Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6

Cứ như thế, dòng chảy thời gian lại tiếp tục lạnh lùng trôi. Chỉ còn một ngày nữa là đến sinh nhật của Min Yoongi. Cái ngày duy nhất trong năm anh tự cho phép bản thân nghỉ làm sớm, để có thể về nhà sớm hơn thường lệ và nấu những món ăn ngon nhất. Có lẽ anh đã hy vọng một phép màu sẽ xảy đến vào ngày đặc biệt này chăng ?

Hai năm sống cùng nhau, chưa một lần Jungkook biết đến cái ngày đó. Chưa một lần quan tâm. Như mọi ngày khác, cậu trở về nhà, khinh khỉnh nhìn bàn ăn đã được bày biện sẵn, cay nghiệt phun ra ba chữ 'Tôi không ăn', sau đó liền bỏ về phòng riêng, cố ý bỏ qua tia hụt hẫng ánh lên trong đôi mắt nhỏ. Lúc đó thật ra cảm thấy một chút tiếc nuối, mâm cơm thịnh soạn như vậy, món gì cũng có màu sắc và mùi vị thực hấp dẫn. Phải dọn hết đi thì cũng phí, nhưng nếu Min Yoongi còn ở đó thì có chết đói cậu cũng không ló mặt xuống tầng.

Câu chuyện đó xảy ra vào sinh nhật năm ngoái của Yoongi, nhưng đã sớm đi vào dĩ vãng. Tựa hồ như câu chuyện cổ tích được kể lại từ thuở xa xôi lắm.

Một năm trôi qua, cảm giác như cả thế kỉ. Ngày đặc biệt của Min Yoongi lại đến. Vì thế, Jungkook quyết định đi mua một món quà nhỏ cho anh, vì cậu biết anh rất thích những điều bất ngờ. À thì cũng không hẳn là biết, chỉ là có một tiếng nói kì lạ nào đó trong tim đã mách bảo cậu như vậy.

11:30PM. Chỉ còn nửa tiếng nữa là bước sang ngày mới. Ngày một thiên thần bị giáng xuống trần thế.

Rút ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo, Jungkook quỳ xuống bên cạnh giường bệnh. Nắm lấy bàn tay gân guốc đầy những dấu kim tiêm, cậu nhẹ nhàng lấy ra một cặp nhẫn bạc. Hai chiếc nhẫn vô cùng đơn giản, chẳng có họa tiết gì nhiều - mỗi chiếc chỉ có một dãy số in ở mặt trong. Nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn mang số 0903 vào ngón tay thon gầy, cậu thì thầm :

- Ban đầu em định để anh đeo chiếc nhẫn ghi ngày sinh của em, để dù đi xa anh cũng vẫn sẽ nhớ tới em. Nhưng mà nghĩ lại thì, bây giờ chắc anh phải ghét em lắm, đúng không Yoongi ?

Khóe mắt bỗng dưng bị một màn sương phủ kín.

- Thật ra em cũng không trách anh, tất cả đều là tại em. Tại em ngu ngốc, lúc nào cũng tự cao tự đại, đã quá ỷ lại vào sự tồn tại của anh ở bên...

Sống mũi cảm thấy hơi cay cay.

- Vậy nên là, Yoongi ơi, anh hãy tỉnh dậy đi, có được không ? Anh đã ngủ lâu quá rồi đấy... Em thật sự rất đói, rất muốn ăn đồ anh nấu...

Hai gò má có gì đó ướt ướt rơi xuống.

- Không yêu em nữa cũng được, ghét bỏ em cũng được... Chỉ cầu xin anh hãy tỉnh lại đi, được không Yoongi ?

Jungkook gục hẳn mặt xuống giường, nước mắt thấm ướt cả một mảng đệm. Lần này có thể là hy vọng cuối cùng của cậu. Bác sĩ nói cơ thể anh đang suy yếu vì thiếu dinh dưỡng. Nếu anh không tỉnh dậy sớm, e rằng trước khi não bộ có thể nhận ra, thì cơ thể Min Yoongi đã sớm trở thành người thực vật rồi.

