Chap 9
Tâm Đồng ngay cả né tránh để tìm đường sống đều không có, đã bị sấp tiền kia quăng thẳng vào mặt.
Tiền rơi vãi giống như tuyết, bay lả tả khắp nơi trên mặt đất.
Hành động giận dữ bất ngờ của Đằng Lệ, làm cho Tâm Đồng bất chấp cơn đau trên mặt, nàng chỉ kinh ngạc hỏi:
"Em phạm lỗi gì sao?"
"Hừ! Đàn bà thì tôi thấy nhiều lắm, nhưng chỉ có một mình cô là đóng kịch rất giỏi." Đằng Lệ dung sức quăng mạnh túi xách của Tâm Đồng lên người nàng.
"Cô tự mình xem bên trong là cái gì?"
Tâm Đồng run rẩy lấy tay kéo khóa túi xách, rõ ràng phát hiện bên trong đúng là một túi tiền mặt tràn đầy.
"Cái này... Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền lại ở trong túi xách của em?" Tâm Đồng hoàn toàn không thể hiểu nổi, số tiền lớn này từ đâu xuất hiện ra?
"Cần tôi lặp lại kế hoạch của cô không?" Đằng Lệ khinh bỉ lạnh nhạt nói.
"Trải qua chuyện của mấy hôm trước, cô phát hiện tiếp tục ở lại sẽ rất nguy hiểm, cho nên thừa dịp lúc tôi đi làm, lén trốn vào phòng của tôi lấy một số tiền để trốn đi. Nếu không nhờ phòng bếp bị cháy, tôi phải vội vã trở về và cô lại đi tìm con chó của cô... Chỉ sợ giờ này không biết cô đã chạy trốn tới phương trời nào rồi!"
"Không! Xin anh hãy tin em, em không bao giờ làm chuyện như vậy, cho đến bây giờ em vẫn chưa hề có ý nghĩ sẽ rời khỏi anh!"
Tâm Đồng vội vã muốn giải thích, nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, Đằng Lệ mới có thể đột nhiên hiểu lầm.
Nàng bước về phía trước từng bước, muốn tiếp cận Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ cũng không lưu tình, bàn tay to vung lên, dùng sức đem nàng đẩy ngã trên mặt đất.
"A --" Ngay lập tức bị té ngã vào đống thủy tinh vỡ vụn, lòng bàn tay Tâm Đồng đặt trên mặt đất bị những mảnh thủy tinh sắc bén cắt đứt, đau đớn kêu lên.
Nhìn thấy chủ nhân té ngã bị thương, Tiểu Bạch cũng thở phì phì phóng đến, rít gào với Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ hoàn toàn không thèm để ý sự uy hiếp của con chó nhỏ.
"Tin tưởng cô? Từ đến nay tôi cũng chưa từng tin tưởng cô."
Nhìn thấy lòng bàn tay của Tâm Đồng chảy máu, Đằng Lệ vô tình nói tiếp:"Tôi chẳng qua chỉ xem cô như một gái điếm dùng tiền để mua thôi!"
Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục châm chọc: "Nhưng mà cô là một ả gái điếm đặc biệt thông minh, lần đầu tiên tôi mới gặp. Không cần đợi khách trả tiền, mà chính mình tự tìm tiền để lấy."
Tức giận vì bị diễn xuất tuyệt vời của Tâm Đồng lừa gạt lần nữa, bào mòn trái tim Đằng Lệ, làm cho hắn liên tục thốt ra những lời nói tàn nhẫn, chỉ có làm cho nàng đau khổ, cơn cuồng nộ trong lòng hắn mới có thể lắng xuống.
"Đừng nói với em như vậy..." Sắc mặt Tâm Đồng trắng bệch, máu trên tay dường như đã muốn đông lại, nàng đứng lên :
"Em không cần tiền của anh, bởi vì em yêu anh nên em mới ở lại."
"Yêu. Đến bây giờ cô còn dám nói lên lời này?"
