SỰ GIAO NHAU GIỮA NGÀY VÀ ĐÊM - 02
CHƯƠNG 02: HẮN LÀ ÁNH BÌNH MINH ĐẦU TIÊN CỦA ANH
Azuma Michinaga vội bật người tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Hắn bực bội cào tóc khiến nó rối tung.
Sao hắn có thể mơ thấy giấc mơ này cơ chứ?
Làm sao có chuyện Ukiyo Ace kết hôn sinh con cùng người khác được.
Anh ta đã mất vào bảy năm trước rồi.
Sau khi DGP kết thúc, Ace đã mất mạng vì sử dụng sức mạnh tái thiết lập thế giới quá mức cho phép. Mọi người cuối cùng cũng có thể quay trở lại cuộc sống bình yên như trước, chỉ có anh ta là không thể quay trở lại nữa.
Michinaga vuốt ngược tóc bản thân, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Trời đã sáng rồi. Hắn còn phải đi làm.
...
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán. Hắn đang suy nghĩ liệu có nên đổi công việc mới hay không. Năm nay hắn đã 29 tuổi rồi, cũng tích được một số tiền không hề nhỏ. Hắn không nghĩ đến mấy chuyện lấy vợ sinh con gì đó nên có lẽ sẽ dành khoản tiền này cho việc khác.
Trong lúc Michinaga đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng nghe được tiếng khóc thút thít của ai đó nên giật mình. Bên vệ đường có một cậu nhóc đang vùi đầu vào chú bò sữa bằng bông mà nhóc đang ôm cực kỳ chặt trong tay, bờ vai run run vì khóc.
Michinaga không thích trẻ con cho lắm, nhưng cũng không thể để mặc nó nên đi đến xem cậu nhóc thế nào. Có thể là đi lạc, dù sao đường trong khu này cũng không dễ để tìm lối ra.
"Này, nhóc không sao chứ?" Michinaga ngồi khuỵu gối đối diện với cậu nhóc.
Cái đầu nho nhỏ ngóc lên vì nghe thấy giọng ai đó đang gọi mình. Nét mặt ngây thơ nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Đó là một gương mặt rất đẹp trai và có hơi lạnh lùng.
Michinaga cũng giật mình vì đứa nhóc. Đứa nhóc này có đôi mắt vừa to tròn vừa đen láy, làn da trắng nõn và cực kỳ xinh đẹp. Giống như một cục bông vậy. Không hiểu sao cậu nhóc lại xuất hiện ở khu công trường xây dựng này.
"Sao vậy?" Thấy cậu nhóc vẫn ngơ ngác nhìn mình, giọt nước mắt vẫn còn đọng lại bên má.
"Chú ơi... Có người muốn bắt cháu." Cậu nhóc vừa nói xong lập tức khóc to hơn.
Michinaga hả một tiếng, còn chưa kịp nói câu nào đã có một cặp nam nữ đứng tuổi chạy đến. Cả hai lập tức lao về phía cậu nhóc, ôm cậu nhóc vào lòng, không ngừng quan tâm hỏi han.
Một lát sau, người phụ nữ quay sang mỉm cười với Michinaga: "Cảm ơn cậu nhiều. Con trai tôi đi lạc, tôi còn tưởng không tìm được thằng bé nữa rồi. Gặp được cậu thật may quá."
Cậu nhóc vùng vẫy khỏi cái ôm của người đàn ông, chạy sang núp sau lưng Michinaga, lớn tiếng nói: "Tôi không phải con của hai người. Hai người muốn bắt tôi đem bán cho bọn buôn người. Đồ xấu xa!"
"Kyuu, con làm sao thế. Sao lại ăn nói như thế với bố mẹ." Người phụ nữ tỏ vẻ buồn bã, nghẹn ngào nói với Michinaga: "Chắc thằng bé vẫn chưa thích ứng được. Chúng tôi vừa nhận nuôi thằng bé từ cô nhi viện cách đây một tuần. Thằng bé có hơi chậm phát triển nên ăn nói lung tung, cậu đừng để ý."
"Tôi không có. Bà đừng nói bậy. Mấy người là bọn lừa đảo." Cậu nhóc được gọi là Kyuu tức giận nói to.
Michinaga đứng ở giữa nhìn hai người một lớn một nhỏ đối đáp nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Hắn không nghĩ có đứa trẻ chậm phát triển nào lại có thể cãi nhau chuyên nghiệp như thằng nhóc trước mặt mình được.
"Thôi được rồi. Nếu có chuyện gì thì đến đồn cảnh sát giải quyết. Tôi cũng không biết mấy người là ai." Michinaga lạnh lùng nói. Thời buổi bây giờ lừa đảo rất nhiều, hắn cũng không thể tin ba người này được, có khi họ lại đang hợp tác với nhau muốn lừa hắn.
