Chap 5: Lời yêu dối trá (h nhẹ)

Hãy Follow tác giả tại đây
Bakangshf
__________________
Thịnh Thiếu Du nhẹ nhàng đặt Hoa Vịnh xuống chiếc giường quen thuộc của hai người.
Động tác anh cẩn thận đến mức gần như không dám thở mạnh, như thể người trong vòng tay là một món đồ sứ mỏng manh, dễ vỡ — chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ tan thành tro bụi.
Sự dè dặt ấy khiến Hoa Vịnh bất giác bật cười, nhưng nụ cười lại ẩn giấu đằng sau một tầng mờ mịt khó tả: vui thì ít, chua chát thì nhiều.
Thời gian quả thật trôi quá nhanh, ngày tháng dần bị bỏ lại phía sau tựa như một cái chớp mắt. Thế nhưng, có một điều vẫn chưa từng được giải đáp — một câu hỏi như cái gai nằm im lìm trong đáy lòng; càng ngày càng đâm sâu, chảy thật nhiều máu.
— Thịnh Thiếu Du có thật sự yêu cậu, hay chỉ yêu đứa con này?
Hoa Vịnh khẽ nắm tay anh. Bàn tay cậu vốn lạnh, nhưng lại cố gắng truyền một chút ấm áp mong manh đến người cậu thương: “Em cảm ơn anh… và em yêu anh. Yêu Thịnh tiên sinh, yêu nhiều lắm.”
Ngỡ đâu khi nghe được tiếng thương đó, người ta sẽ đáp lại điều tương xứng, nói những lời cậu muốn nghe nhất... Vậy mà, chỉ là một nụ hôn nhẹ trên trán, một cái xoa đầu dịu dàng, một ánh mắt đầy trìu mến — giống như cách người ta an ủi một đứa trẻ yếu ớt, dùng những cử chỉ mập mờ và lời lẽ vu vơ để che giấu đi sự bồn chồn trong lòng.
Tất cả khiến trái tim cậu nhói buốt, đôi mắt ngấn lệ như tấm gương phản chiếu nét mặt người kia.
Nỗi bất mãn, tủi hờn cùng sự khát khao mãnh liệt bỗng hóa thành một hành động bốc đồng không báo trước. Hoa Vịnh bất ngờ kéo Thịnh Thiếu Du xuống giường, còn bản thân được đà mà ngã theo — như thật sự coi anh chỉ là một tấm đệm thịt để mặc mình chút giận.
Cậu ép chặt môi mình lên môi anh trong một nụ hôn sâu dữ dội, dồn hết thảy cảm xúc hỗn loạn vào đầu lưỡi, cuồng nhiệt giao thoa.
Hoa Vịnh lúc này chẳng khác nào một con thú nhỏ bị dồn đến bước đường cùng; vòng tay ghì chặt lấy cổ anh, liều lĩnh bấu víu, nhất quyết không để con mồi có cơ hội thoát thân — dù chỉ nửa bước.
Thịnh Thiếu Du thì chẳng buồn phản kháng. Ánh mắt anh thấp thoáng nét bất đắc dĩ, sự chiều chuộng và lo lắng đan xen không phân cao thấp.
Rốt cuộc, anh cũng chỉ khẽ giơ tay, vỗ nhẹ một cái lên mông cậu — như lời trách phạt nửa đùa nửa thật, mang theo hương vị tình thú đầy ngọt ngào.
Cú đánh nhẹ ấy chẳng khiến Hoa Vịnh dừng lại. Cậu càng bướng bỉnh chiếm lấy hô hấp người dưới thân, cắn mút dữ dội như mèo con chẳng biết nặng nhẹ, để lại từng vết đỏ bầm nơi khóe môi anh.
Thịnh Thiếu Du chỉ khẽ bật cười, đáy mắt đầy sự bao dung.
Ở thế bị động, anh vẫn rất cẩn trọng: một tay đỡ lưng, một tay che chở vòng bụng căn tròn của đối phương khỏi bị đè ép. Để dè chừng, anh còn phóng từng đợt pheromone dịu dàng như dòng suối ấm áp, vỗ về tiểu bảo bối đang nghịch ngợm bên trong.
Chính hành động ấy đã đập nát phòng tuyến cuối cùng của Hoa Vịnh. Cậu bất chợt tách môi ra, kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh giữa hai người.
Hoa Vịnh hung dữ hất phăng bàn tay Thịnh Thiếu Du đang đặt trên bụng mình, hét lên đầy phẫn uất: “Không cho sờ!”
Giọng cậu run rẩy, gần như vỡ vụn, chất vấn: “Ai cho anh động vào? Em không cho phép anh sờ, cũng không cho anh phóng pheromone để dỗ dành nó!”
Mỗi tiếng nấc của cậu đều mang theo chút gắt gỏng mà nghẹn ngào. Nước mắt cậu tuôn rơi lã chã; từng giọt nóng hổi như hạt châu rơi xuống, thấm ướt lồng ngực Thịnh Thiếu Du.
Những giọt lệ ấy khiến trái tim Thịnh Thiếu Du run rẩy từng hồi; anh bấn loạn đến mức chẳng biết làm gì khác ngoài siết chặt đóa hoa lan nhỏ trong vòng tay, thì thầm những lời dỗ dành đầy khẩn thiết.
Pheromone từ cơ thể Hoa Vịnh tán loạn khắp căn phòng, đặc quánh đến mức nghẹt thở. Tuyến thể cậu nóng rực, từng đường mạch máu hằn rõ dưới da.
