SỰ GIAO NHAU GIỮA NGÀY VÀ ĐÊM - 03
CHƯƠNG 03: HỌ LÀ ÁNH NẮNG MAI ẤM ÁP CỦA NHAU
“Kyuu!”
“Bố!”
Kyuu vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Michinaga đang đứng đợi nhóc nên chạy thật nhanh về phía Michinaga, nhào vào lòng hắn.
“Sao hôm nay bố lại đến đón con vậy ạ?” Kyuun ôm cổ Michinaga.
“Hôm nay bố tan làm sớm.”
Michinaga xoa đầu cậu nhóc. Mới đây mà hắn đã nhận nuôi cậu nhóc được hơn một tháng rồi. Kyuu cũng đến tuổi đi học nên hắn đã cho Kyuu đến trường tiểu học trong quận học. Không ngờ cậu nhóc lại rất thông minh, dù nhập học muộn hơn các bạn học khác nhưng tiến độ lại không hề thua kém bọn trẻ.
“Hôm nay ra ngoài ăn nhé! Bố dẫn con đi ăn ramen.”
“Được ạ!” Kyuu cười tươi đáp.
Hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi đến tiệm ramen dùng bữa trưa. Kyuu không ngừng kể về chuyện trong lớp học cho Michinaga nghe.
Michinaga cảm thấy những tháng ngày như thế này không tệ. Hắn không còn cô đơn lẻ loi nữa, ít nhất hắn có Kyuu bên cạnh.
Thời gian thay đổi, con người đổi thay. Mười năm dài như thế, nói trôi qua là trôi qua.
Michinaga đứng trong bếp bật lò vi sóng lên, cho phần bột làm bánh mì đã nhào xong vào trong lò. Sau khi làm xong mọi thao tác lại đứng ngơ ngác nhìn chiếc lò vi sóng.
Dạo gần đây, hắn bắt đầu thấy hoảng hốt, Kyuu năm nay đã qua 17 tuổi rồi, đã trở thành một chàng trai vô cùng đẹp trai, tính cách dịu dàng ấm áp làm người khác quý mến. Mọi thứ trên người Kyuu đều hoàn hảo, thế nhưng…
“Thưa bố con mới về ạ! Bố đang nướng bánh à, thơm quá đi mất!” Kyuu cởi giày, mang dép đi trong nhà bước đến sau lưng Michinaga nói.
“Con… con về rồi à! Đói bụng không?” Michinaga hỏi.
“Không ạ. Con lên phòng thay đồng phục ra đã. Hôm nay hơi nóng nên đổ khá nhiều mồ hôi.” Kyuu nói xong cũng đi lên phòng.
Michinaga nhìn theo bóng lưng Kyuu… Vẻ ngoài không giống người đó, nhưng giọng nói hoàn toàn không tìm ra được điểm nào khác biệt. Thỉnh thoảng Michinaga lại bị giọng nói của Kyuu làm cho giật mình khi hắn không thấy mặt cậu lúc nói chuyện. Sao Kyuu lại có giọng nói giống hệt Ukiyo Ace như thế?
“Bố… Bố… Bố làm sao thế?”
Kyuu đã thay quần áo xong nên xuống bếp lại, vừa bước xuống đã thấy Michinaga đang ngẩn người, hồn lạc về nơi nào không biết nữa.
“Gea… À… Ừm… Kyuu. Là con à?” Michinaga giật mình, suýt chút thì gọi theo quán tính.
“Không là con thì là ai? Sao bố cứ giật mình mỗi khi con gọi bố thế?”
Kyuu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Michinaga. Mà nói đến cũng thấy lạ, theo lý mà nói năm nay bố của cậu đã 40 tuổi, sao cậu thấy bố không khác gì lúc mới nhặt cậu từ bên vệ đường về cả. Cái này có tính là bình thường không? Hay tại bố cậu lâu lão hóa thôi. Hai người đi chung toàn bị người khác hiểu nhầm thành anh em.
“À… Bố hơi lơ đãng nên không kịp phản ứng khi con gọi thôi.”
“Thế à…” Kyuu mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, uống xong một ngụm mới nói tiếp: “Mai con đến thăm cô nhi viện cả ngày nên tối mới về ạ. Bố không cần đợi con về ăn cơm đâu nhé!”
“Ừm. Gửi lời thăm mọi người giúp bố.” Michinaga gật đầu, việc Kyuu thỉnh thoảng quay về thăm cô nhi viện cũng không có gì lạ. Mỗi năm cậu nhóc đều quay về cơ mà.
