Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Vị Khách Lạ Từ Phương Xa


Một thanh niên đứng trước tuyến đường chính dẫn vào nội đô, tay vẫn cầm tấm bản đồ dò đường, cậu chàng nhìn quanh để dò đường thì bỗng có tiếng của một ông lão cất lên phía sau lưng.

"Nè cậu trai trẻ, mới đến à?"

Giọng của một lão già làm chàng trai bừng tỉnh.

"Sao lão biết được thế?"

Chàng trai hỏi:

"Ta sống ở nội đô bao năm nay, chỉ cần nhìn là biết cậu là khách phương xa đến."

Ông lão cười nhẹ, bộ quần áo sờn vải cùng với cây gậy của ông ta làm cho chàng trai có chút thiện cảm mà nói chuyện với ông ta.

"Chàng trai à, cậu khác với nhưng người tôi từng thấy."

"Hm?"

Anh thắc mắc, rồi ông lão lại nói tiếp:

"Mái tóc của cậu, đây là lần đầu tiên ta thấy được màu tóc đen từ một vị khác phương xa."

Chàng trai chỉ cười nhẹ đáp lễ, khẽ đẩy cặp mắt kính của anh ta lên một tý rồi hỏi:

"Lão ít khi thấy người lạ có tóc đen lắm sao?"

Ông lão nhìn chàng trai hồi lâu rồi đáp:

"Không hẳn, ta chỉ là hiếm thấy mái tóc như của cậu ở người lạ dù cho nội đô là nơi có đủ thành phần người từ khắp nơi đến."

Xong rồi ông lão thở dài một hơi rồi nói tiếp

"Nhưng mà những ngày đường phố nội đô nhộn nhịp giờ không còn nữa..."

Chàng trai nhìn ông lão với vẻ mặt hiếu kì. Rồi ông lão chẳng nói gì thêm ngoài đôi ba câu mà cậu ta không hiểu rõ ý, đồng thời ông lão cũng bảo anh tìm nơi qua đêm trong nội đô. Chàng trai nói lời cảm ơn rồi nhìn về phía Đại Thánh Đường của giáo hội, một nhà thờ to lớn với lối kiến trúc Gothic cổ kính.

"Mà chàng trai à, hãy nhớ bảo trọng, nội đô không thân thiện với kẻ ngoại lai như trước đâu. Với lại nội đô này không có gì để cậu tìm kiếm đâu."

Sau lời nó đó tiếng quạ kêu vang vọng khắp không gian buổi chiều, từ phía xa ánh mặt trời đang dần buông xuống nhường chỗ cho màn đêm trị vì. Tiếng chuông bỗng bất chợt vang lên từ chiếc đồng hồ nằm trên nóc của Đại Thánh Đường làm cho cậu chàng cảm thấy một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng.

Quanh đi quẩn lại thì lão già kia đã đi xa từ lúc nào không hay. Anh cũng không muốn phiền người lạ nên là anh bắt đầu bước vào nội đô. Bước được vài bước thì anh ta ho ra một ít máu và thở một cách nặng nhọc, anh bình tĩnh lấy khăn tay lau đi vết máu trên miệng và tiếp tục bước tiếp. Thân là bác sĩ nhưng anh ta lại không thể nào chữa trị được cho bản thân và căn bệnh cũng là lý do mà anh đi đến nội đô này. Nội đô có tên là Lisbeth, nơi được đồn thổi về thứ mang tên The Red Cure, thứ mà có thể chữa trị mọi bệnh tật, có tin đồn rằng nó còn có thể hồi sinh cho người đã chết. Sơ lược thì nội đô có tên là Lisbeth và được trị vì bởi hoàng tộc Lionhart, họ xuất thân từ vùng núi phía Bắc và họ cũng là những người đặt nền móng đầu tiên trong việc xây dựng chế độ xã hội ở Lisbeth. Nội đô có cấu trúc độc đáo hơn các thành phố khác ở Châu Âu vì nó được chia thành các tầng và các khu vực khác nhau. Tầng sâu nhất là hệ thống cống ngầm của thành phố, mọi thứ ở trên đều được thải xuống dưới đây làm cho nó giống như một cái đầm lầy độc đối với người dân. Những gã say rượu không may trượt chân ngã xuống cái đầm lầy đấy gần như nắm lấy kết cục đó là bị chất độc ăn mòn tới mục rữa, chỉ để lại bộ hài cốt. Hoặc những kẻ có phần "may mắn" hơn sẽ không chết mà sẽ bị biến đổi từ từ, những biến đổi có thể từ nhẹ đến nặng mà không thể báo trước.

Cao hơn một tý là khu vực dân cư được chia thành các quận, các quận tách rời nhau được kết nối bằng những cây cầu đá khổng lồ, những ngồi nhà xen kẽ nhau, những con hẻm nhỏ hẹp của dãy phố này thông qua những dãy phố khác theo một cách khó hiểu, những con đường phức tạp, mật đồ xuất hiện cũng những cầu thang và bậc thang cũng khá dày đặc và chúng được dùng để di chuyển lên những vị trí cao hơn đồng thời cũng là để xuống những vị trí thấp hơn, những cánh cổng lớn sắt nhằm ngăn cách các khu vực cũng xuất hiện một cách thường xuyên tạo cho nơi được gọi là Central Lisbeth một bầu không khí u ám và ngột ngạt nhưng đó cũng là điểm tạo nên sự đặc biệt cho nơi này.