— Nếu tình trạng này cứ mãi kéo dài, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm cho cả Hoa Vịnh lẫn đứa trẻ trong bụng.
Thịnh Thiếu Du tất nhiên sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Anh chỉ còn cách hạ mình nhún nhường, nói ra những lời cậu khát khao được nghe, làm những điều cậu muốn nhìn thấy.
Bằng không — chỉ e mọi thứ sẽ vỡ vụn mất.
Đêm hôm đó, cả hai quấn chặt lấy nhau đến tận khi kim đồng hồ đã vượt quá hai, ba giờ sáng. Quần áo vương vãi tứ tung, vải vóc rách nát nằm ngổn ngang dưới sàn — chúng như những chứng nhân câm lặng cho một cơn cuồng loạn không lối thoát.
Hoa Vịnh chẳng buồn bận tâm đến thân thể hay sinh mệnh bé nhỏ trong bụng; mỗi nhịp động eo của cậu đều cực kỳ hoang dã, hơi thở gấp gáp chất chứa sự tuyệt vọng nghẹn ngào, dồn ép anh phải hòa nhập — nhảy làn điệu điên cuồng nơi cậu làm chủ.
Ngọn lửa ấy hun đúc chẳng còn mang hình hài của lửa tình đơn thuần, mà đại diện cho niềm tin và khát khao, đan xen cùng nỗi đau thầm lặng. Nó bùng lên, thiêu rụi lý trí — mong đổi lấy một khoảnh khắc công nhận, một cái xoa dịu từ anh mới chịu dập tắt.
Giống như ngọn đuốc thắp lên giữa đêm đông giá lạnh: sáng rực trong chốc lát, rồi chỉ để lại tàn tro xám xịt phủ đầy tim.
Thực ra, khoái cảm chẳng phải đích đến cuối cùng; thứ khiến Hoa Vịnh cảm thấy dễ chịu chính là gương mặt người kia trong lúc chìm đắm — hơi thở anh trở nên dồn nén, ánh mắt chất chứa sự áy náy và xót xa. Cố gắng giằng co giữa lý trí và con tim chơi vơi trong hố sâu dục vọng; khung cảnh đó khiến cậu cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ.
Một Thịnh Thiếu Du đang chạm vào nơi yếu mềm nhất của cậu, buộc anh phải thừa nhận đứa nhỏ này là phước phần không dễ gì có được — và người ban cho anh điều đó, vĩnh viễn chỉ có thể là cậu mà thôi.
Hoa Vịnh không ngốc; cậu thừa biết những lời yêu thương Thịnh Thiếu Du thốt ra phần lớn chỉ vì đứa bé, vì trách nhiệm nặng trĩu trên vai.
Thế nhưng, Hoa Vịnh vẫn luôn tự nhủ rằng: chỉ cần Thịnh tiên sinh còn yêu nó ngày nào, thì sự mang ơn anh dành cho cậu vẫn còn ngày đó. Anh không thể bỏ rơi, không thể không cần cậu được.
Chính vì quá hiểu rõ điều đó, nên Hoa Vịnh dễ dàng khắc sâu dấu ấn của mình lên Thịnh Thiếu Du — dù là bằng niềm vui hay đau đớn — miễn anh mãi mãi thuộc về cậu, như một lời nguyền không thể nào xóa nhòa trong tâm khảm.
“Em yêu anh… ha… Thịnh Thiếu Du.” Giọng cậu run rẩy mà dứt khoát, đôi mắt mê loạn pha lẫn chút thèm muốn chưa kịp phai.
Cả thể xác lẫn tinh thần Thịnh Thiếu Du đều đã bị Hoa Vịnh vắt kiệt; nhưng anh vẫn cố gượng dậy trong hơi thở nặng nhọc, khẽ đáp lại cậu: “Anh cũng yêu em… Hoa Vịnh.”
Âm thanh khàn đục ấy vừa chạm đến tai, khiến trái tim Hoa Vịnh gần như nghẹt thở.
Nhưng chưa kịp để cậu hân hoan, Hoa Vịnh đã thấy Thịnh Thiếu Du khép mắt, chìm vào cơn mê man; bỏ lại nơi hiện thực chỉ còn cậu tỉnh táo, ôm lấy những ảo mộng giả dối mà anh để lại.
Hoa Vịnh nhìn nửa gương mặt góc cạnh của người thương bên gối, cậu cười đầy chua xót, nói: “Người ta thường bảo nhau... lời yêu trên giường là thứ dối trá nhất trên đời; chỉ sau lời thề ước nguyện trăm năm...”
Hoa Vịnh ghé sát xuống tai Thịnh Thiếu Du, có chút nguy hiểm hỏi nhỏ:
“Điều đó có đúng không… anh Thịnh?”
Ngón tay cậu lướt qua từng đường nét khuôn mặt anh, ác liệt đơn phương tuyên bố với người đã ngủ say: “Dù đúng dù sai… thì anh cũng chỉ có thể nói lời yêu với em, chỉ được phép lên giường với mỗi mình em. Anh phải hoàn toàn thuộc về em, Thịnh Thiếu Du à.”
Nói xong, Hoa Vịnh cúi xuống, đặt lên trán anh một nụ hôn thật khẽ — thật trân trọng.
Trong căn phòng hỗn độn, hai người ôm chặt lấy nhau: một người ngủ yên giấc, một kẻ thao thức… bởi trái tim bị thắt chặt bởi tình yêu đã méo mó, biến dạng thành xiềng xích vô hình.
Ngày sửa 1: T5/11-09-2025
Ngày sửa 2: T3/30-09-2025
Đừng quên nhấn Vote nhé các độc giả! ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com