Đằng Lệ đứng bật dậy, dùng sức nắm chặt cái cằm nhỏ xinh của Tâm Đồng."Cô không xứng nói chữ này!"
Nhịn xuống đau đớn, Tâm Đồng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cầu xin hắn.
"Xin anh đừng nói như vậy với em, em biết đây không phải là lời thật lòng anh muốn nói."
"Có phải cô đang đánh giá cao mình quá hay không? Tôi chẳng qua chỉ coi cô như một công cụ để phát tiết dục vọng thôi, đối với cô, một chút cảm giác cũng không có. Thứ cô có thể cho tôi chỉ là thân thể thôi, những người đàn bà khác, kỹ thuật tốt hơn cô nhiều!"
Những lời nói tổn thương người, không ngừng tuôn ra từ trong miện "Anh đang gạt em, em biết anh cũng thích em, nếu không, lúc em bị thương, anh sẽ không chăm sóc em dịu dàng như vậy..."
Đã bị những lời nói tàn nhẫn của hắn làm tổn thương sâu sắc, nhưng Tâm Đồng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
"Tôi là một đế vương trong giới kinh doanh, từ trước đến nay không thích thương phẩm của mình có bất kì tỳ vết nào. Nói như vậy cô đã hiểu chưa!"
Đúng vậy! Ác ma Đằng Lệ chỉ có thể làm người khác bị thương, tuyệt đối không để một người đàn bà nào làm tổn thương mình!
"Cầm túi tiền này, mang theo con chó của cô lập tức cút đi ra ngoài cho tôi. Đừng bao giờ để tôi gặp mặt cô! Nếu không hậu quả cô tự mình gánh lấy."
Lạnh lùng phun ra những lời này, Đằng Lệ cũng không quay đầu lại bước lên lầu, bỏ lại Tâm Đồng đang ngồi trên mặt đất khóc nức nở, bị bỏ rơi giống như rác rưởi.
" Thật sự chưa từng yêu em? Cho dù chỉ có một chút..." Dùng hết một tia sức lực cuối cùng, Tâm Đồng đau lòng hỏi hắn.
Dừng một chút, Đằng Lệ tàn khốc trả lời: "Không có."
Sau đó biến mất ở cuối cầu thang. Nhìn thấy Đằng Lệ lãnh khốc rời đi, Tâm Đồng biết lần này thật sự đã xong rồi.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn như thế, là một người đàn ông ác ma không có nhân tính, chỉ do mình khờ dại, vô tri đã yêu hắn và dệt rất nhiều mộng đẹp trên người hắn.
Nhịn không được nước mắt đau lòng nàng ôm lấy Tiểu Bạch nghẹn ngào khóc rống.
Nhưng mà ngàn sai vạn sai, đều là do nàng sai, là nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh giả mạo làm em gái của hắn, mới có thể mang đến nhiều thống khổ như vậy...
"Khóc đủ thì cũng nên đi đi, vừa rồi cô không có nghe Đằng tiên sinh nói sao?" Ái Mạn Đạt không biết từ nơi nào xuất hiện ra, chỉ vào mặt Tâm Đồng mắng.
Ngước hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng nghẹn ngào nói:
"Không phải ngay cả cô ccũng không tin tưởng tôi, tôi thật sự không có lấy tiền của anh ấy a!"
"Đúng vậy, đương nhiên tôi biết." Ái Mạn Đạt cười kiêu ngạo, sau đó nói khẽ với Tâm Đồng:
"Bởi vì tiền là do tôi bỏ vào túi cô."
Nghe được Ái Mạn Đạt đắc ý thố lộ, Tâm Đồng lúc này mới hiểu tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Cô? Là cô?! Tại sao cô phải hãm hại tôi như vậy? Chúng ta không phải là bạn sao?" Tâm Đồng không dám tin hỏi.
"Chúng ta không phải bạn bè. Cô là người uy hiếp đến vị trí Đằng phu nhân của tôi! Nhớ không? Tôi đến trước cô, Đằng Lệ là của tôi!" Ái Mạn Đạt hung tợn nói, ánh mắt tràn ngập tia tham lam.