"Cái này..." Người phụ nữ hơi chần chừ.
Chỉ mấy giây chần chừ này cũng đủ để Michinaga hiểu ra chuyện gì.
"Họ không dám đến đâu ạ. Họ còn làm giả giấy tờ để nhận nuôi cháu đấy. Cháu đã lén nghe được lúc họ nói chuyện với nhau." Kyuu cây ngay không sợ chết đứng.
"Thằng ranh con..."
Nắm đấm của người đàn ông vừa lao đến đã bị Michinaga chặn lại, tiện thể bẻ tay của người đàn ông ra sau lưng, đè hắn ngã xuống mặt đất. Người phụ nữ xoay người định bỏ trốn nhưng lại bị người vừa mới đến chặn lại.
"Michinaga, cậu đang làm gì ở đây vậy?" Toru đợi mãi không thấy Michinaga nên quay lại tìm hắn, vừa đến đây đã thấy cảnh hai người này dùng ánh mắt thù địch nhìn bạn mình.
"Gặp chút rắc rối thôi."
Hai người đưa cậu nhóc và đôi nam nữ đến đồn cảnh sát. Quả thật, bọn chúng là hai kẻ chuyên thực hiện hành vi buôn người bằng cách lừa gạt nhận nuôi trẻ em ở các cô nhi viện, sau đó đem bọn nhóc đi bán làm lao động khổ sai cho người khác.
Cuối cùng, Michinaga mất cả ngày trời trong đồn cảnh sát vì một chuyện không hề liên quan đến bản thân.
"Chú ơi... Cho chú nè." Kyuu đuổi theo Michinaga khi cả hai được cho về. Mặc dù cảnh sát nói có thể hỗ trợ nhóc quay về cô nhi viện nhưng đã bị nhóc từ chối và ra về.
Michinaga nhìn cậu nhóc sau lưng, nhóc đưa con bò sữa bằng bông của bản thân ra tặng cho hắn. Đây cũng là thứ quý giá nhất mà cậu nhóc có.
"Chú không thích gấu bông. Cháu giữ lại chơi đi." Michinaga tất nhiên không chịu nhận.
"Vậy chú thích gì ạ? Nếu cháu có thì cháu sẽ tặng cho chú." Kyuu mỉm cười thật tươi.
"Chú không thích gì cả. Dù cho có thì cháu cũng không tặng nổi đâu."
Người hắn muốn gặp đã không còn nữa rồi.
"Cháu không định về nhà?" Michinaga không hiểu cậu nhóc chạy theo mình làm gì.
"Cháu làm gì có nhà ạ. Cháu là trẻ mồ côi mà."
Từ lúc mới sinh ra Kyuu đã bị bỏ lại trước cửa cô nhi viện. Ngay cả mặt mũi của bố mẹ tròn dẹt ra sau nhóc cũng không biết. Tên của nhóc cũng do mẹ trong cô nhi viện đặt cho. Vì hôm nhóc được nhặt nuôi trời đang trút cơn mưa rào, nên mẹ đặt tên cho nhóc là Kyuu.
Michinaga cũng là trẻ mồ côi, hắn cũng chẳng còn nhớ nổi bố mẹ mình trông thế nào. Từ nhỏ đã chẳng thể hiểu được cái gọi là tình yêu thương của bố mẹ.
"Thế cháu không định quay về cô nhi viện sao?" Michinaga ngạc nhiên khi cậu nhóc vẫn bình thản mỉm cười khi nói ra mấy câu vừa rồi.
"Cháu không quay về đâu ạ. Sẽ làm mọi người lo lắng nhiều lắm. Hơn nữa, cô nhi viện gần đây gặp chút khó khăn. Nếu cháu quay về, sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người mất. Cháu muốn mình có thể lớn lên thật nhanh, thật nhanh. Như thế thì cháu có thể làm được nhiều thứ hơn rồi." Kyuu ôm con bò bông của nhóc, mỉm cười đáp.
"Cháu mấy tuổi rồi?"
"Bảy tuổi ạ." Kyuu ước gì mình đã mười bảy chứ không phải bảy tuổi như bây giờ.
"Thôi được rồi. Hôm nay cháu đến nhà chú ở tạm đi, ngày mai tính tiếp. Trời sắp tối rồi."
"Thật ạ? Cháu có thể đến nhà chú thật ạ?"
Michinaga gật đầu thay cho câu trả lời.
"May quá. Cảm ơn chú nhiều lắm ạ."