Hai người dùng bữa xong thì quay về phòng nghỉ ngơi. Michinaga cũng tự nhủ với bản thân rằng chỉ là trùng hợp mà thôi, người còn có thể giống người, huống hồ gì chỉ là giọng nói. Không cần suy nghĩ nhiều như thế.
Sáng hôm sau, Kyuu đi đến cô nhi viện. Còn mang theo một ít quà và sách vở cho lũ trẻ.
Một người phụ nữ trẻ tuổi mỉm cười khi thấy cậu đến: “Kyuu, chị đã nói là em không cần mang quà cáp đến rồi mà. Em đến đây thăm mọi người là được rồi.”
“Sao thế được ạ! Đi tay không em cũng thấy ngại, bố em cũng bảo mang quà đến tặng mọi người mà.” Kyuu cười hé răng.
“Thôi được rồi. Vào trong nhanh đi. Đưa đây chị xách tiếp em.” Người phụ nữ phụ cậu ôm hộp quà, còn Kyuu ôm đống sách.
“Cảm ơn chị Umika.”
Người được gọi là Umika từng là một trong số những đứa trẻ sống trong cô nhi viện, hiện tại chị ấy đã có gia đình mới nhưng vẫn đến đây giúp đỡ mọi người.
Cả hai cùng nhau phụ giúp những người khác dọn dẹp một số sách báo trong thư viện và chơi với mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện.
“Ồ…” Umika đang sắp xếp lại sách báo cũ từ rất nhiều năm trước thì bỗng nói: “Này Kyuu, nhìn lại mấy thứ này mới nhớ. Giọng em rất giống một người nổi tiếng lúc nhỏ mà chị biết đấy.”
“Ai vậy ạ?” Lúc chị Umika còn nhỏ thì Kyuu vẫn chưa ra đời, chị ấy lớn cậu chín tuổi. Quen chị ấy trong cô nhi viện được ba năm thì chị ấy được nhận nuôi rồi.
“Người này nè.” Umika lật quyển tạp chí đã cũ đưa cho Kyuu xem.
“Ukiyo Ace…”
Chắc lúc nhỏ ít xem phim ảnh nên cậu không biết người này, trông cũng rất đẹp trai đấy chứ. Mặc dù rõ ràng chưa từng gặp, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc.
“Để chị mở video cho em nghe thử nè.”
Umika tìm một đoạn phim mà Ukiyo Ace từng đóng, đưa cho Kyuu xem thử.
Đúng là giống đến mức khó tin, nếu không nhìn mặt, cậu cũng nghĩ đó là giọng của mình.
“Mà tiếc nhỉ… Hình như anh ta qua đời lâu lắm rồi…” Umika cảm thán.
“Qua đời?” Kyuu ngạc nhiên, trông anh ta vẫn còn rất trẻ, cậu nghĩ tầm tuổi bố Michinaga của cậu mà thôi. Sao lại mất sớm như thế.
“Ừm… Không biết tại sao cả, chỉ nghe cánh truyền thông nói là đã mất thôi, họ không nêu rõ lý do. Số mạng con người ấy mà, khó nói lắm.” Umika vỗ vai Kyuu, “Thôi đừng nói chuyện không vui. Chị và em dọn dẹp nhanh nào!”
Cả hai xếp sách xong thì ra ngoài sân nghỉ ngơi, Umika ngồi trên xích đu kể chuyện cho lũ trẻ đang vây xung quanh nghe. Kyuu đang cười vui vẻ nhìn họ thì bỗng một người bước đến gọi cậu.
“Kyuu!”
“Mẹ Yasu…” Kyuu quay đầu lại nhìn. Đây là đã nhặt cậu trước cổng cô nhi viện.
“Đi theo mẹ một chút. Có người muốn tìm con.”
Kyuu đi theo bà Yasu. Hai người đến văn phòng của cô nhi viện, có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi bên trong.
“Kyuu…” Người phụ nữ đứng dậy, kích động gọi tên cậu.
“Cô là ai vậy ạ?” Kyuu ngạc nhiên hỏi.
Nhưng lúc này người phụ nữ lại im lặng không dám trả lời.
Kyuu nhìn vẻ mặt không biết nói gì của người phụ nữ rồi lại nhìn bà Yasu. Hình như cậu đã hiểu được chuyện gì đang xày ra.