"Thì ra là từ trước đến giờ đều do cô gạt tôi..." Vô lực thì thào tự nói, Tâm Đồng hiện tại mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Ha ha... Đến bây giờ cô mới phát hiện có phải là đã quá muộn hay không?" Ái Mạn Đạt đắc ý cười nói.
"Một cô gái ngốc nghếch hoàn toàn không có kinh nghiệm sống trong xã hội này, bị lừa cũng là xứng đáng."
"Đúng vậy, là do tôi ngu ngốc."
Tâm Đồng tự chế giễu bản thân. Là nàng ngu ngốc khi cho rằng Ái Mạn Đạt đối với nàng thật lòng, là nàng ngu ngốc nên mới nghĩ Đằng Lệ yêu nàng!
Tâm Đồng chết lặng, từ trên mặt đất đứng lên, lòng đau, tay cũng đau, nàng không cần ai quan tâm.
Dùng tay còn lại không bị thương ôm chặt Tiểu Bạch, nàng thầm nghĩ mang theo một chút tôn nghiêm cuối cùng và Tiểu Bạch, rời khỏi nơi làm cho nàng đau lòng này.
"Này! Cô không lấy tiền sao?" Ánh mắt sắc bén của Ái Mạn Đạt chú ý tới túi tiền mà Tâm Đồng không nhặt lên.
"Tôi không cần tiền." Vẻ mặt tái nhợt của Tâm Đồng nghiêm lại, kiên quyết nói.
Ái Mạn Đạt cảm thấy được cực kỳ buồn cười, trên đời này cũng có thể xuất hiện một người ngu ngốc không thích tiền?
Quên đi, không lấy tiền cũng tốt, chuyện này chỉ có thể chứng minh nàng quả thật là một người phụ nữ ngốc nghếch.
"Nhớ kỹ, những chuyện này đều là lỗi của cô, là cô không nên đến Đằng gia. Lần sau đừng quá tin tưởng người khác a! Ha ha ha..." Ái Mạn Đạt ra vẻ tốt bụng nhắc nhở nàng.
Bóng dáng cô đơn của Tâm Đồng biến mất ở cửa, phòng khách chỉ còn lại tiếng cười của Ái Mạn Đạt vì mưu kế đã thực hiện thành công...
Không biết đã qua bao lâu, vẫn còn ngồi ở trong phòng, Đằng Lệ cố gắng bình ổn lửa giận, cuối cùng bước ra cửa phòng.
Khi hắn nghe được trong phòng khách vẫn còn có tiếng động, hắn lại phẫn hận siết chặt nắm tay, chuẩn bị đi dạy dỗ người đàn bà không chịu đi kia.
Hắn thật muốn nhìn xem, nàng còn có thể diễn trò gì, muốn sử dụng thêm những thủ đoạn bịp bợm gì nữa!
Bước xuống cầu thang, hắn mới phát hiện tiếng động kia là của Ái Mạn Đạt, trong lòng không biết nên cảm thấy thất vọng hay là nên vừa lòng, Đằng Lệ lạnh lùng hỏi:
" Thì ra là cô, cô ở đây để làm gì?"
"Đằng tiên sinh, người phụ nữ bởi vì cảm thấy lương tâm cắn rứt nên không dám mang tiền đi theo. Cho nên tôi tranh thủ sắp xếp tiền lại." Ái Mạn Đạt đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm tiền, bận rộn nói.
"Ừ." Mặc dù có chút khó hiểu, tại sao Tâm Đồng không mang theo tiền, nhưng Đằng Lệ đã dứt khoát không muốn dính líu đến nàng nữa.
Hắn đi đến trước quầy bar, cầm lấy một chai Vodka, sau đó bắt đầu tìm ly.
Tương lai tốt đẹp đang ở trước mắt, không còn có trở ngại, xem ra rất nhanh cô sẽ có cơ hội độc chiếm Đằng Lệ -- nghĩ đến điều này làm cho Ái Mạn Đạt không khỏi vui vẻ như đang bay bổng trên mây.
