Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Đúng là cái tên cô ấy dùng, thân mật thật. Vũ hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận muốn tìm Vy mà chất vấn. Anh đoán chắc người kia rất thân thiết hoặc có tình cảm với cô. Ngày còn đi học, anh đã từng "thắng" được Vy, bây giờ cũng vậy. Anh nói với giọng đầy tự hào " Ah... right next to me " - À... ngay bên cạnh tôi.

Mắt Heinrich mở to, tức giận đến nghẹn thở. Anh gằn giọng, gần như hét lên " Let me ask again, who am I speaking to? " - Tôi hỏi lại, tôi đang nói chuyện với ai?

Vy khó chịu bước vào nhà, nhìn Vũ. Rõ ràng anh đang xâm phạm quyền riêng tư của cô, và mục tiêu không nghe một trăm cuộc gọi của anh sắp bị phá hỏng khi chỉ còn hai lần nữa. Tức giận quá, cô ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, trời đã tối. Vũ ngồi bên cạnh, đang làm việc. Cô nhìn thấy điện thoại đầy cuộc gọi nhỡ, anh cũng chẳng quan tâm, không nghe. Vy đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, nhưng rồi cô đi thẳng ra ngoài, giơ tay liên tục đánh anh như phát điên.

Vì anh không tin cô, vì anh nghi ngờ cô sẽ bỏ anh. Nhưng nếu cô muốn bỏ, tại sao lại phải về Việt Nam tìm anh? Hoàn thành xong chương trình thạc sĩ, vậy mà từ khi cô về Đức, anh chưa từng tin cô dù chỉ một lần. Cũng đúng thôi, cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào anh ngay từ khi anh còn ở Anh.

Ngồi bệt xuống giường, Vy nhìn theo bóng lưng Vũ rời khỏi nhà, xoa xoa bên má còn hơi đau do cái tát vừa rồi của anh trong cơn giận dữ. Tại sao cô lại đánh anh chứ?. Lần này cô sai thật rồi. Cô với lấy hộp thuốc định uống, nhưng nhận ra cơ thể chẳng đau đớn chút nào, ngoại trừ vết đau do cú đánh của anh.

Cô đứng dậy, nôn thốc nôn tháo. Lấy điện thoại ra gọi cho Richard, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của Heinrich. Lúc thì anh ta dùng số của Oliver, giờ lại là số này. Rốt cuộc anh ta rảnh rỗi đến thế sao?

Vy leo lên giường nằm, ôm chặt con gấu bông vào lòng, nghe những lời lải nhải trách móc của anh ta văng vẳng trong đầu. Trách cô sao lại bỏ đi? Đi đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ đến ngay, anh rất nhớ cô... Cứ thế vang lên không ngừng.

Heinrich nghe thấy bên kia chỉ còn tiếng thở đều đều của Vy, chắc cô đã ngủ rồi. Anh đã bảo cô đừng ngủ, để anh còn nói chuyện nữa chứ. Đâu phải lúc nào cô cũng nghe máy, giờ ngủ rồi thì biết bao giờ mới gọi lại được. Như thể báo trước rằng những lần gặp mặt sau này sẽ càng ít hơn.

" Vy. Als ich dich zum ersten Mal traf, wusste ich, dass du schwer zugänglich, schwer zu berühren und schwer zu lieben bist. Aber ich hätte nicht gedacht, dass es so schwer sein würde - dass all die Jahre, in denen ich mich verändert habe... dich niemals berührt oder bewegt haben "

Vy, lần đầu tiên gặp em, tôi đã biết em là người khó gần, khó chạm đến và khó yêu. Nhưng tôi không ngờ rằng nó lại khó đến vậy - rằng tất cả những năm tháng tôi đã thay đổi bản thân... lại không bao giờ chạm được đến em hay khiến em rung động.

" Was soll ich nur tun, damit du endlich bei mir bist? "

Tôi phải làm gì đây để cuối cùng em thuộc về tôi?.

Có lẽ Vy nghe được hoặc không, nhưng cô chỉ khẽ xoay người, tiếp tục giấc ngủ. Dù anh có nói gì đi chăng nữa, kết quả vẫn vậy. Thà đừng gặp nhau nữa có lẽ là tốt nhất cho cô, còn anh ta chắc chắn sẽ phát điên.

