Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22. Tất cả chỉ là mua đất


§

Trong một căn phòng tối om, không gian tối đen đặc quánh khiến cho người phụ nữ bị giam cầm dường như không thể hô hấp một cách bình thường.

"Tuyến thể của tôi đang bị tổn thương, có thể nào nhốt tôi ở bệnh viện có được không?"

Người lính canh không trả lời. Người phụ nữ vẫn cầu xin liên tục trong màn đêm tịch mịch. Áp suất trong không khí càng ngày càng thấp, tiếng hít vào thở ra trongg buồng giam dần trở nên nặng nề thì lúc đó, cánh cửa mở ra, một tia sáng loé lên trên nền gạch bám rêu.

Renoir bước vào, người phụ nữ nhìn không rõ người kia là ai vì không gian quá tối, chỉ thấy được một đôi con ngươi màu tím quỷ dị không giống người.

Trước đây cô cũng đã một lần bắt gặp một cặp mắt có màu ngươi khác người thường của Đế quân. Lúc đó là lúc ông nổi trận lôi đình, một lần phẫn nộ khiến cho cả mấy toà nhà đều đổ nát.

"Renoir."

"Đánh hơi tốt lắm. Thế đã sẵn sàng để chết chưa?"

Dyanne tuyệt vọng hạ giọng cầu xin.

"Dù sao chúng ta cũng cùng một cha sinh ra, anh không thể đối xử với máu mủ ruột thịt của mình như vậy đâu anh trai."

Renoir giương khoé miệng cười trong bóng tối, hắn không rỗi hơi để vạch trần cô nữa, cô muốn chết trong dối trá thì hắn đương nhiên toại nguyện.

"Người sống cùng tôi đến cuối đời là Jeon Jungkook, không phải cô. Vậy cô nói xem, tôi nên bảo vệ ai đây?"

Dyanne không thể tin được kẻ quyền năng nhất đại lục này lại có một bộ mặt thật trơ tráo, nhẫn tâm xem thường tính mạng của người cùng một dòng máu với mình.

Tiếng điện thoại vang lên không đúng lúc, nhưng lại khiến cho hắn ta cười, nguồn sáng từ điện thoại chiếu thẳng lên khuôn mặt điển trai đó, hắn nở một nụ cười thật dịu dàng. Hắn nhìn cô, bật loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống chiếc bàn bên cạnh.

"Bé cưng."

Giọng nói trong điện thoại cất lên không vui vẻ cho lắm: "Hai giờ sáng, ngài đi đâu rồi?"

"Tôi có việc phải làm."

"Ngài có phải thích chơi trò đột nhiên biến mất hay không?"

Nói tới đây, chân mày của Kim Taehyung giật giật: "Xin lỗi em, sau này tôi sẽ không vậy nữa."

"Bật định vị lên cho em. Giải quyết nhanh để còn về."

"Được."

Bên phía Jeon Jungkook ngắt kết nối trước như một sự tức giận. Kim Taehyung lại cứ mỉm cười yêu chiều. Song, hắn quay sang Dyanne.

"Cô nghe thấy rồi đấy, tôi không có nhiều thời gian. Thuật lại toàn bộ sự việc ngày hôm đó cho tôi nghe, không nên thiếu bất kỳ một chi tiết nào."

"Nếu tôi kể hết tất cả những gì tôi biết, tôi có được thả hay không?"

Renoir nhướng mày: "Cam kết sẽ được thả."

Dyanne hít một hơi thật sâu trong phòng giam tanh tưởi rồi bắt đầu kể thật rành mạch.

"Chắc anh cũng đã biết, tôi không phải con ruột của Đế quân. Mẹ tôi và Chỉ huy đã gian díu với nhau để sinh ra tôi, năm mười bảy tuổi thì bà mới nói cho tôi biết sự thật. Chỉ huy trước kia làm cùng một bộ phận với Đế quân nhưng Đế quân lại là người chiến thắng nên lão ta không phục, lão muốn đoạt lại vị trí của mình. Kế hoạch của lão đang thuận lợi thì anh gia nhập vào chính phủ và uy hiếp vị trí của lão ta. Nhưng thời điểm trước anh không hề có điểm yếu nên chúng tôi không có cách tiêu diệt, dạo này điều tra ráo riết thì phát hiện ra Jeon Jungkook..."