Sắp xếp lại túi tiền xong, cô vội vã muốn lập công với Đằng Lệ, vì thế nịnh nọt nói:
"Đằng tiên sinh, ngài từ từ uống, tôi giúp ngài đem tiền vào cách trong ô cửa ngầm nhé."
Sau đó Ái Mạn Đạt liền mang theo túi xách, chuẩn bị đi về hướng cầu thang.
"Khoan đã." Giọng nói của Đằng Lệ lạnh như băng, ngăn cản động tác của cô ta.
"Đằng tiên sinh, ngài còn có việc muốn dặn dò tôi?" Ái Mạn Đạt khó hiểu hỏi.
"Tôi muốn hỏi cô..." Vẻ mặt xanh mét của Đằng Lệ trừng mắt nhìn Ái Mạn Đạt.
"Tại sao cô biết trong phòng tôi có ô cửa ngầm?" Phát hiện vừa rồi chính mình đã không cẩn thận để lộ sơ hở, tay cầm túi xách của Ái Mạn Đạt
"Không! Tôi không biết..." Gương mặt Ái Mạn Đạt gượng nở nụ cười giả dối, còn muốn cố gắng giải thích này nọ.
"Làm sao cô biết trong phòng tôi có ô cửa ngầm?" Đằng Lệ hỏi lại một lần nữa, trong giọng nói có một cỗ xúc động muốn giết người.
Sợ hãi cùng với khẩn trương làm cho người vốn xảo quyệt như Ái Mạn Đạt cũng mất đi bình tĩnh.
"Đừng --" Ái Mạn Đạt biết sự việc bị bại lộ, đã không còn cách để che dấu, cô ta xoay người bỏ chạy về hướng cửa trước.
Đằng Lệ nổi giận gầm lên một nhanh nhẹn đuổi theo, lại phát hiện Ái Mạn Đạt đứng ở trước cánh cửa lớn cũng không nhúc nhích.
Đề phòng cô ta giở trò xảo quyệt, Đằng Lệ cảnh giác bước từng bước đến gần cô ta.
Khi hắn vừa mới bước đến cạnh cửa, Đằng Lệ mới chú ý tới, có một người đàn ông đang đứng che ở trước mặt của Ái Mạn Đạt.
Là gã đàn ông mấy ngày hôm trước đã tấn công Tâm Đồng, trên người hắn còn mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh viện tâm thần!
"Tao muốn giết chết ác ma! Tao muốn giết chết tất cả mọi người --" người đàn ông thì thào tự nói, sau đó rút con dao đang cắm ở trước ngực của Ái Mạn Đạt Ái Mạn Đạt mềm nhũn, run rẩy ngã xuống đất, khắp người toàn là máu tươi.
Người đàn ông nhìn đến Đằng Lệ, ánh mắt đột nhiên toát ra tia hung ác. "Mày là ác ma! Tao phải giết chết mày!"
Hắn cầm dao nhọn, điên cuồng đâm thẳng về hướng của Đằng Lệ. Vẻ mặt Đằng Lệ nghiêm lại, chỉ cần vài động tác, đã đánh rơi con dao mà gã đàn ông đang cầm.
Một tay khóa ngay cổ họng, ngăn chặn khí quản của ông ta, người đàn ông sau vài giây thiếu hụt dưỡng khí ngất xỉu ngã xuống đất.
Tất cả những chuyện xảy ra liên tiếp này, thế nhưng lại phối hợp rất ăn ý với nhau, tất cả mọi chuyện chỉ có thể nói là do ý trời.
Lạnh lùng nhìn Ái Mạn Đạt đang nằm trên mặt đất, dần dần ngừng cử động. Đằng Lệ lạnh lùng nói: "Cái này kêu là làm việc ác sẽ bị quả báo."
Nhìn ngoài cửa sắc trời dần tối đen, lúc này Đằng Lệ mới phát hiện, bên ngoài đang có mưa phùn...