Đêm đó, Heinrich mơ thấy đủ thứ chuyện. Anh ta nhớ lại một ký ức mơ hồ từ ngày bé, trước khi anh ta từng gặp Vy ở Đức, chỉ anh ta nhớ về ngày đó, một khoảnh khắc như một giấc mơ thoáng qua, "hồi mộng một chiều, ta chạm nhau trong ánh tà dương."

Một khoảnh khắc mang đầy hoài niệm, như thể anh ta đang mơ lại một buổi chiều xưa cũ, nơi có một cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng, đầy cảm xúc giữa hai người - dưới ánh hoàng hôn. Nó không rõ ràng là thật hay mơ, mà nằm ở ranh giới mong manh giữa ký ức và cảm xúc.

Giật mình tỉnh giấc, Heinrich nhìn Oliver đang ngủ say bên cạnh. Thằng nhóc này sao mà anh chẳng ưa nổi. Rồi anh chợt nhận ra, Oliver giống anh ta nhất. Bố mẹ nó không giống, nó giống cậu nó.

Vy thức dậy, mặc vội chiếc áo, muốn đi tìm Vũ. Đã mấy tiếng rồi chứ. Cô lấy ra bộ trang sức Van Cleef & Arpels, vòng cổ, vòng tay, nhẫn, chỉ để khoe khoang, sự thật cô mua chưa xài lần nào bỏ đó tiếc tiền. Phải cho mọi người thấy chồng cô chăm sóc cô tốt đến nhường nào. Bỗng nhiên bên má cô hơi đau nhói.

Vũ cầm ly rượu trên tay. Anh nói, lâu lắm rồi mới thấy vui như vậy. Cuộc sống của anh như được hồi sinh, không đúng, chỉ khi có Minh bên cạnh. Anh ngồi cả tiếng đồng hồ, chẳng làm gì cả, đến khi được đút cho miếng dưa, Vy bước vào. Anh nhả hết đồ ăn ra, vị dưa còn sót lại đắng ngắt.

Minh hiểu. Liền đứng dậy, thu dọn đồ đạc muốn rời đi. Vũ giữ lại, nhưng mạng sống quan trọng hơn. Hai mươi sáu năm lạc lõng, cô đơn, giờ tìm được bạn đời rồi, không thể chết khi cưa nghe nói thích mình. Ngậm ngùi giật tay ra " Thôi, cho mình ích kỷ một lần. Có chết thì báo mộng cho mình, thèm gì, thích gì mình mua cho, Ferrari ra mẫu mới mình mua đốt tặng mày, đừng ám mình là được. Tốt nhất là trước khi chết chuyển hết tài sản cho mình."

Vy với tay lấy chai rượu trên bàn, đập mạnh xuống khiến nó vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn. Cô ta chộp lấy mảnh vỡ lớn nhất, giơ cao hướng thẳng về phía hạ bộ của anh. Anh nhanh chóng né được, dang rộng hai chân để tránh. Kỳ lạ thay, mảnh thủy tinh dường như đoán được ý định của anh, nó chồm lên cao hơn, chỉ còn cách mục tiêu 5mm. Những người còn lại trong phòng hiểu rõ lý do Minh bỏ chạy, họ cũng lặng lẽ rời đi.

Anh nắm chặt con dao trong tay, khí thế không hề nao núng. Cô ta có thể không quan tâm đến khuôn mặt, bởi nó vốn đã quá xinh đẹp, chẳng cần son phấn tô điểm. Nhưng quần áo và mái tóc thì khác, đó là thứ cô ta trân trọng. Nhếch mép cười lạnh, anh không chút do dự rạch một đường dài trên chiếc áo mà cô ta yêu thích nhất.

Ngơ ngác nhìn vệt rách trên tay áo, Vy cảm thấy nghẹn thở. Cô ta vung chân đá mạnh vào người anh, rồi giật lấy con dao, ý định đâm chết anh ngay lập tức. Một cái xác ngoan ngoãn sẽ khiến cô ta hài lòng hơn nhiều, không ai dám trái ý cô nữa.

Nhưng anh đâu phải kẻ dễ dàng khuất phục. Anh nhanh chóng giơ chân đẩy cô ra, đồng thời giữ chặt hai cổ tay cô. Anh im lặng một hồi lâu, ánh mắt nhìn vào mái tóc rối bời của cô khi nãy, giờ vẫn giữ nguyên vẻ hỗn loạn ấy. Rồi ánh mắt anh chợt dừng lại ở eo cô. Chẳng hiểu sao, trong đầu anh vang lên lời dặn dò "đợi 6 tháng đi".