Và cao nhất, khuất sau Đại Thánh Đường, nằm phía sau Central Lisbeth đó là nơi ở của hoàng tộc Lionhart và những người có địa vị cao trong xã hội Lisbeth. Những tòa nhà to lớn, được trang trí tinh xảo và đậm chất quý tộc, tạo nên sự khác biệt so với phần còn lại.

Quay lại với chàng trai, anh ta đi dọc trên đường phố của Central Lisbeth, chỉ mới đi được một đoạn nhưng cậu đã trông thấy một chiếc xe ngựa bị xô ngã giữa đường, hai con ngựa kéo xe thì đã biến mất chỉ còn lại một vệt máu đã khô trên nền đá và một vài ánh đuốc phía xa, tuy hiếu kì nhưng cậu còn việc phải làm nên đành phải gác lại. Chàng trai rẽ vào một con hẻm thông qua một con phố nhỏ khác rồi đứng trước một cửa hiệu thuốc nhỏ. Lúc này trong hiệu thuốc, ông chủ đang sắp xếp lại một số thuốc trên kệ rồi lại thở dài vì đã lâu lắm rồi kể từ khi "Thứ đó" xuất hiện thì chả ai muốn mua thuốc nữa. Ông chủ tự nhủ:

"Hm, lại một ngày như bao ngày khác, ế ẩm..."

Rồi một hơi thở dài lại phát ra từ đôi môi sứt mẻ của ông chủ. Bỗng, chiếc chuông trên cánh cửa hiệu thuốc rung lên, ông chủ ngước đôi mắt già nua nhìn về phía cửa. Chỉ thấy rằng đứng trước cửa là một chàng thanh niên chỉ độ đôi mươi, mái tóc đen uốn lượn, ăn mặc lịch sự cùng với cặp mắt kính bước vào cửa hiệu thuốc dưới ánh chiều mờ dần buông xuống trên nội đô.

"Cậu cần gì thế cậu trai trẻ? "

Chàng trai cười nhẹ rồi nói:

"Tôi muốn tìm một thứ thuốc nổi tiếng mà không biết nơi của ông có không?"

"Hm...Vậy thứ cậu muốn tìm là gì?"

"Ông có thứ được gọi là 'The Red Cure' không?"

Ngay khi cậu ta nhắc đến cái tên đó thì mặt ông chủ tối đi một chút rồi ông ta nói:

"Tôi e là chỗ của tôi không có thứ đó. Nhưng tại sao cậu lại tìm thứ thuốc đáng nguyền rủa ấy thế?"

"Vì tôi nghe nói nó là thần dược có thể chữa được mọi loại bệnh, tôi nghĩ thứ thuốc đó khá nổi tiếng nên có lẽ sẽ xuất hiện ở mọi hiệu thuốc."

"Đúng là nó từng xuất hiện khắp nơi nhưng bây giờ thì không..."

Chàng trai khá bất ngờ khi nghe chủ hiệu thuốc nói vậy nên cậu bèn hỏi thêm để giải đáp thắc mắc của bản thân.

"Có chuyện gì đó về thứ thuốc đó sao?"

Chủ hiệu thuốc nhìn cậu ta một hồi lâu, rồi thở dài.

"Thứ đó từng là thần dược mọi người đề dùng nó, họ còn uống chất lỏng đó thay rượu, nhưng dần dà các tác dụng phụ bộc lộ, rồi từ đó nó trở thành thứ đáng nguyền rủa."

Bỗng có tiếng la hét ở ngoài cửa, những ánh đuốc thấp thoáng trên cửa kính cùng tiếng chó sủa inh ỏi thu hút ánh nhìn của cậu chàng và chủ hiệu thuốc, cậu đánh mắt nhìn ra phía ngoài với đôi mắt xanh của mình, nhìn được một lát cậu hỏi ông chủ hiệu thuốc trong khi mắt vẫn nhìn ở phía cửa.

"Họ đang săn thứ gì sao?"

Ông chủ trả lời

"Họ săn thứ từng là con người.."

"Thứ từng là...con người?"

Chàng trai bất giác hỏi lại, rồi ông chủ lại đáp:

"Phải, và cậu cũng không nên ra đường vào giờ này, không an toàn cho người ngoài đâu."

Cậu ta chỉ im lặng, thấy vậy ông chủ liền hỏi:

"Đêm nay cậu tính qua đêm ở đâu?"

Người thanh niên chỉ đáp nhẹ nhàng

"Tôi cũng không biết..."

Ông lão kia suy nghĩ một lúc trong khi cậu thanh niên vẫn chăm chú nhìn đám người phía ngoài la hét trong tiếng kim loại vang lên chát chúa.

"Tôi có thể cho cậu qua đêm ở hiệu thuốc của tôi nếu cậu không ngại."

Cậu thanh niên xoay người, nhìn ông chủ hiệu thuốc với đôi mắt xanh biếc phía sau cặp mắt kính cùng với một nụ cười.

"Thế thì phiền ngài rồi."

Ông ấy cười đáp lễ:

"Thế cậu tên gì vậy thanh niên trẻ, tôi không thể cho người khác ngủ nhờ mà không biết tên họ?"

Chàng trai cuối cùng cũng nói ra tên của anh ta. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào người chủ hiệu thuốc, theo đó là một nụ cười trên môi rồi nói.

"Tôi tên...Edward..."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com