Ba tháng sau
Ở trong phòng khách của Nhu Nhã, Đằng Lệ ngồi uống rượu buồn bã một mình, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt... nói không nên lời.
Mà Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp đang ngồi ở một góc khác của ghế sô pha, nhìn thấy hắn không nói một câu, chỉ là đau khổ đích uống rượu.
"Đừng uống nữa! Đằng Lệ." Nhu Nhã không đành lòng, ngăn cản hắn nàng có thể cảm ứng được, trong lòng Đằng Lệ nảy sinh bao nhiêu hối hận.
"Tôi tìm đã mấy tháng, nhưng vẫn không tìm được chỗ ở của Tâm Đồng." Đằng Lệ nghiêm túc mở miệng nói.
"Anh chắc chắn đã tìm khắp mọi nơi? Cô nhi viện thì sao?" Đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhu Nhã vẫn là có chút thất vọng.
Nói tới nói lui, hôm nay Đằng Lệ và Tâm Đồng biến thành như vậy, nàng vẫn cảm thấy được bản thân cũng có trách nhiệm.
"Đã đi không dưới năm lần! Đáng giận! Cô ấy là cô nhi, không trở về cô nhi viện, thì có thể chạy đi đâu?" Đằng Lệ rống giận, dường như muốn nhân cơ hội này đem buồn bực trút ra hết.
"Anh đừng như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy mà." Nhu Nhã an ủi hắn.
"Hay là em dùng thần giao cách cảm để cảm ứng với cô ấy thử xem? Có lẽ lần này em có thể cảm ứng nơi ở của Tâm Đồng." Đằng Lệ nhìn Nhu Nhã hỏi.
"Hai! Anh cũng biết năng lực của em cũng không mạnh như vậy. Trừ phi là mặt đối mặt, nếu không..." Nhìn người anh trai Đằng Lệ của mình, trong lòng Nhu Nhã cảm thấy thật áy náy.
"Là lỗi của anh, trước khi chưa điều tra rõ sự việc, anh không nên đơn định tội của cô ấy. Còn dùng những lời nói tàn nhẫn để tổn thương cô ấy. Buộc tội cô ấy là người ăn cắp tiền." Đằng Lệ thản nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên ác ma Đằng Lệ nguyện ý mở miệng thừa nhận lỗi của mình.
"Trên đời này quả thật có rất nhiều phụ nữ yêu tiền." Lãnh Diệp -- người luôn luôn đối đãi Tâm Đồng không tệ lắm, nhưng lần này lại cười nhạo, ám chỉ phụ nữ là không thể tin được. " Không phải cậu đã phái rất nhiều người để tìm cô ấy sao? Cũng đâu phải đã tách ra hơn mười năm, tôi nghĩ cậu sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy thôi."
"Cậu dám nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!" Trong mắt Đằng Lệ bắn ra tia uy hiếp.
"Các anh đừng ồn mà." Nhu Nhã lập tức kêu lên, nàng nén giận nhìn về phía Lãnh Diệp.
"Lãnh Diệp, em biết anh gần đây đã gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, nhưng tất cả mọi người đều là bạn tốt, anh có thể nói ít đi một câu không?"
Nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, tuy rằng khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Diệp không có biểu hiện gì, nhưng lại toát ra vẻ thách thức và cuồng ngạo không kềm chế được.
"Nếu có thời gian để tranh chấp, không bằng chúng ta suy nghĩ thật kĩ lại nên làm cách nào để tìm được Tâm Đồng. Haiz! Nếu Nham Hổ và mọi người đều ở đây thì tốt rồi, ít nhất nhiều người thì sẽ dễ làm hơn." Nhu Nhã không khỏi bắt đầu nén giận.
Đằng Lệ và Lãnh Diệp liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều không nói gì.
"Tâm Đồng thật sự là cô nhi sao? Cô ấy còn có bà con xa hay thân thích gì không?" Nhu Nhã hỏi.
"Anh đã đến cô nhi viện xác nhận mấy lần, cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, trong nhà đã không còn người thân nào khác." Đằng Lệ khẳng định trả lời nàng.