'Hãy cứu anh ấy, làm ơn... Hãy cứu lấy thế giới của tôi !'

---

Ding doong ! Ding doong ! Ding doong ! Chiếc đồng hồ lớn ở đại sảnh bệnh viện chậm chạp vang lên từng hồi chuông thánh thót. 12 tiếng chuông vừa dứt, trong căn phòng bệnh nhỏ ở cuối hành lang, thân ảnh nhỏ bé nằm trên chiếc giường bệnh trắng xoá khẽ cử động. Lắng nghe tiếng vang từ những hồi chuông dần chìm vào tĩnh lặng, Min Yoongi chậm rãi mở mắt.

Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trong không khí giúp anh định hình được nơi mình đang ở. Căn phòng tối om chỉ có chút ánh sáng le lói hắt vào cửa sổ từ những cây đèn đường. Cũng tốt, chìm đắm quá lâu trong những tâm tư của mình khiến Yoongi chẳng còn muốn tiếp xúc với ánh sáng nữa. Loay hoay trở mình định ngồi dậy, chợt nhận ra bàn tay mình đang bị một lực khác nắm lấy. Mà tác nhân tạo nên lực đó, có lẽ đã ngủ quên tự bao giờ.

Yoongi khẽ vươn tay ra vò nhẹ mái đầu đen ngủ gục bên giường bệnh. Lại nhận ra có vật thể lạ ma sát trên bàn tay mình. Một...chiếc nhẫn ? Vô thức nhìn qua, lại bắt gặp một vật thể giống hệt trên bàn tay đang giữ chặt tay mình.

'...thật sự rất yêu anh...'

'...bây giờ chắc anh phải ghét em lắm...'

'...tất cả đều là tại em...'

'Không yêu em nữa cũng được, ghét bỏ em cũng được... Chỉ cầu xin anh hãy tỉnh lại đi, được không Yoongi ?'

Những tiếng nói vang lên trong đầu Yoongi, tựa hồ như vọng về từ nơi nào xa lắm. Vẫn là giọng nói trầm ấm quen thuộc, nhưng tại sao lại vụn vỡ thế, tại sao lại tuyệt vọng thế ?

Thế rồi Min Yoongi bật khóc.

Nghe động, Jungkook bất ngờ tỉnh giấc, tiếc nuối đưa tay rời khỏi hơi ấm kia. Theo thói quen liền quay sang nhìn gương mặt quen thuộc. Đôi đồng tử bỗng chốc mở to hết mức có thể, cậu vội vàng đứng dậy, luống cuống :

- Yoongi, anh-anh tỉnh rồi ! Để em đi-đi gọi bác sĩ !

Jungkook xoay người định rời đi, cổ tay lập tức bị nắm lại. Cậu hơi chần chừ một chút, nhưng rốt cục vẫn ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm trọn cả thân thể kia vào lòng. Im lặng nghe tiếng nức nở đã bị kìm nén suốt thời gian qua.

- Yoongi...

- Anh xin lỗi ! Jungkook, anh thực sự xin lỗi...

- Đừng xin lỗi em, anh đâu có làm gì sai ? Người phải nói lời xin lỗi là em mới đúng. Yoongi à, em thật sự rất hối hận. Em là một thằng em trai ích kỉ, không bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh. Em lúc nào cũng làm anh buồn phiền, em thật sự là một gánh nặng đúng không...

Yoongi cảm thấy có gì đó ấm nóng chảy lên vai áo mình. Đưa tay ôm lấy đầu Jungkook, anh mím môi, cố kìm lại những tiếng nấc :

- Đừng nói thế. Jeon Jungkook, em là một đứa em trai tuyệt vời. Không phải là gánh nặng, em là điều tuyệt vời nhất từng xuất hiện trong cuộc đời của anh...

'Và có lẽ, anh sẽ chẳng bao giờ có thể nắm giữ được điều tuyệt vời này...'

