Chu Dương Sâm vẫn luôn rất mặn nồng. Do bị bọn họ ảnh hưởng nên trước nay đối với chuyện tình cảm Chu Nam Sơ vẫn luôn ôm mộng về một tương lai tốt đẹp, nhưng mà hiện tại cậu đã hiểu rằng người không thích mình thì dù có trả giá bao nhiêu cũng đều phí công mà thôi.
Ngày hôm sau Chu Nam Sơ muốn đến bệnh viện thăm con trai, mặc dù cậu mới xuất viện được hai ngày, trước khi về cũng đã ghé thăm đứa nhỏ, nhưng từ sau khi sinh con cậu cảm nhận giữa mình với đứa bé luôn tồn tại một sợi dây liên kết vô hình, khiến cậu không lúc nào không nhớ về đứa nhỏ cả.
Đi tới khoa sơ sinh, tuy mỗi ngày đều đổi điều dưỡng trực nhưng Chu Nam Sơ chỉ cần nói tên của cậu cho điều dưỡng viên đó, người đó sẽ dẫn cậu đi vào.
Đến bên lồng ấp, nhìn đứa bé đang ngủ say bên trong, trái tim Chu Nam Sơ liền mềm nhũn ra.
Điều dưỡng viên nói đứa bé rất ngoan, phần lớn thời gian đều là an tĩnh ngủ, trừ khi đói bụng rất hiếm khi quấy khóc.
Chu Nam Sơ: "Tình trạng hiện tại thằng bé đã ổn định chưa?"
Điều dưỡng viên gật đầu nói: "Đứa bé rất khỏe mạnh, cậu không cần phải lo lắng."
Chu Nam Sơ lúc này mới yên tâm, bởi vì cậu không có sữa nên bác sĩ đề nghị cậu chờ đến khi tình trạng đứa bé ổn định hơn rồi mới đón bé về.
Khi ra khỏi khoa sơ sinh Chu Nam Sơ, cậu đụng phải Mạnh Thư Cẩn.
Dù thắc mắc sao Mạnh Thư Cẩn lại xuất hiện ở đây nhưng cậu đương nhiên sẽ không ảo tưởng hắn tới để thăm đứa bé.
Chu Nam Sơ do dự một chút rồi quyết định bước qua coi như không thấy.
Mạnh Thư Cẩn đột nhiên giữ chặt tay Chu Nam Sơ, hỏi cậu: "Đứa nhỏ sao rồi?"
Đã nhiều ngày trôi qua như vậy Mạnh Thư Cẩn mới nhớ tới mở miệng hỏi han quan tâm con mình, Chu Nam Sơ cảm thấy buồn cười nhưng sống mũi lại bắt đầu cay, cậu tủi thân, cảm thấy rất không cam lòng.
"Không có việc gì."
Chu Nam Sơ gượng gạo nói xong muốn hất tay Mạnh Thư Cẩn ra.
Mạnh Thư Cẩn lại càng dùng lực, Chu Nam Sơ không thể rút tay ra được, ngẩng đầu bất mãn: "Buông tay."
Mạnh Thư Cẩn nhíu mày nói: "Cậu muốn cùng Tần Mộc ở bên nhau?"
"Liên quan gì tới cậu?"
Có lẽ là bị thái độ Chu Nam Sơ chọc giận, Mạnh Thư Cẩn buông tay cậu ra trào phúng nói: "Hi vọng đến lúc đó cậu đừng khóc quá khó coi, hắn sẽ không đời nào thích cậu thật lòng đâu."
Chu Nam Sơ cười tự giễu: "Còn cậu thì thật lòng với tôi chắc?"
Mạnh Thư Cẩn ngẩn người.
Chu Nam Sơ lướt qua hắn rời khỏi bệnh viện.
_____
200 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com