Nghiêm túc suy nghĩ, Nhu Nhã thử tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt.
"Lúc cô ấy rời khỏi nhà, có mang theo gì không?"
"Hành lý, tiền, cái gì cũng không mang, chỉ mang theo duy nhất con chó mà cô ấy yêu quý thôi." Nhớ tới ngày Tâm Đồng rời đi với dáng vẻ vô cùng đau thương, Đằng Lệ lại tự phẫn nộ với chính mình.
Nhiều năm tôi luyện, hắn cứ nghĩ nhân tính của hắn đã bị gạt bỏ sang một bên rồi chứ? Vậy mà hắn lại làm tổn thương người phụ nữ hết lòng yêu thương hắn!
Cho dù lần này là do Ái Mạn Đạt gài bẫy, nhưng đầu óc hắn vốn luôn luôn bình tĩnh chắc chắn có thể lập tức phát hiện ra, sự việc không đúng chỗ nào, mà không nên vội vã kết luận, sau khi tàn nhẫn nhục nhã nàng, còn vô tình đuổi nàng đi, không để cho nàng có cơ hội giải thích.
"Cậu yêu cô ấy không?" Lãnh Diệp đột nhiên hỏi Đằng Lệ vấn đề này.
"Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, tôi nhất định phải tìm được cô ấy." Đằng Lệ nghiêm túc nó
"Cậu yêu cô ấy không?" Lãnh Diệp hỏi lại vấn đề này một lần nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn không thể nắm bắt được.
"Không yêu cô ấy thì nên để cho cô ấy được tự do." Nhu Nhã cũng ngồi ở một bên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Đằng Lệ.
Lặng yên hồi lâu, cuối cùng Đằng Lệ cũng lạnh lùng mở miệng: "Mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, đời này tôi cũng nhất định sẽ tìm được cô ấy." Hắn vẫn chưa nói ra chữ "Yêu" này, nhưng tất nhiên Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp, đều hiểu được ý tứ của hắn.
Đằng Lệ độc tài và lạnh lùng, sẽ không bao giờ đối với bất kỳ kẻ nào chấp nhất như vậy.
Ở trong lòng hắn, vướng bận duy nhất chỉ có người em gái đã thất lạc nhiều năm.
Đối với hắn mà nói, đó là thân tình, cũng là trách nhiệm của người làm anh.
Nhưng hôm nay hắn nói những lời nà có thể chứng minh, hắn lại có thêm nhiều hơn một sự vướng bận. Vướng bận này không phải là em gái của hắn, cũng không phải là trách nhiệm của một người anh trai, đương nhiên giữa hai người bọn họ, càng không có cái gọi là thân tình.
Chen ngang ở giữa hai người đó là chỉ một ch không thể nói ra --- Yêu! Nhu Nhã vô cùng xúc động nhìn Đằng Lệ.
Hắn cô độc lẻ loi lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được một người phụ nữ có thể cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, rồi lại bởi vì sự kiêu ngạo của mình, mà vứt bỏ người phụ nữ này...
"Có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ cần có duyên, em tin tưởng anh nhất định có thể tìm được cô ấy." Nhu Nhã tràn ngập lòng tin cổ vũ Đằng Lệ.
"Chỉ hy vọng như thế." Nuốt vào một ngụm rượu cay đắng cuối cùng, Đằng Lệ thản nhiên nói, biểu tình trên mặt vẫn nghiêm túc như trước.
Đột nhiên tiếng chuông di động của Đằng Lệ vang lên. "Alo, anh nói cái gì?" Đằng Lệ lấy điện thoại ra trả lời, giọng nói thật bình thản.
Sau khi nói chuyện xong, Đằng Lệ tắt di động, quay đầu lại nhìn Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp. "Tìm được cô ấy rồi!"
Đằng Lệ nói xong, những đường cong cứng rắn trên mặt cũng không tự kiềm chế mà trở nên mềm đi.
Cuối cùng hắn đã tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com