Anh đưa tay vào vạt áo cô, nhưng một chút lý trí còn sót lại đã níu anh dừng lại. Anh ngồi sang một chỗ khác, châm điếu thuốc đưa cho cô một điếu, rồi tự mình cũng rít một hơi dài, như muốn xua tan bầu không khí căng thẳng hiện tại.

Vy đón lấy điếu thuốc, không chút khách khí đá văng chiếc bàn, gác chân lên đùi anh. Tay kia cô cầm ly rượu, tay này giữ điếu thuốc đang cháy dở. Lưng cô dựa vào thành ghế, ánh mắt mơ màng buồn ngủ " Tặng anh một bài thơ, em vừa nghĩ ra. Tên là 'Vân Mộng Cố Nhân' (Người Xưa Trong Giấc Mộng Mây) "

Yên vũ giăng thềm, người xưa chẳng đến,
Hương cũ pha sầu, nguyệt lạnh soi nghiêng.
Lầu son gió thoảng, mộng tàn trong sương,
Bước chân lạc lối, mơ màng cố hương,
Trăng xưa đã khuất, lòng vương bóng người.

Sương mờ giăng lối, thềm xưa lặng im,
Hương trầm vương vấn, mây tìm bóng xa.
Lầu hoang ánh bạc, mộng tà phai sương,
Chân trần gõ đá, nhớ thương cố nhân,
Trăng mờ khuất núi, lòng chân chẳng mờ.

Gió nhẹ lay mành, nguyệt lặng soi tâm,
Khói mờ lối cũ, hoa chìm giấc xa.
Hiên khuya đọng lệ, mộng nhòa qua năm,
Tay gầy níu mộng, bóng chìm cố âm,
Mây bay tận cõi, lòng tơ chẳng nhòa.

Sao mờ trên thung lũng, đêm ngân nga khúc hát xa xưa,
Sương nhẹ thấm mái ngói, bóng hình chẳng còn lướt qua cửa.
Cổng cũ lay trong bóng tối, giấc mơ trôi về nơi gió cuốn,
Tim lặng lẽ gọi tên em, chìm trong âm điệu của thời gian,
Trăng mờ dần khi bình minh đến, nhưng tia lửa tình yêu vẫn cháy một mình.

Ánh hồng vương lối, sương tan bình minh,
Hương xuân thoảng nhẹ, mộng lành vương quanh.
Lầu xưa hoa nở, lòng quên bóng tà,
Chân dừng lối cũ, cố hương chan hòa,
Trăng tàn mây rực, tình ta chẳng tàn.

Nắng vàng rơi hiên, mộng xưa tỉnh mành,
Hương đồng gió nội, lòng thành vương quanh.
Son lầu vang tiếng, chim ca giọng ngà,
Bước vui cố quốc, tình ta chan hòa,
Trăng mờ nắng mới, duyên ta mãi là.

Trời xanh ngời vĩnh cửu, ánh sáng dệt duyên trời,
Gió nhẹ ru an lạc, lòng yêu mãi chơi vơi.
Lầu xưa đứng lặng yên, sầu xưa tan cuối đời,
Bước hòa trong nắng sớm, hồn thanh thản rạng ngời,
Trăng mờ nắng ôm ấp, chuyện ta sáng rạng ngời.

Vũ im lặng một lúc, ngồi ngẫm về ý nghĩa từng đoạn thơ của cô. Nếu như anh nghĩ đúng, thì có thể là khổ thơ mở đầu với không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo, gợi lên nỗi buồn trữ tình khi nhớ về quá khứ.

Đoạn 1: Nỗi buồn cô đơn, nhớ người xưa trong khung cảnh sương khói, trăng lạnh. Mộng tàn, lạc lối về cố hương, bóng người xưa vẫn vương vấn.

Đoạn 2: Tiếp tục nỗi cô tịch trong sương mờ, hương trầm. Lầu hoang, mộng phai, nhớ thương cố nhân. Dù trăng mờ, lòng vẫn chân thành.