“Mẹ Yasu. Có thể con tự nói chuyện với bà ấy không?” Kyuu bình tĩnh nói.
“Kyuu, con ổn chứ?” Bà Yasu lo lắng, thật ra bà cũng không biết có nên dẫn Kyuu đến đây gặp người phụ nữ này hay không.
“Không sao đâu ạ. Con đã lớn rồi.” Kyuu mỉm cười đáp.
Đợi sau khi bà Yasu rời khỏi phòng, Kyuu mới hỏi người phụ nữ: “Bà là mẹ của tôi?”
Người phụ nữ bật khóc, không dám lên tiếng mà chỉ lẳng lặng gật đầu. Là cô đã bỏ rơi con trai mình, là cô đã khiến thằng bé sống cuộc đời thiếu thốn sự chăm sóc của bố mẹ, là cô đã vô trách nhiệm với thằng bé.
“Sao giờ lại đến tìm tôi chứ? Đã hơn 17 năm trôi qua rồi. Sao còn phải đến tìm?” Kyuu nắm chặt tay hỏi.
“Mẹ xin lỗi con. Là lỗi của mẹ. Mẹ xin lỗi con!” Người phụ nữ liên tục xin lỗi, ngoài xin lỗi ra, dường như cô chẳng biết nói thêm gì nữa.
“Có một câu mà tôi muốn hỏi bà. Rốt cuộc tại sao lại bỏ rơi tôi?”
Kyuu cố gắng không khóc, nhưng đôi mắt của cậu đã sớm đỏ hoe. Thật lòng mà nói, cậu rất muốn mắng người trước mặt, muốn trách người phụ nữ này đã bỏ rơi cậu. Nhưng cậu mệt đến mức không thể thốt thành lời.
“Mẹ…” Người phụ nữ nghẹn ngào, cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt vào lòng, kể lại chuyện cũ.
Hơn mười bảy năm trước, cô vẫn còn là một thiếu nữ vừa bước sang cấp ba, trong lòng ngập tràn những ước mơ, gương mặt xinh như hoa. Nhưng sau đó thì sao? Cô bị người khác lừa gạt tình cảm, vì một kẻ tệ bạc với cô mà cãi cha cãi mẹ, bỏ nhà ra đi. Sau khi hắn khiến cô mang thai khi mới lên lớp 11, hắn đã vội bỏ cô, cũng chối bỏ cả đứa con với cô, còn cô chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với người thân nên càng không dám quay trở về.
Cô đã từng nghĩ hay cô cứ bỏ đứa bé này đi, không ai biết chuyện này cả. Nhưng cô sợ, đứa bé trong bụng cô chỉ là một sinh mạng nhỏ mới thành hình người chưa được bao lâu, sao cô nỡ khiến đứa bé chưa kịp thấy ánh sáng cuộc đời đã biến mất. Cô cứ ôm suy nghĩ sợ hãi đó mà sinh đứa bé ra, trong lúc không biết làm sao để đối diện với tương lai, cô đã bỏ đứa bé lại bên đường rồi rời đi. Mong có ai đứa sẽ mang đứa bé về nuôi.
Nhưng từ bé đến lớn cô vẫn luôn là một đứa nhát gan. Mới hơn một tiếng trôi qua, cô đã vội quay lại tìm đứa bé, nhưng mà… đứa bé đâu mất rồi. Cô không tìm thấy nó, ngoài trời lại sắp đổ cơn mưa. Hay ai đó đã mang thằng bé đi rồi. Cô tự nhủ lòng như thế.
Cô đứng đấy đợi thêm một lúc lâu. Và rồi, khi bầu trời rơi thi nhau trút xuống những giọt nước mưa, cô đã rời khỏi nơi đó. Rời khỏi thành phố khiến cơ sợ hãi, đi đến nơi khác làm lại một cuộc đời mới.
Sau khi cuộc sống ổn định, có gia đình mới, cô mới bắt đầu tìm lại đứa bé năm xưa. Chớp mắt đã hơn mười bảy năm trôi, con trai của cô đã cao lớn thế này. Còn cô, chẳng làm được gì cho thằng bé cả.
“Nếu đã nhát gan như thế. Đáng lẽ bà không nên sinh tôi ra.” Kyuu bật cười.
Mẹ của cậu không bỏ rơi cậu trước cổng cô nhi viện. Nực cười hơn là, bà ta đã vứt bỏ cậu một cách tùy tiện, không biết sao cậu lại ở trước cổng cô nhi viện. Có lẽ ai đó đã từng muốn nuôi cậu, nhưng họ cũng không đủ khả năng, chỉ đành tìm một chỗ phù hợp hơn cho cậu.
