Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16. Hối Hận


‎Pisces đứng dậy…

‎Không nói một lời, không thanh minh, không van xin.

‎Ánh mắt anh đỏ hoe, viền mí dưới ươn ướt, nhưng anh cố gắng kiềm lại như thể nước mắt không còn đủ tư cách rơi xuống trước mặt cô nữa.

‎Anh cúi nhẹ đầu, một cái gật như lời tạm biệt, rồi xoay người bước đi.

‎Không ngoái lại.

‎Không dừng lại.

‎Không chờ đợi gì nữa.


‎Scorpio từ xa đã chứng kiến tất cả.

‎Nhỏ không cần hỏi, không cần hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, chỉ cần nhìn thấy đôi vai bé nhỏ đó run lên từng nhịp, là đã hiểu mọi thứ.

‎Ngay khi Pisces vừa khuất bóng, Scorpio chạy lại ôm chầm lấy Aquarius.

‎Cô ấy không chống cự.

‎Cô vùi mặt vào ngực Scorpio mà khóc.


‎Khóc như thể cả thế giới vừa sụp đổ.

‎Khóc như thể cô không còn biết phải mạnh mẽ làm gì nữa.



‎- Đủ rồi… đừng khóc nữa…

‎Giọng Scorpio dịu dàng, dỗ dành, run nhẹ theo tiếng nấc của cô.


‎Cô không nói gì.

‎Không cần ai hỏi, không cần ai khuyên.

‎Cô chỉ muốn khóc cạn tất cả những gì còn sót lại cho người đàn ông đã từng được gọi là hy vọng.


‎Scorpio hiểu.

‎Anh không hỏi, cũng không buông lời vĩ đại nào về việc "đáng – không đáng", chỉ ôm lấy cô, thật lâu.

‎Đôi khi, không phải ai đến cũng để giải cứu mình.

‎Có người… chỉ đến để ngồi cạnh, lúc mình không còn sức mà đứng vững.


‎Cơn gió đêm lạnh thoảng qua, cuốn theo tiếng thở dài, khi cả hai bước ra khỏi quán, không ai nói gì.

‎Trái tim Aquarius như bị bóp nghẹt, nhưng bàn tay Scorpio đỡ lấy lưng cô, dìu cô bước từng bước nhỏ về phía trước.

Không phải hướng về Pisces, mà là về phía ánh đèn đường đang le lói phía xa.

‎Một chương khép lại.

‎Và nỗi đau

‎vẫn còn đó

‎Nhưng ít nhất, cô đã khóc ra được rồi.

‎Những ngày sau đó, Aquarius gần như biến mất khỏi thế giới của mọi người.

‎Không còn là cô gái lanh lẹ mỗi sáng hỏi món ăn, không còn tiếng cười rộn vang góc quán mà chỉ còn lại một cái bóng lặng lẽ làm việc như cái máy, như thể bất kỳ cảm xúc nào cũng bị đóng băng.


‎Mọi người lo lắng, nhưng không ai dám nói.

‎Ngay cả khi Aquarius cố che giấu, họ vẫn thấy:


‎Mắt cô trũng sâu.


‎Vai cô lúc nào cũng gồng cứng.


‎Và ánh nhìn... trống rỗng.


‎Pisces vẫn làm việc, vẫn sống trong cùng không gian với cô, nhưng từng cái nhìn dành cho anh từ những người từng rất thân thiện đã khác đi.

Không trách móc, không nặng lời,
‎chỉ là ánh mắt của những người biết rõ ai đã làm tổn thương ai.


‎Còn cô?


‎Cô đã tự tạo cho mình một lối thoát:

‎một lời dối trá đẹp đẽ để sống tiếp.

‎"Tôi chỉ xem anh ấy như anh trai."

‎"Thấy anh ấy khổ nên tôi giúp."

‎"Là tôi tự nguyện, không ai lừa tôi cả."


‎Những câu đó, cô nói với chính mình.
‎Vì nếu không tự dựng một cái vỏ như vậy, cô biết trái tim mình sẽ vỡ thêm lần nữa.

‎Pisces từng là niềm tin cô đặt cả trái tim vào.

‎Nhưng giờ, chỉ còn lại vết thương rỉ máu.

‎Và thế là… cô quay về với Virgo.

‎Virgo, người chưa từng khiến cô khóc, chưa từng làm trái tim cô run rẩy vì sợ hãi bị bỏ rơi.

‎Từ đầu đến cuối, dù cô có bốc đồng, lạnh lùng hay vô tâm, Virgo vẫn ở đó.

Một người đàn ông yên lặng chờ đợi, yêu cô theo cách không cần lý do.


‎Có lẽ…

‎Yêu thương khi cách nhau qua một màn hình còn chân thành hơn những cái ôm ngọt ngào từ người từng hứa ở lại.

‎Có lẽ…

‎Thương thầm mà không đòi hỏi, còn đáng trân trọng hơn một tình yêu khiến mình vỡ nát.



‎Aquarius không còn nước mắt để khóc.

‎Nhưng cô bắt đầu sống lại, từng chút một.

‎Vì giờ cô biết:

‎Không phải ai mình thương, cũng xứng đáng nhận được lòng tốt của mình.

‎Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, Pisces thấy mình như lạc vào một mê cung cảm xúc mới:

‎Đã từng đạt được điều mình khao khát nhất…

‎Nhưng chẳng bao giờ hạnh phúc thực sự....


‎Mỗi lần nhìn cô làm việc, Pisces lại đau nhói trong lòng:

Cô vẫn gồng mình, vẫn tỏ ra mạnh mẽ, vẫn nở nụ cười với khách hàng và với Virgo qua màn hình.

‎Bởi nụ cười ấy giờ dành cho người khác, người hiền dịu chưa bao giờ bỏ cô.



‎Ân hận, đó là cảm giác đầu tiên trào lên mỗi khi Pisces nhắm mắt.

‎Anh ân hận vì đã để quá khứ kéo lùi mình, để rồi đánh mất cơ hội yêu thương ngay bên cạnh.

‎Anh ân hận vì đã không bảo vệ trái tim cô, để cô phải bật khóc trong men say, phải túa lệ nơi quán xá.

‎Lo lắng, vì mỗi lần cô “biến mất” vào giờ cơm, anh lại tưởng tượng ra những viễn cảnh tồi tệ nhất:

‎Cô ấy đau ốm, cô ấy kiệt sức, cô ấy… hối hận vì đã thương một kẻ như anh.


‎Nhưng quan trọng nhất, Pisces không hiểu tại sao lại đau:

‎Anh đã xin cô một cơ hội.

‎Cô đã cho anh cơ hội.

‎Rồi anh… đã đạp đổ


‎Giờ đây, những gì anh còn lại không phải là tình yêu được khôi phục, mà chỉ là một vết sẹo sâu vết sẹo do chính tay anh khắc lên trái tim cô.



‎Một chiều hoàng hôn, Pisces đứng trước cửa quán sushi, nhìn xa xăm:

‎Ánh đèn vàng vương trên biển hiệu.

‎Những bóng người qua lại vô tâm.

‎Và chiếc cửa nhỏ, nơi Aquarius từng bước vào với nụ cười tươi…

‎Anh thở dài.

‎Biết mình không xứng.

‎Biết mình không thể quay về.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com