Jungkook nâng mặt anh lên, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Yoongi, sau đó bất chấp biểu cảm như thế giới vừa sụp đổ trên gương mặt tèm nhem của anh, cậu bắt đầu nói :

- Còn anh... Anh là điều tuyệt vời nhất mà điều tuyệt vời này có thể có được... Em yêu anh, Min Yoongi, em thực sự yêu anh. Anh không biết đâu, đánh mất người mình yêu là một trải nghiệm quả thực vô cùng đáng sợ. Em đã rất suy sụp trong thời gian qua. Em cứ nghĩ mình đã vĩnh viễn đánh mất anh thật rồi. Nếu anh không tỉnh lại thì có thể đổ tại ai được đây ? Thế nên, em thật sự rất mừng vì anh đã tỉnh. Em không mong anh sẽ tha thứ cho em, nhưng em sẽ không rời đi, cũng sẽ không yêu ai khác ngoài anh. Jeon Jungkook chính là yêu, vô cùng yêu Min Yoongi !

Jungkook nhắm mắt tuôn hết một tràng, sau đó từ từ mở từng bên mắt để theo dõi biểu cảm của Yoongi. Anh chẳng phản ứng gì nhiều, có đôi lúc mở miệng định nói gì đó, xong rồi lại thôi. Rốt cuộc cũng chỉ lắc đầu :

- Đây không thể là thật... Đây là mơ phải không ? Mình chưa tỉnh, hẳn là mình vẫn hôn mê rồi... Người ta nói hôn mê quá lâu có thể dẫn tới mê sảng, mình nghĩ là mình đang tự tưởng tượng ra mọi th-

Những lời lảm nhảm của Yoongi lập tức bị chặn lại bởi một bờ môi - một nụ hôn phớt, thoáng qua như cánh chuồn chuồn. Jungkook bật cười trước khuôn mặt sốc-tột-độ của anh, ranh ma nháy mắt :

- Vậy anh nghĩ xem, cái đó là thật hay tưởng tượng ?

Khuôn mặt Yoongi từ từ giãn ra thành một nụ cười, lần đầu tiên sau nhiều tháng có thể cảm thấy thoải mái như vậy. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, trái tim anh bỗng chốc lại chùng xuống.

- Jungkook... Anh-Anh thật sự rất bẩn... Em đã biết chuyện đó rồi... Anh không xứng đáng với e-

- Không không, Yoongi à, đừng nghĩ tới nó nữa. Chuyện đó là của quá khứ rồi. Kể từ hôm nay trở đi, anh chính thức là của em. Và bất cứ kẻ nào dám táy máy với anh, em sẽ không nương tay đâu. Anh hiểu chứ, bảo bối ?

Jungkook vừa nói vừa cười, nhưng trên mặt đã hiện đầy tia hắc tuyến. Yoongi lén nuốt nước bọt, được rồi, cậu có thể bỏ qua được chuyện đó thì ổn rồi - nhưng cái giọng điệu như thể sẽ giết bất cứ ai có ý định động vào anh, cái này sẽ phải đề phòng đấy...

Trong căn phòng bệnh với chút ánh sáng le lói từ bên ngoài, có hai thân ảnh ngồi trên giường, ôm chặt lấy nhau như không muốn tách rời. Họ chậm rãi trao nhau nụ hôn nồng thắm, nụ cười hạnh phúc dần lan toả trên môi.

'How would you feel ?
If I told you I loved you
It's just something that I want to do
I'm taking my time, spending my life
Falling deeper in love with you
So tell me that you love me too...'

— (Ed Sheeran, How Would You Feel.)

---

A/N :

Úp xi, suýt hoàn 🙊 Chương 7 là chương cuối nha, tớ đảm bảo 💪🏻

Tuần sau tớ đi học quân sự, một tuần liền không có wifi gì sất cả 😭 Nếu xong chương cuối trong tuần sau thì tớ sẽ dùng 3G và sẽ up lên sớm nhất có thể (vẫn trong khung giờ quen thuộc nha) 😹

Nhưng mà... Phải dùng 3G để chơi game thì có phải là quá xót không ? 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com