“Mẹ xin lỗi… Kyuu…” Người phụ nữ lại tiếp tục khóc.
“Vậy sao hôm nay lại đến tìm tôi Bà cứ biến mất vĩnh viễn như 17 năm trước đi.” Kyuu cắn răng.
“Mẹ… Mẹ sợ… Mẹ sợ gặp lại con, nhưng mẹ lại sợ không được gặp con. Dù gì con cũng là con trai của mẹ, hiện giờ cuộc sống của mẹ đã tốt hơn, mẹ đã đủ điều kiện để…”
“Đừng nói nữa!” Kyuu lớn giọng, “Tôi đã tìm được gia đình của tôi rồi. Tôi không cần bà nữa. Bà có cuộc sống như thế nào, đã không còn là chuyện liên quan đến tôi nữa. Bà cứ sống cuộc sống hạnh phúc của bà đi.”
“Eisu…”
“Bà vừa gọi gì đó?” Kyuu đột nhiên cảm thấy đau đầu.
“Mẹ xin lỗi. Thậm chí mẹ còn chưa kịp đặt tên cho con, thật ra mẹ đã ôm ấp cái tên trong lòng cho con, gọi là Jinja Eisu. Vì sự yếu đuối của mẹ, mà ngay cả tên của con lúc sinh ra, mẹ cũng không đặt được.” Người phụ nữ cúi đầu hối lỗi.
Jinja Eisu… Eisu… Ace?
Kyuu cảm thấy choáng váng.
“Ei… À không, Kyuu, con sao vậy?” Người phụ nữ lo lắng hỏi thăm.
Kyuu bỗng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Không hiểu sao trong giây phút ấy người phụ nữ lại cảm giác ánh mắt Kyuu đã khác đi.
“Cháu không sao!” Kyuu kéo tay người phụ nữ ra khỏi tay mình.
“Mẹ xin lỗi. Con muốn trách… muốn mắng mẹ thì cứ việc. Mẹ… Mẹ biết mẹ đã làm sai rất nhiều… tổn thương con rất nhiều. Mẹ… rất tệ…”
Kyuu nhìn người phụ nữ đang vô cùng hốt hoảng, thở dài nói: “Cô bình tĩnh lại đi. Cháu sẽ không trách cô, nhưng cháu cũng không thể quay về với cô. Có lẽ cháu muốn biết tại sao cô lại bỏ rơi cháu, cô có yêu thương cháu như một người mẹ hay không. Nhìn thái độ của cô, cháu đã có câu trả lời. Cô rất thương cháu, thật lòng thương cháu…”
“Eisu…”
“Nhưng cũng chỉ có thế thôi. Cháu nghĩ có một số việc không thể quay lại điểm xuất phát nữa, mà có quay lại, mọi thứ cũng đã thay đổi rồi. Cháu cũng không thể quay về cùng cô nữa. Cảm ơn cô vì đã sinh cháu ra đời. Cháu không trách cô, một cô gái nhỏ một thân một mình mà sống, cô đã vất vả rồi. Nếu cô đã có cuộc sống hạnh phúc, vậy thì cứ quên cháu đi. Đừng vì quá khứ mà ám ảnh cả tương lai nữa.”
Người phụ nữ sững sờ.
Kyuu bước ra đến cửa thì dừng lại nói tiếp: “Cháu không trách cô, nhưng Kyuu cũng sẽ không tha thứ cho cô. Vì cô đã bỏ rơi cậu ấy vào lúc cậu ấy cần cô nhất.”
Nói xong cũng rời đi, bỏ lại mình người phụ nữ ở đó. Trên gương mặt của mỗi người đều có một giọt nước, trong lòng cũng có một vết thương.
Kyuu ngồi trên hành lang, vừa khóc lại vừa thấy buồn cười. Thật ra đó cũng là những lời cậu muốn nói với người mẹ đã tạo ra mình. Nhưng chẳng còn thời gian nữa, người đó đã thật sự bỏ cậu mà đi rồi, không bao giờ quay lại.
Khi ánh mặt trời dần dần chìm xuống, trời tối đen, Kyuu cũng từ cô nhi viện trở về. Cậu phải trở về nhà rồi.
Đúng vậy! Cậu còn có nhà mà. Có người đang đợi cậu về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com