Michinaga cũng không biết bản thân nghĩ gì mà lại đưa cậu nhóc kia về nhà hắn. Hắn không giỏi trong việc trong chăm sóc trẻ con, cũng không biết nên nói gì với chúng. May mà cậu nhóc Kyuu rất ngoan ngoãn và vâng lời, cũng không làm phiền đến hắn. Chỉ ôm con bò bông tự chơi một mình, thỉnh thoảng khi hắn quay đầu sang, cậu nhóc lại mỉm cười với hắn.
...
Sáng hôm sau, nhóc Kyuu thay bộ quần áo hôm qua đã được Michinaga giặt sạch, ngồi vào bàn ăn sandwich kẹp thịt và uống sữa tươi do Michinaga làm cho nhóc.
"Cháu không quay về cô nhi viện thật à? Thế cháu dự định sẽ đi đâu?" Đợi Kyuu dùng bữa sáng xong Michinaga mới hỏi cậu nhóc.
"Cháu chưa biết ạ. Nhưng cháu nghĩ cháu sẽ sớm tìm được nơi để về thôi. Cảm ơn chú vì bữa sáng. Ngon lắm ạ." Kyuu mang giày vào, lễ phép cúi đầu cảm ơn Michinaga.
"Cháu định đi à?" Michinaga tựa vào cánh cửa lớn, nhìn cậu nhóc đã chuẩn bị xong xuôi.
"Vâng ạ." Kyuu gật gật đầu.
"Cháu nghĩ sao... nếu như chú nhận nuôi cháu?"
"Hả? Sao chú lại muốn nhận nuôi cháu vậy ạ?" Kyuu chớp mắt hỏi. Cậu nhóc biết chú Michinaga không giỏi chơi với trẻ con và có vẻ cũng không quá thích trẻ con, nên tối hôm qua chú ấy chẳng nói gì nhiều với nhóc cả.
"Không biết nữa. Dù sao cháu cũng cần một chỗ để ở, tình cờ nhà chú vẫn còn chỗ trống, nên cháu cứ ở lại đây cũng được."
Michinaga cũng không hiểu rõ tại sao mình lại muốn nhận nuôi cậu nhóc này. Thậm chí cả hắn lẫn cậu nhóc đều chưa hiểu rõ về nhau. Chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy cậu nhóc dù lâm vào hoàn cảnh bất hạnh như thế vẫn có thể mỉm cười để vượt qua nó, khiến hắn bất giác nhớ đến một người nào đó.
"Được không ạ? Nếu chú cảm thấy không ổn thì không cần nói những lời này đâu ạ. Cháu không muốn làm phiền chú đâu, chú đã giúp cháu đủ nhiều rồi." Kyuu cười tươi nói.
Lúc trước cũng có vài người muốn nhận nuôi nhóc, nhưng nhóc đều từ chối. Nhóc muốn ở lại cô nhi viện cho đến khi lớn lên. Nếu không phải cô nhi viện gặp khó khăn, nhóc cũng không muốn nhận cặp đôi lừa đảo kia làm bố mẹ. Sau khi rời đi, nhóc lại không muốn quay về nữa, nhóc không muốn làm gánh nặng cho người khác. Lúc nhóc tình cờ nghe được chuyện mình bị mẹ bỏ rơi từ lúc vừa được sinh ra, nhóc đã bị ám ảnh về việc bản thân sẽ thành gánh nặng của ai đó.
"Cháu thật sự bảy tuổi à? Ăn nói như người lớn vậy. Chú đã nói nhận nuôi cháu, tức là chú thật sự muốn nhận nuôi cháu. Đừng nghĩ nhiều nữa." Michinaga ngồi xuống véo mặt nhóc con.
Kyuu khịt mũi, nhìn như sắp khóc đến nơi. Một lúc sau mới trả lời: "Cháu cảm ơn chú nhiều ạ. Thật ra cháu cũng không biết sau khi rời khỏi đây cháu sẽ phải đi đâu cả."
"Vậy mà còn tự tin đòi bỏ đi." Michinaga hết nói nổi.
Cứ như thế, mấy ngày sau Michinaga đưa Kyuu về cô nhi viện để làm thủ tục nhận nuôi lần nữa. Người ở cô nhi viện cũng rất lo lắng khi biết chuyện của Kyuu, họ không ngờ cậu nhóc lại gặp chuyện như thế, vì Kyuu rất ngoan ngoãn lễ phép nên mọi người trong cô nhi viện đều rất thích nhóc.
May mắn là có Michinaga nhận nuôi Kyuu mới khiến họ an tâm hơn một chút, họ đã nghe Kyuu kể về chuyện Michinaga đã giúp đỡ nhóc khỏi bọn lừa đảo.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục nhận nuôi, Kyuu cũng chính thức có họ tên riêng. Từ giờ tên của cậu nhóc sẽ là Azuma Kyuu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com