Đoạn 3: Gió lay mành, trăng soi tâm trạng buồn. Khói mờ lối cũ, giấc mơ xa. Lệ rơi đêm khuya, cố níu giữ mộng cũ, tình cảm không nhòa.

Đoạn 4: Đêm vắng với tiếng hát xưa, sương thấm mái. Bóng hình người xưa vắng bóng. Tim gọi tên người trong dòng thời gian, tình yêu âm ỉ dù cô đơn.

Đoạn 5: Bình minh tươi sáng xua tan u ám. Hương xuân, mộng lành. Lầu xưa nở hoa, quên đi bóng tối. Trở về cố hương chan hòa, tình yêu không tàn.

Đoạn 6: Nắng vàng, giấc mơ xưa thức tỉnh. Hương đồng gió nội, lòng thành. Lầu son rộn rã, chim ca. Vui bước ở quê hương, tình yêu chan hòa, duyên mãi bền.

Đoạn 7: Trời xanh vĩnh cửu, ánh sáng tình yêu. Gió ru an lạc. Nỗi buồn xưa tan biến. Hồn thanh thản trong nắng sớm, chuyện tình yêu tươi sáng.

Bài thơ như một hành trình của cảm xúc, đi từ nỗi buồn, sự nhớ nhung quá khứ đến sự chấp nhận, trân trọng hiện tại và hé mở một tương lai tươi sáng hơn trong tình cảm.

Vậy nên nó dành cho anh. Khi cô ở Đức 7 năm thì 7 khổ để miêu tả từng năm đó để anh hiểu.

Đứa nào tốt bụng báo cảnh sát cho anh, giờ hai đứa vào đồn. Đúng hơn là Vy bảo anh bạo hành mình, nên cô cần ký giấy đưa anh ra, mà anh chưa cho nhìn phần anh bọn nó nhìn cả người anh bị bầm. Riết rồi anh thấy tí về đấm cô thật nhiều để cô khỏi cần lắm mồm nữa.

Lời của Vũ
Đoạn 1
Mưa lặng bên hiên, người xưa khuất bóng,
Hương trầm phai nhạt, mây nghiêng lồng trăng.
Lầu son gió lạnh, mộng trôi trong sương,
Bước chân lặng lẽ, lạc chốn cố hương,
Đêm mờ vương lối, lòng thương chẳng tàn.

Đoạn 2
Sương giăng mờ lối, thềm xưa gió lay,
Hương hoa vương vấn, bóng tà nghiêng bay.
Lầu hoang ánh bạc, mộng mờ phai hương,
Chân trần gõ mộng, nhớ ai cố nhân,
Trăng soi ngõ núi, lòng chân vẫn đầy.

Đoạn 3
Gió lay rèm lụa, nguyệt mờ soi tâm,
Khói sương giăng lối, hoa chìm giấc xa.
Hiên khuya lặng gió, lệ nhòa qua năm,
Tay gầy ôm mộng, bóng chìm cố âm,
Mây trôi tận chốn, tình tơ chẳng tan.

Đoạn 4
Sao lấp ló thung lũng, đêm ngân khúc xưa,
Sương mờ che mái ngói, bóng ai thoảng đưa.
Cổng cũ nghiêng trong gió, giấc mơ trôi xa,
Tim khẽ gọi tên người, vang trong bóng tà,
Trăng phai bình minh rực, tình kia mãi vẹn toàn.

Đoạn 5
Ánh hồng rơi lối, sương tan trời xanh,
Hương xuân lay nhẹ, mộng lành vương quanh.
Lầu xưa hoa thắm, lòng quên bóng tà,
Chân dừng cố quốc, tình trao chan hòa,
Trăng tàn nắng rực, duyên ta mãi xanh.

Đoạn 6
Nắng vàng soi hiên, mộng xưa tỉnh màn,
Hương đồng gió thoảng, lòng tràn ý xuân.
Son lầu vang tiếng, chim ca giọng ngần,
Bước vui cố hương, tình ta vẹn toàn,
Trăng mờ nắng mới, duyên ta mãi cần.

Đoạn 7
Hương trà thơm ngát, mây sầu giăng bay,
Lầu son ánh bạc, gió lay mộng đầy.
Chân trần bước nhẹ, cố hương vương tình,
Trăng soi ngõ vắng, lòng còn nhớ minh,
Duyên xưa mãi thắm, như hoa chẳng tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com