Ngập ngừng một lát, thấy Renoir vẫn hít thở đều lắng nghe, cô nói tiếp.

"Lão đã lệnh cho tôi đi cưỡng bức Jeon Jungkook rồi vu oan giá hoạ cho cậu ấy. Hôm đó tôi đã đè cậu ấy xuống rồi cởi quần áo cậu ấy ra, sau đó tôi khoả thân trước mặt cậu ấy. Jeon Jungkook có lẽ bị sốc nên bùng phát pheromone khiến cho tuyến thể của tôi tổn thương trầm trọng."

"H...Hết rồi."

Renoir gật gù rồi đứng dậy đi ra ngoài, Dyanne phát hoảng gọi theo.

"Anh-Anh không định thả thôi ra sao?"

Hắn mỉm cười: "Có vẻ nhiêu đó vẫn chưa là tất cả những gì cô biết đâu, cô Dyanne."

Cánh cửa phòng giam đóng lại một lần nữa, trao trả về cho người phụ nữ kia màn đêm vĩnh hằng.

§

Cạch. Tiếng cửa lại mở ra nhưng lần này là một chiều không gian khác. Nhiều ánh sáng hơn, đầy ắp hi vọng về tương lai hạnh phúc hơn.

"Cục cưng ơi, tôi về rồi."

Jeon Jungkook ngồi dựa vào thành giường, trên tay cầm hai ba lọ tinh dầu sánh mịn trong suốt đủ màu xanh biển.

Kim Taehyung cởi bỏ áo khoác rồi ngồi kế bên cậu: "Em đang làm gì thế?"

Jeon Jungkook quay sang hôn môi hắn một cái mới trả lời: "Em đang điều chế tinh dầu pheromone."

"Để làm gì cơ?"

"Để xông cho ngài chứ làm gì nữa, ngài ngốc à?"

Thấy mặt hắn vẫn ngờ nghệch, Jeon Jungkook kiên nhẫn giải thích.

"Phòng trường hợp em biến mất lần nữa, ngài hãy lấy tinh dầu ra xông cho bình tĩnh lại. Đừng giống như lần này, ngài đang là tâm điểm của thế giới đấy."

Khuôn mặt hắn bí xị ngay lập tức. Jeon Jungkook thở dài đặt mấy lọ tinh dầu sang một bên rồi kéo hắn vào lòng mình dỗ dành.

"Được rồi, em không nhắc đến nữa. Nào, khuya rồi, ngài ngủ đi."

"Tôi không buồn ngủ nữa, khi chiều ngủ quá giấc rồi."

"..."

"Khi nào chúng ta đánh dấu?"

Jeon Jungkook lạnh mặt: "Chỉ có thế là nhanh."

"Tôi nôn." hehe.

"Đợi ngài khoẻ đã."

"Giờ tôi khoẻ còn hơn chín con voi hợp sức lại nữa."

"Ý em là...-"

"Tôi còn có thể chống chọi lại sóng thần động đất hạn hán bão lũ nữa cơ."

"..."

"Tôi-"

"Stop, ngài im lặng cho em."

Kim Taehyung ấm ức im lặng.

"Em nhớ ngày đầu tiên gặp ngài không như thế này."

"Em cũng có như ngày đầu tiên đâu!"

"Thôi em không nói chuyện nhảm nhí với ngài nữa. Khi nãy ngài giải quyết công việc gì ở tận ngoại ô thành phố vậy?"

"Tôi đi mua đất."

"..." Chị em nhà ngài cũng giống nhau quá rồi đó.
















§

stớp rai hia, tuần sau thi giữa kỳ nên tuần này all in học bài. hôk viết fic nha. qua thi viết tiếp. các con vk thi tốt điểm cao, vô phòng thi thể hiện uy của cái danh đầu lạnh stan nhoé.

chúc ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com